Chương 454: Khủng Hoảng Tài Chính.
Sắc mặt A Quỷ đã tốt hơn được chút khiến Tả Mạc cảm thẩy rất hài lòng.
Ở trên đảo lớn như vậy, chim ngốc tháp nhỏ và mấy tên kia mỗi ngày đều đi chơi suốt, xuất quỷ nhập thần, không biết giờ đang ở đâu nữa. Trên đảo có quá nhiều nơi hoang vắng, Nhâm gia căn bản không chăm lo chút gì cho Vân đảo, rất nhiều địa phương cỏ dại mọc um tùm, nhất là những huyệt động sâu hun hút kia, không ai biết bên trong có gì.
Những huyệt động này chính là nơi vui chơi của bọn tháp nhỏ, chơi đùa vô cùng vui vẻ. Dù sao có chim ngốc và Thập Phẩm ở bên rồi nên Tả Mạc không để ý tới vấn đề an toàn của chúng nữa.
Khoảng thời gian này hắn bận rộn tới muốn phát điên.
Trái lại trên đảo lúc nào cũng vui cười, đám gia hoả được nâng cấp khiến trên mặt ai cũng nở nụ cười như hoa vậy. Nhưng Tả Mạc không nghĩ thế là tốt, Bồ yêu lúc này lại tìm tới hắn, chất vấn hắn vì sao Chu Tước doanh được đổi trang bị mà Vệ Doanh thì lại không có động tĩnh gì?
Tả Mạc bị Bồ yêu hỏi mà sửng sốt, vô thức nghĩ tới bọn họ không phải tu luyện ma công sao? Còn muốn trang bị gì nữa?
Sau đó liền bị Bồ yêu cười to châm chọc, Tả Mạc bị hắn ví như anh nông dân chưa bao giờ ra thành phố. Sau đó hắn cảm khái bênh vực bọn Thúc Long, nói cái gì “mẹ kế nuôi dưỡng”, chỉ có hắn mới nhớ đến các loại.
Cảm giác đầu như muốn nổ tung khiến Tả Mạc rất nhanh buông súng đầu hàng.
Tả Mạc giờ mới biết, Ma tộc tu luyện ma công nhưng không phải là không có vũ khí hay pháp bảo, chỉ là pháp bảo hay vũ khí của bọn họ cực ít, chỉ có hai kiện, được gọi là ma binh! Những ma binh này đa số đều là do bọn họ trường kì tu luyện mà sinh ra, như móng tay, tóc, lông vũ các loại, sau đó lấy bí pháp trường kì chế luyện, dần dần hình thành nên “pháp bảo”.
Ma binh không phức tạp như pháp bảo của tu giả nhưng uy lực thì không nhỏ chút nào, dù sao Ma tộc suốt đời chỉ có một kiện ma binh, thời gian luyện chế lâu như vậy tuyệt đối tu giả không thể tưởng tượng nổi.
Tả Mạc buông súng đầu hàng giờ lại phát hiện ra một vấn đề mới, ma binh luyện chế như nào?
Cũng may Bồ yêu rốt cuộc không đuổi tận giết tuyệt mà nói ra rằng trên đảo có một huyệt động sát khí khá nặng, là nơi tuyệt hảo để luyện chế ma binh, chỉ cần đem hài cốt của sát hồn thú lúc trước bọn họ nhặt được ở chiến trường Phong Tuyệt đưa cho Vệ Doanh là được.
Tả Mạc không nhiều lời, lập tức ra lệnh cho Bao Dịch đưa toàn bộ cho Vệ Doanh, Bồ yêu lúc này mới cảm thấy thoả mãn nghênh ngang rời đi.
Ngày thứ hai, Bao Dịch với vẻ mặt đau khổ tới tìm Tả Mạc.
“Đại nhân, tài chính của chúng ta bắt đầu có dấu hiệu khủng hoảng!” Bao Dịch vẻ mặt nghiêm túc không giống như đang đùa nói.
Tả Mạc vò đầu bức tai an ủi Bao Dịch: “Vẫn còn ổn mà!”
“Trên đảo mặc dù có linh mạch nhưng đa số đều dùng để trồng trọt, hằng ngày mọi người tu luyện đều dùng tới Hắc Luyện Bồ Đoàn. Mỗi khối Hắc Luyện Bồ Đoàn cần tới năm khoả tam phẩm tinh thạch, đại nhân, điều này nghĩa là mỗi ngày chúng ta cần có một vạn khoả tam phẩm tinh thạch, cũng chính là hai mươi khoả tứ phẩm tinh thạch. Trừ cái đó ra thì đại trận trên đảo mỗi ngày tiêu hao mất một khoả tứ phẩm tinh thạch.”
Mỗi gạch đầu dòng của Bao Dịch đều khiến Tả Mạc cảm thấy vô cùng lo sợ.
“Nhưng chúng ta lại không có thu nhập, đại nhân, cho đến tận bây giờ chúng ta không thu được một khoả tinh thạch nào. Những chiến bộ pháp bảo thu được của Côn Lôn trên chiến trường giờ đây đã có thể đem bán được rồi. Đại nhân!”
Mặt Bao Dịch sầu khổ đến nỗi có thể vắt được ra nước. Làm người quản lý thương khố, hắn là người hiểu rõ nhất gia sản của Tả Mạc nhưng hắn không ngờ được, Tả Mạc lại dùng một khoả lục phẩm tinh thạch để mua sắm pháp bảo cho mọi người! Trong nháy mắt, chín phần mười tinh thạch trong thương khố biến mất, điều này khiến hắn cảm nhận được áp lực trước nay chưa từng có.
“Không nghiêm trọng như vậy chứ…” Tả Mạc cười mỉm.
“Trong tháng này, Thuần Vu Thành đại nhân lấy từ chỗ ta năm trăm khoả tứ phẩm tinh thạch để mua ấu tế linh thú (con giống), mà trong kế hoạch còn cần khoảng năm ngàn khoả tứ phẩm tinh thạch, đây là kế hoạch ngài đã đồng ý. Thúc Long đại nhân vừa mới lãnh mười khoả ngũ phẩm tinh thạch để mua các loại tài liệu, nói rằng đại nhân đã đồng ý!” Bao Dịch đầy kích động nói.
“Mười khoả ngũ phẩm tinh thạch?” Tả Mạc trợn tròn hai mắt, bộ dáng giống như muốn ăn thịt người vậy!
Bồ yêu, ngươi thật quá tàn nhẫn! Mở miệng đã lấy đi mười khoả ngũ phẩm tinh thạch! Tả Mạc nghiến răng nghiến lợi căm phẫn!
“Đại nhân không đồng ý sao?” Bao Dịch hai mắt toả sáng, chỉ hận không thể xắn tay áo chạy đi lấy tinh thạch mang về.
Tả Mạc vội vàng xua tay nói: “Không không không! Đồng ý đồng ý!”
Bao Dịch khó nén khỏi thấy vọng nói: “Đại nhân! Không lâu nữa chúng ta sẽ phải đối diện với việc ‘chết đói’! Cố gắng lắm chúng ta chỉ còn trụ được ba tháng, đại nhân cũng biết, không thể nào kéo dài hơn nữa! Linh thú mà Thuần Vu Thành đại nhân nuôi muốn kiếm được tiền cũng cần ít nhất sáu tháng nữa. Trong thời gian tới chúng ta không có bất cứ thu nhập gì.”
Người thật thà mà bị dồn vào chân tường thì khí thế cũng rất doạ người.
Tả Mạc cảm thấy có chút vấn đề rồi, dựa theo tốc độ tiêu hao này thì sẽ không thể trụ được bao lâu nữa!
Quả nhiên nhà giàu cũng không phải dễ làm à!
Tả Mạc phiền muộn phát hiện ra mình mới làm nhà giàu mới được một ngày thì đã bị đánh cho trở về nguyên hình!
Phải kiếm tinh thạch!
Tả Mạc khóc không thành tiếng!
--------------------------
Từ Chính Uy trầm ngâm, hắn không nghĩ tới Tả lão bản lại đưa cho mình một nan đề như vậy.
Vốn Tả Mạc tìm tới hắn làm hắn cảm thấy rất hài lòng, Tả lão bản tài đại khí thô, chính là đối tượng tuyệt vời để hợp tác. Đối phương cầu mình chính là rất hợp với ý hắn, chỉ không nghĩ tới Tả Mạc lại yêu cầu hắn chiêu mộ dùm linh thực phu.
Đây là biện pháp mà Tả Mạc mới nghĩ ra, trên đảo có rất nhiều linh điền, nếu có thể lợi dụng thì tuyệt đối kiếm được không ít tinh thạch. Nhưng linh điền thì cần có linh thực phu, lần trước tao ngộ đã khiến Tả Mạc hiểu ra khó khăn, vì vậy hắn tìm tới Từ Chính Uy, muốn nghe ngóng tình huống của các linh thực phu quanh vùng.
Suy nghĩ chút, Từ Chính Uy quyết định đem vấn đề này ra nói. Hắn bắt đầu nói về Điền gia, nói bọn họ làm giàu bằng linh thực như nào, bọn họ cầu linh thực phu ra sao, cùng với những thủ đoạn để lung lạc các linh thực phu,…
“Tả lão đệ, không phải lão ca không hỗ trợ mà thật sự năng lực của ta có hạn!” Từ Chính Uy có chút tiếc nuối nói.
Sau khi nghe xong, Tả Mạc mới bừng tỉnh đại ngộ, hắn phản ứng cực nhanh, há mồm nói: “Linh thực viện kia là do bọn họ dưng nên à!”
Từ Chính Uy trầm mặc không nói.
Tả Mạc ngầm hiểu, sắc mặt nhất thời trầm xuống. Đang lo tìm không được khổ chủ, hoá ra sự tình lại là như vậy!
Đương nhiên hắn hiểu rõ một linh thực gia tộc khao khát linh điền như thế nào, cũng hiểu rõ một thế lực ở nơi này, bọn họ đối với thế lực bên ngoài xem thường không để ý tới, hắn thậm chí còn hiểu rõ tính toán của Điền gia, nhưng!
Ngươi không chọc tới ta thì thôi, nếu đã làm thì chỉ có đường chết, vậy đừng trách ai! Tả Mạc cười nhạt, nổi lên sát ý.
Từ Chính Uy cảm nhận được sát ý của Tả Mạc, thoáng giật mình, thầm kêu không tốt, vội vàng khuyên nhủ: “Hoà khí phát tài, hoà khí phát tài, Tả lão đệ không nên tức giận! Ta cảm thấy Điền gia cũng không có ác ý, chỉ là muốn làm giá chút thôi, nếu Tả lão đệ nguyện ý…”
Tả Mạc khoát tay, chuyển đề tài: “Vậy xung quanh thành có khả năng chiêu mộ được không?”
“Điều này thì lão ca cũng không rõ.” Từ Chính Uy lắc đầu: “Tả lão đệ không bằng hỏi Tiểu Liêu tiên sinh chút đi, hắn giao du rộng rãi, so với lão ca thì hiểu biết hơn nhiều.”
Tả Mạc sau khi cáo từ liền đi tới Vân Các, hỏi qua Liêu Kỳ Xương, khi về hắn không khỏi thất vọng.
Liêu Kỳ Xương nói rằng, không riêng gì Hư Linh thành mà xung quanh thành cũng không có mấy linh thực phu để chiêu mộ. Tại vùng này, linh thực phu là tài nguyên quý hiếm, linh thực phu giỏi lại càng khan hiếm. Sau đó Liêu Kỳ Xương cũng khuyên Tả Mạc nên bán cho Điền gia, hoặc đổi Vân đảo lấy gì đó ngang giá.
Lẽ nào nhiều linh điền như vậy mà phải bỏ hoang sao?
Tả Mạc không cam lòng.
Về phần Từ Chính Uy và Liêu Kỳ Xương nói nên bán cho Điền gia, hoặc cùng Điền gia đổi chác, Tả Mạc tuyệt đối không đồng ý.
Với tính cách có thù tất báo của hắn, rất nhanh trong đầu đã suy nghĩ tìm cách!
Việc này tuyệt đối không thể để yên!
Chẳng qua giờ đây không có thời gian để “chăm sóc” Điền gia, mà nó cũng chẳng chạy đi đâu mất. Huống hồ bây giờ hắn cũng không có chứng cứ, trực tiếp giết tới cửa trái lại sẽ khiến bản thân rơi vào thế bất lợi. Cho tới bây giờ Tả Mạc chưa từng cảm thấy bản thân lợi hại, cùng so sánh với mấy đại môn phái kia thì bọn họ mới có mấy ngàn người, quả thực giống như một hạt bụi nhỏ bé không đáng kể. Điền gia không tính là gì nhưng trên đó còn có Hư Linh phái, còn có một số thế lực khác, nếu như bọn họ liên hợp lại vậy thì phiền to rồi!
Nhưng người đã “đâm lén” ta thì ta tự nhiên cũng có thủ đoạn “đâm lại” người!
Tả Mạc quyết định đem vấn đề này ném cho Bồ yêu, con hàng này không nói với hắn một tiếng mà lấy đi mười khoả ngũ phẩm tinh thạch, sao có thể không làm chút việc chứ? Âm mưu? Tả Mạc không tin trên đời này có kẻ nào có thể so sánh với tên biến thái Bồ yêu này!
Còn tất cả tinh lực của Tả Mạc đều đặt vào một chuyện, đó chính là kiếm tinh thạch!
Tiêu xài thì ào ào, còn nhanh hơn cả nước chảy!
Qua mấy ngày, hầu bao của hắn lại teo tóp đi hơn nửa, như thường lệ, mỗi ngày Bao Dịch đều mang bộ mặt khóc lóc kể lể đến gặp hắn. Mà tinh thạch trong hầu bao ngày càng gần tới mức báo động, điều này khiến Tả Mạc cảm nhận áp lực nặng nề!
Thế nhưng hắn thực sự không nghĩ ra biện pháp nào tốt để kiếm được tinh thạch, hắn quyết định triệu tập tất cả mọi người lại, hợp mưu hợp sức!
Bàn về việc chém giết thì cả đám mặt không nhăn lấy một cái, không tiếc mạng xung phong đi đầu.
Nhưng bàn về việc làm sao để kiếm được tinh thạch nhất thời người nhìn ta, ta nhìn người, câm như hến.
Cũng may Kim Ô doanh còn có Tôn Bảo đại sư phụ nhắc nhở Tả Mạc: “Đại nhân, có thể bán Kim Ô hoả! Cái này khẳng định bán tốt! Chúng ta cũng có một số pháp bảo luyện chế được, hoặc là nhận một số đơn hàng, tuy rằng kiếm không được nhiều nhưng hẳn cũng có thể được chút ít.”
Tả Mạc hai mắt sáng ngời, thế nào lại quên hàng tốt như vậy chứ?
Kim Ô hoả!
Tứ phẩm Kim Ô hoả tuyệt đối là bán chạy!
Bây giờ bọn họ tuy rằng không được coi là đại gia nhưng không sợ người khác để ý, khẳng định có thể tự bảo vệ bản thân. Trên đảo chỉ riêng kim đan đã có mấy vị, chỉ cần nguyên anh không tới thì không có vấn đề gì to tát. Vấn đề tiêu thụ lại càng dễ xử lý, trực tiếp bán cho Vân Các đi.
Ngay khi Tả Mạc đang vô cùng vui mừng, Thương Vị Minh luôn do dự cuối cùng quyết định mở miệng nói.
“Đại nhân, thuộc hạ có ý này!”