Chương 332: Thủy Lục Đạo Tràng

Xem xong lời trăn trối của Lâm Nhược Trần, Mạc Vấn nhắm mắt lại thật lâu không lên tiếng, Lâm Nhược Trần là một người đàn bà đáng thương, giống như chiếc lá trôi trên sông, trôi tới chỗ nào, trôi đi nơi nào, nàng đều không biết. Vì cầu sinh, nàng đã phải vứt bỏ lòng tự trọng đi làm thiếp người Hồ, âu cũng là hành động bất đắc dĩ.

Chính bởi vì thông cảm với nỗi khổ của Lâm Nhược Trần nên hắn chưa bao giờ có ý định làm nhục nàng, luôn muốn quan tâm chăm sóc cho nàng, bây giờ nghĩ lại, có lẽ chính bởi lòng vị tha cùng sự quan tâm của hắn đã khiến Lâm Nhược Trần xấu hổ mà tự sát.

"Lão gia, còn cứu được không?" lão Ngũ chỉ thi thể Lâm Nhược Trần hỏi.

"Nàng đã quyết vậy thì hãy để nàng toại nguyện đi." Mạc Vấn lắc đầu nói, dùng tu vi của hắn lúc này muốn lưu lại hồn phách Lâm Nhược Trần cũng không phải việc khó, nhưng hắn không muốn làm thế, hắn có thể lưu lại hồn phách Lâm Nhược Trần, nhưng không thể rủ bỏ được áy náy trong lòng nàng. Cái chết, đối với Lâm Nhược Trần mà nói là một sự siêu thoát.

"Đứa bé có cứu được không?" Lão Ngũ thấy Mạc Vấn mặc dù thương tâm nhưng cũng không mất đi lý trí, gã cũng tạm yên lòng.

Mạc Vấn một lần nữa lắc đầu, Lâm Nhược Trần lúc bị điên luôn luôn bảo vệ đứa con của mình, đó là vì bản năng làm mẹ trời sinh của phụ nữ. Sau khi tỉnh táo nàng đối với đứa bé lại cực kỳ lãnh đạm, thậm chí còn nhẫn tâm bóp chết nó, điều này cho thấy Lâm Nhược Trần đối với bé gái còn chưa có nhiều cảm tình, nguyên nhân thì rất đơn giản, đứa bé ấy là cốt nhục của tên người Hồ kinh tởm kia, Lâm Nhược Trần hận tên người Hồ đó, thống hận đến tận xương tủy.

"Lão gia, ta ra ngoài mua quan tài." Lão Ngũ xoay người đi ra.

"Người tự sát không thể chôn cất trong quan tài được, ngươi hãy đi quanh đây tìm một trăm linh bảy vị đạo nhân, nếu không đủ thì tìm nhà sư cũng được, dặn bọn họ mang theo Pháp Khí siêu độ, ta sẽ lập cho nàng một Tứ phương Thủy Lục Đạo Tràng, siêu độ cho oan hồn nàng tự sát." Mạc Vấn hướng lão Ngũ nói.

Lão Ngũ nghe vậy gật đầu đáp ứng, bước nhanh ra.

Lão Ngũ đi rồi, Mạc Vấn ôm Lâm Nhược Trần đặt lên chiếc giường nhỏ, lấy xuống cây kéo trong tay nàng, tới lúc này hắn mới phát hiện ra trên ngực trái Lâm Nhược Trần còn có hai vết thương khác, có nghĩa lúc trước Lâm Nhược Trần đã từng đâm thêm hai nhát kéo, đủ thấy được mong muốn tự sát mãnh liệt của nàng.

Đặt Lâm Nhược Trần lên giường xong, Mạc Vấn đi tới góc giường nhìn bé gái, trong tay đứa bé vẫn còn cầm mẩu bánh gạo chưa ăn xong, bụng căng như cái trống, như vậy có thể thấy Lâm Nhược Trần lúc ra tay vẫn luôn nghĩ tới con mình, là cho nó ăn no rồi nàng mới xuống tay.

Lấy bánh gạo đi, dọn dẹp giường, đem bé gái ở tư thế nằm ngửa xong sau Mạc Vấn bước tới chiếc bàn giữa phòng ngồi xuống, lúc này trong lòng hắn đang rất bi thương, Lâm Nhược Trần không hề làm gì sai, nàng làm vậy chẳng qua là để sống sót, một người đàn bà vì để sống sót thì không quản đã làm gì, đều có thể được tha thứ.

Lâm Nhược Trần mặc dù xấu hổ tự sát, nhưng trong lòng hắn cũng không có cảm giác tự trách, hắn quan tâm tha thứ Lâm Nhược Trần là xuất phát từ nội tâm, cũng không phải vì để khiến đối phương xấu hổ, hắn chỉ hy vọng Lâm Nhược Trần có thể sống khá hơn một chút, Lâm Nhược Trần tự sát không phải điều hắn muốn thấy, nếu như càn khôn có thể đổi thay, thời gian có thể quay ngược, thì hắn vẫn sẽ tha thứ cho Lâm Nhược Trần, vẫn sẽ vì nàng làm hết khả năng giúp đỡ.

Hai người đều không sai, sai là ở thời thế đảo điên, người Hồ tàn ác vô nhân tính, nếu thiên hạ không thống nhất thì trăm họ sẽ vĩnh viễn không được an bình.

Trong nhà trọ có người chết, quan phủ đương nhiên sẽ tới xét hỏi, lúc Mạc Vấn đang ngồi một mình sững sờ, ngoài cửa liền tới mấy tên nha dịch.

"Đây là chuyện gì xảy ra? Các nàng là chết như thế nào? Ngươi là ai?" Nha dịch vác đao vào phòng, lên giọng hống hách.

"Bần đạo Thiên Khu Tử, tục danh Mạc Vấn." Mạc Vấn ngẩng đầu nhìn mấy tên nha dịch một cái.

"Tên gì mà nghe quen tai thế nhỉ?" Gã nha dịch đi đầu khó chịu gãi đầu.

Bên cạnh có người kề vào tai gã nói nhỏ, gã kia nghe xong mặt xám như tro, vội vàng quỳ xuống, "Tiểu nhân có mắt không tròng, không biết Quốc Sư giá lâm, xin Quốc Sư tha mạng."

"Ta đã treo ấn từ quan, không còn dây dưa rễ má gì với nước Triệu nữa, các ngươi đi đi." Mạc Vấn khoát tay, tên tuổi con người cũng như bóng cây vậy, hắn xuống núi bảy năm, đại náo kinh thành Kiến Khang nước Tấn, xuất chinh thu phục ba quận Đông Bắc, giết phế không biết bao nhiêu cao thủ Ngọc Thanh, đã sớm uy danh vang dội, mặc dù đã từ chức Hộ Quốc Chân Nhân nước Triệu, nhưng trong mắt dân chúng vẫn tựa như bậc thần tiên vậy.

Mấy vị nha dịch nghe vậy như được đại xá, xúm xít kéo nhau chạy ra ngoài, chốc lát sau dưới lầu truyền tới tiếng tát đôm đốp, "Mấy tên mắt mù này, bọn ngươi thiếu chút nữa hại chết ta rồi."

Bên ngoài tiếng cầu xin tha thứ, tiếng mắng chửi, tiếng huyên náo lẫn lộn. Nhưng trong phòng lại hết sức yên tĩnh, Mạc Vấn cảm giác rất lạnh lẽo, sự lãnh lẽo đến từ nội tâm cô độc, người cũ ở huyện Tây Dương lại mất đi một người nữa, lúc trước ở phủ tướng quân cũng không nhìn thấy nha hoàn của Lâm Nhược Trần, chủ nhân bị nhốt thê thảm như vậy, nha hoàn cảnh ngộ chắc chắn còn thảm hại hơn, mười phần thì bảy tám là đã chết dưới tay người Hồ, mấy vạn người Tây Dương huyện mà nay chỉ còn lại hắn và lão Ngũ hai người.

Qua giờ Mùi, đạo nhân làm pháp lục tục chạy tới, tốp nhiều thì mười mấy người, tốp nhỏ thì một hai, quần áo khác nhau, giáo phái cũng vậy, tới chạng vạng tối lại tới một đám tăng nhân, miễn cưỡng đủ một trăm lẻ bảy người.

Pháp đài được dựng ở Tiền viện của nhà trọ, đạo nhân bên trái, tăng nhân bên phải, cùng lúc tụng Vô Thượng Độ Ách kinh văn, lúc này đạo nhân cùng tăng nhân cùng nhau làm pháp cũng không hề hiếm gặp, hai bên cũng có kinh văn thông dụng.

Mạc Vấn tự mình đứng trên pháp đài dẫn kinh lĩnh văn, bình thường siêu độ chỉ cần một người làm là được, nhưng tự sát so với tội giết người thì tội nghiệt nặng hơn, phải làm Tứ Phương Thủy Lục Đạo Tràng, tế báo thiên địa, tự nhận trách nhiệm thuộc về mình, đem quy hết tội nghiệt của đối phương về bản thân. Mạc Vấn đốt hai tấm Tử phù, bẩm Thiên Đình báo Địa Phủ, nói rằng Lâm Nhược Trần cũng không phải là tự sát, mà là hắn sơ suất gây ra, thỉnh cầu khoan thứ cho Lâm Nhược Trần, đem hình phạt đẩy lên người hắn.

Sau đó là nghi thức vẩy nước, hành động này là bố thí cho oan hồn quỷ mị bốn phương, vì Lâm Nhược Trần cùng bé gái kia tích lũy âm đức, cùng lúc đó cũng báo cho Âm Tào Địa Phủ cùng bốn phương quỷ thần biết Lâm Nhược Trần cùng cô bé này đang có một chỗ dựa rất vững chắc, chúng không thể tùy ý bắt nạt.

Thủy lục đạo tràng làm trong liên tiếp ba ngày, những người khác có thể thay ca, nhưng thân là người chủ trì, Mạc Vấn ngày đêm không thể nghỉ ngơi, đạo tràng kéo dài thời gian càng dài, hiệu quả làm pháp càng mạnh, Lâm Nhược Trần cùng bé gái kia âm đức sẽ càng dày.

Chiều tối ba ngày sau, Mạc Vấn đổ nước thu cờ, thủy lục đạo tràng tiến hành xong.

Trả tiền nhang khói, đạo sĩ cùng tăng nhân lục tục rời đi, Mạc Vấn móc ra hộp phù vẽ Hỏa phù đem thi thể bé gái kia thiêu hủy, cuối cùng đi tới bên cạnh Lâm Nhược Trần cúi đầu nhìn xuống thi thể gầy gò lạnh lẽo, "Ta chỉ có thể vì ngươi làm bấy nhiêu đây thôi."

Dừng chân hồi lâu, Mạc Vấn lại vẽ một đạo Hỏa phù, nắm chặt trong tay lúc lâu không đành lòng hạ thủ, do dự một hồi mới đem Hỏa phù giao cho lão Ngũ, xoay người trở về phòng.

Hỏa phù thiêu hủy hài cốt rất nhanh chóng, một giờ sau lão Ngũ đã ôm hai vò đựng tro cốt trở lại trong phòng.

"Lão gia, ngân lượng cũng hết rồi, ta muốn trở về lấy thêm một chút." Lão Ngũ đặt vò tro cốt xuống bên cạnh cửa.

Mạc Vấn lúc này đang nằm trên giường, nghe tiếng lão Ngũ chẳng qua là hơi giơ tay lên.

Lão Ngũ xoay người ra cửa, chốc lát sau bưng cơm nước vào phòng, "Lão gia, cậu ăn một chút gì đi, ta đi trước, đến canh năm ta sẽ trở lại."

"Đi đi." Mạc Vấn nói.

Nhưng vào lúc này, dưới lầu truyền tới tiếng bước chân, lão Ngũ vừa ra khỏi cửa đã vội chạy trở lại, "Lão gia, hai người bọn họ tới."

Mạc Vấn đã sớm thông qua tiếng bước chân đoán được người đến là ai, xoay mình ngồi dậy bảo lão Ngũ, "Ngươi đi trước đi."

Lão Ngũ bước ra vội nói to: "Chào hai vị lão gia."

"Lão gia nhà ngươi đang ở trong phòng à" Tiếng Dạ Tiêu Diêu vang lên.

"Dạ dạ, các ngài vào đi, ta còn có chuyện, đi ra ngoài một chuyến." Lão Ngũ nói xong liền chạy xuống lầu.

Khi hai người vào thì Mạc Vấn cũng đã xuống giường, đem cơm nước dọn đi, kéo ra hai cái ghế.

Đều là người thông minh, quan sát kỹ một chút là có thể nhìn ra thái độ của nhau, Lưu Thiếu Khanh cùng Dạ Tiêu Diêu phân biệt ngồi xuống.

"Đây là chuyện gì xảy ra?" Dạ Tiêu Diêu chỉ hai vò tro cốt cạnh cửa.

"Người quen cũ ở quê. Ta đi gọi trà cho các ngươi." Mạc Vấn nói.

Lưu Thiếu Khanh giơ tay ngăn cản, "Không cần, ta có công việc trong người, không thể ở lâu, nói mấy câu xong sẽ đi."

Mạc Vấn ngồi về ghế, chờ đợi hai người nói chuyện.

"Liễu Sanh vẫn chưa chết." Lưu Thiếu Khanh đi thẳng vào vấn đề.

"Không ngoài dự đoán của ta, pháp thuật khống chế cương thi của y rất xuất sắc." Mạc Vấn gật đầu nói.

"Đây không phải là thuật khống chế cương thi, hai người chúng ta mấy ngày trước đã liên thủ đánh chết y ở Đông cung Hoàng Thành, kết quả sáng sớm hôm nay y lại xuất hiện ở Tây Bắc quân doanh, hơn nữa tu vi còn tăng mạnh." Dạ Tiêu Diêu mặt có vẻ ủ rũ.

"Khai Dương có một phụ tinh, ngôi sao này có tác dụng gì, đối ứng với người đó sẽ sinh ra ảnh hưởng ra sao, không ai có thể biết." Mạc Vấn lắc đầu than.

"Chúng ta muốn tiêu diệt nước Triệu khôi phục giang sơn người Hán, trước hết phải giết chết tên bại hoại Liễu Sanh tiếp tay cho giặc." Lưu Thiếu Khanh nâng cao giọng điệu.

"Ta có thể làm những gì?" Mạc Vấn hỏi.

"Chúng ta biết ngươi sẽ không nhúng tay vào, cũng không rảnh nhúng tay, chúng ta cần một tấm Kim phù cùng một bức thư." Lưu Thiếu Khanh nói.

Mạc Vấn nghe vậy liền hiểu ra, Lưu Thiếu Khanh vẫn đúng là Lưu Thiếu Khanh, thái độ thay đổi nhưng chưa chắc bản tính cũng sẽ thay đổi, Lưu Thiếu Khanh nói như thế là vì sợ hắn sẽ cướp đoạt công lao, khiến gã không thể thành tiên.

"Suy đi tính lại, nếu muốn khắc chế Liễu Sanh cũng chỉ có thể dùng Kim phù tiêu diệt hồn phách, có lẽ sẽ có hiệu quả, chúng ta không thể vẽ Kim phù, chỉ có thể hướng ngươi thỉnh cầu." Lưu Thiếu Khanh nói.

Mạc Vấn gật đầu một cái, "Là Lôi phù hay là Hỏa phù."

"Hỏa phù." Lưu Thiếu Khanh lấy từ trong ngực ra Kim phù trước đó đã chuẩn bị xong đặt lên bàn, Mạc Vấn đưa tay lấy ra hộp phù, vẽ Hỏa phù rồi đóng dấu pháp ấn, chuyện lại trước mặt Lưu Thiếu Khanh.

Lưu Thiếu Khanh đưa tay cầm lấy Kim phù gấp lại bỏ vào ngực áo, thẳng người đứng lên, "Ta phải chạy đến Tây Bắc có việc, đi trước."

Mạc Vấn cùng Dạ Tiêu Diêu cũng đứng dậy, Lưu Thiếu Khanh bước ra cửa, lặng lẽ đi.

"Ngươi cần loại thư như thế nào?" Mạc Vấn quay sang Dạ Tiêu Diêu nói, Lưu Thiếu Khanh lúc trước nói cần một tấm phù chú cùng một phong thư, Lưu Thiếu Khanh đã mang Kim phù rời đi, cần thư dĩ nhiên là Dạ Tiêu Diêu.

"Ngươi với Chu Quý nhân nước Tấn và Vương tướng quân có quen biết gì không?" Dạ Tiêu Diêu hỏi.

"Người trước quan hệ khá tốt, người sau cũng có vài lần gặp mặt." Mạc Vấn gật đầu một cái, hắn từng là Tây Tịch ở Vương phủ, lúc cùng Nghiễm Phổ đấu pháp Vương tướng quân cũng đứng bên hắn, chuyện này rất nhiều người đều biết.

"Người Hồ xâm lược phía Bắc mấy chục năm, đã cắm rễ ở đó rồi, nước Lương binh lực quá yếu, chỉ dựa vào nước Lương rất khó được việc, trước đó ta đã đi nước Tấn mỏi mồm thuyết phục nhiều ngày, đã được Hoàng gia coi trọng, vốn định nhân cơ hội này tiến quân ra bắc đánh người Hồ, cùng nước Lương hợp sức, nào ngờ triều đình nước Tấn binh quyền phân tán, triều đình không nắm được Hổ Phù trong tay." Dạ Tiêu Diêu than thở không biết làm sao.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu một cái, nước Tấn binh quyền xác thực bị phân tán, hoàng gia bản thân chỉ nắm giữ cấm vệ quân, đại quân chủ lực nắm giữ trong tay Chu gia cùng Vương gia, Chu gia là Chu tướng quân làm chủ, Vương gia là gã mập ngày đó đã từng mang binh đánh dẹp Man hoang.

Mạc Vấn gật đầu xong, Dạ Tiêu Diêu cũng không nói gì thêm, gã tuy không nói gì nhưng trên thực tế đã là nói, Mạc Vấn cũng hiểu ý, Dạ Tiêu Diêu định nhờ hắn viết thư khuyên Chu Quý nhân cùng Vương tướng quân xuất binh, chính xác mà nói là muốn cho hai người thấy hắn ủng hộ hành động lần này của Dạ Tiêu Diêu.

"Vương tướng quân thích đan dược, ngươi có thể đưa cho gã một ít, cứ nói là ta nhờ ngươi gửi tặng." Mạc Vấn trầm ngâm chốc lát lên tiếng nói.

"Được." Dạ Tiêu Diêu gật đầu đồng ý.

Mạc Vấn suy nghĩ một chút, lấy một tấm phù, viết xuống một hàng chữ: "Thiên Khu Tử ở xa, chúc Quý nhân cùng hai vị Vương gia bình an." Suy nghĩ một chút cảm giác hơi thiếu tình cảm, liền viết lại tờ khác, đổi đạo hiệu thành tên thật.

"Thế này được không?" Mạc Vấn đem lá bùa đẩy về phía Dạ Tiêu Diêu.

"Được rồi!" Dạ Tiêu Diêu đưa tay cầm lấy, gấp lại bỏ vào ngực, "Cái tật ít nói của ngươi phải sửa lại, ngươi không nói, chúng ta sao có thể biết trong lòng ngươi đang suy nghĩ gì?"

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, Dạ Tiêu Diêu lời này hiển nhiên là đang khéo léo tỏ ý xin lỗi những chuyện hiểu nhầm lúc trước.

Dạ Tiêu Diêu thu hồi tấm phù cũng không ở lâu, lập tức cáo từ rời đi. Mạc Vấn đưa mắt nhìn sang hai bình tro cốt, nếu như nước Tấn có thể xuất binh, nước Triệu không thể nghi ngờ chắc chắn phải thua, ngày tàn của người Hồ hung ác cuối cùng cũng sắp đến. . .

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện