Chương 233: Thi thể thối rữa
Vì muốn đánh bất ngờ, hai vạn binh mã ở trung lộ ngày đêm hành quân tiến ra bắc.
Đến canh hai, đoàn quân tới một khu vực trống trải dừng lại uống nước tạm nghỉ, ánh trăng đêm lạnh lẽo, thời tiết cũng vậy, người ngựa hà hơi thở ra khói trắng.
"Ngươi dẫn quân đi trước, ta trở về Thông Châu điều tra một đêm, phòng ngừa vạn nhất." Mạc Vấn khoát tay không nhận túi nước Bồ Hùng đưa tới. Thông Châu nằm trên tuyến đường phải đi qua nếu muốn ra Bắc, nếu chẳng may xuất hiện biến cố, thì đại quân ở trung lộ sẽ phải đối mặt với thế gọng kìm cả trước lẫn sau, không cách nào tiến lui.
"Chân nhân đi đường cẩn thận." Bồ Hùng gật đầu đáp ứng.
Ngay sau đó Mạc Vấn rời khỏi đội ngũ, tiến vào vùng rừng núi vận khí bay đi, lát sau đã trở lại bên ngoài thành Thông Châu, hạ xuống ẩn nấp ở một đỉnh núi phía tây nam, dõi mắt nhìn về Thông Châu.
Trong đêm khuya một mình nơi rừng núi, đổi thành người bình thường nhất định sẽ cảm thấy sợ hãi, chủ yếu là do sợ bóng tối, nhưng người tu hành có thể thấy vật trong đêm, đạo nhân Tử khí vượt qua Thiên Kiếp về đêm nhìn vật đã không khác gì ban ngày nữa, trong mắt không có bóng tối, trong lòng sợ hãi cũng sẽ tiêu tan.
Hơi rượu hồi trưa đến lúc này vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán, Mạc Vấn nhân cơ hội thúc giục rượu trong cơ thể khôi phục linh khí, linh khí là căn cơ làm phép của người tu hành, phải mau sớm khôi phục để đề phòng bất trắc.
Lúc linh khí khôi phục lại năm thành thì trong cơ thể Bổ Khí Đan cũng hao hết, Mạc Vấn có cảm giác được, âm thầm cau mày, liên tục sử dụng pháp thuật uy lực khiến đan dược hao tổn rất nhanh, những viên Bổ Khí Đan này trong mắt người thường là bảo vật ngàn vàng cũng khó cầu, mỗi một viên đều đủ bồi dưỡng ra một gã cao thủ Tử khí, thế nhưng loại Bổ Khí Đan trân quý này đến tay hắn lại giống như cơm ăn hàng ngày.
Cũng nhờ bởi có đan dược chống đỡ nên hắn mới có thể sử dụng những loại pháp thuật bá đạo mà không chút kiêng kỵ, nếu như không có chỗ đan dược này của A Cửu, lấy tu vi hiện tại của hắn căn bản không thể nào lập nổi Tứ Tượng sát trận, nếu như không có đan dược, hắn cũng không có khả năng dẫn đại quân đánh đâu thắng đó, thế như chẻ tre. Thu phục ba quận không chỉ là công lao của một mình hắn mà là do hai vị Thượng Thanh chuẩn đồ hợp tác mà nên, A Cửu mặc dù không tham chiến nhưng xứng đáng lập công đầu.
Linh khí khôi phục được năm thành, Mạc Vấn không vội nuốt đan dược nữa, đan dược hắn chỉ dùng những lúc mấu chốt, còn bình thường có thể thông qua ngồi tĩnh tọa luyện khí phục hồi từ từ.
Do có hai tầng trận pháp ngăn cách, nên thành Thông Châu cực kỳ yên ắng tĩnh mịch, đến canh năm vẫn không thấy dị thường, Mạc Vấn liền muốn rời khỏi nơi này ra bắc, vừa mới đứng lên thì phát hiện phía nam trong rừng bỗng xuất hiện bóng người, nhìn kỹ thì phát hiện là một cô gái, Quế Tam Nương.
Thấy Quế Tam Nương, Mạc Vấn lập tức nấp vào chỗ tối, âm thầm quan sát Quế Tam Nương.
Mùa đông trời sáng hơi chậm, lúc này trời còn chưa sáng hẳn, Quế Tam Nương từ trong rừng nhanh chóng lại gần thành.
Tu vi của Quế Tam Nương trong đám yêu quái hệ thảo mộc cũng coi như khá cao, nó là cây cỏ hóa thành người, bản thể cố định ở một chỗ, người xuất hiện chỉ là Nguyên Thần do linh khí hóa thành, cho nên có thể bay lượn.
Quế Tam Nương đi tới bên ngoài thành Thông Châu cũng không lập tức đến gần thành trì, mà trước hết đi tới nới quân Triệu hạ trại lúc trước xem xét một phen, sau đó mới đến gần thành trì, có điều chưa đi được bao xa nó đã bị một đạo bình chướng vô hình cản lại, bởi vì trận pháp là nhằm để vây khốn bên trong thành, cho nên bên ngoài không thể tiến vào.
Sau khi bị đẩy ra, Quế Tam Nương tỏ vẻ rất nghi hoặc, đứng cạnh trận pháp kiểm tra tỷ mỷ, không lâu sau phát hiện được một đạo phù chú không trọn vẹn, đạo phù chú này là Định Thần Phù do hắn vẽ lúc trước, dùng để kéo dài thời gian tồn tại của Thần Thú.
Quế Tam Nương nhặt lấy đạo phù chú quan sát chốc lát, xong rời khỏi thành Thông Châu lao về hướng nam.
Do không nhìn thấy mặt Quế Tam Nương, nên Mạc Vấn không cách nào đoán được động cơ nàng ta tới đây, hắn đợi đến khi Quế Tam Nương bay đi thì lặng lẽ theo đuôi phía sau, đi về phía nam được khoảng một trăm dặm, tới một thôn trấn bỏ hoang thì Quế Tam Nương biến mất không thấy đâu nữa.
Quế Tam Nương biến mất tại thôn này ít nhất cũng bị hoang phế trên dưới một trăm năm, nhà cửa đổ nát hết, cây cối mọc um tùm, thôn này diện tích không lớn, rất nhanh Mạc Vấn đã tìm được bản thể Quế Tam Nương, là một cây quế mọc ở một góc khuất gió, cây quế rất xanh tốt, nhưng lại có một mảng bị khô héo rất dễ nhận ra.
"Quế Tam Nương bái kiến Mạc Chân nhân." Mạc Vấn còn chưa đến gần, Quế Tam Nương đã hiện thân quỳ xuống.
"Đứng lên đi." Mạc Vấn nhìn cây quế phía xa, cây quế cao hơn một trượng, bốn góc đều có tường đổ, có thể đoán được trước kia nó đã sinh trưởng trong một cái sân, phương Bắc không có cây quế, hẳn là có người đã mang nó đến đây trồng.
Quế Tam Nương nghe vậy không hề đứng dậy, bất kể là người, chim, thú hay là hoa cỏ cây cối, chỉ cần có nhận thức thì ai cũng sợ chết, Quế Tam Nương cũng không ngoại lệ.
"Nói ta nghe một chút tình huống bên trong thành Thông Châu." Mạc Vấn thấy nó không đứng dậy cũng không có ép buộc.
"Thưa chân nhân, thành Thông Châu có hơn hai vạn quân Yên, những kỵ binh kia là sau này mới đến, trong thành có mười bảy ngàn hộ dân, Ô Bố vu sư cùng gã yêu quái dê cũng ở trong thành. Bày trận là một đạo nhân xa lạ, tuổi tác chừng ngoài bốn mươi, đôi mắt hơi xếch, khóe miệng chếch xuống dưới (kiểu chữ A ấy), cầm trong tay một cây phất trần rất cũ, chỉ còn lơ thơ vài sợi." Quế Tam Nương vội vàng tường thuật lại.
Mạc Vấn chậm rãi gật đầu, Quế Tam Nương nói người này hắn không nhận ra, cũng nghĩ không ra vị đạo nhân này tại sao lại làm khó mình.
"Thiếp thân mới chỉ ra mắt người này một lần, cũng không biết lai lịch của y, sau khi người này tới sau liền lớn tiếng mắng chửi, đuổi thiếp thân đi." Quế Tam Nương thấy Mạc Vấn thần sắc nghi ngờ, vội vàng lên tiếng bổ sung.
Mạc Vấn nghe vậy vẫn không tiếp lời, đạo nhân trung niên kia quát đuổi Quế Tam Nương đi nhưng thật ra là có lòng tốt, nếu như bố trí xong Tứ Tượng sát trận thì Quế Tam Nương sẽ không cách nào quay trở lại bản thể bổ sung linh khí, chẳng bao lâu sẽ phải chết.
"Ngươi có biết vì sao người này lại đến đây không?" Mạc Vấn hỏi.
"Đạo nhân kia tựa hồ có thành kiến khá sâu với chân nhân, trong lời nói lộ vẻ không phục, dường như y cố ý tới gây khó dễ cho chân nhân." Quế Tam Nương đáp.
"A, làm sao ngươi biết?" Mạc Vấn nghi ngờ hỏi.
"Thiếp thân từng nghe đạo nhân kia nói qua một câu: “Tiểu bối Thượng Thanh dốt nát, dám mặt dày vênh váo ta đây vô địch thiên hạ, làm như Thái Thanh ta không có người ư?” "
Mạc Vấn nghe vậy trong lòng tức thì sáng tỏ, người này hẳn là đạo sỹ Thái Thanh tông, tới Thông Châu bố trí trận pháp làm khó hắn chẳng qua là vì không ưa hắn tiếng tăm đang nổi như cồn, ngoài ra lúc trước hắn vì điều động tinh thần binh sĩ, đúng là đã từng ở ngoài tiền tuyến hét lớn ta đây vô địch thiên hạ, lời nói ngang ngược coi trời bằng vung đó nếu truyền ra bên ngoài, khó tránh khỏi bị người ta chán ghét.
"Người này có khẩu âm vùng nào?" Mạc Vấn lại hỏi.
"Hình như không phải người nơi này, khẩu âm cùng chân nhân có vài phần giống nhau." Quế Tam Nương quỳ đáp.
Mạc Vấn không truy hỏi nữa, Quế Tam Nương do bản thể cố định nên không thể đi khắp nơi, không phân biệt được khẩu âm các vùng. Tuy thế theo như lời nàng nói thì đạo nhân kia chắc là người Trung Nguyên, lần này là đường xa tới quyết tâm gây khó dễ cho hắn.
Do chưa từng nhìn thấy thông cáo của triều đình, cho nên hắn cũng không biết triều đình đã tuyên dương mình thế nào, nhưng thông qua chuyện này cũng có thể nhìn ra triều đình nhất định là đã tâng bốc hắn lên hàng thần thánh rồi, như vậy mới khiến đồng đạo ở Trung Nguyên khó chịu.
"Có người nào biết bản thể của ngươi ở nơi này không?" Mạc Vấn hỏi Quế Tam Nương, mặc dù Quế Tam Nương tặng cây Dâm Dương Hoắc chẳng có mấy tác dụng với hắn, nhưng cuối cùng vẫn là có thành ý, nên nghĩ cách giúp đỡ lại người ta.
"Ô Bố vu sư đã từng mang Dương Sĩ tới đây." Quế Tam Nương đáp.
"Ngươi cứ ở nơi này an tâm thanh tu, đừng giao thiệp với trần thế nữa, hai người kia bần đạo sẽ nghĩ cách diệt trừ đi, để ngươi tĩnh tâm tu luyện." Mạc Vấn nói.
"Vạn tạ chân nhân, vạn tạ chân nhân." Quế Tam Nương liên tục dập đầu, nếu bản thể mà bị người khác phát hiện, có thể giữ được tính mạng đã là không dễ, nó không nghĩ tới Mạc Vấn sẽ hậu đãi với nó như thế.
Mạc Vấn không ở lại lâu, tung người về hướng bắc đuổi theo đại quân. Lúc đi trong lòng bối rối không biết làm sao, đạo nhân xưa nay làm việc vốn ôn hòa trung chính, đúng là không nên ngông cuồng tự đại, thế nhưng trên chiến trường cũng không thể nói mình là hạng người vô năng được.
Đại quân mặc dù đi nhanh, trong một đêm cùng lắm cũng đi được mười mấy dặm, Mạc Vấn rất nhanh chóng đuổi theo, thuật lại với Bồ Hùng ngắn gọn chuyện lúc trước. Bồ Hùng sau khi nghe xong cũng là cảm thấy không biết làm sao, "Người kia cũng quá mức hẹp hòi rồi, ai chẳng biết trên chiến trường lời ăn tiếng nói không thể bình thường được chứ" .
"Chỉ sợ loại người nhỏ mọn như gã đó không phải ít." Mạc Vấn lắc đầu cười khổ, đạo nhân cũng là người, không thể thoát khỏi nhân tính yêu ghét, đừng nói đạo nhân, dù có là tiên nhân cũng không cách nào hoàn toàn siêu thoát được nhân tính.
Mạc Vấn vừa dứt lời, liền mơ hồ ngửi thấy một mùi hôi thối, phân biệt kỹ càng thì phát hiện ra là thi thể.
Men theo mùi tìm được nguồn gốc, là một cỗ thi thể nằm chết bên đường, thi thể đã thối rữa rất nghiêm trọng, da thịt còn sót lại không có mấy, ruồi nhặng dòi bọ bâu đầy xung quanh.
Mặc dù thi thể thối rữa nghiêm trọng, nhưng quần áo cũng không mục nát, nhìn kỹ thì thấy đó là quần áo binh lính nước Yên.
Nhìn thấy cỗ thi thể này, trong lòng Mạc Vấn hết sức nghi ngờ, bất kể là binh lính phe nào, sau khi chết trận đều sẽ được chôn cất, đây là sự an ủi cùng tôn trọng đối với người chết, thi thể này tại sao lại bị vứt bỏ ở đây không ai chôn cất?
"Trước đó còn phát hiện hai thi thể nữa, đây đã là cái thứ ba rồi." Bồ Hùng theo sau bẩm báo.
Mạc Vấn chậm rãi gật đầu, chỉ cần suy nghĩ cẩn thận là có thể phát hiện ra rất nhiều vấn đề, hai vạn kỵ binh nước Yên đã từng bị điều đến mặt tây tấn công Lật Châu, Lật Châu xảy ra trận chiến cách đây hai tháng, sau đó kỵ binh còn phải vòng vo thời gian rất lâu mới có thể tới được Thông Châu, cứ cho là kỵ binh lúc hành quân tình cờ ngã ngựa té chết ở nơi này, thì cỗ thi thể kia cũng không nên thối rữa nghiêm trọng như vậy.
"Hai thi thể trước đó tình hình ra sao?" Mạc Vấn quay sang hỏi Bồ Hùng.
"Cũng không khác là bao." Bồ Hùng đáp.
"Ngươi thấy thế nào về chuyện này?" Mạc Vấn hỏi.
"Mạt tướng cũng nghĩ không ra nguyên do, kỵ binh rất ít khi xuất hiện tình huống té ngựa chết, đừng nói kỵ binh nước Yên nổi tiếng kiêu dũng, dù có là tân binh cũng không nên mới đi được một trăm dặm đường đã té chết ba cái." Bồ Hùng lắc đầu trả lời.
Cỗ thi thể này tỏa mùi hôi thối làm Mạc Vấn không sao chịu nổi, đạo nhân ưa thích sạch sẽ, không muốn bị xúi quẩy, quan sát một lát liền đứng dậy trở về doanh trại.
Đi được không bao xa, phía sau truyền đến tiếng Bồ Hùng kêu la, Mạc Vấn nghe tiếng quay lại, chỉ thấy Bồ Hùng đang dùng một cành cây lật xem cái xác.
"Chân nhân, người mau tới nhìn." Bồ Hùng ngẩng đầu lại kêu.
Mạc Vấn quay lại xem, Bồ Hùng dùng cành cây lấy ra một vật dài nhỏ, nhìn kỹ là một mũi tên.
"Là mũi tên của nước Triệu chúng ta." Bồ Hùng nói, mũi tên nước Triệu là loại phẳng đầu, nước Yên là loại tên ba cạnh, cho nên rất dễ phân biệt.
"Hẳn là ba tháng trước trong cuộc tử chiến ở thôn hoang." Mạc Vấn gật đầu nói.
"Bọn họ không phải chôn tại chỗ sao?" Bồ Hùng cảm thấy nghi ngờ.
"Có thể vẫn còn một số ít không được chôn." Mạc Vấn nhíu mày lắc đầu, xoay người trở về.
Bồ Hùng đi theo phía sau, gã không phải người trong Đạo Môn, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng Mạc Vấn lại nhạy cảm nhận ra được một điểm bất thường, liên tục đại chiến đã làm cho kỵ binh nước Yên tổn thất thảm trọng, nước Yên cũng không có năm mươi vạn hùng binh như nước Triệu, kỵ binh hao tổn quá nhiều vô cùng có khả năng sẽ bức bách bọn họ sử dụng kế sách tàn độc. . .