Q.2 - Chương 19: Lên nhầm thuyền giặc

Nghe vậy, Sầm Tử Tranh không khỏi cả kinh, theo bản năng càng cắn chặt khớp hàm, làm sao cô có thể tên đàn ông đáng giận này thực hiện được chứ?

Cung Quý Dương chống lại ánh mắt quật cường của cô, cười đến vô lại….

“Tranh Tranh, em thật sự là rất đơn thuần, hiện tại anh càng muốn đem em nuốt vào bụng, em cho rằng em làm như vậy anh sẽ không có cách nào sao?”

Khi nói chuyện, anh đột nhiên thay đổi, trở nên u sầu mà bá đạo, giống như nụ cười vừa rồi chỉ là ảo giác, anh cúi xuống tai cô, tràn đầy khí thế, lần lượt phun ra ba chữ: “Nha đầu ngốc!”

Anh nghĩ phải lấy được, chưa từng sẩy tay lần nào, chống cự, chỉ là gia tăng thêm lạc thú trong quá trình săn bắn của anh mà thôi.

Ngay sau đó, một tay Cung Quý Dương siết chặt cổ tay của cô, một bàn tay khác thuần thục trượt xuống chỗ xương quai xanh của cô, sau đó đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt, chơi đùa phủ lên trước bộ ngực no đủ của cô…….

“A” đột nhiên Sầm Tử Tranh kêu to, đôi mắt cũng vì thế mà trừng lớn….., tại sao anh ta có thể như vậy…….

Mà Cung Quý Dương lại nhân cơ hội này cúi đầu, cắn nuốt tất cả hô hấp của cô.

Lưỡi to bá đạo, lại cành mãnh liệt xâm nhập vào chiếc miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên của cô, đoạt lấy tất cả ngọt ngào của cô.

Đồng thời, bàn tay tà ác của anh cũng không hề nhàn rỗi, ngón tay thon dài giảo hoạt chui vào bên trong, một tấc một tấc xâm chiếm lấy da thịt nhẵn nhụi của cô…..

Dưới bàn tay là da thịt trơn mịn ngọt ngào, khiến anh điên cuồng, lòng bàn tay nóng bỏng trượt dài, dừng lại ở nơi chặt chẽ trên đùi…..

“Cung Quý Dương, anh buông……” Sầm Tử Tranh cảm thấy lòng mình đang không ngừng rơi xuống, loại cảm giác xa lạ này khiến cô vô cùng sợ hãi, đột nhiên cô dùng lực…..

“Đinh…..”

Chỉ thấy một vật thể thủy tinh sáng lóng lánh bay về phía kính xe, sau khi một tiếng động thanh thúy vang lên, lập tức bắn ngược trở về, đáp xuống sàn xe.

Tiếng động thanh thúy vang lên khiến hai người chú ý.

Cúc áo?!

Sầm Tử Tranh nhìn tay mình, nguyên nhân là vừa rồi mới dùng lực, không cẩn thận đem cúc áo của Cung Quý Dương đáp xuống đây, cô không kịp nhặt cúc áo, đúng lúc đó lại ngã nhào ở bên chân Cung Quý Dương.

Khi còn đang run lên kinh ngạc, trên mặt Cung Quý Dương hiện lên nụ cười tà ác, nhanh chóng lan ra.

Anh chậm rãi cầm lấy chiếc cúc áo kia, ra vẻ tiếc rẻ nói: “Thật sự là đáng tiếc nha, cúc áo hư mất rồi, làm sao bây giờ?”

Sầm Tử Tranh nhìn cúc áo sáng lấp lánh, biết ngay là thủy tinh nguyên chất, vì thế khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, ra vẻ bình tĩnh nói: “Có gì đâu chứ, chẳng qua chỉ là một cái cúc áo mà thôi, tôi trả lại cho anh là được!”

“Tranh Tranh, em đã nói những lời này thì anh rất yên tâm, vậy em muốn bồi thường tiền mặt hay đồ vật đây?” Cung Quý Dương tà ác nhìn vẻ mặt khẩn trương của Sầm Tử Tranh, cười hề hề hỏi han.

“Tôi……ách, đền tiền!” Sầm Tử Tranh không nghĩ tới người đàn ông này lại vô cùng keo kiệt, chỉ là một cái cúc áo thôi, vậy mà cũng muốn cô bồi thường?

Cung Quý Dương vừa nghe xong, lại càng cười nụ xấu xa vì thấy đã thỏa ý nguyện, anh liên tục gật đầu nói: “A, như vậy cũng được, đúng rồi, anh quên nhắc nhở em, cúc áo này của anh được tạo thành từ vàng ròng và thủy tinh, là do thợ có chuyên môn tạo ra và đính lên áo sơmi, toàn bộ thế giới chỉ có một cái, tính ra giá cả năm trăm vạn nha….!”

“Cái gì? Năm……Năm trăm vạn??” Sầm Tử Tranh cảm thấy chân mình mềm nhũn ra.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện