Chương 237: Tái Tạo Cơ Thể.
“Gặp quỷ rồi!” Tả Mạc giật nảy mình, lập tức hiếu kỳ sờ sờ soạng soạng, lại so sánh với gương, nhìn kỹ một lúc lâu rồi cuối cùng cho ra một kết luận: “May quá, dễ nhìn hơn trước nhiều rồi!”
Trong lòng hắn cũng yên tâm hơn một chút, khối đá nặng trong lòng cũng buông xuống. Khuôn mặt này tuy rằng chưa thể nói là khôi ngô tuấn tú, nhưng ít nhất mũi còn ra mũi, miệng còn ra miệng.
Thật ra, khuôn mặt này quả có phần phổ thông, thậm chí có chút non nớt, đầu trọc lốc, lông mày rậm, môi dày, thân thể cũng cường tráng hơn trước kia nhiều, nhìn qua tựa như một đứa trẻ trung thực.
Lẽ nào đây là hình dáng vốn có của mình? Trong lòng hắn bỗng nghi ngờ, lại thấy ngay khuôn mặt trong kinh nước hiện vẻ nghi hoặc. Hắn có phần mất tự nhiên, mấy năm nay đã sớm quan với khuôn mặt cương thi không có bất cứ biểu tình gì, cũng đã quen với việc giấu tâm tư bản thân sau cái mặt cương thi. Giờ biểu tình tự nhiên phong phú lên, mọi cảm giác hỉ nộ ái ố trong lòng đều hiện lên trên khuôn mặt, hắn lại cảm thấy quái dị.
Hắn hiếu kỳ nhìn khuôn mặt xa lạ và sinh động vô cùng trong gương.
Khuôn mặt này có phải diện mạo vốn có của mình không, hắn quyết định hỏi qua Bồ yêu một chút, chuyện này rất quan trọng đối với hắn.
Công Tôn Sai nhìn vào tay Tả Mạc, thấy chiếc nhẫn Nạp hư mới thở phào nhẹ nhõm. Đúng là sư huynh rồi! Thấy hành động của sư huynh hắn cũng biết hẳn có chuyện gì đó xảy ra. Lúc này sư huynh cần yên tĩnh, hắn lặng lẽ ra hiệu, mang theo mọi người lui ra ngoài. Chuyện sửa đổi dung mạo đối với tu giả mà nói không phải việc hiếm thấy.
Mọi người vừa lui ra ngoài, Tả Mạc lập tức tiến vào thức hải tìm Bồ yêu.
“Có chuyện gì thê? Sao ta lại biến thành thế này?”
Bồ yêu liếc mắt nhìn hắn cười lạnh nói: “Ngươi không cần giả bộ hồ đồ trước mặt ta, không ngờ hai kẻ các ngươi liên hết tính kế ta.”
“Liên kết? Tính kế?” Tả Mạc không hiểu gì hỏi lại.
“Ta cũng bội phục ngươi, lá gan thật lớn. Tái tạo thân thể, cho dù là những đại ma kia chắc gì đã dám thử, không ngờ ngươi lại có can đảm đó, ta trước đây đúng là đã coi thường ngươi rồi.”
“Tái tạo thân thể?” Nghi hoặc trong lòng Tả Mạc càng nhiều.
“Lúc trước ta còn lấy làm lạ, với tính cách của ngươi sao có thể thoải mái đáp ứng vụ hút ngược địa khí.” Bồ yêu híp đôi mắt máu lại, chỉ vào mình nói: “Ta nên sớm nghĩ tới mới đúng. Ngươi làm sao lại không biết thương thế của ta cần địa khí chứ? Ngươi đã sớm tính cả, sớm chờ chuyện này rồi!”
Tả Mạc có thể nghe ra hai câu cuối của Bồ yêu hiển nhiên không phải nói với hắn.
Hắn cũng không ngốc, nghe Bồ yêu nói đến đây lập tức hiểu đại khái, “ngươi” mà Bồ yêu nói chắc là bia mộ. Càng nghe ý lạnh trong lòng hắn càng nặng, hắn bỗng nhơ tới dòng “đáp ứng hắn” từng xuất hiện trên bia mộ. Hắn có cảm giác mơ hồ, suy đoán của Bồ yêu cũng không phải là lời nói vô căn cứ.
Một yêu một bia mộ này đều chẳng phải loại lương thiện!
Nhưng nghĩ lại, hắn cũng nhanh chóng thoải mái, nếu không có một yêu một bia mộ này, mình cũng chẳng đi tới bước này được, có lẽ ngay cả trúc cơ cũng chưa chắc thành công. Cũng như việc buôn bán vậy, theo nhu cầu, dù lợi nhuận nhỏ tới đâu cũng không thể tự nhiên rớt từ trên trời xuống được. Về phần nguy hiểm, chuyện làm ăn nào mà chả có nguy hiểm?
“Tái tạo thân thể ta cũng có thể hiểu đại khái.” Tả Mạc hỏi tiếp: “Đây không phải là diện mạo vốn có của ta sao?”
Lời của mình không có hiệu quả như dự liệu, vẻ kinh ngạc thoáng hiện trong lòng Bồ yêu, tên này chẳng phải rất ghét bị người ta lợi dụng sao? Bất quá hắn cũng không tiếp tục dây dưa về vấn đề này, nói nhiều quá nhiều khi sẽ dẫn tới hiệu quả hoàn toàn ngược lại.
“Đương nhiên không phải.” Bồ yêu trả lời khẳng định: “Sau khi tái tạo cơ thể, tất nhiên sẽ thay đổi hoàn toàn. Loại ma công này sở dĩ rất nguy hiểm nguyên nhân lớn là ở điểm này, gân cốt máu thịt toàn thân ngươi đều sẽ bị đánh tan, sau đó lại luyện hóa tái tạo lại, tăng cường năng lực bẩm sinh, hình thành thân thể càng mạnh mẽ.”
Tả Mạc chỉ vào mặt mình nói: “Nói cách khác khuôn mặt hiện giờ chẳng có quan hệ tới nửa tinh thạch tới ta trước đây?”
“Không sai.” Bồ yêu có phần hả hê: “Không những không có tới nửa điểm quan hệ, hơn nữa thân thể của ngươi tất cả đều bị đánh nát, mọi dấu vết trước đây đều không còn. Nói cách khác những đầu mối trước đây giờ đều không còn.”
Tả Mạc ngây người.
“Trên tay ngươi tổng cộng có ba đầu mối. Sửa mặt xóa trí sẽ lưu lại hai đầu mối, một là ở khuôn mặt của ngươi, một là ở trong ý thức của ngươi. Còn một đầu mối cuối cùng là viên Ngũ Hành lưu ly châu trong cơ thể ngươi. Ừm, đầu mối trên tay ngươi giờ chỉ còn hai.”
Biểu tình của Tả Mạc rất quái dị, một lần nữa hoàn toàn khác so với dự tính của Bồ yêu, hắn thực sự không nhịn nổi hỏi: “Đầu mối bớt đi một, lẽ nào ngươi không khí chịu?”
“Vẫn còn may mà.” Ngữ khí của Tả Mạc có phần phức tạp, hắn nhún nhún vai: “Ít nất ta vẫn còn sống, giữ được cái mạng này cũng coi như làm ăn không lỗ rồi.”
Giờ tới Bồ yêu ngây ngốc.
“Thân thể này có gì tốt?” Tả Mạc nhanh chóng thoát khỏi cảm xúc của mình, có phần mong đợi hỏi, thân thể mới hình như cũng khá lợi hại.
Khuôn mặt Bồ yêu ngây ra, không nhịn nổi nữa tức tối bỏ lại một câu: “Chẳng phải ta làm, liên quan quái gì tới ta!” Rồi xoay người bỏ đi.
Tả Mạc sửng sốt rồi lập tức cười ha hả. Có thể khiến Bồ yêu ấm ức, trong lòng hắn vô cùng thoải mái, vài phần lo lắng còn sót lại cũng bị quét sạch.
Rời khỏi thức hải, tâm tình hắn vốn đang rất tốt lại bỗng nghĩ tới Tông Như. Hắn nhớ Tông Như đã cản một đòn cuối cùng giúp mình, nếu không nhờ hắn có lẽ mình đã trọng thương tại chỗ rồi.
Hắn vội vàng tìm Công Tôn sư đệ, hỏi rõ thương thế của Tông Như, sau đó vô cùng lo lắng chạy sang.
Tông Như xếp bằng ngồi ngay ngắn ở đó, sắc mặt như tờ giấy, khí sắc cực kém. Lôi Bằng và Niên Lục vẻ mặt lo lắng đứng bên, thấy Tả Mạc tới, hai người vội vàng đứng dậy.
“Thương thế ra sao?” Tả Mạc lập tức hỏi ngay.
Niên Lục cười khổ: “Tổn thương tới kinh mạch, cần tĩnh dưỡng một thời gian.”
“Trị liệu kinh mạch sao, đây là Xuân Lộ đan tam phẩm chuyên chữa trị kinh mạch bị tổn thương. Ừm, Nguyên Khí đan tam phẩm, hiệu quả khôi phục nguyên khí cũng không tồi. Bồi Nguyên đan tam phẩm, củng cố căn cơ, bồi bổ nguyên khí…”
Lôi Bằng và Niên Lục nhìn một đống linh đan trước mặt, há hốc mồm.
Hỏi thăm Tông Như xong, Tả Mạc mới nhớ tới con bướm Hồng Ban bị bỏ quên trong sơn cốc. Trong lòng máy động, hắn thông qua Dịch Thú bài gọi bướm Hồng Ban. Nhưng khiến hắn thất vọng, bướm Hồng Ban không trả lời. Nếu không phải khí tức của bướm Hồng Ban vẫn còn, hắn chắc chắn sẽ cho rằng nó đã bị độc chết rồi.
Nếu bướm Hồng Ban còn sống, lòng hắn cũng thoáng an tâm hơn. Không có Thải Đồng, sơn cốc đầy khí độc đen kịt đủ lấy đi mạng nhỏ của hắn, hắn cũng lập tức bỏ ý định đi sơn cốc kiểm tra.
Hắn dứt khoắt tiến vào trong phòng, bắn đầu tìm hiểu thân thể hoàn toàn mới này.
Có vấn đề luôn luôn làm Công Tôn Sai cảm thấy khó hiểu, đó chính là sự xuất hiện của ngũ phẩm linh thú trong tay hai gã ngưng mạch. Phải biết rằng, ngũ phẩm linh thú đã bắt đầu được xếp vào hàng cao giai, chúng nó không phải là tu giả ngưng mạch kì có thể sai khiến, bây giờ lại xuất hiện trên tay hai gã tu giả ngưng mạch kì làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi?
Tâm tư hắn kín đáo, gọi Niên Lục và Lôi Bằng vào hỏi tỉ mỉ chi tiết.
“Là Khổng gia huynh đệ.” Cũng may bên người hắn có Tạ Sơn là người không xa lạ gì với thế lực của Xích Tôn Giả, hắn giải thích: “Khổng Gia huynh đệ không biết từ đâu tìm được một bộ bí kĩ, ba người liên thủ có thể gọi ra một đầu ngũ phẩm huyết giác đại mãng, đánh đâu thắng đó, là thủ hạ đắc lực nhất của Xích Tôn Giả. Nhưng nghe nói bí kĩ của bọn họ cũng không hoàn chỉnh, gọi ra huyết giác đại mãng cũng không phải chân chính là ngũ phẩm, chỉ có thể coi là bán ngũ phẩm. Về phần không khống chế được huyết giác đại mãng chắc có quan hệ với việc Khổng Đại bị chúng ta đánh chết.”
Ngay cả bản thân Tạ Sơn cũng không thể tưởng được, suy đoán của hắn cùng với sự thực là hoàn toàn ăn khắp.
Công Tôn Sai cảm thấy rất có lý, điều khác không nói nhưng sức chiến đấu của một con ngũ phẩm linh thú tuyệt đối lớn hơn rất nhiều ba gã tu giả ngưng mạch. Nếu bí kĩ này không phải thiếu sót thì tất cả mọi người đừng ai mong còn sống.
Bỗng nhiên có người vội vã chạy vào: “Lão đại lão đại!”
Thủ hạ gọi Công Tôn Sai là lão đại, gọi Tả Mạc là ông chủ.
“Làm sao vậy?” Công Tôn Sai hỏi, trong lòng thầm nghĩ, lẽ nào lại xảy ra chuyện gì?
“Có một nữ tu trôi trên sông đã được các huynh đệ cứu lên.”
“Nữ tu?” Công Tôn Sai sửng sốt, qua một hồi mới có phản ứng. Từ lúc ly khai Vô Không Sơn tới nay hắn không có gặp qua nữ tu.
Ở tu chân giới, nam nữ không phân biệt, có rất nhiều môn phái chuyên thu đệ tử nữ. Duy nhất có thiện tu là có ít nữ đệ tử. Nữ nhân thích chưng diện, đối với vẻ ngoài thì ưa thích, đối với khổ cực thì không có chút hứng thú nào. Ở Tiểu Sơn giới nghe nói cũng có thế lực chuyên của nữ tu, nhân số cũng không ít.
“Đi, đi xem.” Công Tôn Sai không chút do dự nói.
Lúc Công Tôn Sai chạy tới doanh địa, rất nhanh đã trông thấy nữ tu này, chính xác mà nói, đây là một nữ tu đang bị thương.
“Thật là xấu.” Công Tôn Sai hồn nhiên không có phát hiện mình nói ra lời ác độc, thập phần kinh ngạc nói.
“Cũng không hẳn.” Tạ Sơn đồng ý sâu sắc, trong lòng có chút băn khoăn không yên gật đầu.
Nữ tu thân bị thương nặng đã chìm vào hôn mê, tóc rối bù, cả người bốc lên một mùi tanh tưởi, trên mặt mọc đầy mụn ghẻ, quần áo trên người cũ nát trắng bệch, thật giống một tên khất cái, mà chân đã biến thành một mảng xanh đen.
Tả Mạc nghe thấy tin tức cũng chạy đến, sắc mặt hắn ngưng trọng bởi vì một câu nói của Bồ yêu.
“Nàng trúng yêu độc.”
“Yêu độc?” Tả Mạc sắc mặt có chút khó coi: “Ngươi nói thương tích của nàng do yêu gây ra?”
“Không sai.” Cảm giác uy hiếp gần nhất chính là Bồ yêu, hắn không dám che dấu nữa, lúc này nói ra: “Đây là một loại yêu độc rất thông thường, dùng thanh cức đẳng luyện chế mà thành. Nghìn năm trước đã dùng không nghĩ tới hiện tại vẫn còn dùng.” Sau cùng theo thói quen còn không quên đánh giá một chút: “Đám gia hoả này, một nghìn năm qua đều sống uổng phí sao?”
Tả Mạc không để ý tới Bồ yêu, hắn ngẩng đầu nói: “Nàng trôi từ phương nào tới?”
Tạ Sơn sửng sốt, vội vàng chạy đi hỏi gã tu giả ban đầu phát hiện ra, dọc theo sông ngòi chỉ về một phương hướng nói: “Từ phương hướng kia trôi tới.”
Công Tôn Sai cũng giật mình, hai người không khỏi liếc nhau, Thiên Nguyệt Giới!
Phương hướng kia chính là phương hướng của sông ranh giới!
Nữ tu này chính là từ Thiên Nguyệt Giới trốn tới, hai người không khỏi ngạc nhiên. Vị trí bây giờ của bọn họ cách sông ranh giới không xa, trong khoảng thời gian này, nữ tu này chính là tu giả Thiên Nguyệtt giới đầu tiên bọn họ nhìn thấy trốn tới đây. Không thể nghi ngờ, yêu quân nhất định đã phong toả sông ranh giới, việc này cũng không quá khó, bọn họ chỉ cần phái một đội ngũ chiếm giữ đảo Hoang Mộc thì có thể trấn thủ vững vàng sông ranh giới.
Nữ tu này thực lực rất mạnh!
Tả Mạc và Công Tôn Sai lại liếc nhau, nhất thời đã hiểu chủ ý của đối phương. Thức khác không nói, nhưng có thể xông ra từ trùng vây vậy thực lực của nữ tử này không phải là ngưng mạch bình thường được. Huống hồ, mọi người cùng đến từ Thiên Nguyệt Giới, tự nhiên làm hai người cũng cảm thấy có phần thân thiết.
Tả Mạc hạ quyết tâm, hỏi Bồ yêu: “Yêu độc này giải như thế nào?”