Chương 245: Ban chiếu chỉ
Lão Thiên quan xuất hiện cực kỳ bất ngờ, Mạc Vấn nghe xong trong lòng đột nhiên rét run, không kịp trao đổi với A Cửu vội vàng chắp tay nói, "Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, Thiên Khu Tử lập tức xuống đất nghe chỉ."
Lão Ngũ nghe vậy liền thu cánh hạ xuống, Mạc Vấn quay đầu nhìn sang A Cửu, A Cửu khẽ lắc đầu.
“Chiếu chỉ” ở phàm trần chỉ có bậc Đế Vương mới được dùng, ở Tiên giới thì là do Ngọc Đế sử dụng, nhưng không chỉ mình Ngọc Đế mà Tam Thanh và các Đại La Kim Tiên của tam giáo cũng có thể ra chiếu chỉ. Nhưng trừ Ngọc Đế ra, Tam Thanh Tổ Sư cùng mười một vị Đại La Kim Tiên kia rất hiếm khi hạ chiếu. Lão Thiên quan kia mặc trang phục quan lại của Thiên Đình, cộng thêm lúc này chính là giờ Thìn, mà giờ Thìn bình thường là giờ Thiên Đình hạ chiếu, cho nên chiếu chỉ này hẳn là đến từ Thiên Đình.
Không cần biết chiếu chỉ là ai ban ra, tôn ti lễ nghi phải tuân thủ nghiêm ngặt, Mạc Vấn cũng như bao đạo nhân khác, lúc tiếp chỉ phải chân đạp đất, ngửa mặt trông lên tiếp chỉ.
"Ta sẽ tự đi tiếp chỉ, hai người các nàng tránh xa khỏi nơi này." Mạc Vấn nói với A Cửu cùng lão Ngũ, nói xong lướt người bay đi, lão Ngũ chở A Cửu nghiêng người bay xa.
Phía dưới là núi non trùng điệp, Mạc Vấn hạ xuống một đỉnh núi ngửa đầu nhìn lên, chờ đợi Thiên quan tới.
Vị Thiên quan tuổi khá cao, tác phong trầm ổn, cưỡi mây đi rất là chậm chạp, trong khoảng thời gian này Mạc Vấn trong lòng cực kỳ thấp thỏm, bất luận là kẻ nào, bao gồm đạo nhân tu hành, làm bất cứ việc gì cũng không thể qua mặt được Thiên Đình dò xét, đối với Thiên Đình thì không có bất kỳ bí mật nào hết. Hắn lúc này lo nhất là hai chuyện, một là lão Ngũ, đem hồn phách nhân loại cưỡng ép nhập vào thân xác dị loại có phần làm trái thiên đạo. Chuyện thứ hai chính là A Cửu, trước hắn đã cùng A Cửu có không ít cử chỉ gần gũi, việc này cũng là không đúng, có điều chuyện này là chuyện nội bộ của Thượng Thanh tông, cho dù có làm trái cũng là do Thượng Thanh xử trí, Thiên Đình chắc hẳn sẽ không nhúng tay, cho nên hắn lo lắng nhất vẫn là lão Ngũ.
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, Thiên Khu Tử tiếp chỉ." Mạc Vấn đợi vị Thiên quan dừng lại rồi chắp tay cung kính hành lễ, hai đầu gối quỳ xuống đất.
"Tuân đạo thủ lễ, cử chỉ đi đứng có Độ, không hổ là tinh anh xuất chúng trong Đạo Môn ta." Lão Thiên quan hài lòng gật đầu.
"Thiên Khu Tử hổ thẹn." Lão Thiên quan vừa dứt lời, Mạc Vấn tức thì cảm thấy nhẹ cả người, nghe giọng của Thiên quan thì lần này không phải là tới truy cứu trách nhiệm hay xử phạt.
Lão Thiên quan chậm rãi gật đầu, giơ chiếu chỉ lên đọc to, "Ngọc Đế chiếu chỉ: Thượng Thanh Đạo Nhân Thiên Khu Tử, tiếp nhận Tam Thanh đạo thống, từ bi khoan dung hợp với Thiên đạo, nỗ lực thực hiện giảm thuế cho nhân dân, lập công đức to lớn, thiên đạo vô cực, thưởng phạt công minh, công lao như vậy nên ban thưởng cho Nguyên Thần không bị thương, khâm thử."
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn." Mạc Vấn cúi rạp người tạ lễ.
"Thiên Khu Tử, ban thưởng thế này quả thực trước nay chưa từng có, ngươi phải gìn giữ quý trọng, dưới phàm trần tích cực trừ ác tạo phúc muôn dân, tiếp thu nhiều Thiên Địa Âm Dương khí, sớm ngày Kim thân chứng đạo, vĩnh sinh bất tử." Lão Thiên quan mỉm cười gật đầu.
"Cảm tạ ơn Thiên Đình đã ban thưởng, ta xin nhớ kỹ lời Thiên quan dạy bảo." Mạc Vấn đứng dậy chắp tay.
Lão Thiên quan gật đầu cưỡi mây bay lên cao, Mạc Vấn khom người cung tiễn.
Lão Ngũ một mực quanh quẩn cách đó không xa, thấy Thiên quan kia rời đi lập tức vỗ cánh bay tới, tới đỉnh núi A Cửu tung người hạ xuống, hướng Mạc Vấn vui mừng nói, "Không nghĩ tới ba năm khổ cực của chàng lại đổi được ban thưởng lớn nhường này!"
Mạc Vấn cũng đang rất kích động nên chỉ gật đầu, Tam Thanh từ bi, Đạo gia từ bi.
"Lão gia, Nguyên Thần không bị thương là sao?" Lão Ngũ mỗi lần biến thành hình người đều phải đi mặc quần áo.
"Rất khó giải thích." Mạc Vấn lắc đầu, muốn giải thích Nguyên Thần không bị thương là gì nhất định phải giải thích trước cho lão Ngũ hiểu cái gì là Nguyên Thần. Nguyên Thần hay còn gọi là Linh Thức, cùng tồn tại với hồn phách trong cơ thể con người, nhưng đây lại là hai loại hoàn toàn khác nhau, hồn phách là ý thức con người sống ở nhân gian, mà Nguyên Thần là ý thức của con người sống trên Tiên Giới.
Nguyên Thần và hồn phách ở thời điểm con người mới ra đời là cùng tồn tại trong thân thể, giống như Thái cực có Âm có Dương, là hoàn toàn cân bằng nhau không nhiều không ít đấy, nhưng loại cân bằng này theo thời gian con người lớn lên dần dần bị phá vỡ, hồn phách sẽ dần chiếm đa số, Nguyên Thần dần bị áp chế, con người càng thích ứng lâu với cuộc sống ở nhân gian thì Nguyên Thần bị áp chế càng nghiêm trọng.
Người tu đạo mục đích chủ yếu là giải phóng và cường hóa Nguyên Thần, Nguyên Thần nếu được giải phóng toàn bộ thì năng lực sẽ vượt xa hồn phách. Nguyên Thần thuộc về Tiên giới, nếu như dùng xử lý chuyện ở nhân gian thì có thể có năng lực gấp mười lần, gấp trăm lần, nghìn lần thậm chí gấp vạn lần hồn phách.
Lão Ngũ ở chỗ Mạc Vấn không có được câu trả lời, quay đầu nhìn sang A Cửu, A Cửu trầm ngâm một lát không biết phải giải thích cho lão Ngũ thế nào, lại quay đầu nhìn về phía Mạc Vấn, thấy vậy lão Ngũ lại nhìn Mạc Vấn.
Mạc Vấn vốn chẳng có tâm trạng nào để giải thích, nhưng thấy lão Ngũ vẻ mặt ngơ ngác không hiểu thì lại không đành lòng, bèn rút ra Hắc đao vẽ một vòng tròn lên tảng đá dưới chân, "Giả sử đây là thất khiếu thần phủ của ngươi, thì chỗ này là cái gì?"
"Hồn phách."Lão Ngũ một mực đi theo Mạc Vấn cùng A Cửu, cũng am hiểu một chút.
"Không phải, chỉ có một nửa là hồn phách thôi, nửa kia là Nguyên Thần." Mạc Vấn đem tảng đá tách làm hai, "Ngươi sống ở phàm trần thì cần dùng đến hồn phách. Nhưng nếu ngươi muốn sống ở trên trời, thì nhất định phải sử dụng Nguyên Thần."
"Ta cũng có Nguyên Thần sao?" Lão Ngũ hỏi.
"Có, người nào cũng đều có, chỉ có điều đại đa số người Nguyên Thần bị áp chế đi rất nhiều, tổn thương cũng rất nghiêm trọng. Sống ở phàm trần càng lâu, Nguyên Thần càng bị áp chế càng lợi hại. Cùng đàn bà lên giường càng nhiều, Nguyên Thần tổn thương cũng sẽ càng nghiêm trọng, bởi vì tính Dương của đàn ông xuất phát từ Nguyên Thần, tính Dương tiết ra càng nhiều, Nguyên Thần sẽ càng yếu." Mạc Vấn giải thích.
"Ta vẫn chưa hiểu Nguyên Thần là cái gì?" Lão Ngũ nhếch miệng nói.
"Ngươi dựa vào hồn phách để suy nghĩ và hành động, cho nên ngươi là người, chỉ biết ăn và uống. Tiên Nhân dựa vào Nguyên Thần để hành xử, cho nên bọn họ có thể thi triển tiên pháp, có thể cùng lúc xử lý rất nhiều chuyện." Mạc Vấn có chút gấp dừng.
"Ta hiểu rồi, Nguyên Thần so với hồn phách thì lợi hại hơn, " lão Ngũ nói xong bẽn lẽn bồi thêm một câu, "Nhưng mà ta vẫn không hiểu Nguyên thần là cái gì."
"Nguyên Thần chính là Tiên căn người đời hay nói đấy, hòa thượng thì gọi là Tuệ căn, là nấc thang để thành tiên. Đạo gia mặc dù cho là người phân sang hèn, nhưng cũng không vì thấy một người rất ngu xuẩn mà tước đoạt cơ hội để hắn thành tiên, mỗi người khi sinh ra đều có cả Nguyên Thần cùng hồn phách, người khi sống chỉ cần sử dụng hồn phách là đủ rồi, cho nên rất nhiều người từ bỏ Nguyên Thần của mình, cũng vứt bỏ cơ hội thành tiên, trên thực tế người giàu hay nghèo không phải do trời cao quyết định, mà là do chính bản thân mình lười biếng, từ bỏ khát vọng được sống giàu sang mà lựa chọn sống ung dung tầm thường." Mạc Vấn nhẫn nại giải thích.
"Lão gia, nếu ta nói ta vẫn chưa hiểu thì cậu có đánh ta không?" Lão Ngũ cười khổ.
"Ngươi đừng vội, để ta nói cho lão Ngũ nghe, " A Cửu cười kéo Mạc Vấn mặt đầy thất vọng ra, nói, "Lão Ngũ, ngươi có thời điểm nào cảm thấy linh quang chợt lóe, đột nhiên nhanh trí, hay như có linh cảm xuất hiện hay không?"
"Có!" Lão Ngũ gật đầu liên tục.
"Nguyên Thần với hồn phách là cùng sinh ra, ngươi thường xuyên cần đến hồn phách, cho nên hồn phách sẽ càng ngày càng lớn, so sánh với nó thì Nguyên Thần chẳng có cơ hội nào để thể hiện, ở lúc bình thường Nguyên Thần ngươi là bị áp chế đấy, chỉ những khi ngươi lơ đãng không suy nghĩ gì, hoặc là thời khắc nguy hiểm ngươi vô cùng sợ hãi, trong đầu trống rỗng thì Nguyên Thần mới có cơ hội áp đảo hồn phách của ngươi, giúp ngươi tính kế, nghĩ biện pháp." A Cửu rất nhẫn nại, giọng điệu cũng hiền hòa, "Ngươi hãy nghĩ kỹ xem, thời điểm này ngươi nghĩ biện pháp có phải vô cùng thông suốt hay không?"
Mạc Vấn nghe vậy liếc mắt thở dài, ba năm này cũng may mà có A Cửu, chỉ có A Cửu vô cùng nhẫn nại mới có thể dạy được lão Ngũ.
"Hiểu rồi, hiểu rồi, lúc này mới nghĩ ra, khi các người xếp chân ngồi tĩnh tọa không nhúc nhích mỗi buổi sáng có phải chính là vì để cho Nguyên Thần ló ra không vậy?" Lão Ngũ vẻ mặt như bừng tỉnh đại ngộ nói.
"Nói thế cũng đúng, Nguyên Thần chúng ta cũng là đang bị áp chế, bởi vì chúng ta bình thường không phải dùng tới nó. Vì rèn luyện Nguyên Thần nên chúng ta it khi màng tới chuyện thế tục, để nội tâm luôn bình thản an tĩnh, làm hết khả năng để Nguyên Thần được giải phóng." A Cửu nói đến đây giơ tay chỉ lên trời, "Trên trời thần tiên bất quá chỉ có mấy trăm người, nhưng phàm trần lại có vô số người phàm, thần tiên làm sao biết chúng ta đang làm cái gì? Chỉ dựa vào hồn phách là không đủ, phải sử dụng Nguyên Thần, tiên nhân có Nguyên Thần cường đại có thể đồng thời quan sát nhiều người, cũng có thể đồng thời xử lý rất nhiều chuyện."
"Người cùng lão gia nhà ta Nguyên Thần cũng bị áp chế sao? Vậy các người làm sao sử dụng pháp thuật được?" Lão Ngũ truy hỏi.
"Chúng ta sử dụng pháp thuật được chẳng qua là dùng phương pháp mượn Thiên địa linh khí, chứ bản thân không có năng lực lớn như vậy. Pháp thuật bản chất chính là mượn, nhưng mượn vật gì thì rốt cuộc cũng không phải của mình, sớm muộn gì cũng phải trả lại. Nhưng nếu có Nguyên Thần mạnh mẽ thì lại khác, Nguyên Thần cường đại có thể tùy ý sử dụng thiên địa linh khí, muốn dùng bao lâu sẽ dùng bấy lâu, ngoài ra thần tiên dùng gọi là Tiên pháp, đạo sĩ dùng gọi là pháp thuật, là không giống nhau." Vì có thể để lão Ngũ hiểu, A Cửu cố gắng dùng ngôn ngữ thông tục nhất có thể.
"Cửu cô, trừ ngồi yên nửa ngày ra thì còn biện pháp nào khác rèn luyện Nguyên Thần không?" Lão Ngũ lại hỏi tiếp.
"Tu đạo giống như đi ngược dòng nước, không chịu tiến lên tất sẽ phải lùi, nào có cách gì vừa nhàn nhã lại vừa được lợi." Mạc Vấn lên tiếng khiển trách.
"Lão gia nhà ngươi nói đúng, tu hành rất khổ cực, ngày thường hồn phách chiếm ưu thế, để Nguyên Thần có cơ hội xuất hiện, những người tu hành đã tìm đủ các loại đường tắt, tĩnh tọa là loại thường xài nhất, ngoài ra còn có rất nhiều phương pháp ly kỳ cổ quái khác, tỷ như nhịn đói dài ngày, hoặc là một mực say khướt, hay rèn luyện trong những điều kiện vô cùng gian khổ, có vài hòa thượng thậm chí không tiếc tự hủy hoại thân thể, đưa ngón tay của mình vào lửa đốt chẳng hạn, những việc đó đều là vì để thay đổi trạng thái cuộc sống thường ngày, hy vọng dùng nó cường hóa Nguyên Thần." A Cửu nói.
"Đốt ngón tay sao?" Lão Ngũ trố mắt toét miệng.
" Đúng, Phật giáo quả thực có việc đốt ngón tay. . ."
"Nàng đừng nói với hắn những thứ này." Mạc Vấn ở bên cạnh xen vào, người khác có thể chỉ ra những khuyết điểm của Phật gia, nhưng đệ tử Đạo môn lại không nên, bởi vì giáo lý hai bên là mâu thuẫn đối lập, dù cho đệ tử Đạo Môn nói đúng sự thật cũng sẽ bị quy là bêu xấu phỉ báng. Có điều trừ đệ tử Đạo Môn ra, người bình thường không học kinh văn giáo lý thì cũng không biết Phật giáo tồn tại những hủ tục như vậy.
Dịch: Thật ra tôn giáo nào cũng có mặt tối của nó cả thôi, bới móc nhau làm gì.
"Tu đạo quá khó khăn, ta chẳng tu đâu, hiện tại như này đã rất tốt rồi." Lão Ngũ lắc đầu nói.
"Thiên đạo công bằng, không thừa chẳng thiếu, nếu như luyện khí ba năm hoặc là ăn một cây linh thảo là có thể thành tiên thì Tiên Nhân trên trời đã không ít ỏi vậy rồi." Mạc Vấn cười nói.
"Lão gia, Nguyên Thần không bị thương đến cùng có cái gì tốt?" Lão Ngũ còn không quên cái vấn đề này.
"Tu đạo khó khăn nhất chính là khống chế thất tình lục dục, Thượng Thanh Tông mặc dù không cấm kết hôn, nhưng nếu Dương khí thất thoát quá nhiều sẽ không thể đạt được Tiên vị cao. Thế nhưng nếu không sinh con nối dõi sẽ vừa không có đủ luân lý làm người, vừa tu dưỡng đạo đức kém, bất lợi cho việc tu hành. Thiên Đình ban thưởng ta Nguyên Thần không bị thương là đã để lại cho ta một khe hở lách luật, chỉ cần ta tu đạo thành công, công đức viên mãn thì dù không phải thân thể Thuần Dương cũng có thể Kim thân phi thăng. . ."
(Đại ý là có thể cưới vợ sinh con thoải mái ở trần gian mà vẫn không sợ ảnh hưởng đến việc tu tiên, bình thường nếu đạo nhân có vợ con dưới nhân gian rồi thì cùng lắm cũng chỉ tu đến Thiên tiên, không thể cao hơn.)