Chương 570: Kéo dài thời gian

Trong phòng tràn ngập mùi thơm kỳ quái do thịt người bị nướng chín toả ra, thịt người cùng với thịt súc vật khác sau khi được đun sôi nướng chín đều phát ra mùi thơm, nhưng loại mùi thơm này rất là kì lạ, mặc dù có thể ngửi được mùi thơm của thịt, nhưng trong tiềm thức lại cực kỳ chán ghét cái mùi này.

Tiên nhân thích sạch sẽ, ghét dơ bẩn, sau khi quan sát trong chốc lát Mạc Vấn lặng yên rời đi, đến hậu hoa viên hắn bấm quyết gọi ra thổ địa của nơi này.

"Chân nhân có chỉ thị gì." Thổ địa nơi này cũng rất trẻ, chỉ mới hơn ba mươi mấy tuổi, đang mặc triều phục của Địa Phủ, thổ địa không giống với những Thiên Tiên khác, chẳng những Thiên Đình có thể bổ nhiệm, mà Địa Phủ cũng có thể phái ra.

"Mộ Dung Chấn Hùng bắt đầu trông giữ biên ải từ khi nào." Mạc Vấn hỏi.

"Tính đầu tính đuôi, đã được tám năm rồi." Thổ địa bấm tay tính qua.

"Nói rõ ta nghe những chuyện của người này." Mạc Vấn nói ra, đến lúc này hắn bắt đầu ý thức được muốn độ hóa những người mà Khổng Tước Vương tìm kiếm là một chuyện cực kỳ khó giải quyết, chẳng những hắn mù tịt đầu mối, mà ngay cả bản thân Khổng Tước Vương cũng đang gặp khó, ngay lúc này Khổng Tước Vương đang ở bên ngoài phòng Chúc Quân Mộng rảo bước suy nghĩ, mà hai vợ chồng họ Chúc thì ở trong phòng mò mẫm đào hầm, chôn cất hai hũ châu báu ban ngày vô tình kiếm được.

Thổ địa công nghe vậy trên mặt lộ vẻ khó xử, Mạc Vấn hỏi quá chung chung, Mộ Dung Chấn Hùng này ngoại trừ ngủ ra, những lúc khác đều làm việc, gã không biết Mạc Vấn muốn hỏi điều gì.

Mạc Vấn thấy thổ địa không biết bắt đầu nói từ đâu, liền mở miệng đặt câu hỏi, "Người này từ lúc nào bắt đầu ăn thịt người."

"Lúc lão mới đến đã có thói xấu này, trong tám năm nay chưa bao giờ ngừng, tiểu thần muốn báo mộng khuyên nhủ, nhưng người này lại là hoàng thân quốc thích, tiểu thần không thể tới gần người." Thổ địa đáp.

"Trong tám năm này lão đã giết hại bao nhiêu mạng người?" Mạc Vấn lại hỏi.

"Chân nhân, lão là tướng quân dẫn binh, nhiều lần lâm trận, người bị lão giết chết không thể nào tính toán hết, chỉ riêng người bị bắt tới cho lão ăn tươi đã không dưới nghìn người." Thổ địa công nói ra.

"Đều là phụ nữ?" Mạc Vấn hỏi, hậu hoa viên lúc này cây cối um tùm, không có người nào đến đây, xung quanh cực kỳ yên tĩnh.

"Không phải thế, nam nữ già trẻ đều có, một số là dân chúng ở chỗ này, cũng có tù binh bị bắt từ nước Đại, mà binh sĩ dưới trướng cũng không thể may mắn thoát khỏi." Thổ địa công đáp.

"Người bị giết chết đều bị lão ăn thịt?" Mạc Vấn lại hỏi, muốn độ hóa Mộ Dung Chấn Hùng, nhất định phải truy ra nguồn gốc căn bệnh.

"Không phải như vậy, có lúc không ăn, có lúc chỉ ăn mấy miếng, có lúc lại róc xương hút tủy." Thổ địa công nói ra, nói xong, thấp giọng hỏi, "Chân nhân, ngài tới đây là muốn vì dân trừ hại ư?"

"Ta muốn khuyên người này hướng thiện." Mạc Vấn lắc đầu nói ra, nếu chỉ là vì dân trừ hại thì lại quá đơn giản, giết phắt lão đi là xong.

"Điều này không bao giờ làm được, kẻ này giết người như ngóe, ăn sống nuốt tươi cũng không hề chớp mắt, nói lão là một con ác quỷ cũng không sai, chỉ sợ ngay cả Ngọc Đế đích thân tới cũng không thể khuyên lão hướng thiện." Thổ địa liên tục khoát tay.

"Người này có sở thích gì?" Mạc Vấn hỏi.

"Người này mặc dù uống rượu nhưng không nghiện, cũng không tham dâm háo sắc, chức quan của lão đã tới nhất phẩm, cũng không tăng thêm được nữa, tiền tài cũng không phải là thứ lão coi trọng." Thổ địa công chậm rãi lắc đầu.

"Người này có thê thiếp chứ?" Mạc Vấn bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện.

"Có một vợ ba thiếp, đều ở trong phủ." Thổ địa công đưa tay chỉ về phía tây, nơi đó là chỗ sân nhỏ nơi gia quyến lão ở.

"Người này có thể sinh con hay không?" Mạc Vấn lại hỏi.

Thổ địa công mặc dù nghi hoặc Mạc Vấn sao lại hỏi ra loại vấn đề kỳ lạ này, thế nhưng vẫn mở miệng trả lời, "Người này có ba người con."

Mạc Vấn nghe vậy nhắm mắt thở dài, hắn vốn cho rằng Mộ Dung Chấn Hùng là người không có con, nam nhân bất lực rất dễ nảy sinh những tư tưởng méo mó, nhưng người này lại có thê thiếp con cái, chứng tỏ lão không phải là phế nhân bất lực, nguồn gốc căn bệnh không ở nơi đây.

"Chân nhân, ngài muốn tìm ra nguyên nhân người này tàn nhẫn thích giết chóc?" Thổ địa công cẩn thận từng li từng tí mà hỏi.

"Đúng vậy, thổ địa, ngươi có biết chút gì về việc này không?" Mạc Vấn gật đầu hỏi, Mộ Dung Chấn Hùng ở trên địa bàn của thổ địa công tám năm, gã ít ra cũng sẽ có hiểu rõ chút ít về lão.

"Trong lòng tiểu thần cũng tràn đầy nghi hoặc, lão là hoàng thân, ác quỷ dị loại không thể nào xâm nhập vào người lão, nhưng nếu không phải ác quỷ quấy phá, sao lão có thể độc ác đến như vậy." Thổ địa công lắc đầu nói ra.

Mạc Vấn nghe vậy nhíu mày không nói, Mộ Dung Chấn Hùng chính là hoàng thân, tuổi thơ của lão không bao giờ chịu quá nhiều cực khổ, lão cũng không phải là phế nhân không biết làm gì, tinh lực có chỗ phát tiết, hơn nữa nếu tinh lực không thể phát tiết sẽ làm cho con người nóng nảy dễ giận, mà lão mặc dù tàn nhẫn nhưng lại không hề nóng nảy.

"Nếu như ngài không còn điều gì sai bảo, tiểu thần xin lui xuống trước." Thổ địa công chào từ biệt.

"Đã làm phiền." Mạc Vấn khẽ gật đầu.

"Chân nhân, xin nghe một lời của tiểu nhân, người này không có thuốc nào cứu vãn rồi, để lão sống trên đời thêm một ngày, là thêm một người bị hại." Thổ địa công lại nói.

Mạc Vấn nghe vậy cười khổ lắc đầu, nếu như có thể giết thì hắn đã ra tay từ sớm.

Thổ địa công ẩn thân rời đi, Mạc Vấn ngồi trong chòi nghỉ mát, trầm ngâm thật lâu một lần nữa nghĩ tới một chuyện, ẩn thân đi tới trong phòng của Mộ Dung Chấn Hùng, lúc này lão đã ăn uống no nê, đang vừa dùng trà vừa phê duyệt tài liệu trên bàn.

Ý nghĩ trong lòng Mạc Vấn chuyển động rất nhanh, một cỗ linh khí phóng ra yên ắng xâm nhập tâm mạch của đối phương, tâm mạch bị kiểm soát, Mộ Dung Chấn Hùng đột nhiên mệt mỏi, sau khi ngáp liền dựa vào bàn mà ngủ.

Mạc Vấn ẩn thân tiến lên, phóng ra linh khí kiểm tra kỹ càng thất khiếu thần phủ của đối phương. Ba hồn của con người đều có tác dụng khác nhau, Thiên Hồn làm chủ nhận thức, Địa Hồn làm chủ thần trí, Nhân Hồn lại làm chủ tinh thần, nếu như Địa Hồn xảy ra vấn đề, con người sẽ làm ra những chuyện vượt khỏi luân lý và không thể tưởng tượng được.

Nhưng sau khi quan sát, hắn phát hiện ba hồn của Mộ Dung Chấn Hùng đều rất đầy đủ, không hề bị tổn hại, điều này nói rõ người này rất tỉnh táo, biết rõ chính mình đang làm điều gì.

ba hồn: quan niệm “3 hồn 7 vía” có nguồn gốc từ Đạo giáo. Họ cho rằng con người sống được là nhờ “tam hồn thất phách” này điều chỉnh mọi hoạt động và tư duy. Ba hồn này chính là 3 bộ phận tổ hợp thành thần khí của con người. Người ta mất đi một hồn hoặc hai hồn thì vẫn còn có thể sống sót. Nhưng nếu đã mất đi ba hồn thì sẽ trở thành một cái xác không hồn, sống đời thực vật.

Xem xét không có kết quả, Mạc Vấn trở lại hậu hoa viên một lần nữa, gọi thổ địa công ra.

"Người này đối xử với thê tử như thế nào?" Mạc Vấn hỏi, thê tử là từ gọi chung vợ và con.

"Cũng rất tốt, người này sinh được ba đứa con, con trai trưởng và con trai thứ hai đã trưởng thành, không ở chỗ này, còn có một đứa bé gái được tiểu thiếp sinh ra, ở trong phủ." Thổ địa công đáp.

"Cha mẹ của người này vẫn còn khỏe mạnh chứ?" Mạc Vấn hỏi.

"Tiểu thần không biết." Thổ địa công lắc đầu nói ra.

Mạc Vấn nghe vậy thầm đọc chân ngôn, lại mời Hắc Bạch Vô Thường, lúc này hắn đã là thân thể Tiên Nhân, làm phép không cần dùng phù chú phụ trợ rồi.

Hắc Bạch Vô Thường rất nhanh tới đây, Mạc Vấn nói rõ tình huống với hai người, Bạch Vô Thường mở Sinh Tử bộ ra, sau khi điều tra kỹ càng mở miệng nói, "Cha mẹ của người này đã mất sớm."

"Có thể dò xét kiếp trước của người này hay không." Mạc Vấn hỏi.

"Hai anh em chúng ta không thể làm được việc này, cần phải hỏi Phán Quan mới biết manh mối." Hắc Vô Thường lắc đầu nói ra.

"Mà thôi, mà thôi." Mạc Vấn khoát tay áo, Khổng Tước Vương chỉ có một mình, mà hắn lại kêu gọi thổ địa, mời Vô Thường tới để nhờ vả, tìm một đám người giúp đỡ, như vậy là không công bằng với Khổng Tước Vương.

Tiễn đưa Hắc Bạch Vô Thường và thổ địa, Mạc Vấn ngồi một mình trong đình nghỉ mát nhíu mày suy nghĩ, vạn vật trong trời đất đều có quy luật tồn tại, điều lúc này hắn đang suy nghĩ chính là nguyên nhân Mộ Dung Chấn Hùng tồn tại là gì, nói trắng ra chính là lão tồn tại có tác dụng gì.

Mạc Vấn không có chút tiến triển nào, Khổng Tước Vương cũng như vậy, hai người ngồi xuống đình nghỉ mát, ngồi xuống dưới tán cây, đều đang sầu muộn, mặc dù hai người hiểu rõ Âm Dương, nhưng lại không thể nhìn thấu lòng người, không có cách nào có thể hiểu rõ nó đấy, đạo trời là định số mà lòng người là biến số.

Đến canh hai, Mạc Vấn thu hồi Nguyên Anh trở lại trong phòng Mộ Dung Chấn Hùng, lúc này lão vẫn đang ngủ say, Mạc Vấn phóng ra linh khí đánh thức lão, không có cách nào khác, chỉ có thể nói chuyện thẳng thắn với Mộ Dung Chấn Hùng.

Mộ Dung Chấn Hùng tỉnh dậy, phát hiện Mạc Vấn đứng trong phòng, nhảy dựng một cái đã nắm trường thương được rèn bằng sắt đang dựa ở bức tường phía bắc, "Ngươi là người phương nào?"

"Thiên Khu Tử Thượng Thanh Tông, đã từng giữ chức Hộ quốc chân nhân nước Triệu." Mạc Vấn đi đến một chiếc ghế phía dưới văn án ngồi xuống.

"Đạo trưởng đêm khuya tới đây, có gì dạy bảo." Mộ Dung Chấn Hùng buông trường thương xuống.

Mạc Vấn thấy thế âm thầm nhíu mày, sau khi hắn báo ra danh hiệu thì Mộ Dung Chấn Hùng lập tức buông trường thương xuống, cử động đó cho thấy người này cực kỳ thông minh, biết rõ lúc nào nên làm cái gì, giờ này khắc này, đối mặt với một vị Hộ quốc chân nhân tiền triều có thể không ai biết đi vào trong phòng mình, thì hạ binh khí xuống bày tỏ thiện chí là phương pháp giữ mạng tốt nhất.

"Bần đạo đánh cược với một cao tăng Phật Môn, riêng phần mình đến đây độ hóa ngươi." Mạc Vấn cũng không giấu giếm ý đồ mình đến nơi này.

"Độ hóa?" Mộ Dung Chấn Hùng bưng ấm trà trên văn án lên, lấy ra một cái chén trà, đứng dậy tiến lên rót trà cho Mạc Vấn, "Không biết đạo trưởng sẽ độ hóa ta như thế nào."

"Ngươi tàn bạo đã thành thói quen, giết người không chớp mắt, cao tăng kia chọn ngươi, để cho ta đến đây độ hóa, chúng ta đánh cược chính là ta có thể làm cho ngươi hối cải để thay đổi, không được ngông cuồng giết người vô tội." Mạc Vấn cười nói.

"Đạo trưởng nhân từ, bảo toàn tính mạng cho ta, từ hôm nay trở đi ra sẽ bỏ hết thói xấu, tĩnh tâm tự suy ngẫm, để cho đạo trưởng thắng trận đánh cuộc này." Mộ Dung Chấn Hùng nghiêm mặt nói ra.

"Ngươi nói thật chứ?" Mạc Vấn cười hỏi.

"Đúng vậy." Mộ Dung Chấn Hùng liên tục gật đầu, nói xong, thấy ánh mắt nghi ngờ của Mạc Vấn, lại nói ra lần nữa, "Đạo trưởng lúc đến không thấy bóng hình, lúc đi không rõ tung tích, nếu muốn lấy tính mạng của ta dễ như trở bàn tay, ta không dám lừa gạt đạo trưởng."

"Đã như vậy, bần đạo sẽ tạm gửi đầu lâu của ngươi ở trên cổ, nếu như còn có hành động ngông cuồng giết người, bần đạo có thể lập tức phát hiện, đến lúc đó chỉ sợ không ai có thể cứu được ngươi rồi." Mạc Vấn gật đầu nói.

"Đó là đương nhiên, mời chân nhân uống trà." Mộ Dung Chấn Hùng nâng chén trà lên mời.

Mạc Vấn nhíu mày nhìn Mộ Dung Chấn Hùng một cái, lập tức thuấn di rời đi.

Lần này Mạc Vấn hiện thân bên ngoài phủ tướng quân, hắn đương nhiên không tin Mộ Dung Chấn Hùng có thể thay đổi hoàn toàn, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể yên lặng theo dõi chuyện xảy ra, không có biện pháp tốt hơn.

Sau khi lắc đầu, Mạc Vấn xoay người đi về phía tây, đi tới vài bước nhìn lại phủ tướng quân, lúc này mới phát hiện chỗ hiện thân trước kia cách phòng ở của Mộ Dung Chấn Hùng khoảng hai dặm, vượt xa khỏi cực hạn một trăm trượng khi thuấn di trước kia.

Trong lòng nghi hoặc, lại thử nghiệm một lần nữa, lập tức hắn đã xuất hiện trên đường phố nước Tấn, sau khi tấn chức Kim Tiên mặc dù không nhận thụ phong, không thể sử dụng pháp thuật Tiên gia, nhưng dưới sự chống đỡ của Nguyên Thần cường đại thì bản thể cũng có khả năng thuấn di, nhưng hao tổn linh khí lại gấp nhiều lần so với cưỡi mây, hơn nữa Nguyên Anh không thể rời khỏi thân thể.

Ngày kế tiếp, Mộ Dung Chấn Hùng lại giết người, người bị giết là binh sĩ trong danh trại, mang tội danh lười nhác lúc luyện binh. Lão tự mình hành quyết, nhưng cũng không ăn thịt, sau đó mấy ngày, Mộ Dung Chấn Hùng đưa tù nhân trong ngục ra, không phải tử hình chém đầu thì cũng là ngũ mã phanh thây, chuyện cực kỳ đẫm máu.

Mạc Vấn mặc dù tức giận nhưng cũng không có cách nào, lúc trước cũng chỉ là những lời đe dọa của hắn, Mộ Dung Chấn Hùng lại tiếp tục ngông cuồng giết chóc, hắn vẫn không thể ra tay với lão.

Mà Chúc Quân Mộng của nước Đại vẫn đang còn mải chôn giấu châu báu xuống mật thất, những châu báu này là một khu đất cằn cỗi phía tây thôn kia đào ra, mà nguồn gốc thực sự của những châu báu này là do Khổng Tước Vương từ kim khố nước Đại chuyển đến đấy.

Buổi chiều ngày thứ bảy, Khổng Tước Vương hiện thân ở bên cạnh Mạc Vấn, "Phật pháp ôn hòa, lâu ngày mới thành công, thời hạn bảy ngày ngắn quá, không bằng kéo dài đến ba năm."

"Âm dương Thái cực, thưởng thiện phạt ác, không thể sử dụng vũ lực thì sao có thể khiến lòng người hoảng sợ?" Mạc Vấn đưa ra điều kiện trao đổi.

"Nếu người chết thì coi như thua." Khổng Tước Vương nói ra.

"Điều đó là đương nhiên . . ."

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện