Chương 802: Tâm trạng của Tả Mạc
Khi chiêu Thái Dương Thứ bị thất bại, trong lòng Tả Mạc cũng trở nên nghiêm trọng hẳn đi, nhưng hắn cũng phản ứng rất nhanh. Hắn không lùi lại mà còn tiến tới, thân trên cong xuống, Thái Dương Thần phủ trong tay chém mạnh về phía đối phương, tốc độ chém của hắn nhanh như một tia chớp,
Nhiếp Thần chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, rồi đột nhiên có một đạo quang mang kim sắc xuất hiện trước mắt hắn.
Lúc này tâm thần của Nhiếp Thần vẫn ở trong cảnh giới huyền diệu, vì thế hắn có phản ứng nhanh vô cùng, lập tức tay phải hắn khẽ vẫy, thanh phi kiếm như một con linh xà lao vào phần eo của Tả Mạc.
Quả là một chiêu vây Ngụy cứu Triệu!
Phần mũi nhọn hoắt của Thái Dương Thần phủ tỏa ra hàn lạnh thấu xương bức thẳng vào mặt hắn, nhưng sắc mặt Nhiếp Thần vẫn tĩnh lặng như nước, con mắt trong veo như thủy tinh không hề có một tia sợ hãi nào.
Đã lâu lắm rồi Tả Mạc mới gặp được đối thủ khó giải quyết như vậy. Hắn không ngờ đối phương lại tàn nhẫn đến thế, nếu cây búa của hắn chém đối phương thành hai khúc, thì thanh kiếm của đối phương cũng sẽ chặt ngang người hắn.
Nhưng hắn cũng quyết định nhanh chóng, thu Thần phủ đặt ngang người ngăn cản chiêu kiếm của Nhiếp Thần.
Keng!
Hai bên va chạm nhau tạo ra một tiếng vang thật lớn, nơi tiếp xúc của hai món vũ khí tóe ra những tia lửa!
Tả Mạc và Nhiếp Thần đồng thời lùi về phía sau.
Rốt cuộc trên mặt Nhiếp Thần cũng hiện lên vẻ khiếp sợ, một phần vì thực lực của đối phương đã vượt qua dự tính của hắn, phần lớn còn lại vì hắn đã nhận ra được thân phận của đối phương.
"Không ngờ được, ở đây lại có thể gặp mặt Mạc Vân Hải chi chủ!"
Nhiếp Thần chỉ nhìn chằm chằm vào Tả Mạc, gằn giọng nói từng chữ, còn trong nội tâm của hắn lại đang cuộn trào như sóng to bảo lớn, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày mình giao thủ với Tả Mạc. Nếu không phải Tả Mạc là người duy nhất tu luyện Thái Dương Thần lực thì e rằng hắn cũng không thể nhận ra được.
Tuy địa bàn của Mạc Vân Hải không lớn, nhưng có thực lực cường đại khiến cả thiên hạ không ai dám khinh thường. Còn Tả Mạc lại có thân phận vô cùng tôn quý, vì thế Nhiếp Thần không thể ngờ rằng Tả Mạc lại đích thân tham gia cuộc hành trình tiến vào Viễn Cổ di chỉ lần này.
Nhưng điều làm cho hắn ngạc nhiên nhất chính là thực lực của Tả Mạc.
Tin tức Tả Mạc có tu luyện Thái Dương Thần lực cũng không phải tin tức gì quá bí mật.
Nhưng ở Mạc Vân Hải có quá nhiều cao thủ vì vậy mọi người đều bỏ quên đến thực lực cá nhân của Tả Mạc.
Mọi người đều cho rằng Tả Mạc thân là Mạc Vân Hải chi chủ sao có thể tự mình xung phong liều chết nơi chiến tuyến như trước được?
Mọi người đều đánh giá Tả Mạc là trời sinh đã có khí thế đứng đầu, chính bộ não của Mạc Vân Hải...
Tài hoa về phương diện phù văn và ma văn của hắn khiến cả thiên hạ đều khiếp sợ, nhờ có hắn mà trình độ phù trận và pháp bảo của Mạc Vân Hải có thể cạnh tranh với Thiên Hoàn. Hắn đã sáng tạo ra Tuyên Văn chi thuật hết sức độc đáo, có thể cho tu giả dùng được ma văn để có được lực lượng cường đại. Bí kĩ thúc đẩy huyết mạch thức tỉnh đã giúp hắn có được vô số cao thủ Ma Tộc, hiện nay ở Mạc Vân Hải việc tu luyện Ma thể đã sớm được phổ cập. Không những thế, hắn còn là người đầu tiên luyện chế ra bộ Chuẩn Thần binh, từ đó khai sinh ra Thần Binh cụ trang, có thể nói nó là bộ Thần Binh đó đặc biệt nhất từ xưa đến nay. Trong khi mọi ngươi đua nhau luyện chế Thần Binh cụ trang thì hắn lại luyện chế ra bộ Thần Binh cụ trang đầu tiên thuộc hệ Chiến tướng.
Có thể nói hắn là một con người không thể đoán trước được. Trên người hắn nhuốm đầy khí tức của một tên gian thương tham lam và xảo trá, khiến nhiều khi người ta chỉ coi hắn là một tiểu nhân vật không xứng đặt lên bàn để thảo luận nữa kìa. Thế nhưng hắn lại có mị lực cá nhân kinh người, khiến vô số thiên tài đi theo hắn.
Vô số vòng sáng trên người hắn đã che đi thực lực cá nhân của hắn, khiến người ta không hề chú ý đến.
Thế nhưng mà...
Thực lực của Tả Mạc..., Nhiếp Thần vừa tự mình lĩnh giáo qua khiến trong nội tâm của hắn vô cùng rung động.
Đột nhiên, hắn nghĩ đến một người, giống như tên Tả Mạc trước mặt.
Đại sư huynh Lâm Khiêm!
Không, hiện tại đã là Chưởng môn Lâm Khiêm!
Về phương diện tài hoa và thực lực cá nhân, tên Tả Mạc trước mắt giống y như Lâm Khiêm!
Bất giác Nhiếp Thần lắc lắc đầu, hắn tự nhủ trong lòng, tên gia hỏa trước mắt sao có thể so sánh với Đại sư huynh kinh tài tuyệt diễm của hắn được chứ?
Nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh trở lại, rồi gạt đi hết tạp niệm trong đầu, những kinh hãi trong lòng đều tiêu biến không còn, tâm tình của hắn lại tĩnh lặng như nước. Ánh mắt của hắn lóe lên, bỗng hắn nhận ra rằng đây quả là một cơ hội tốt.
Trước mặt hắn chính là Mạc Vân Hải chi chủ!
Chỉ cần có thể tiêu diệt được Tả Mạc thì đương nhiên Mạc Vân Hải sẽ bị lâm vào cảnh quần long vô thủ, điều đó có nghĩa là Côn Luân sẽ bớt đi một đối thủ lớn!
Suy nghĩ này khiến ánh mắt của hắn trở lên nóng bỏng, trong lòng hắn không ngừng dâng trào lên niềm tin tưởng mãnh liệt, còn thanh phi kiếm như cảm ứng được suy nghĩ của hắn, lặng yên bay vào trong tay hắn.
Hắn nắm chặt lấy phi kiếm trong tay, trong lòng không ngừng kêu lên hai chữ.
Côn Luân!
*
* *
Tả Mạc cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, lực lượng của tên gia hỏa trước mắt hắn như bị lửa đốt bừng bừng bốc lên.
Thiêu đốt không e ngại bất kì hậu quả nào!
Tả Mạc nhanh chóng hiểu ra ý đồ của đối phương. Điều này cũng khiến nội tâm hắn cũng thêm vài phần kính ý, trong tất cả những đối thủ của hắn thì Côn Luân là kẻ khó chơi và ương ngạnh nhất!
Có thể nói bọn chúng là một lũ cuồng tín đến cực điểm.
Khuôn mặt Tả Mạc cũng nghiêm nghị hẳn, trong mắt hắn bốc lên sát cơ không hề che dấu. Hắn nhớ tới Chưởng môn, nhớ tới các sư thúc, càng nhớ thì hắn càng bi thương, càng nhớ tới thì sát cơ trong mắt hắn càng nồng đậm. Những chuyện trong quá khứ mờ ảo của hắn cũng chỉ đem đến cho hắn cảm giác phảng phất như sương sớm, ít đi vài phần thân thiết quen thuộc.
Ngoại trừ A Quỷ.
Nhớ lại vài năm ở Vô Không Sơn, khi đó mới là lúc đem đến cho hắn cảm nhận thực sự, lúc nào trong lòng hắn cũng nhớ đến sự chiếu cố của Chưởng môn và các sư thúc đối với hắn. Nhưng những con người sống động, những tiếng quát tháo mà đầy sự quan tâm ấy giờ không còn nữa.
Đúng vậy, Côn Luân làm cho người ngưỡng mộ!
Nhưng thế thì đã làm sao?
Chính bọn chúng là người đã hại chết Chưởng môn, mối thù của hai bên đã kết rồi, bất kể là hắn hay là Đại sư huynh, La Ly,... giữa bọn họ và Côn Luân chỉ có một kết quả là không chết không dừng mà thôi.
Tiêu diệt Côn Luân chính là sứ mạng của bọn họ.
Chưa bao giờ trong lòng Tả Mạc lại bùng lên sát cơ lớn như vậy. Cuối cùng thì hắn cũng biết vì sao mình lại ghét Côn Luân đến như vậy, có lẽ ngay cả khi bọn họ không có thù với Côn Luân thì bọn họ vẫn cứ ghét nó, đơn giản vì đó là sứ mạng của hắn.
Côn Luân làm cho mọi người phải tôn kính, vì thế trong đôi mắt của bọn họ chỉ có Côn Luân.
Ngay cả lúc trước, Côn Luân là môn phái đứng đầu Tu Chân giới, trong mắt bọn họ cũng chỉ có Côn Luân. Trừ người của Côn Luân ra, mọi người còn lại cũng chỉ là con sâu cái kiến trong mắt bọn họ, vì thế lúc nào bọn họ cũng có thể hy sinh hay giết hại người khác. Côn Luân mà bọn họ gọi chỉ là vài thành viên chủ chốt và một số đệ tử trung tâm, vì Côn Luân... bọn họ có thể hy sinh hết thảy, kể cả tình nghĩa ruột thịt.
Bọn họ là một lũ điên!
Chỉ có một lũ điên mới khiến người khác tin vào cái gọi là quang vinh của những kẻ hoang tưởng điên khùng đó.
Bỗng nhiên Tả Mạc cảm thấy Côn Luân không còn đáng sợ chút nào.
Bỗng chốc ánh mắt của hắn trở lên lạnh như băng, những phẫn nộ vừa nãy dường như tan biến hết, chỉ còn lại một long trảo cực lớn xuất hiện trên tay hắn.
Nghịch Long trảo!
Bàn tay của Tả Mạc cầm Thiên Ma binh hung tàn tung hoành thiên hạ năm xưa, chỉ vào mặt Nhiếp Thần ở phía xa xa.
Chỉ thấy một luồng khí tức hung hãn tuyệt luân đang tràn ra xung quanh như những cơn sóng lớn.
Sau khi Nghịch Long trảo khôi phục lại sinh cơ, trên thân trảo lại trở lên sáng bóng như lúc xưa, một lần nữa nó đã trở lại với thân phận cao chót vót.
Tuy nó không có khí tức mênh mông như Thần Binh cụ trang, nhưng nó có khí tức hung tàn tới cực điểm, vì thế nó vẫn là một thanh vũ khí vô cùng đáng sợ.
Lúc trước không phải Tả Mạc không nghĩ tới chuyện luyện chế lại Nghịch Long trảo, thế nhưng khi chuẩn bị luyện chế hắn lại phát hiện ra khí chất và cơ của Nghịch Long trảo đã hòa hợp với nhau thành một thể, rất khó có thể luyện chế lại một lần nữa.
Nghịch Long trảo vẫn là một trong những vũ khí mạnh mẽ nhất ở dưới cấp bậc Thần binh.
Tả Mạc cũng không lựa chọn Thanh Ba Huyền để chiến đấu, mà hắn lại chọn Nghịch Long trảo, bởi vì chỉ có Nghịch Long trảo mới phù hợp với nội tâm ngập tràn sát khí của hắn lúc này.
Nhiếp Thần cũng không hề nhượng bộ, hắn vẫn dùng ánh mắt hừng hực lửa và tràn ngập điên cuồng nhìn Tả Mạc!
Trước kia Nghịch Long trảo vô cùng hung hãn, nhưng khi ở trên tay Tả Mạc nó lại trở lên im ắng vô cùng.
Tả Mạc của ngày hôm nay đã không còn yếu ớt như Tả Mạc của ngày xưa nữa.
Thần lực trong thân khẽ động, hai tay Tả Mạc nắm chặt lấy chiếc Nghịch Long trảo to lớn như chiếc xương đùi, sau đó toàn thân hắn bỗng nhiên tỏa vô số đạo kim quang, khiến hắn trông giống như mặt trời đang tỏa sáng chói lòa khiến người ta không thể mở mắt.
Trong vòng mấy năm trở lại đây, có thể nói đây là lần đầu tiên Tả Mạc thiêu đốt sạch sẽ Thần lực mà không để lại chút gì như thế này.
Không ai biết được, rốt cuộc Thần lực của hắn lớn đến mức độ nào.
Mọi người chỉ thấy hắn suốt ngày cứ lang thang ở Kim Ô doanh hay lo quản lí việc vận chuyển của Mạc Vân Hải, nhưng mọi người không hề biết rằng, hắn chưa bao giờ lơi là việc tu luyện.
Cánh tay phải của hắn liên tục cung cấp Thần lực cho hắn mà chưa bao giờ dừng lại.
Vì vậy tốc độ tăng trưởng Thần lực của hắn đã vượt qua sự tưởng tượng của mọi người.
Hơn nữa hắn còn đi khắp nơi để ma luyện Thần thuật của chính mình, hắn cực nhọc nghiên cứu các loại tuyệt học có ghi trên Thái Dương Kim Diệp, bởi vì hắn biết rõ muốn có được thành tựu hôm nay hắn phải trả giá như thế nào, vì thế hắn rất trân trọng nó. Hắn cũng biết mình không phải là một thiên tài, vì thế muốn vượt qua người khác, thì chỉ còn cách không ngừng cố gắng mà thôi.
Không ai biết rằng, mồ hôi và công sức mà hắn bỏ ra hơn xa mọi người.
Bên dưới bộ mặt luôn cười hì hì đó thậm chí không chút nghiêm túc kia, chính là một trái tim mạnh mẽ kiên cường.
*
* *
Điểu tỷ rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Đối với các Tiểu thì đó chính là luật thép không thể phá bỏ. Thường ngày Điểu tỷ đều ngủ say là chính, lúc nào cũng có cái bộ dáng như ngủ an nhiên vĩnh viễn sánh ngang cùng thiên địa vậy, thế nhưng dù Điểu tỷ có ngủ say cỡ nào thì khí phách vô địch vẫn cứ thể hiện qua tư thế ngủ của Điểu tỷ.
Thân là đại tỷ đứng đầu các Tiểu, Điểu tỷ có được khí phách trời sinh. Vào thời điểm các chúng Tiểu vẫn còn tranh nhau nịnh nọt Tả Mạc, thì Điểu tỷ đã chứng kiến qua bộ dạng giống như dế chũi của Tiểu Mạc ca đã rất nhiều lần rồi.
Muốn 'ngạo' thì cũng phải có tư cách thâm niên chứ!
Nhưng điều làm cho các Tiểu pảhi tâm phục khẩu phục nhất chính là phong cách hành sự của Chim ngốc.
Hết sức bá đạo và trực tiếp, quả thật Điểu tỷ chưa bao giờ giảng đạo lý, chỉ nói chuyện bằng nắm đấm mà thôi.
Ngay cả thằng ranh Thập Phẩm kiêu ngạo thành tính, vậy mà đứng trước mặt Điểu tỷ vẫn cứ phải cư xử ngoan ngoãn, thấp cổ bé họng mà lủi đi.
Vậy mà, hôm nay tôn nghiêm của Điểu tỷ bị người ta khiêu khích trắng trợn.
Súc sinh không lông!
Con mắt Chim ngốc co lại, sát khi bốc lên cuồn cuộn như sóng trào.
Chim ngốc ngửa đầu lên nhìn trời, trong lòng đang âm thầm suy nghĩ, đã bao lâu rồi nó chưa gặp tên gia hỏa ngu ngốc đến như vậy!
Bộ dáng như đang hồi tưởng của Chim ngốc làm cho Đàm Húc há hốc mồm, hắn chưa từng gặp phải một con chim nào có biểu hiện như thế này cả.
Thời gian thật là tàn nhẫn quá đi!
Nhớ lại năm xưa, khi tuổi còn nhỏ người ta dễ thương, ngây thơ và thuần khiết đến mức nào chứ...
Súc sinh không lông...!
Khóe mắt Chim Ngốc giật giật, những sầu não trong đầu bị bốn chữ này đánh cho tan thành mây khói. Sát khí nồng đậm như ngưng thành thực chất bốc lên, tạo thành một lớp giống như sương mù bao phủ toàn thân nó.
Chẳng biết tại sao, trong lòng Đàm Húc lại sinh ra ảo giác, bỗng nhiên hắn cảm thấy đối phương vô cùng to lớn, ánh mắt của đối phương như một cự nhân đang nhìn chăm chú vào con kiến dưới chân vậy.
Khuôn mặt của đối phương được bao phủ trong một tầng sát khí đen kịt, chỉ lộ ra đôi mắt mà huyết dụ đang lóe sáng trong làn sương tối tăm.
Bỗng hắn cảm thấy như có một luồng áp lực tựa như tuyết lở ập vào mặt hắn, khiến hắn trở lên khó thở vô cùng.
Bất giác sau lưng hắn ướt đẫm mồ hôi, hắn cố gắng lắc lắc chiếc đầu, lập tức ảo giác bị biến mất.
Quả nhiên là ảo giác!
Không biết tại sao hắn lại thở ra một hơi nhẹ nhõm rồi tự giễu mình. Dường như mình đã quá khẩn trương rồi, chả lẽ vì đây là lần đầu tiên gặp được linh thú lợi hại như thế này, nên hắn mới bị như vậy?
Suy nghĩ này khiến hắn trở lên xấu hổ vì hành vi của mình, không ngờ mình lại sợ hãi một con súc sinh không lông, thật buồn cười quá đi mất!
Buồn cười quá!
Hắn đang cảm thấy buồn cười nên không hề chú ý tới, một đạo tinh vân được hình thành từ những tia lửa trên mỏ Chim Ngốc mà không hề tan biến.