Chương 237: Một đêm cuối cùng

Trở lại doanh trại, Mạc Vấn một lần nữa thở dài một hơi, nơi này hiện chẳng còn ai thân thiết với hắn nữa, trừ Thạch Chân.

Đại chiến sắp tới gần, Thạch Chân cũng không thể ở lại chỗ này, phải đưa nàng đến nơi an toàn.

Cơm trưa là do một tay đầu bếp lạ hoắc đưa tới, thức ăn rất không hợp khẩu vị hắn, Mạc Vấn nếm thử một miếng xong liền buông đũa xuống.

"Thức ăn có độc à?" Thạch Chân từ bên ngoài lều đi vào.

"Ta đã bách độc bất xâm rồi." Mạc Vấn nói, không thể để cho Thạch Chân biết là hắn cố ý đưa Bồ Hùng cùng Tiểu Thất đi, nếu không sau khi hắn rời đi Thạch Chân rất có thể sẽ giận cá chém thớt hai người.

"Ngươi có nắm chắc không?" Thạch Chân ngồi xuống cạnh Mạc Vấn.

"Năm thành." Mạc Vấn chậm rãi gật đầu, hắn đương nhiên biết Thạch Chân hỏi cái gì.

Thạch Chân nghe vậy ánh mắt đột nhiên sáng lên, "Năm thành ?!"

"Đúng." Mạc Vấn gật đầu lần nữa.

"Nói thử ta nghe biện pháp của ngươi." Thạch Chân truy hỏi, nàng vẫn cho là trận chiến này Mạc Vấn tất phải bại, không ngờ Mạc Vấn lại dám nói có năm thành nắm chắc.

"Nếu dựa vào binh sĩ thì chắc chắn không thể thắng nổi, chỉ còn cách làm phép thỉnh cầu Long Thần giáng lâm, hy vọng có thể quét sạch quân Yên." Mạc Vấn nói.

"Con rồng đó có thể giết được nhiều quân Yên vậy sao?" Thạch Chân đứng dậy lấy ấm, phát hiện bên trong nước trà đã nguội, liền gọi vệ binh tới đổi nước.

"Không phải con rồng mà ngươi thấy lúc tử chiến ở Định Châu đâu, con đó là Thanh Long ta dùng Tử phù kêu gọi, muốn gọi Long Thần xuống phải sử dụng Kim phù." Mạc Vấn lắc đầu đáp. Tháng trước hắn vừa mới nuốt viên Bổ Khí Đan cuối cùng, lúc này trong bụng vẫn còn sót lại không ít. Ba năm nay hắn liên tục phải đánh trận, ít tu hành, tu vi tăng trưởng rất chậm chạp, nhưng vẫn còn có chút gọi là, lấy tu vi linh khí hắn lúc này cũng có thể miễn cưỡng kêu gọi Ngũ Trảo Kim Long rồi.

"Thật không nghĩ ngươi vẫn còn giữ lại hậu chiêu." Thạch Chân như có điều suy nghĩ.

"Đây là sát chiêu sau cùng của ta, đánh suốt ba năm, ta cũng mệt mỏi rồi." Mạc Vấn thở dài một hơi.

"Ngươi nếu có thể kêu gọi Long Thần, tại sao còn muốn lệnh binh sĩ Lộc châu ra trận?" Thạch Chân hỏi.

"Ta với bọn họ đều chỉ là mồi nhử, mấu chốt là phải dụ toàn bộ quân Yên ở Hùng châu đi ra." Mạc Vấn giải thích.

"Ta không hiểu." Thạch Chân lắc đầu.

"Quân Yên cùng với bách tính Hùng châu đều đang ở trong thành, ta không thể ra lệnh Long Thần tấn công thành được, sẽ vạ lây đến dân chúng. Cho nên phải dụ cho quân Yên ra hết, từ bên ngoài thành giết sạch bọn chúng." Mạc Vấn giải thích.

"Ngươi chỉ vì đám dân đen đó mà tự nguyện dùng chính mình cùng hai vạn quân Triệu làm mồi sao?" Thạch Chân nghi ngờ hỏi.

"Không chỉ vì trăm họ thành Hùng châu đâu, cũng là vì bản thân ta nữa, nếu Long Thần tàn sát dân chúng vô tội sẽ khiến ta bị hao tổn tuổi thọ, nếu như giết quá nhiều người thậm chí còn bị trời phạt nữa." Mạc Vấn dựa lưng vào ghế, đáp.

"Thì ra là như vậy." Thạch Chân bừng tỉnh đại ngộ.

"Nơi này không thể ở lâu, ngươi mau trở về Nghiệp Thành đi." Mạc Vấn nhìn Thạch Chân.

"Ta không đi, ta sẽ ở nơi này chờ ngươi, chờ ngươi đánh thắng chúng ta liền cùng nhau trở về Dự quận." Thạch Chân lắc đầu liên tục.

"Trận này nếu mà chiến thắng, ta sẽ ngay lập tức rời khỏi đây, không về lại huyện Tây Dương nữa." Mạc Vấn nói.

"Ngươi muốn đi đâu?" Thạch Chân đứng bật dậy.

Mạc Vấn nhìn Thạch Chân một cái, không trả lời.

"Ngươi muốn đi Côn Lôn sơn tìm con hồ ly tinh đó phải không?" Thạch Chân cao giọng quát hỏi.

Mạc Vấn vẫn không trả lời, Thạch Chân đoán không sai, thật sự là hắn định đi tìm A Cửu.

"Vậy còn ta thì sao?!" Thạch Chân giận dữ trách móc.

Mạc Vấn nghe vậy trong lòng rất hổ thẹn, vốn định lên tiếng an ủi, nhưng lại không biết nói gì cho phải, tuy hắn không hề ép Thạch Chân phải thích hắn, nhưng dựa vào cớ đó cũng không hay chút nào, nếu không có sự xuất hiện của hắn có lẽ Thạch Chân đã sớm lập gia đình rồi.

"Nói gì đi chứ, bộ ngươi bị câm hả?" Thạch Chân nắm lấy chén trà điên tiết ném về phía Mạc Vấn.

Mạc Vấn áy náy trong lòng nên không hề tránh né, bởi vì hai người ngồi khá gần, nên chén trà đập trúng mặt hắn, mảnh sành cứa vào làm má trái hắn chảy máu.

"Ngươi là công chúa cành vàng lá ngọc, sau này nhất định sẽ tìm được đức lang quân như ý." Mạc Vấn lắc đầu nói ra.

"Xin lỗi, không phải ta cố ý đâu, tại sao ngươi không tránh?" Thạch Chân vội chạy đến lấy ống tay áo lau đi vết máu trên mặt Mạc Vấn, cùng lúc đó khẩn khoản cầu xin, "Ngươi dẫn ta đi có được không? Ta thề sẽ nhất mực nghe lời ngươi, ngươi muốn ta làm gì ta sẽ làm cái đó, xin ngươi đừng bỏ ta lại mà."

Con người chứ đâu phải sỏi đá, sao có thể vô tình, bộ dạng đau khổ của Thạch Chân khiến cõi lòng Mạc Vấn xót xa, chuyện tình cảm quả thật không thể dùng lý trí để ràng buộc được, Thạch Chân cầu khẩn đã làm hắn rung động, có lẽ sau này gặp A Cửu nên thương nghị một chút, cho Thạch Chân một câu trả lời.

Ý định nung nấu trong chốc lát bị thay đổi, Mạc Vấn cảm thấy bối rối không biết làm sao, thở dài lắc đầu nói, "Chờ ta đánh xong trận này hẵng nói."

Nào ngờ Thạch Chân lại hiểu lầm ý của hắn, nàng đứng thẳng dây lui về phía sau, tay chỉ thẳng mặt hắn tức giận mắng, "Đánh xong cuộc chiến này ngươi liền đi rồi, còn nói gì nữa! Ngươi là đồ lòng lang dạ sói, sắt đá vô cảm, ta đối với ngươi chân thành như vậy mà trong lòng ngươi chỉ có con hồ ly tinh kia thôi!"

"Ngươi đừng vội tức giận, trước mắt đánh xong trận này cái đã, hiện tại nói gì cũng còn quá sớm." Mạc Vấn bình tĩnh đáp, tính khí Thạch Chân thay đổi thất thường hắn đã quá quen, thế nên hiện tại hắn không trách nàng, nếu đổi lại là người phụ nữ khác hẳn cũng sẽ là loại phản ứng này.

"Ngươi đồ lòng lang dạ sói vô cảm, ngươi là đồ óc heo không thấy chân tình, ngươi là đồ…@#$!%^-+*/&. . ." Thạch Chân tức giận vừa đi vừa chửi, càng về sau nói cái gì Mạc Vấn một câu cũng nghe không hiểu, chắc là tiếng người Hồ.

Ra tới cửa doanh trướng, vừa vặn vệ binh cũng bưng trà tới, Thạch Chân liền đoạt lấy bình trà ném xuống đất vỡ tan, vừa khóc vừa chạy về chỗ nghỉ.

"Lui xuống đi." Mạc Vấn giơ tay lau đi vết máu trên mặt, khoát tay một cái với gã vệ binh đang ngơ ngác.

Vệ binh tuân lệnh, vội thu dọn rồi lui ra ngoài.

Mạc Vấn tâm tình vốn đã không tốt, lại bị Thạch Chân mắng chửi càng thêm phiền muộn, liền đi đến giường nằm ngủ, mặc dù lúc nãy Thạch Chân rất thất thố, nhưng hắn hoàn toàn có thể tha thứ cho nàng, cũng không vì Thạch Chân vừa làm loạn một phen mà bỏ đi ý định, sau trận chiến này hắn sẽ cùng A Cửu thương nghị, cố gắng hết sức để không phụ lòng Thạch Chân suốt ba năm qua.

Lúc tỉnh dậy đã là buổi chiều giờ Thân, sau khi tỉnh lại hắn không nghe được tiếng mưa rơi, đi ra doanh trướng phát hiện mưa đã tạnh, mặt trời đã ló rạng.

Đại chiến sắp tới gần, trong thành tràn ngập không khí khẩn trương, loại khẩn trương này sẽ làm binh lính sinh ra lo âu, căng thẳng, Mạc Vấn trầm ngâm chốc lát rồi đi về phía doanh trướng của Thạch Chân, trong doanh trướng của nàng có rất nhiều nhạc cụ thuộc hạ gửi tới.

Mạc Vấn nguyên ý muốn nhân cơ hội này cùng Thạch Chân nói chuyện, không ngờ vừa vào doanh trướng liền phát hiện Thạch Chân đã uống say bí tỉ, đang nằm trên giường nói mê, tỳ nữ xung quanh đang dọn dẹp đống uế vật nàng nôn ra.

"Mạc Vấn là của ta, mãi mãi là của ta..." Thạch Chân tửu lượng rất khá, lần này thật sự là uống say thật.

Thấy tình cảnh này, Mạc Vấn cũng không chần chừ thêm, lấy xuống một cây sáo trúc xoay người đi ra, đề khí bay lên gác chuông báo hiệu của doanh trại, nhẹ nhàng đặt sáo lên môi, trầm ngâm một lát rồi quyết định thổi khúc Quảng Lăng Tán.

Quảng Lăng Tán xuất xứ từ điển cố Nhiếp Chính hành thích Hàn Vương, tán dương khí khái anh hùng, thanh âm hào sảng phóng khoáng. Tiếng sáo vừa cất lên, trong thành binh lính rối rít ngửa đầu nhìn theo.

Đạo gia không khuyến khích thổi nhạc khí, cho nó là thanh âm xa mỹ (xa xỉ, hoa mỹ) làm rối loạn lòng người, cho nên Mạc Vấn từ khi vào Đạo Môn hiếm khi thổi sáo. Quảng Lăng Tán lại vốn là khúc đàn, muốn dùng sáo thổi phải cố hết sức lấy hơi, nếu không phải hắn có hơi dài và khỏe thì hầu như sẽ thổi chẳng ra giai điệu gì.

Khúc Quảng Lăng Tán rất ngắn, trước chậm sau gấp, tới phần sau lại sục sôi vang vọng, Mạc Vấn thổi lại ba lần, đến khi tiếng sao dứt trong thành không khí lo âu khẩn trương đã biến mất sạch, thay vào đó chính là hào khí nam nhi nhiệt huyết dâng trào.

"Bần đạo tiếp nhận Hộ quốc Kim ấn dẫn quân Đông chinh, ba năm qua chưa hề thua trận nào, trận chiến cuối cùng này bần đạo cũng sẽ không bại, ngày mai chúng ta sẽ nhổ trại ra bắc. Đây là cơ hội cho các ngươi giết địch lập công, nếu không anh dũng giết địch, vợ con ở nhà sao được sống no đủ?" Mạc Vấn đề khí lên tiếng.

"Đi theo chân nhân, giết địch kiến công!" Binh sĩ nhất tề kêu vang, không khí sục sôi.

Mạc Vấn thấy sỹ khí đã trở lại, liền bay khỏi gác chuông trở về soái trướng, động viên tinh thần binh sĩ cũng không khó, khó là ở chỗ động viên tinh thần bản thân, hắn mặc dù cỗ vũ tinh thần của binh sĩ, nhưng trong lòng lại chẳng tốt lên tí nào, bởi vì trận chiến này đối với hắn mà nói chẳng qua là thực hiện cam kết đã hứa, ngoài ra không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Đến đêm, Thạch Chân lại tới, dẫn theo tỳ nữ, mang đồ ăn đến muốn cùng ăn.

"Ta tới để tạ tội." Thạch Chân cười nói.

"Chỉ còn một cái bình trà thôi, xin ngươi đừng ném nữa." Mạc Vấn mỉm cười đáp lại, nếu không nắng mưa thất thường thì Thạch Chân cũng chẳng phải Thạch Chân nữa rồi.

Thạch Chân đi tới trước, cùng tỳ nữ dọn lên cơm canh, tổng cộng tám mâm, đều là sơn hào hải vị, chay mặn đủ cả. Thức ăn dọn xong, tỳ nữ rút đi.

"Hồi sáng ngươi hiểu lầm ý của ta rồi." Mạc Vấn giải thích.

"Ta biết, chờ ngươi đánh giặc xong lại nói sau." Thạch Chân mỉm cười đưa đũa lên.

Mạc Vấn cũng mỉm cười gật đầu, nhận lấy đũa bưng bát lên ăn, thức ăn mặc dù nhiều, nhưng nấu nướng lại rất không ổn, có vài món hắn vừa nhìn thấy liền dứt khoát không động vào, không hỏi cũng biết là xuất phát từ tay Thạch Chân.

"Đây là lần đầu tiên ta xuống bếp vì đàn ông đấy." Thạch Chân bưng bát cơm đến cùng Mạc Vấn ngồi ăn.

"Rất tốt." Mạc Vấn nhăn mặt nói một câu rất trái lương tâm.

"Ngày mai ngươi phải xuất quân rồi sao?" Thạch Chân hỏi.

"Đúng." Mạc Vấn gật đầu.

"Tại sao phải gấp như vậy?" Thạch Chân hỏi tiếp.

"Để càng lâu đối với bọn chúng càng có lợi, nếu kéo dài bọn chúng chắc chắn sẽ đóng cửa không ra chờ tuyết rơi." Mạc Vấn trả lời.

"Ngươi chuẩn bị lúc nào công thành?" Thạch Chân mặc dù bưng bát cơm, nhưng nàng không có lòng dạ nào để ăn uống.

"Ta vốn định sẽ phóng hỏa đốt núi, bây giờ nhìn lại không thể thực hiện được, cây cối đã ngấm no nước, rất khó đốt. Binh quý thần tốc, ta chuẩn bị ngày mai sẽ xuất chinh, buổi chiều tới nơi lập tức công thành." Mạc Vấn không có thói quen vừa ăn vừa nói chuyện, liền buông đũa xuống bưng trà súc miệng.

"Lại đây, cởi quần áo ra." Thạch Chân thấy vậy cũng buông bát cơm.

Mạc Vấn nghe vậy nhếch miệng liếc xéo, Thạch Chân bản tính vẫn là không thể đổi được.

"Nhìn gì ghê vậy, ta giúp ngươi giặt quần áo thôi vậy." Thạch Chân liếc ngang Mạc Vấn một cái.

"Ngươi giặt quần áo?" Mạc Vấn cười hỏi, Thạch Chân hôm nay lại đi nấu cơm giặt quần áo, rõ là có ý lấy lòng.

"Không được làm vợ ngươi cả đời, ta liền làm vợ ngươi một ngày vậy." Thạch Chân nói.

Mạc Vấn nghe vậy trong lòng đau xót, vốn định nói cho Thạch Chân tính toán của hắn, nhưng nghĩ lại chuyện này cần thương nghị trước với A Cửu, không thì lại là “tiền trảm hậu tấu”, không tỏ rõ thành ý. Trầm ngâm chốc lát hắn cởi đạo bào xuống lấy ra hộp phù, cầm đạo bào đưa cho Thạch Chân.

Thạch Chân nhận lấy đạo bào, gọi tỳ nữ tới dọn thức ăn, mang tới chậu gỗ và nước. Thạch Chân chưa từng giặt quần áo, động tác rất là vụng về, Mạc Vấn ngồi bên quan sát, trong lòng càng chua xót hơn, để bày tỏ tình cảm với hắn, Thạch Chân đã làm tất cả những gì nàng có thể làm rồi.

Giặt quần áo, đem phơi xong, Thạch Chân giơ tay nhẩm tính, "Nấu cơm, giặt giũ rồi này, còn thiếu gì nữa không nhỉ. . ."

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện