Chương 183: Hiểu ra
Tới chính điện, Thanh Dương Tử đốt ba nén nhang đưa cho Mạc Vấn. Mạc Vấn nhận lấy dâng hương cúng Tổ sư, sau đó Thanh Dương Tử ngồi vào một trong ba ghế chủ vị, mời Mạc Vấn an tọa ở khách vị, Mạc Vấn cung kính ngồi đối diện với Thanh Dương Tử.
"Đạo trưởng, sau khi bọn ta đi, trong đạo quan mọi chuyện vẫn tốt chứ?" Mạc Vấn hỏi.
"Cũng tạm được." Thanh Dương Tử gật đầu rồi hỏi, "Ngươi những năm nay tu hành nơi nào?"
"Ta thấy đồng đạo trong đạo quan có vẻ ít đi nhiều." Mạc Vấn không vội trả lời vấn đề của Thanh Dương Tử, Thanh Dương Tử dường như vẫn chưa biết chuyện hắn đã nhậm chức Hộ Quốc Chân Nhân nước Triệu.
"Mấy năm nay triều đình nhiều lần điều động đạo nhân đi Đông Bắc, môn nhân vì tránh bị điều động nên đa phần đã hoàn tục xuống núi rồi." Thanh Dương Tử gật đầu đáp, nói xong hỏi lại, "Sau khi ta về núi có nghe sư huynh kể lại, bảy người các ngươi không có ai được Tổ Sư thân truyền, thật là đáng tiếc quá."
"Vận khí không đủ, biết làm sao được. Đạo trưởng lúc trước ra trận chống địch, có thể toàn thân trở về quả thực không dễ." Mạc Vấn nói, trước kia lúc bảy người xuống núi, Thanh Dương Tử còn đang phụng mệnh tới Đông Bắc.
"Có mấy miếng võ mèo lừa bịp người đời thôi." Thanh Dương Tử cười vui vẻ nói.
Mạc Vấn nghe vậy cũng bật cười, mặc dù đều là người trong Đạo môn, nhưng Thanh Dương Tử tính tình vui vẻ hài hước, ngôn ngũ cử chỉ cũng không nghiêm túc như đa số đạo nhân khác.
"Đạo trưởng, sáu người kia có ai đã trở lại chưa?" Mạc Vấn nhận lấy chén trà đạo đồng đưa tới, gật đầu một cái.
"Năm ngoái Thiên Quyền Tử có tới một lần, đưa tới một ít vàng bạc châu báu." Thanh Dương Tử nâng chén mời trà.
Mạc Vấn nghe vậy nhíu mày sau đó thở dài, Thiên Quyền Tử chính là Lưu Thiếu Khanh, Lưu Thiếu Khanh sau khi xuống núi vẫn còn trở lại, xem ra gã này cũng không phải loại vong ân bội nghĩa.
"Hình như ngươi đang có băn khoăn trong lòng hả, nói thử ta nghe, ta tu vi không bằng ngươi, nhưng tuổi tác lớn hơn, nói ta nghe một chút xem có thể giúp được gì ngươi không?" Thanh Dương Tử nhìn vẻ mặt liền đoán được Mạc Vấn đang có chuyện trong lòng.
"Không giấu gì đạo trưởng, ngày hôm trước ta đã được nước Triệu mời, tiếp nhận Hộ Quốc Kim Ấn nước Triệu." Mạc Vấn nói xong thấp thỏm nhìn Thanh Dương Tử.
Thanh Dương Tử hơi cảm thấy kinh ngạc, ngay sau đó nhíu mày trầm ngâm, một lúc sau mới lắc đầu mở miệng, "Tội gì ngươi phải tiếp nhận cái việc khổ sai này?"
Mạc Vấn nghe vậy trong lòng đột nhiên nhẹ nhõm, Thanh Dương Tử nghe xong không hề trách cứ hắn, chẳng qua chỉ nhấn mạnh việc đó vô cùng cực khổ.
“Chuyện này nói ra rất dài dòng. . ." Mạc Vấn bắt đầu kể lại chuyện từ sau khi xuống núi, nói tới chuyện ở Man Hoang, lại nói đến những chuyện hắn trải qua ở nước Tấn, sau đó nói tới biến cố kia, bổ sung thêm lập trường của bảy người, cuối cùng nói rõ ý định khi nhận lời đảm đương Hộ Quốc Chân Nhân nước Triệu, kể lại rất chi tiết tỉ mỉ, ước chừng hơn nửa canh giờ mới xong.
"Theo quan điểm của ta, ngươi làm những việc đó không thể tính là sai, Quảng Phổ kia quả thật đáng đánh, nhưng cũng không đáng phải chết, lưu lại tính mạng y mà đánh không sảng khoái hơn sao?" Thanh Dương Tử Tiếu nói.
"Chuyện ta tiếp nhận Kim Ấn có đúng không?" Mạc Vấn vội vàng hỏi.
"Chủ ý là tốt, chỉ sợ ngươi không làm được thôi, binh sĩ nước Yên tinh thông thuật cưỡi ngựa bắn cung, lại có yêu vật giúp đỡ, khó đánh lắm đấy, thật sự rất khó đánh." Thanh Dương Tử tặc lưỡi lắc đầu.
"Nếu không làm sai là tốt rồi." Mạc Vấn nghe vậy thở dài một hơi, điều hắn cần nhất là có vị trưởng bối có cái nhìn công bằng ủng hộ mình, dù sự ủng hộ này chỉ là về tinh thần cũng đã đủ rồi.
"Chuyện này ngươi làm không có sai, nhưng lúc trước ngươi làm những chuyện kia cũng không hoàn toàn đúng. Ngươi còn trẻ tuổi nhiệt huyết, động thủ cũng không sai, thế nhưng đánh một trận để hả giận là được rồi, chém thêm một đao làm chi." Thanh Dương Tử uyển chuyển nói ra.
"Vãn bối ghi nhớ lời đạo trưởng dạy bảo." Mạc Vấn đứng dậy chắp tay.
"Đừng đừng đừng, ta nói chuyện với ngươi chẳng qua là nói chuyện phiếm thôi, không xem là dạy bảo được, đây chỉ là ý kiến cá nhân của ta, không chắc là đúng hay sai, người khác có thể không đồng tình với quan điểm của ta, ngươi cũng không cần răm rắp nghe theo mọi lời ta nói, quyết định cuối cùng vẫn là ở ngươi." Thanh Dương Tử vội vàng khoát tay.
"Được." Mạc Vấn biết Thanh Dương Tử không thích lễ nghi, liền mỉm cười ngồi xuống.
"Ngươi vẫn còn chưa nói hết, đám người Ngọc Hành Tử lại làm khó gì ngươi hả?" Thanh Dương Tử hỏi. Nói xong giơ tay bảo đạo đồng lui ra, lệnh đạo đồng đi chuẩn bị cơm nước cho Mạc Vấn giờ ngọ.
"Lúc này ta còn chưa gặp Ngọc Hành Tử cùng Thiên Cơ Tử, nhưng Thiên Quyền Tử đã ra mặt động thủ với ta rồi." Mạc Vấn cười khổ trả lời.
"Ngươi xử trí ra sao?" Thanh Dương con hỏi.
"Ta vẫn đang buồn vì chuyện này đây, xin đạo trưởng suy nghĩ giúp một cách." Mạc Vấn cầu khẩn.
"Đánh." Thanh Dương Tử trầm ngâm một hồi, rồi cười giễu đáp.
"Đánh sao? Vậy chẳng phải sẽ càng kết thù ư?" Mạc Vấn trố mắt ngạc nhiên, chủ ý này Thanh Dương Tử quả thực không ổn.
"Vẫn còn hơn là phải động đao động kiếm, nếu bọn họ đã muốn ngăn cản ngươi, ngươi cứ xuất thủ đánh lại, để bọn họ biết khó mà lui là được rồi, tuyệt đối đừng giết chết." Thanh Dương Tử giơ tay vân vê chòm râu bạc phơ, "Nếu bọn họ đánh thua ngươi, chắc chắn sẽ tự thấy nhục nhã mà đi tìm chỗ yên tĩnh khổ tu, ngươi thừa dịp cơ hội này làm chuyện ngươi muốn làm, đợi đến khi tu vi bọn họ bắt kịp ngươi, thì chuyện của ngươi cũng đã xong rồi."
"Nghe đạo trưởng nói mà ta rốt cuộc đã tỉnh ngộ." Mạc Vấn cực kỳ vui mừng, Thanh Dương Tử đưa ra chủ ý rất khác người. Ba người tới gây hấn, nếu hắn cứ nhượng bộ mãi, ắt sẽ làm đối phương từng bước lấn tới, chi bằng trực tiếp xuất thủ đánh bại ba người, để ba người biết sức mình còn yếu mà tìm nơi nào đó tu hành, đến lúc tu vi bọn họ tăng lên, trở về báo thù thì chuyện của hắn đã làm xong. Như vậy không những tránh được đồng môn tương tàn, lại còn khích lệ ba người nâng cao tu vi bản thân.
"Được rồi được rồi, ngươi muốn đến Đông điện thăm lại chốn xưa mà, ta với ngươi cùng đi." Thanh Dương Tử đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc này chén trà đã uống xong, Mạc Vấn cũng đứng dậy rời chỗ ngồi theo ra.
Trên đường gặp được đều là những khuôn mặt quen thuộc, thấy Mạc Vấn tất cả đều hành lễ hỏi thăm sức khỏe hắn, Mạc Vấn đáp lễ với mọi người, tâm trạng rất vui vẻ.
Đạo đồng trực gác ở Đông điện thấy Thanh Dương Tử đến, vội vàng tới hành lễ, Thanh Dương Tử khoát tay một cái, đạo đồng lui ra, hai người bước vào Đông điện.
Do trong đạo quan đạo nhân đã ít đi nhiều, Đông điện trống vắng không có người ở, vẫn còn duy trì khung cảnh tươi đẹp lúc bảy người rời đi năm đó. Mạc Vấn thăm lại từng căn phòng rồi đi đến đại điện, xong lại tới khu Tây viện A Cửu ở khi trước, thăm lại chốn xưa vừa thân quen lại bồi hồi.
"Vãn bối còn có một chuyện, mong đạo trưởng chỉ giáo." Ra khỏi Tây viện Mạc Vấn nói với Thanh Dương Tử.
"Mười lượng bạc trắng ngày đó đã gây họa rồi hả?" Thanh Dương Tử cười lớn.
Mạc Vấn nghe vậy cười khổ cúi đầu, Thanh Dương Tử quả thật là người từng trải, chỉ một câu đã nói trúng phóc.
"Nàng vốn phải quỳ mà vào, vậy mà nhà ngươi lại nhiều chuyện nộp mười lượng bạc xin cho nàng thẳng người mà đi, giờ thì hay rồi, chỉ vì đa tình mà chôn xuống mầm họa." Thanh Dương Tử bước về phía trước.
"Đạo trưởng, ngài có cách gì giúp được bọn ta không?" Mạc Vấn bước nhanh đuổi theo.
"Không có! Đây là Lôi Trì, nếu vượt qua là tan xương nát thịt đấy, ngươi tuyệt đối không được coi thường, phải biết Thiên uy khó lường nha." Thanh Dương Tử nghiêm mặt giơ tay chỉ lên trời.
Mạc Vấn thấy Thanh Dương Tử thần tình nghiêm túc, bèn không dám hỏi lại, đi phía sau Thanh Dương Tử nửa bước, tới đường mòn ven núi rẽ về hướng tây.
"Đạo hiệu của các ngươi từ đâu mà có?" Đi được nửa đường, Thanh Dương Tử bất ngờ mở miệng.
Mạc Vấn nghe được nhưng không trả lời ngay, đạo hiệu của mọi người là căn cứ theo tấm giấy ghi đạo hiệu được ban cho lúc nhập môn, khi ấy Thanh Dương Tử cũng có mặt, lão biết rồi vì sao còn hỏi.
"Ài, đám thanh niên các ngươi chỉ biết học pháp thuật mà chẳng biết bớt chút công sức đọc thêm kinh sách, đạo hiệu của các ngươi thâm ý sâu xa, ngươi có từng cẩn thận nghĩ tới chưa?" Thanh Dương Tử thấy Mạc Vấn mặt mày ủ dột, không nhịn nổi bèn nói.
"Lúc ấy chúng ta là ngẫu nhiên cầm lấy, được đạo hiệu có lẽ chỉ là trùng hợp thôi." Mạc Vấn nhớ rõ năm đó văn điệp là cá nhân tiến lên lấy ra, cũng không tuân theo thứ tự.
"Tu vi nhà ngươi mặc dù tăng mạnh, nhưng lĩnh ngộ chẳng khá hơn tí nào, trên thế gian nào có chuyện gì trùng hợp ngẫu nhiên? Nhìn như trùng hợp, kì thực là Thiên ý." Thanh Dương Tử nhắc nhở.
Mạc Vấn nghe vậy chậm rãi gật đầu, do năm đó mọi người là tùy ý cầm lấy mảnh giấy ghi đạo hiệu, nên lúc trước hắn chỉ biết đạo hiệu của mình với mọi người bắt nguồn từ Bắc Đẩu, nhưng lại chưa bao giờ suy nghĩ sâu hơn về chuyện đó.
Thanh Dương Tử lại nói tiếp: "Lạc Thư có ghi: Khu (Xu) là Thiên, Tuyền là Địa, Cơ là Nhân, Quyền là Thì (thời gian), Hành là Âm (âm thanh), Khai Dương là Luật, Diêu Quang là Tinh (ngôi sao). Lại có đoạn viết: Thứ nhất là Ti Mệnh, thứ hai Ti Lộc, thứ ba Lộc Tồn, thứ tư là Duyên Thọ, thứ năm Ích Toán, thứ sáu Độ Ách, thứ bảy là Trường Sinh. Ngươi thử suy nghĩ cẩn thân xem."
Mạc Vấn nghe vậy lập tức tập trung ngẫm lại, dựa theo Bắc Đẩu Thất Tinh thì Thiên Khu là Thiên, Ti Mệnh. Thiên Tuyền là Địa, Ti Lộc. Thiên Cơ là Nhân, Lộc Tồn. Thiên Quyền là Thì, Duyên Thọ. Ngọc Hành là Âm, Ích Toán. Khai Dương là Luật, Độ Ách. Diêu Quang là Tinh, Trường Sinh.
Đạo hiệu của hắn với A Cửu là Thiên Khu - Thiên Tuyền, ứng với Thiên - Địa, là bạn đời vĩnh cửu, nhưng chuyện này còn có biến số, bởi vì trời đất tuy vĩnh viễn không bao giờ gặp được nhau.
"Số mệnh của Bắc Đẩu là bất biến, nhưng các ngươi có thể ứng với mấy phần thì không ai biết được, những lúc rảnh rỗi nên đọc thêm một chút kinh văn, đừng có suốt ngay chém giết. Tinh túy Đạo gia đa phần nằm ở kinh văn, pháp thuật chẳng qua chỉ là phụ." Lời Thanh Dương Tử nói cùng với lời vị Tiên Nhân truyền thụ pháp thuật về cơ bản là giống nhau.
"Ta nhớ kỹ rồi." Mạc Vấn gật đầu đáp, lại hỏi, "Đạo trưởng, chiếu theo Bắc Đẩu tinh mà nói, Khai Dương còn có một Phụ tinh, liệu có phải Liễu Sanh có một vị huynh muội sinh đôi hay không?"
"Ngươi tưởng ta là thần tiên hả, ta sao có thể biết tường tận vậy được. Không nói với ngươi thì không đành lòng, nói với ngươi lại sợ nói gạt ngươi, sớm biết thế này ta đã không nhận đống quà cáp của ngươi rồi." Thanh Dương Tử cười đùa.
"Cái này còn chưa tính, lúc ta tới vì sợ sẽ bị mấy vị trưởng bối quở trách, cho nên không dám mang nhiều quà biếu, lần này trở về nhất định sẽ sai người mang thêm lương thực." Mạc Vấn cũng cười nói.
"Lương thực vẫn còn một chút, đừng gửi nữa. Thời tiết càng ngày càng ấm áp, đưa chút vải vóc với mấy tấm áo mát tới cho mấy lão đạo già là được rồi, đồ của người Hồ ngu hay sao mà không muốn." Thanh Dương Tử chỉ mấy vị đạo nhân già đang nghỉ mát đằng xa.
"Được." Mạc Vấn gật đầu đáp ứng, nói chuyện cùng Thanh Dương Tử làm hắn cảm thấy rất là thoải mái, lão mặc dù tu vi không cao, nhưng làm việc tùy ý, vừa vui tính lại mưu trí, đây mới là khí độ của đạo nhân chân chính, là đi nhiều sống lâu mà biết rộng, loại phẩm chất này đáng để hắn học tập noi theo.
Nhưng cùng với đó hắn cũng phát hiện được Thanh Dương Tử cũng không thích người Hồ. Kì thực người Hán chẳng ai thích người Hồ, đây không phải là nhỏ mọn, mà là một loại lập trường kiên định không thể dao động.
(Móa, chẳng phải phân biệt chủng tộc sao @@)
Qua buổi trò chuyện với Thanh Dương Tử, trong lòng Mạc Vấn đã sáng tỏ thông suốt, không còn phiền não chuyện Hộ Quốc Chân Nhân nữa, cũng sẽ không vì bất đồng với đồng môn mà rầu rĩ. Người trẻ tuổi thường hỏi xin y kiến người lớn tuổi hơn, cho dù bọn họ có kém về sức lực, nhưng có thể bằng vào sự từng trải mà đưa ra lời khuyên quý báu.
Sau khi ăn xong, Mạc Vấn cáo từ xuống núi, trên đường về trong lòng nhẹ nhõm lạ thường, Thanh Dương Tử nói đúng, đến tận bây giờ hắn vẫn chưa bỏ được tính bảo thủ thư sinh, chưa đủ sáng suốt, chưa đủ quyết đoán, phải đổi, phải đổi.
Trở về Nghiệp Thành là buổi chiều giờ Dậu, sắc trời đã tối, nhưng Mạc Vấn cũng không vội trở về Tứ Phương Quán, mà đi nghe ngóng phủ đệ của Cường Nỗ tướng quân. Thong thả bước về phía trước, hắn muốn tự mình quan sát vị tướng quân này, để xem gã có khả năng đảm đương trọng trách hay không. . .