Q.7 - Chương 14: Bà lão trong quán cà phê (2)
'"Bà nội"?'
Nghe bà lão nói như vậy, cảm giác thân thiết trong lòng Sầm Tử Tranh càng sâu đậm, cô thì thầm một lần cách gọi này, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác ấm áp bởi vì từ khi cô sinh ra đời thì bà nội đã mất rồi, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng được nếm qua tình cảm bà cháu rốt cuộc là như thế nào.
'Thực ra ... cháu rất ngưỡng mộ cháu của bà, anh ấy có thể hưởng thụ mối tình thân này, cháu nghĩ anh ấy chắc cũng rất yêu bà!'
'Đương nhiên rồi, đứa cháu này của ta là đứa bé hiếu thảo nhất trên đời, đối với bà lão như bà lúc nào cũng cẩn thận săn sóc, đối đãi chu đáo!' Nhắc tới cháu trai, trên mặt bà lão càng lộ ra vẻ từ hòa.
'Thật tốt quá ...' Trong giọng nói nhỏ nhẹ của Sầm Tử Tranh không dấu được sự ngưỡng mộ.
Bà lão nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy yêu thương. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, bà nhẹ giọng hỏi: 'Cháu gái, nhìn cháu hình như có tâm sự thì phải!'
Sầm Tử Tranh nghe bà hỏi vậy, phản ứng đầu tiên là giật mình nhưng nó chỉ thoáng qua trong nháy mắt, sau đó cô nở mỉm cười, nụ cười như đang tự chế giễu chính mình.
'Xem ra, con người một khi có tâm sự thì giấu không được, hay là ánh mắt của bà nội quá sắc bén chứ?'
Bà lão vẫn cười một cách hiền hòa, nói: 'Nếu đã như vậy, để bà nội đoán thử xem con đang suy nghĩ điều gì nhé?'
'Ồ? Bà muốn đoán tâm sự của con sao?'
Sầm Tử Tranh chợt rất có hứng thú với câu nói của bà, cô thoáng suy nghĩ một chút rồi gật đầu: 'Được ạ!'
Nét cười trên mặt bà lão càng đậm, bà chậm rãi hớp một ngụm trà, giọng nói cực kỳ chắc chắn: 'Nhất định là con đang yêu một người, hai đứa thật lòng yêu nhau nhưng bởi vì xuất thân quá khác biệt nên bị trưởng bối phản đối, đúng không?'
Hả???
Sầm Tử Tranh suýt nữa thì đứng bật dậy, vốn chỉ là muốn tán gẫu với bà để giết thời gian nào ngờ tâm sự của cô bị bà lão vừa mới gặp đoán đúng không sai chút nào, bảo sao cô không kinh ngạc cho được.
Cô cười khổ, nói: 'Tâm sự của cháu thể hiện rõ ràng vậy sao?'
'Xem ra ta đoán đúng rồi!' Bà lão cười ha hả, trong mắt tràn đầy nét tinh anh và tự tin.
Trong một chớp mắt đó, Sầm Tử Tranh thấy nụ cười kia rất quen thuộc ...
'Bà nội, sao bà lại biết ...'
'Cháu gái ...' Bà lão nhẹ xua tay ngắt lời Sầm Tử Tranh, bà biết cô muốn hỏi điều gì.
'Thực ra, chuyện yêu đương vốn rất đơng ỉan, chỉ cần hai phía tình nguyện là được rồi. Nếu như con và người đàn ông kia đều thật lòng yêu nhau, thì không cần phải băn khoăn lo lắng điều gì khác nữa!'
Sầm Tử Tranh thở dài một tiếng thật sâu, sau đó cười khổ lắc đầu.
'Bà nội, bà không biết đó thôi, có rất nhiều việc không phải chỉ dựa vào đạo lý này mà có thể giải quyết được đâu. Đúng vậy, yêu đương đúng là chuyện của hai người nhưng một khi kết hôn thì đó lại là chuyện của hai gia đình, con không biết mình có thể kiên trì được bao lâu nữa ...'
'Cháu gái, ta có thể nhìn ra được, cháu thực sự rất yêu người đàn ông kia. Cháu nói cháu không biết mình có thể kiên trì được bao nhiêu nhưng hiện giờ không phải cháu vẫn đang kiên trì đó sao?'
Bà lão vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô như muốn truyền thêm cho cô sức mạnh, từ giọng nói chậm rãi của bà không khó nhận ra sự bình tĩnh và sâu sắc của một người đã trải qua nhiều sóng to gió lớn.
'Cháu ...'
Sầm Tử Tranh nhất thời không biết nói gì, tự dưng cô có cảm giác, không hiểu vì sao những nỗi lo lắng và băn khoăn của mình dường như bị nụ cười của bà lão trước mặt xua tan hết, trong lòng không khỏi thầm kinh ngạc vì sức mạnh nội tại từ bà truyền cho mình.
'Nghe ta nói, cháu gái ...'
Bà lão nhìn cô, giọng nói ý vị sâu xa, 'Kiên trì với tình yêu của con, hơn nữa con phải tin tưởng tình yêu của mình, như vậy bất luận gặp phải phong ba bão táp gì con cũng có thể vững vàng vượt qua!'
'Kiên trì với tình yêu, tin tưởng vào tình yêu?' Sầm Tử Tranh bất giác lẩm nhẩm câu nói này, lòng đầy suy tư.
'Bà nội, chẳng lẽ bà không cảm thấy, môn đăng hộ đối là rất quan trọng sao?'
Bà lão này vừa nhìn đã biết là xuất thân từ hào môn, bất luận là từ phong thái hay cách ăn mặc, thậm chí trong từng cử chỉ hành động của bà đều có một vẻ tao nhã và quý phái, tuy tuổi của bà đã cao nhưng vẫn toát lên một sức quyến rũ khó tả bằng lời.
Nghe cô hỏi câu này, bà mỉm cười, hỏi ngược lại: 'Vậy con cho rằng môn đăng hộ đối là rất quan trọng sao?'
Câu hỏi của bà khiến Sầm Tử Tranh sửng sốt, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Nhìn cô, bà lão lần nữa tao nhã nở nụ cười, hiền hòa nói: 'Thực ra, con người vốn không thể vừa sinh ra đã biết trước số mệnh là giàu hay nghèo nhưng bât luận là phú quý hay nghèo hèn, điều quan trọng hơn cả là, tâm hồn của người đó giàu có hay nghèo nàn, đó mới là điều cần phải lo lắng!'
Câu nói đạm mạc của bà hé lộ ra rất nhiều đạo lý sống, điều này khiến cho Sầm Tử Tranh không khỏi nhìn bà bằng một ánh mắt khác.
Nhưng điều khiến Sầm Tử Tranh tò mò hơn cả là ... bà lão rốt cuộc là người như thế nào?
***
Những ngày không có Cung Quý Dương ở bên cạnh, Sầm Tử Tranh mỗi ngày đi làm, tan sở đều không tự lái xe nữa, cô bắt đầu có thói quen đi bộ dọc theo những con đường phồn hoa náo nhiệt của thành phố, cho đến khi mệt mỏi đi không nổi nữa cô mới chịu ngồi xe điện ngầm.
Xe điện ngầm, nơi chứng kiến rất nhiều tình yêu, rất nhiều đôi trai gái nắm tay nhau lướt qua mặt cô khiến Sầm Tử Tranh thấy rất hâm mộ rồi chợt thảng thốt nhận ra, cô và Quý Dương chưa một lần cùng nhau ngồi xe điện ngầm.
Mà cũng đúng thôi, hắn sao có thể ngồi xe điện ngầm chứ? Bất luận Quý Dương đi đến đâu cũng đều có một toán vệ sĩ đặc biệt phái theo bảo vệ, không những là ngoài sáng mà còn cả trong tối nữa. Đường đường là tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt lại ngồi xe điện ngầm??? Nếu như bị giới truyền thông biết được thì đúng là một tiêu đề giật gân của họ.
Có lẽ là do mải suy nghĩ miên man nên cô đã không để ý xe đã đến trạm, khi thấy cửa xe điện ngầm sắp khép lại thì Sầm Tử Tranh mới phát giác ra, cô vội đứng dậy xông về phía cửa xe, từ cánh cửa xe điện ngầm phát ra tiếng chuông cảnh báo sau đó mở ra rồi chầm chậm khép lại, chặn lại ánh mắt ngạc nhiên của nhiều người đang đứng trong xe.
Sầm Tử Tranh hoảng sợ thở rút một hơi. Mình sao vậy chứ? Quý Dương không có ở bên cạnh tám năm cô vẫn có thể vượt qua được, lần này đi lại chỉ có tám ngày mà thôi, sao cứ mãi hoang mang lo lắng thế này.