Phần 2
Tử Cầm
"Nghiệt đồ!" .
Tán Hồn Tiên quất vào lưng ta, đau như linh hồn bị xé nát. Trong lúc hoảng hốt, ta nghe thấy chưởng giáo giận dữ mắng: "Một roi đánh ngươi không tuân thủ môn quy, vọng động phàm tâm." .
Trong đầu ta lúc này chỉ hiện lên khuôn mặt tuấn tú của một người nam tử áo trắng, lúc y vui vẻ nhất sẽ ngồi dưới gốc hoa đào bên sườn Thanh Trúc, nghe ta đàn một khúc nhạc dân ca. Y lúc nào cũng nghe xong bản nhạc mới cười cười, có chút bất đắc dĩ nói với ta: "Cầm nhi, lại đàn sai rồi."
Một tiếng xé rách vang lên, nơi Vô Cực Điện trống trãi tựa hồ như có âm thanh vọng lại.
"Một roi đánh ngươi đại nghịch bất đạo, dám đối với sư phụ của mình động tà tâm!" .
Đau đớn làm đầu ngón tay của ta không tự chủ được co rút lại, mà đôi mắt vẫn không muốn chịu thua mở trừng trừng chống lại ánh nhìn phẫn nộ của chưởng giáo, khóe miệng hơi vung lên: "Sư phụ... thì sao, tà tâm thì thế nào, đều là Tử Cầm tự nguyện, có... có điều, người đó là Mộc Cẩm, có quan hệ... có quan hệ gì đến chưởng giáo ngươi?"
Dưới đài thụ hình, các trưởng lão trong tiên môn sau khi nghe xong lời này đều vô cùng tức giận, sắc mặt xanh xám. Chỉ có Kỳ Linh cô cô hai mắt đỏ hoe, miệng lẩm bẩm ra dấu bảo ta đừng nói nữa. .
Đến cả nàng cũng cho là ta sai sao? Tiên môn đều cho rằng ta sai, tội ác tày trời, mà ta sai chỗ nào chứ? .
Muốn nói sai, thì chỉ có duyên sai.
"Đồ vô liêm sỉ! Cho tới bây giờ vẫn còn không biết hối cải!" Tán Hồn Tiên hung hăng quất xuống, ta cắn chặt răng, cố gắng nén lại tiếng kêu rên. Chưởng giáo lớn tiếng hỏi, "Nhận sai chưa?" .
"Không... sai." .
"Được! Được lắm! Mộc Cẩm đúng là dạy được một đồ đệ tốt!" Chưởng giáo giận dữ hóa cười, "Ngươi vì trộm linh dược mà xúi giục đồng môn đi vào Tử Cốc, khiến đồng môn trọng thương, còn nói không sai?"
Ta im lặng.
Sư phụ trọng thương hôn mê bất tỉnh, sinh mệnh chỉ trong sớm chiều. Chỉ có linh dược trong Tử Cốc mới có thể cứu được y, nhưng mà nơi đó, trước giờ chỉ có người đi vào mà chưa bao giờ có người sống đi ra. Lấy tính tình của sư phụ thì nhất định y sẽ không cho phép bất cứ ai vào đó giúp y lấy thuốc, ta chỉ có thể thừa dịp y hôn mê mới dám mạo hiểm đi vào. Thế nhưng không ngờ tới Phù Sương sư tỷ cũng theo ta tiến vào.
Kết quả thuốc vào tay, sư phụ cũng được cứu. Sư tỷ vì bảo hộ ta xuất cốc mà bị trọng thương. Ta chỉ còn cách cầu các trưởng lão giúp đỡ. Sau đó chuyện đột nhập Tử Cốc trộm thuốc bại lộ, tình cảm của ta đối với sư phụ cũng bại lộ.
Bởi vì linh dược trong Tử Cốc có thể giải vạn độc, hủy bạch cốt, nhưng chỉ có thể cứu người trong lòng mình.
Dưới đài có trưởng lão nói: "Nghiệt đồ cứng đầu cố chấp như vậy nhất quyết không thể để lại tiên môn, kính xin chưởng giáo thay Mộc Cẩm tôn giả thanh lý môn hộ!" .
"Thỉnh chưởng giáo thanh lý môn hộ!" Mọi người đều phụ họa theo.
Chưởng giáo nhìn ta, đôi mắt lóe lên sát khí. Lòng ta lạnh lẽo, thanh lý môn hộ, thanh lý môn hộ ta sẽ không còn là đồ đệ của sư phụ nữa.
"Chưởng giáo!" Kỳ Linh cô cô đứng dậy, hai mắt đỏ hoe nói, "Cầm nhi... Tử Cầm tốt xấu gì cũng là đồ đệ mà tôn giả tự mình thu, việc này sao không chờ tôn giả tỉnh lại tự mình xử lý?"
"Không được!" Một vị trưởng lão khác đứng dậy, "Tôn giả thiện tâm, đến lúc đó sợ là chỉ biết thả nàng. Lúc đó Tử Cầm thoát khỏi tiên môn, nếu bị kẻ ác tâm biết được chuyện này, e rằng sẽ mặt mũi tiên môn sẽ mất hết!"
Kỳ Linh cô cô tức giận trừng mắt nhìn tên trưởng lão kia, bất chợt phẩy tay áo bỏ đi.
Vô Cực Điện rơi vào im lặng, sau một lúc lâu, chưởng giáo trầm giọng nói: "Nghiệt đồ Tử Cầm, vi phạm luân thường... Không chịu hối cải, phạt năm mươi tiên hình, trục xuất tiên môn." .
Năm mươi tiên hình đủ để làm ta hồn phi phách tán, nhưng mà càng làm cho ta sợ hãi chính là bốn chữ sau cùng.
Ta nói: "Tử Cầm là đồ đệ của sư phụ, sư phụ không đuổi ta, ta vĩnh viễn vẫn là đồ đệ của người."
Có vị trưởng lão phía dưới cười nhạt: "Hừ, tiên môn cũng không thu yêu quái, nếu không phải tôn giả thiện tâm, ban đầu làm sao cho một kẻ bán linh bán yêu yêu vật như ngươi nhập môn." .
Mặc dù lời nói của hắn đầy khinh miệt, thế nhưng lại không hề nói sai, ta nguyên thân là một cây đàn cổ, trên đàn có chứa linh khí, có một vị tiên nhân muốn đem ta luyện hóa làm người, nhưng mà linh khí trên đàn không đủ linh lực để giúp ta hóa thành hình người, tiên nhân không thể làm gì khác hơn là mượn yêu khí hỗn độn của yêu quái pha trộn vào, cuối cùng mới có thể giúp ta luyện hóa đi ra.
Bán linh bán yêu, không có đồng loại, không có tộc nhân, đến cả người thân duy nhất là tiên nhân cũng đã đi về cõi tiên không biết bao lâu rồi.
Ta vô tri không biết bao nhiêu năm, cho đến khi gặp được sư phụ, dưới ánh trăng đầu tháng trên mặt biển bao la, người theo ánh sáng mà đến, giống như một vị thần trong truyền thuyết, cứu ta từ trong tay hải yêu. Ta ôm người không chịu buông tay, người khẽ cười hỏi ta: "Không trở về nhà sao?"
"Không có nhà."
"Đã như vậy, ngươi có nguyện ý theo ta trở lại Thanh Trúc Phong, làm đồ đệ của ta, xem Thanh Trúc Phong là nhà không?"
Tất cả ký ức từ giờ phút ấy cũng bắt đầu rõ dần lên. Người giúp ta đặt tên, dạy ta thuật pháp, dạy ta biết chữ, cùng ta trên Thanh Trúc Phong xem tiên sơn vũ tuyết phong sương, nắm tay ta đi qua từng tấc đất trên Thanh Trúc Phong.
Trong mắt bọn họ người là Mộc Cẩm tiên tôn cao cao tại thượng, đại ái mà vô tình, thế nhưng ta biết người cũng có tình, sẽ vì ta vui vẻ mà mỉm cười, sẽ vì ta nghịch ngợm mà tức giận, sẽ vì ta bị thương mà lo lắng.
"Không cần nhiều lời." Chưởng giáo giơ tay cắt đứt suy nghĩ của ta, "Tức khắc hành hình." Nói xong cầm Tán Hồn Tiên trong tay giao cho chấp pháp trưởng lão.
Tay chân ta đều bị Âm Thạch che đi tất cả linh lực, một chút phản kháng cũng không có.
Chấp pháp trưởng lão không giống như chưởng giáo, tất cả các hình phạt trong tiên môn đều do hắn hạ lệnh chấp hành, hắn có thể dùng mấy trăm roi quất ngươi mà không gây thương tổn gì, cũng có thể dùng một roi làm ngươi mất đi nửa cái mạng.
Roi thứ nhất quất xuống, ta liền biết, tiên môn là muốn đưa ta vào chỗ chết
Sư phụ... Nếu biết ta chết, người có đau lòng không?
Ta không muốn thấy người thương tâm.
Chẳng biết đã trúng bao nhiêu đòn, ta chỉ cảm thấy thân thể bây giờ đã hoàn toàn không còn cảm giác đau đớn nữa, trước mắt mọi thứ đều biến thành màu đen, chỉ có một âm thanh trong đầu ta vang lên càng lúc càng trở nên rõ ràng: "Cầm nhi, Cầm nhi." Tiếng vọng ấy, tựa như vĩnh viễn cũng sẽ không dừng lại.
"Dừng tay!" Một tiếng quát chói tai nổ vang bên tai, ta mơ hồ nhận ra, đây là giọng nói của Kỳ Linh cô cô.
Cô cô không phải đã đi rồi sao... .
Ta chống đầu mơ mơ màng màng nhìn, cánh cửa đá của Vô Cực Điện bị phá vỡ, gương mặt ngược sáng của cô cô khiến ta nhìn không rõ, nhưng mà ta lại nhận ra hính dáng bên cạnh nàng
———
Viền mắt cay cay nóng lên, trong lòng đau đớn mãnh liệt, ta run giọng nỉ non: "Sư phụ..."
"Mộc Cẩm không biết chưởng giáo lại có sở thích vận dụng tư hình như vậy." .
Giọng nói sắc bén mà tất cả mọi người đều chưa từng nghe qua. Ta cảm giác Âm Thạch trên cổ tay vỡ vụn, trong chớp mắt liền rơi vào vòng tay ôm ấp quen thuộc của một người.
Mắt ta hoa hoa lên cho nên không nhìn thấy rõ gương mặt y, chỉ mơ hồ cảm thấy cánh tay y run run, không yên ổn giống như trước đây.
"Cầm nhi, không đau." Tiếng nói của y dịu dàng như lúc dỗ dành ta uống thuốc khi còn thơ bé.
"Về nhà, trở về... nhà." .
"Được, sư phụ mang ngươi trở về Thanh Trúc Phong."
"Đứng lại!" Chưởng giáo quát lớn, "Mộc Cẩm, ngươi cũng biết đồ đệ của ngươi đối với ngươi..." .
"Đồ đệ của Mộc Cẩm làm sao, trong lòng Mộc Cẩm hiểu rõ, không nhọc chưởng giáo quan tâm."
Bên ngoài Vô Cực Điện ánh mặt trời chập chờn trên mặt ta, ta nghĩ, bên trong điện lúc này, biểu tình trên mặt của các trưởng lão e rằng so với ta càng thêm cứng ngắc.
Trên Thanh Trúc Phong cũng vừa đổ một trận tuyết, hàn khí hơi ngấm vào người, ta nghĩ lúc này toàn bộ mặt đất trên Thanh Trúc Phong nhất định đều phủ một màu trắng, mỗi bước chân của sư phụ sẽ để lại một hố sâu.
Lúc này, trước mắt ta đã hoàn toàn bị bóng đêm che kín, âm thanh vù vù bên tai ta cũng không ngừng vang lên, mấy roi chấp pháp xem ra đã đánh bay không ít hồn phách của ta. Tán Hồn Tiên, tán hồn người, đã chết đó là vĩnh viễn không có ngày sống lại.
"Sư phụ..." Tiếng nói của ta dần trở nên khàn khàn, "Vết thương thế nào?"
Cánh tay ôm lấy ta của y siết chặt: "Tốt rồi, thuốc của Cầm nhi rất công hiệu, lúc Kỳ Linh cô cô của ngươi tới tìm ta ta liền tỉnh."
"Trách ta sao?" .
Y im lặng.
"Trách ta thích sư phụ sao?" .
Y không nói hồi lâu, ta nhìn không thấy vẻ mặt của y, trong lòng hoảng sợ. Y nói: "Không trách." Trong giọng nói mang theo vô vàn bi thương khó nói thành lời.
Ta cười cười: "Sư phụ, ta muốn đánh đàn." .
"Cầm nhi ngoan, mau chữa thương trước đã."
"Lần cuối cùng này thôi, để Cầm nhi đàn cho sư phụ nghe."
Ta vạch trần sự thật mà y muốn che giấu, y bỗng nhiên ngừng lại, ngực thở phập phồng, bước chân cuối cùng vòng sang hướng khác. Y ôm ta ngồi cạnh bên cây đàn, ta lại không có khí lực mà đưa tay lên tần án. Trong lòng thầm thở dài, ta cố gắng nở một nụ cười: "Trước đây bị thương, sư phụ luôn luôn pha trà cho ta uống, nước trà đó giống như cũng có tác dụng chữa bệnh vậy, hôm nay sư phụ giúp ta pha một lần nữa được không?" .
"... Được." .
Cảm giác ấm áp rời đi, ta cố gắng dốc hết sức lực ngồi thẳng dậy, nghe được tiếng mở cửa, ta nghĩ sư phụ hẳn là đã vào nhà, cơ thể cũng chống đỡ hết nổi từ từ nằm xuống áp mặt lên cây đàn. Hôm nay dây đàn được kéo thật căng, đang cứa sâu vào mặt ta.
"Từ hôm nay, ngươi gọi là Tử Cầm được không?"
Trong hoảng hốt ta hình như nghe thấy lời nói đầu tiên mà sư phụ nói sau khi mang ta lên Thanh Trúc Phong: "Sau này nếu bị ăn hiếp, chịu oan ức, đều nói cho vi sư nghe, vi sư sẽ bảo vệ ngươi."
Cả đời này, không biết vì sao mà sống, thế nhưng có thể được y bảo vệ, ta cảm thấy vô cùng may mắn.
Đột nhiên thân thể nặng nề cứng ngắt bỗng dưng nhẹ đi rất nhiều, ta giơ tay đặt lên trên dây đàn, suy nghĩ không bị ta khống chế dần dần trôi đi càng lúc càng xa
"Sư phụ! Ta sẽ đánh đàn!"
"Ồ? Vậy để vi sư nghe thử xem." .
"Cầm nhi... Dùng sức như vậy ngón tay có đau không?"
"Không đau!" .
"Nhưng mà dây đàn của ta chịu không nổi ngươi đàn như vậy thêm vài lẫn nữa."
"Dây đàn còn, Cầm nhi sống, dây đàn đứt..." .
Ta mỉm cười, ngón trỏ cong lên.
"Tinh!" Một âm thanh vang lên, giống như tiếng chim đỗ quyên khản giọng hót trong máu.
Dây đứt, ta nhẹ nhàng nhắm mắt.
Trong mơ hồ, hình như ta nghe thấy âm thanh ly trà vỡ vụn. Sau đó, thế giới trở nên yên tĩnh.
–Hết–