Chương 607: Đặc Biệt.
“Chúc mừng chúc mừng! Sau trận này Tiếu Ma Qua tiểu huynh đệ đã bước vào cảnh giới mới, thật đáng mừng.”
Người nói là kẻ mà Tả Mạc không biết, hắn định giả vờ giả vịt khiêm tốn thì thấy Lam Dung ở bên cung kính hành lễ nói: “Lam Dung ra mắt thành chủ!”
Thành chủ? Sư Nguyệt Nghệ?
Cảm nhận lướt qua của Tả Mạc là lão đầu này rất bình thường, nhất thời có thêm mấy thứ như rất có học vấn, cảm giác cao thâm khó lường. Quả nhiên người có danh như cây có bóng, đối với loại người học thức thâm sâu này Tả Mạc rất bội phục, khiên tốm nói: “Thành chủ quá khen!”
Sư Nguyệt Nghệ mỉm cười, nếp nhăn hơi mờ trên mặt có thể nhìn thấy rõ ràng, hắn nhìn Lam Dung ôn hòa nói: “Ngươi là hài tử của Lam gia à, không tồi, rất có tố chất trụ cột.”
Hắn quay sang nhìn về phía Tả Mạc, giới thiệu nói: “Ta xin phép giới thiệu với tiểu huynh đệ hai người này.”
“Xương Nguyên Hạo.” Từ trong hư ảnh vang lên một giọng nói nặng nề.
“Tại hạ Du Song.” Trên mặt Du Song nở nụ cười, hăn hơi khom người, ôn văn nho nhã.
Không cần Lam Dung giới thiệu Tả Mạc cũng biết hai kẻ này là ai, đệ nhất đệ nhị ma bảng Thái An! Tuy tiểm Mạc ca rất có lòng tin vào bản thân nhưng hai tên đầu sỏ đi cùng nhau thế này vẫn khiến hắn cảm thấy có chút kinh ngạc. Hắn thi lễ với hai người: “Ta là Tiếu Ma Qua! Thỉnh hai vị chiếu cố nhiều hơn!”
Lam Dung đứng bên kích động không nói nên lời, ông trời thật có mắt, thành chủ mở tiệc hắn tham gia không biết bao nhiêu lần nhưng đây là lần đầu tiên hắn trông thấy ba vị đầu sỏ này. Nhất là còn được thành chủ khích lệ, hắn cảm giác như mình đang nằm mơ vậy.
Sư Nguyệt Nghệ mỉm cười với Lam Dung: “Thật xấu hổ, chúng ta tới tìm Tiếu tiểu huynh đệ có chút vệc, xin lỗi không tiếp chuyện ngươi được!”
Lam Dung như tỉnh lại từ trong mộng, lập tức phản ứng lại, thức thời biết điều nói: “Vãn bối cũng đang định đi tìm huynh trưởng! Thành chủ tái kiến, hai vị tiền bối tái kiến!”
Hắn cung kính thi lễ rồi sau đó rời đi.
Có chuyện muốn nói với mình? Tả Mạc đầy nghi hoặc, đây là lần đầu tiên hắn gặp mặt ba người này, làm gì có chuyện để trò chứ?
Sư Nguyệt Nghệ không nói rõ, đưa tay ra: “Tiểu huynh đệ, chúng ta đi qua bên kia.”
“Được!”
Bốn người đi tới một gian phòng yên tĩnh, vừa tiến vào phòng, tiếng ồn ào bên ngoài liền biến mất. Tả Mạc nhận ra gian phòng này đã bố trí cấm chế để phòng ngừa người khác nghe trộm.
“Không ngờ tiểu huynh đệ lại có thể tu luyện ra thiên phản tinh mạch luân.” Sư Nguyệt Nghệ là người bắt đầu câu chuyện, lời đầu tiên hắn nói đã gây được sự chú ý của Tả Mac.
“Thiên phản tinh mạch luân? Cái này sao?” Tả Mạc đưa cổ tay phải lên nhìn chiếc vòng tay màu đỏ đang chậm rãi chuyển động xung quanh cổ tay hắn.
“Không sai.” Sư Nguyệt Nghệ liếc mắt nhìn Tả Mạc: “Xem ra tiểu huynh đệ cũng không giải thích được.”
“Vâng, mong thành chủ giải thích dùm.” Tả Mạc thành thật nói.
Sư Nguyệt Nghệ mỉm cười: “Thiên phản tinh mạch luân là một sát chiêu, nhưng loại sát chiêu này đa số ma thể loại tinh thần mới có thể lĩnh ngộ và tu luyện ra được.”
“Ma thể loại tinh thần?” Tả Mạc lắc đầu: “Ta tu luyện là thập ô thiên nghi mà.”
Sư Nguyệt Nghệ gật đầu nói: “Đây là chỗ đặc biệt của tiểu huynh đệ. Tiểu huynh đệ tu luyện ma thể thập ô thiên nghi xếp thứ ba trong tướng giai, hơn nữa ta để ý thấy tiểu huynh đệ đã lĩnh ngộ được giới mặc dù chưa thành hình nhưng nhìn qua màu đỏ đậm của nó thì nếu không lầm, tiểu huynh đệ đã đi đến ngưỡng của của thập ô thiên giới.”
“Ta đã đến ngưỡng cửa của giới?” Giờ đến lượt tả Mạc kinh ngạc, tầm thần hắn vừa động thì mấy vầng thái dương đột nhiên tỏa ra một loại lực lượng cổ quái, dưới chân hắn xuất hiện vòng sáng hơn thước màu đỏ đậm.
“Quả nhiên là thập ô thiên giới!” Du Song nhịn không được hô lên: “Không hổ là tướng giai đệ nhất giới, tuy còn chưa thành hình nhưng khí phách mãnh liệt vẫn khiến người ta kinh hãi.”
Trong lời nói của hắn tràn ngập sự ước ao.
Tả Mạc càng ngày càng không hiểu vì sao, nhưng hắn biết rõ đối phương tìm hắn vậy tất sẽ giải thích nguyên do trong đó.
Quả nhiên, Sư Nguyệt Nghệ nói tiếp: “Tình huống của tiểu huynh đệ là lần đầu tiên ta thấy. Tiểu huynh đệ rõ ràng tu luyện ma thể thập ô thiên nghi, lĩnh ngộ ra thập ô thiên giới, sao lại có thể luyện thành thiên phản tinh mạch luân được?”
“Ma thể loại tinh thần? Trước kia ngươi tu luyện ma thể nào?” Du Song không kìm được hỏi.
“Đại nhật ma thể.” Tả Mạc nói.
“Giáo giai bài danh đệ nhị!” Du Song nhịn không được nói: “Đều là ma thể lợi hại, còn trước đó thì sao?”
“Ngọc thiết đầu.”
Ngay cả Sư Nguyệt Nghệ cũng có chút kinh ngạc, nhìn Du Song rồi nhìn Tả Mạc như nhìn một con quái vật: “Úy giai bài danh đệ ngũ, ngươi không phải là người của gia tộc cổ xưa nào chứ?”
“Không biết.” Tả Mạc cười khổ: “Ta đối với thân thế mình hoàn toàn không biết gì cả.”
Trên mặt Sư Nguyệt Nghệ và Du Song đồng thời lộ ra dị sắc nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại.
“Còn có một tình huống khác.” Xương Nguyên Hạo từ trong hư ảnh bỗng mở miệng.
Ba người tập trung nhìn vào hắn.
“Yêu thuật tu luyện đến cảnh giới nhất định cũng có thể tu luyện được thiên phản tinh mạch luân.” Lời này của Xương Nguyên Hạo thật kinh người.
Du Song sửng sốt, vỗ đầu nói: “Thế nào lại quên món này nhỉ! Tinh chủ yêu, tinh lực là một trong những lực lượng mà yêu thích nhất, yêu tu luyện ra thiên phản tinh mạch luân chỉ sợ còn nhiều hơn ma ta. Ồ, ta nhớ rồi, ngươi cũng biết yêu thuật mà.”
“Biết một chút.” Tả Mạc gật đầu nói, trong lúc đối chiến với Miêu Quan hắn đã dùng qua yêu thuật nên có thể thản nhiên thừa nhận.
Nhất thời ánh mắt ba người nhìn hắn có chút quái dị.
“Nhìn ra nguyên nhân rồi.” Sư Nguyệt Nghệ gật đầu nói: “Từ xưa yêu ma đồng tu đều có nhưng có thể đồng thời tu luyện thiên phản tinh mạch luân và thập ô thiên giới thì chưa từng nghe nói qua. Quả nhiên gia sư nói đúng, người có thể uống mười vò mạnh bà quỷ tửu thì đều là người đặc biệt, quả nhiên rất đặc biệt.”
“Yêu thuật giới của ngươi là gì?” Du Song hiếu kì hỏi.
“Yêu thuật giới? Ta không có.” Tả Mạc lắc đầu.
“Chưa lĩnh ngộ ra yêu thuật giới mà có thể lĩnh ngộ được sát chiêu, này… Này thật quá…” Du Song không biết nên nói gì nữa.
Sư Nguyệt Nghệ nhìn thấy lòng tin của gã bị đả kích liền an ủi: “Thiên triền ti của ngươi nếu đại viên mãn nhất định có thể đột phá bình cảnh tấn chức soái giai mà.”
Du Song quay người khinh bỉ tức giận nói: “Thập ô thiên giới là thiên địch của ta đó.”
“Thập ô thiên giới là thiên địch của tất cả.” Sư Nguyệt Nghệ rất hiểu an ủi: “Ngươi nhìn Nguyên Hạo kìa, hắn so với ngươi còn thảm hơn, hoàn toàn bị khắc chế.”
Hư ảnh nghe vậy thì cả người cứng đờ.
Nhất thời sắc mặt Du Song chuyển từ tối sang sáng, vỗ tay cười nói: “Ha ha! Không sai, dù sao thì ai đánh với hắn cũng là kẻ đó không may.”
Tả Mạc nghe được câu chuyện của Sư Nguyệt Nghệ và Du Song thì cảm thấy vô cùng lo sợ, hắn lo đối phương vạn nhất điên lên, bóp chết mình từ trong nôi thì xong rồi. Trước mắt hai lão ma này tên Trầm Dục kia không thể so sánh được, huống hồ đến giờ Tả Mạc vẫn còn chưa hiểu tại sao mình có thể đánh bại đối phương.
Sư Nguyệt Nghệ nhìn thấy Tả Mạc không được tự nhiên thì cười ha hả nói: “Ta thấy tiểu huynh đệ cũng không có tâm tư, vừa mới đột phá thì nên củng cố mới phải. Tiểu huynh đệ tùy ý, mấy ngày sau chúng ta lại gặp mặt.”
Tả Mạ nghe vậy thì như được đại xá, vội vàng rời đi.
Khi bóng lưng Tả Mạc rời xa, trong phòng một lần nữa trở nên yên lặng.
“Thân thế của hắn không đơn giản.” Người nói chính là Xương Nguyên Hạo.
“Con người cũng không tồi.” Du Song cười nói: “Một tên tiểu tử không tồi, chỉ hi vọng đừng bị Hà công chúa bắt cóc mất.”
Sư Nguyệt Nghệ lắc đầu nói: “Tiểu Hà lần này chỉ sợ gặp khó khăn rồi.”
“Sao thế? Tiểu tử này mà muốn chống đỡ mị lực của Hà công chúa sao? Không dễ thế đâu.” Du Song nhún vai nói.
“Thập ô thiên giới đã bao lâu không xuất hiện rồi?” Sư Nguyệt Nghệ đột nhiên hỏi.
“Rất lâu rồi.” Du Song không xác định nổi, nghĩ tới lời nói của Tả Mạc hắn không khỏi líu lưỡi: “Ngọc thiết đầu, đại nhật, thập ô thiên nghi, đây tuyệt đối là con đường tấn chức cao cấp nhất! Nói ra sẽ khiến bao kẻ phải đỏ mắt chứ! Ngay cả ta cũng thèm thuồng, người so với người thực sự muốn tức chết!”
Sư Nguyệt Nghệ không thèm nhìn Du Song lảm nhảm, hắn đang suy nghĩ.
“Có gì không đúng sao?” Xương Nguyên Hạo đột nhiên hỏi.
Sư Nguyệt Nghệ chậm rãi nói: “Ta đang suy nghĩ, câu nói kia của gia sư, hai từ ‘đặc biệt’ có đúng chỉ cái này hay không.”
“Chắc chắn là nó!” Du Song chắc nịch nói: “Này nếu không đặc biệt thì chẳng còn thứ gì được gọi là đặc biệt nữa. Tiểu tử này tuyệt đối là quái thai trong quái thai, biến thái trong biến thái mà ta từng gặp!” (đam mỹ trong đam mỹ )
Sư Nguyệt Nghệ trầm ngâm nói: “Ta luôn kiên trì ủ chế mạnh bà quỷ tửu kì thực chính bởi những lời này của gia sư. Trong ấn tượng của ta, gia sư cực ít dùng hai từ đặc biệt này để hình dung một con người. Dường như mỗi lời nói của gia sư đều có ẩn chưa thâm ý, mấy năm nay ta vẫn nghĩ xem ‘đặc biệt’ trong lời gia sư nói rốt cuộc là chỉ điều gì.”
Lời này của Sư Nguyệt Nghệ khiến Du Song trầm mặc, trong lòng mỗi người ở thành Thái An Sư Tử Minh chính là ma thần không gì không làm được.
“Dù sao thời gian cũng chưa tới, cứ nhìn đã.” Du Song nói.
Sư Nguyệt Nghệ gật đầu, trong giây lát ba người đều rơi vào trầm mặc.
-----------------------------
“Bồ, thiên phản tinh mạch luân là cái gì?” Đi trên đường Tả Mạc không nhịn được hỏi.
“Đúng là thiên phản tinh mạch luân.” Sắc mặt Bồ yêu hơi trầm trọng: “Nhưng thiên phản tinh mạch luân của người cùng thiên phản tinh mạch luân bình thường có chút khác biệt, bên trong đó còn có thái dương thần lực.”
Ngay lập tức hắn nhắc nhở: “Ngươi phải dành nhiều thời gian tu luyện yêu thuật cho tốt. Ngay cả yêu thuật giới cũng không có, uy lực của thiên phản tinh mạch luân ngươi không thể phát huy được bao nhiêu.”
Lúc này Vệ mới mở miệng: “A Tả à, thập ô thiên giới vừa mới đi đến ngưỡng cửa, không nên bỏ bê. Đây chính là tướng giai đệ nhất giới, không phải cái thiên phản tinh mạch luân có thể so sánh được.”
Bồ yêu nghe thấy thì cười lạnh nói: “Ngu dốt! Tưởng thập ô thiên giới là vô địch thiên hạ sao? Thiên phản tinh mạch luân biến hóa vô cùng, hơn nữa còn ẩn chứa thần lực, thập ô thiên giới cũng chưa chắc đã là đối thủ.”
Vệ không nổi giận cười mị mị nói: “Không có thứ gì vô địch thiên hạ nhưng tướng giai đệ nhất cũng không phải là do ta phong.”
Tả Mạc nhìn hai người tranh cãi với nhau thì bất đắc dĩ nói: “Các ngươi chẳng lẽ không cảm thấy kì quái sao? Ta tu luyện thập ô thiên nghi đột nhiên lại luyện ra thiên phản tinh mạch luân là sao?”
“Quá kì quái sao?” Bồ yêu hỏi lại.
“Không tệ.” Mặt Vệ đầy vẻ đương nhiên.
Tả Mạc không nói gì.