Chương 856: Mạch khoáng

Tả Mạc gật đầu, sau đó chỉ vào hai tên người hầu bị đánh ngã: “Người chọn một bộ thần quyết đơn giản một chút rồi dậy cho bọn họ"Câu nói của hắn khiến mấy tên người hầu còn lại lộ ra ánh mắt vô cùng ước mong, cũng đúng thôi, chỉ có bất tỉnh một lần mà kiếm được một bộ thần quyết thì chẳng phải là kiếm lớn sao! Đồng thời trong lòng bọn họ cũng thầm nhủ, nếu sau này có gặp phải nguy hiểm thì cũng không thể lùi bước a.

Biểu hiện biến hóa tâm tình của đám người hầu rơi vào trong mắt Tả Mạc, chuyện thưởng phạt phân minh hắn rất thông thạo mà. Tuy hắn không muốn tốn quá nhiều thời gian trên người đám người hầu này, nhưng cũng bởi hắn quá quen thuộc với tính kỉ luật và bầu không khí cầu tiến của Mac Vân Hải cho nên bất giác có hành động như vậy.

Tả Mạc quay sang, nói với thành chủ bên cạnh: “Ngươi cứ chậm rãi mà nói, đừng có quên hay che dấu điều gì ".

Lúc này vị Thành chủ đã tâm phục khẩu phục, vị thiếu niên tiền bối tóc trắng trước mặt không có tính cách bảo thủ như những lão gia hỏa khác. Sau khi nghe thấy Tả Mạc nói, hắn liền vội vàng đứng dậy rồi tỉ mỉ nói.

*

***

Bên ngoài phủ thành chủ có vô số ánh mắt đang âm thầm nhìn một màn vừa xảy ra.

"Ngô lão đầu chuẩn bị xoay người rồi" Một gã trung niên nhân lắc đầu cảm khái. (nửa năm nằm dài trên bờ cát, một hôm sóng đánh ta xoay mình-con rùa thì phải).

"Vận khí lão gia hỏa này cũng tốt quá đi" Một vị nam tử khác có chút âm nhu, có lẽ bị ngẹn không nhịn được mà nói một câu, trên mặt hiện ra biểu tình hết sức kì quái.

Hai đều cho rằng Ngô gia đang bị lâm vào hoàn cảnh chạy trời không khỏi nắng, vậy mà không ngờ lại có một vị cao thủ lợi hại đến mức kinh khủng như vậy chen ngang, chỉ trong nháy mắt, tình hình đã đảo ngược lại.

"Có điều tra được lai lịch vị thiếu niên tóc trắng kia không?" Vị nam tử âm nhu cau mày nói: “Tuy Ngô lão đầu luôn miệng gọi hắn là tiền bối, nhưng ta luôn có cái cảm giác rằng niên kỉ của hắn cũng không lớn".

Trung niên nhân trầm giọng nói: "Hắn là người đi ra từ trong Hàn Minh Triểu Trạch, nơi đầu tiên mà hắn xuất hiện là Tiểu U trấn, theo như lời cư dân đại phương có nói, lúc đi ra hắn còn kéo theo năm cỗ quan tài".

Nam tử âm nhu giật mình, nói: “Năm cỗ quan tài! Lẽ nào hắn là luyện thi ma? Nếu hắn đi ra từ trong Hàn Minh Triểu Trạch thì...".

Hiển nhiên hắn đã bị tin tức kia dọa cho phát sợ rồi, Ngô Ca thành cách Tiểu U trấn không xa lắm, vì thế tình hình Hàn Minh Triểu Trạch như thế nào thì không ai có thể rõ ràng hơn bọn họ. Người nào mà chẳng biết, bên trong Hàn Minh Triểu Trạch có vô số thiên tài địa bảo khiến mọi người mơ ước, nhưng chưa có ai có thể xâm nhập vào sâu trong Hàn Minh Triểu Trạch. Chỉ có một số thợ săn địa phương sinh sống ở ngoại vi Hàn Minh Triểu Trạch mà thôi.

Bên trong Hàn Minh Triểu Trạch không khác gì một phiến tử vong cấm địa.

Tên gia hỏa kia đi ra từ trong Hàn Minh Triểu Trạch nơi được mệnh danh là tử vong cấm địa, trên người còn kéo theo năm cái quan tài, chứng tỏ hắn chẳng phải dạng tốt lành gì.

Một gã như vậy thì bất kể nhìn nhận về phương diện nào đều thấy hắn không phải đối tượng thích hợp để trêu chọc vào.

Giọng nói của vị trung niên nhân cũng có chút phát khô, thật ra lúc hắn biết được tin tức này cũng bị dọa cho phát sợ đấy. Lúc này hắn đang đè nén nỗi sợ hãi trong lòng mình rồi trầm giọng nói: “Không biết ở đâu chui ra một cường giả như vậy cơ chứ, chỉ sợ thực lực của hắn so với Cái Nguyên của Âm Lăng vệ không hề kém hơn a".

"Cái Nguyên!" Nam tử âm nhu thất thanh hô lên: “Sao có thể như vậy được? Thực lực của đại nhân Cái Nguyên thuộc diện thâm sâu khó lường, có thể nói oai phong mấy năm nay của Âm Lăng vệ đều do tay của hắn đánh hạ được đấy (do tay hắn xây dựng nên)! Tên gia hỏa tóc trắng kia có mạnh đến cỡ nào cũng không thể bằng đại nhân Cái Nguyên được!"

"Việc này chúng ta phải suy tính cho thật kĩ càng!" Trung niên nhân cũng không phản bác lại lời nói của vị nam tử âm nhu, mà chỉ lên tiếng nhắc nhở: “Nước ở nơi này quá sâu, nếu không cẩn thận khéo hai nhà chúng ta đều bị kéo vào thì hỏng bét".

Lời nhắc nhở của vị trung niên khiến vị nam tử âm nhu trở lên trầm mặc hẳn, hắn biết lời nói của vị trung niên kia không có sai. lúc trước hai người bọn họ cứ tưởng phen này Ngô lão đầu xong rồi, nhưng ai có thể ngờ được, từ đâu lại lòi ra một tên gia hỏa thoạt nhìn rất lợi hại, làm tình thế trở lên rối tinh rối mù rồi.

"Nếu không, chúng ta ở một bên theo dõi kì biến xem sao?" Nam tử âm nhu hơi ngập ngừng đưa ra chủ ý, trên mặt hắn hiện rõ nét do dự phân vân.

Trung niên nhân chỉ trầm mặc không nói câu nào, bởi chuyện này có quan hệ quá lớn, lớn đến mức ảnh hưởng đến sinh tử của gia tộc bọn họ, cho nên hắn cũng không dám đưa ra những quyết định thiếu thận trọng.

*

***

Tả Mạc không ngờ mình đang bị cuốn vào một cuộc nội đấu ở Minh cảnh.

Sau khi Minh Vương thống nhất xong Minh Cảnh liền ru rú ở nhà (ẩn dật), lần cuối cùng mà hắn xuất hiện trước mắt mọi người là cách đây năm năm. Trong suốt năm năm qua, Minh vương không hề xuất hiện thêm một lần nào nữa, thậm chí ngay cả bốn vị minh chủ cũng chẳng thấy hắn lần nào.

Mà cách đây không lâu, Minh Vương đột nhiên xuất hiện rồi đề cập tới chuyện lựa chọn người thừa kế.

Nên nhớ rằng, Minh vương cũng không có con nối dõi. Mà thậm chí có hay không thì chẳng ai biết, bởi lai lịch của Minh Vưởng rất bí ẩn, không ai biết hắn là ai. Năm xưa Minh vương ngang trời xuất thế, dẫm đạp qua vô số người khiến các thế lực quy phục, làm các cường giả phải cúi đầu, từ đó tạo lên bá nghiệp vô song.

Nhưng nếu như Minh Vương có con nối dõi thì đương nhiên sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra. Bởi Minh Vương có chiến lực vô song, thân thể lại khỏe mạnh, ắt hẳn việc sống tám mươi hay một trăm năm nữa cũng không phải là vấn đề gì quá lớn, vì thế chẳng ai lại nảy sinh ra ý nghĩ không đúng mực cả.

Nhưng vấn đề ở chỗ Minh vương không có con nối dõi, giờ lại đột nhiên đề cập đến chuyện thừa kế, dường như có ý trong khi còn sống phải làm việc này cho rõ ràng vậy.

Vì thế Minh vương vừa mở miệng, đã khiến một đám người trở lên xôn xao hẳn.

Người kế tục có khả năng nhất là một trong bốn vị minh chủ, bởi bốn vị minh chủ đều là những cường giả mạnh tới cực điểm. hơn nữa bọn họ đều là những người mà năm xưa Minh Vương phải đích thân hàng phục, vì thế bọn họ ai mà chẳng là người thiện chiến đồng thời công huân cũng rất lớn a!.

Bốn vị minh chủ chia nhau ra trấn thủ bốn phương, thống lĩnh dũng tướng như mây trí sĩ như vũ. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là bọn họ đều đang trong tuổi tráng niên, vì thế cả bốn vị đều là những nhân tuyển tốt nhất để kế thừa vương vị.

Lập tức mạch nước ngầm trong lòng Minh Cảnh bắt đầu chảy, chính điều này có quan hệ với việc cả Minh Cảnh bị phong tỏa đấy.

Vốn việc này cũng chẳng quan hệ gì đến cái Ngô Ca thành nho nhỏ này, Nhưng chẳng mấy chốc tràng diện tranh đoạt này bắt đầu lan tràn ra cả giới như một cơn bão, mạch nước phía thượng tầng bắt đầu chẩy thì đương nhiên tương ứng với việc phía bên dưới bắt đầu xảy ra tranh đoạt, nhất là những thế lực có lập trưởng không rõ càng là trung tâm của việc tranh đoạt giữa bốn phe rồi.

Tuy Ngô Ca thành không lớn lắm, nhưng lại có một loại đặc sản rất đặc biệt, đó là Hắc minh thiết. Hắc minh thiết chính là một trong những tài liệu luyện chế Minh giáp, tuy số lượng cần dùng không nhiều, nhưng lại đóng vai trò then chốt.

Vì thế khiến cho Ngô Ca thành nho nhỏ lâm vào hoàn cảnh khó khăn vô cùng.

Nơi đóng quân của Âm Lăng vệ gần với Ngô Ca thành nhất, cho nên bọn họ là thế lực đầu tiên chạy tới Ngô Ca thành và yêu cầu phải nhường lại khoáng mạch. Đương nhiên Ngô Ca thành cự tuyệt yêu cầu đó rồi, sau đó hai phe chia tay chẳng vui vẻ gì. Tiếp đó lại có thêm mấy phương thế lực chạy tới Ngô Ca thành trao đổi, điều này khiến Âm Lăng vệ cực kì bất mãn khiến xung đột giữa hai bên bắt đầu nóng lên nhanh chóng.

Nghe thấy vậy, Tả Mạc cảm thấy có chút kì quái liền hỏi lại: “Chẳng lẽ Âm Lăng vệ không cố kị điều gì sao?".

Thành chủ Ngô Ca thành lộ ra vẻ cười khổ nói: “Tiền bối không biết thôi, tuy Âm Lăng vệ không thể so với bốn đại minh chủ, nhưng bọn họ lại có điểm đặc thù. Âm Lăng vệ chính là một trong những chiến bộ của Vương khi xưa, rất được Vương tín nhiệm, thậm chí còn phái họ đóng quân tại U Minh Vạn Phần Lăng".

"U minh vạn phần lăng?" Đây là lần đầu tiên Tả Mạc nghe thấy cái tên này.

Thấy vậy thành chủ Ngô Ca thành giải thích cho hắn hiểu: “U Minh vạn phần lăng là một lăng mộ rộng lớn nhìn thấy cuối, bên trong có vô số nấm mồ dầy đặc, là nơi có Minh khí nồng đậm nhất Minh giới. Vì thế tuy quy mô của Âm Lăng vệ không lớn, nhưng lại có địa vị cực cao!"

Tả Mạc nghe thấy hắn nói vậy thì cũng đoán ra một chút, đại khái là Âm Lăng vệ muốn có mỏ quặng của Ngô Ca thành, để gia tăng thêm thực lực chống cự lại hồi phong ba tranh quyền thừa kế sắp tới.

Thất phu vô tội, hoài bịch kì tội. Ngô Ca thành có một khoáng mạch khiến người ta thèm rõ dãi như thể, lại không có thực lực để bảo hộ nó thì đương nhiên sẽ dẫn đến tai họa thôi.

"Chẳng phải các ngươi cứ bỏ luôn cái khoáng mạch hắc minh là xong chuyện sao?" Tả Mạc hỏi.

Thành chủ Ngô Ca thành lại cười khổ: “Nhưng Hải Tâm Băng minh chủ đã ra lệnh, trong vòng ba tháng tới phải giao ra ba nghìn cân hắc minh thiết, nếu không... "

"Nếu không thì làm sao?" Tả Mạc tò mò hỏi.

"Nếu không sẽ tru diệt cả gia tộc!"Thành chủ Ngô Ca thành khóc không ra nước mắt, nói: “Vãn bối cũng đâu muốn thế đâu, Hải Tâm Băng đại nhân nổi tiếng là người hành pháp vô tình, nếu đến hạn mà không giao ra đủ ba nghìn cân hắc minh thiết, thì vãn bối thảm rồi, trong khi Âm Lăng vệ lại cư khăng khăng đòi bằng được khoáng mạch..."

Trên mặt Tả Mạc hiện lên vẻ đồng cảm, nhưng trong lòng thầm suy tư. Hiển nhiên là cái tên Hải Tâm Băng kia cũng đang nhòm ngó cái mạch khoáng này, trong khi Âm Lăng Vệ lại không giúp thành chủ Ngô Ca thành nói chuyện với Hải Tâm Băng, chỉ khổ cho vị thành chủ Ngô Ca thành này bị kẹp giữa hai thế lực, thì sao không thảm cơ chứ.

Hiển nhiên lúc này mới chỉ là giai đoạn thăm dò của hai phe Âm Lăng vệ và Hải Tâm băng thôi. Nhưng điều bi kịch ở đây chính là, hai phe đều dùng Ngô Ca thành làm đối tượng thăm dò đối phương, có gắng dùng Ngô Ca thành để xem xem giới hạn của đối phương như thế nào.

"Vậy ngươi muốn ta giúp chuyện gì?" Tả Mạc hỏi thành chủ Ngô Ca thành.

Thành chủ Ngô Ca thành quỳ sụp xuống rồi nói: “Vãn bối nguyện đem quáng mạch đưa cho tiền bối, chỉ cầu tiền bối có thể bảo đảm an toàn cho gia tộc của vãn bối!"

"Ta lấy khoáng mạch của ngươi làm cái gì!" Tả Mạc cảm thấy dở khóc dở cười, nhưng bỗng trong lòng hắn khẽ động rồi bắt đầu lâm vào trầm ngâm.

Đúng lúc này, tên chiến tướng đầu lĩnh của Âm Lăng vệ tỉnh lại, nghe thấy vậy liền giận tím mặt mùi, nói: “Ngô lão đầu, ngươi thật to gan! Ngươi dám cấu kết với ngoại tộc..."

Tả Mạc lập tức vung tay một cái, ba, vị chiến tướng đầu lĩnh kia như bị roi quất, văng ra ngoài rồi lâm vào hôn mê một lần nữa.

"Được, ta sẽ nhận cái khoáng mạch ấy!" Tả Mạc ngẩng đầu lên rồi quay về phía thành chủ Ngô Ca thành nói: “Về chuyện an toàn cho tộc nhân của ngươi, ngươi có hai lựa chọn, một là đi theo ta, lựa chọn thứ hai là ta sẽ nói chuyện với bọn họ để bọn họ không làm khó ngươi!"

"Toàn bộ gia tộc vãn bối nguyện ý đi theo đại nhân!" Thành chủ Ngô Ca thành không hề do dự mà trả lời ngay lập tức.

Hắn biết rằng, tình hình hiện tại của mình giống như một cục xương thịt, kiểu gì cũng bị ngươi ta gặm sạch cho xem. Vì thế hắn chẳng muốn quan tâm đến khoáng mạch, chỉ cầu có thể bảo toàn cho tộc nhân. Hắn cảm thấy vô cùng tức giận khi Âm Lăng vệ chỉ để ý tới khoáng mạch mà không chịu đảm bảo an toàn cho gia tộc của hắn.

Nếu đã như vậy, thà rằng đem khoáng mạch cho tiền bối để đổi lấy an toàn cho gia tộc.

Còn về chuyện hai lựa chọn thì dễ dàng giải thích rồi. Với hiểu biết của hắn về Âm Lăng vệ, chỉ cần tiền bối ly khai thì chắc chắn bọn họ sẽ trả đũa hắn ngay.

Sự quyết đoán của thành chủ Ngô Ca thành nằm ngoài dự đoán của Tả Mạc, vì thế trong mắt hắn hiện lên tia thưởng thức.

"Được!" Tả Mạc gật đầu: “Ngươi cùng với Thanh Hiểu chọn ra mười thanh niên trong tộc của ngươi sau đó cho họ đi theo Thanh Hiểu học tập đi".

Thành chủ Ngô Ca thành vô cùng vui mừng, nói: "Đa tạ đại nhân!".

Hắn cảm thấy vô cùng may mắn khi mình không nhìn lầm người, đại nhân không phải loại người bạc bẽo, hơn nữa dưới sự chỉ điểm của Thanh Hiểu đại nhân, thì chắc chắn mười tên thiếu niên của gia tộc sẽ có tiền đồ không thể hạn lượng (ước lượng). Hắn đã tận mặt nhìn thấy Thanh Hiểu đại nhân thể hiện thực lực rồi, quả thật đúng là thâm sâu khó đoán.

Tả Mạc thản nhiên nói: “Phái người nói với Âm Lăng vệ và Hải Tâm Băng là khoáng mạch đang trong tay ta để bọn họ đến chỗ ta mà đàm luận".

Nghe thấy thanh âm lãnh đạm của Tả Mạc vang lên, không hiểu sao, nỗi sợ hãi và kinh hoàng trong lòng Ngô lão đầu đều bị quét sạch, lão khom người cung kính: “Dạ!"

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện