Chương 390: Kết cục bất ngờ (4)
‘Khi tôi biết mình bẩm sinh đã có năng lực thi hành Giáng Đầu, tôi đã quyết định kết cục của mình là như thế này cho nên ngay từ lúc bắt đầu, Tuyệt Goáng không phải là luyện để đối phó cô mà chỉ là quá trình luyện nó bắt buộc phải làm tổn thương đến cô bởi vì trên người cô và tôi chảy cùng một dòng máu … khụ khụ …’ Nói đến đây, Dodo ho lớn một tràng …
‘Chị …’ Liên Kiều thấy vậy kinh hoảng gọi: ‘Ngạn Tước, gọi bác sĩ dùm em đi …’
‘Liên Kiều … vô dụng thôi!’ Dodo lên tiếng ngăn cản, ‘Điểm này chị cô rõ ràng nhất!’ Liên Kiều nhìn Mặc Di Nhiễm Dung, thấy cô vô lực gật đầu cả người cô đều phát run.
‘Chị, em không biết, thật sự không hiểu…’
Dodo gắng gượng lên tiếng: ‘Có hiểu hay không thì cũng đã qua rồi, tất cả cũng đã đến lúc kết thúc. Chỉ là …’ Cô nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước, ánh mắt mang theo vô hạn tình ý, ‘Trước khi trả hết nợ máu, có thể yêu được người đàn ông này tôi đã thấy rất thỏa mãn rồi dù số phận đã định sẵn anh ta không phải dành cho tôi.’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhíu màu càng chặt, nghi hoặc nhìn cô.
Dodo mỉm cười, bên tai cô còn văng vẳng câu “Anh yêu em” hắn từng nói cho dù câu đó là dành cho “Liên Kiều”.
‘Cháu à …’ Nước mắt già nua của Hoa Đô lão nhân cũng bắt đầu rơi, ông đau lòng khôn xiết nói: ‘Theo ông nội về nha đi, ông nội mang con về nhà!’
‘Không! Con bé phải theo tôi về!’ Ngay lúc đó, bá tước Williams, người nãy giờ vẫn luôn giữ im lặng, lúc này mới lên tiếng. Ông tuy tuổi đã cao nhưng trong từng cử chỉ động tác đều lộ ra nét quý tộc, lịch lãm …
‘Hoa Đô lão nhân, đứa bé này từ nhỏ đến lớn đều ở bên cạnh tôi, theo lý phải theo tôi trở về mới đúng!’
Dodo nhìn bá tước Williams, nhẹ giọng nói: ‘Xin lỗi, đều là tại vì con, vì con mang trong người khả năng dùng Giáng Đầu Thuật bẩm sinh mà khiến cha chịu nhiều lời ra tiếng vào trong hoàng thất.’
‘Đừng nói vậy, con gái. Là tại ta không để ý đến cảm nhận của con. Con là đứa con gái ta nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn, ta đáng lý phải bảo vệ con thật tốt mới phải. Ta không nên để con rời khỏi ta.’ Bá tước Williams cũng rươm rướm nước mắt, toàn thân vì xúc động mà phát run, nói.
Dodo cười khổ: ‘Trước giờ con chưa từng hận cha, ngược lại, trong lòng con, ngài chính là cha con, còn hơn cả cha ruột, là người thân nhất của con.’
Bá tước Williams xúc động đến rơi lệ, ông thân thiết nắm lấy tay Dodo.
‘Hoa Đô lão nhân!’ Dodo gọi khẽ một tiếng. Hoa Đô lão nhân liền bước đến, run run nắm lấy tay kia của Dodo, nhìn cô mà đau lòng không thôi, ‘Tôi không thể gọi ông là ông nội, cũng giống như tôi không thể nhận Liên Kiều là em vậy. Số tôi đã định sẵn là một người không may, tôi sẽ mang đến điềm không may cho mọi người. Xin đừng trách tôi. Ngài phải giữ gìn sức khỏe thật tốt, đừng vì người như tôi mà đau lòng.’
‘Cháu gái ngoan …’ Nước mắt của Hoa Đô lão nhân đã đoanh tròng, ông nghẹn ngào không nói nên lời.
‘Chị …’ Liên Kiều đau đớn gọi.
Dodo nhẹ vỗ tay cô, sau đó nhìn về phía Mặc Di Nhiễm Dung …
Hiểu ý cô Mặc Di Nhiễm Dung bước đến gần, cô cố nén sự bi thương trong lòng, nghèn nghẹn nói: ‘Tôi biết cô muốn nói gì, cô yên tâm, tôi sẽ chiếu cố Liên Kiều thật tốt!’
Lúc này Dodo mới yên lòng, cô gật nhẹ đầu, trong mắt tràn đầy cảm kích.
Trong phòng, bầu không khí đột nhiên nhuốm một màu bi thương.
‘Hoàng Phủ tiên sinh …’ Giọng nói của Dodo chợt vang lên, yếu ớt như ngọn đèn trước gió, bất kỳ lúc nào cũng có thể tắt, ‘Tôi còn một tâm nguyện sau cùng, không biết anh có thể giúp tôi hoàn thành tâm nguyện đó không?’
‘Xin cứ nói!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước trầm giọng nói, tuy rằng đối với cô gái trước mặt hắn vẫn luôn có khúc mắc chưa giải nhưng nhìn mọi việc đang diễn ra trước mắt, những điều mà hắn chưa làm rõ được vẫn còn đó nhưng … người trước khi chết chắc lòng dạ cũng trở nên lương thiện, tin rằng sẽ không làm điều gì tổn hại đến Liên Kiều…
‘Xin anh, ôm tôi một lần, được không?’ Dodo yếu ớt lên tiếng khẩn cầu, dường như cô đã gom hết sức lực còn lại trong người mình để thốt lên yêu cầu này.
Nghe cô nói vậy Hoàng Phủ Ngạn Tước nhất thời sửng sốt, lúc hắn còn chưa phản ứng lại kịp thì Liên Kiều đã bước đến, kéo tay hắn, cầu khẩn: ‘Xin anh, đáp ứng chị em lần này đi!
Cô biết, trong lòng chị Ngạn Tước chính là chồng mình, chính vì vậy trong lúc này chị đề xuất yêu cầu này cũng không tính là quá đáng.
Hoàng Phủ Ngạn Tước ngạc nhiên nhìn Liên Kiều, trong lòng không hiểu vì sao cô lại đồng ý chuyện hoang đường này nhưng nhìn lại thấy Dodo chừng như chỉ còn một hơi thở yếu ớt, hắn cũng chỉ có thể gật đầu.
Ngồi xuống bên cạnh cô, cánh tay rắn rỏi của Hoàng Phủ Ngạn Tước vòng qua người Dodo, để cô tựa vào lòng mình …
Dodo vô lực tựa người trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước, hắn cách cô thật gần, gần đến nỗi chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới mặt hắn, nhưng mà … vẫn là từ bỏ thôi.
‘Hoàng Phủ tiên sinh, cha nuôi của tôi tìm thấy tôi bị bỏ lại nơi vùng núi hoang dã vì vậy sau khi tôi chết, xin đem tôi chôn ở vùng núi hoang đó là được. Tôi muốn chờ, chờ cha mẹ ruột của tôi đến mang tôi về nhà.’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn gương mặt trắng bệch của Dodo, trong lòng cực kỳ phức tạp, ‘Sao lại phải khổ thế chứ?’
Dodo cười nhẹ, nói một cách yếu ớt: ‘Tôi chỉ muốn … muốn hỏi thử họ xem … họ có từng … có từng yêu thương đứa con này không?’
Nước mắt Liên Kiều rơi như mưa, cô khóc không kềm chế được. Nếu sớm biết kết quả sẽ như thế này, cô nhất định sẽ đối xử với chị mình một cách khác hơn. Cho tới bây giờ cô mới nhận ra, thì ra so với chị mình hạnh phúc hơn nhiều lắm.
Trong phòng tiếng nức nở không ngừng vang lên khiến cho cả nhà Hoàng Phủ vốn vừa được giải trừ khỏi Giáng Đầu Thuật ngơ ngác không hiểu ất giáp gì nhưng nghe tiếng khóc trong lòng vẫn không khỏi chua xót.
‘Xin anh, hứa với em được không?’ Dodo quyến luyến hít lấy mùi hương nam tính rất riêng của Hoàng Phủ Ngạn Tước, ánh mắt đầy chờ mong dù gương mặt đã càng lúc càng trắng bệch.
‘Tôi hứa với cô!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước trầm giọng nói, nhìn thấy ánh mắt càng lúc càng không có sức sống của Dodo, dù thế nào hắn cũng không đành lòng cự tuyệt.
Dodo nhẹ nhõm thở ra một tiếng, đôi tay không còn chút sức lực nào vẫn cố ôm lấy hắn … ‘Xin ôm chặt em, được không?’
Hai tay Hoàng Phủ Ngạn Tước siết chặt cô một chút.
‘Có thể chết trong vòng tay người mình yêu, đời này xem như em không còn nuối tiếc gì.’ Cùng với mấy chữ sau cùng này, Dodo mỉm cười, thâm tình nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, đôi tay đang vòng qua người hắn từ từ rũ xuống, mắt cũng dần khép lại.
‘Chị …’ Tiếng thét thê lương của Liên Kiều vang khắp căn phòng. Trong tiếng than khóc, mắt Dodo cuối cùng cũng nhắm lại, trong một khoảnh khắc dó, đất trời như kéo đầy mây đen, thiên không vần vũ.
Hoa Đô lão nhân và bá tước Williams đều không nén được nỗi đau trong lòng, ngay cả Thượng Quan Tuyền cũng khóc nức nở nhào vào lòng Lãnh Thiên Dục. Hoàng Phủ Anh thì sớm đã khóc không thành tiếng. Có thể nói, cả “Hoàng Phủ” đều chìm trong bầu không khí bi thương.
HOÀN CHÍNH VĂN