Chương 32

  Bọn họ vẫn ôm nhau thật lâu, thậm chí ai cũng không nói một câu nào, thân thể chấp nhất quấn quýt, chỉ thầm nghĩ ôm lẫn nhau.

Không suy nghĩ gì cả, cũng không băn khoăn gì cả.

Rốt cục, Vũ Dã Thuần Nhất buông cô ra, ngón tay khẽ vuốt lên mặt cô, giống như cô chính là thủy tinh dễ vỡ, hoặc là bọt khí, nháy mắt có thể sẽ thoát khỏi hắn.

Vẻ mặt hắn thống khổ, bi thương. Phồn Cẩm đã nhìn ra, cũng vươn tay, vuốt chiếc cằm lún phún râu của hắn. Châm vào tay, ẩn ẩn đau đớn, tựa như trái tim cô vào lúc này vậy.

"Vũ Dã Thuần Nhất...... Có lẽ đối với em mà nói đó là việc tốt!" Cô thản thiên nói một câu, vốn muốn an ủi hắn, không ngờ ra vậy. Mắt Vũ Dã Thuần Nhất hơi nheo lại, hiển nhiên, lại nghĩ khác với cô.

"Cái gì mà tốt với em? Phồn Cẩm, em là muốn rời đi anh, hay là..." Hắn có chút phẫn nộ, cuối cùng lại vẫn không nói ra, chỉ căm giận trừng mắt nhìn cô. Bàn tay nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt nhìn cô tức giận, nhưng nhiều hơn vẫn là thương tiếc.

"Chết đúng không?" Phồn Cẩm bĩnh tĩnh tiếp lời hắn, "Vũ Dã Thuần Nhất. Mặc kệ anh nghĩ sao, em chỉ là muốn nói, nếu là kết cục thảm hại nhất, đối với em mà nói, chính là như vậy, ít nhất, em sẽ không cần phải áy náy, không cần phải giãy dụa nữa, ít nhất... Tất cả những rối rắm này sẽ không còn!"

"Không còn? Em cứ như vậy mà muốn phủi sạch không còn một mảnh với anh sao?"

"Được rồi, Phồn Cẩm, anh không biết thì ra em lại không biết sợ như vậy, có bao nhiêu người khi biết mình sắp chết đều sẽ sợ hãi, em lại có thể thong dong như thế. Cho dù có là những người khác, em vẫn bình tĩnh nói những lời này trước mặt anh, ở trước mặt anh như vậy!!!!!!!!!!" Có lẽ là đã quá phẫn nộ, Vũ Dã Thuần Nhất hung hăng phun chữ mẫn cảm kia ra khỏi miệng, ánh mắt bi phẫn đảo trên mặt cô.

Như một cây đao, u oán đục từng lỗ trên người cô.

Cô biết hắn hiểu lầm, cũng biết hắn tức giận, nhưng, cô biết phải làm gì đây, nhất định sẽ không phản kháng lại được người đàn ông kia, chẳng lẽ để cô hóa điên trước mặt ông ta, khóc lóc cầu xin, sợ chết mà cầu được sống sao?

Thậm chí cô còn biết, vì cái gì hắn lại giận dữ như vậy, thật ra, điều mà hắn muốn, chính là cô có thể đứng bên cạnh hắn, chỉ cần cô cầu, chỉ cần cô khóc, chỉ cần cô giải phóng sự sợ hãi trong lòng ra, ở trước mặt hắn.

Hắn sẽ liều lĩnh.

Vấn đề là, nếu thật sự như vậy, lại có thể nào sẽ trở thành lưỡng bại câu thương hay không.

Mấy năm nay, cô không ngừng giãy dụa, không ngừng tự trách, càng ngọt ngào lại khiến cô càng áy náy, tựa như một con dao hai lưỡi bén nhọn, vừa hưởng thụ sự an nhàn nơi thiên đường, vừa thừa nhận lửa nóng cháy của địa ngục.

Cho nên, việc này đối với cô mà nói, thật sự mới có thể giải thoát, huống chi, điều quan trọng hơn, là cô không thể làm cho Vũ Dã Thuần Nhất lưỡng bại câu thương, hắn cần phải làm hậu thuẫn vững chắc cho Nhã Trị, thật ra, trong mớ gút mắc này, đáng thương nhất chính là con trai cô, đứa trẻ chảy trong mình hai dòng máu kia, ở Trung Quốc, nó sẽ không được chấp nhận, ở Nhật Bản, nó nhất định sẽ bị kỳ thị, nếu không phải gia tộc khổng lồ của Vũ Dã Thuần Nhất, làm sao nó có thể bình an vô sự mà lớn lên được.

Cho nên, cô muốn cho con cô một đường lui.

"Thuần Nhất, Thuần Nhất......" Phồn Cẩm kêu lên vài tiếng, vào thời điểm khi Vũ Dã Thuần Nhất đang ngẩn người mà bổ nhào vào lòng hắn, tất cả đã được quyết định, sẽ không cho phép đổi ý, cứ vậy đi, để cô ích kỷ một lần trước khi chết, thuận theo con tim, vượt qua những ngày cuối cùng này với người đàn ông mà cô yêu thương.

"Thuần Nhất......" Cô ôm hắn, nhắm mắt lại, khẽ gọi một tiếng, cảm giác được người phía trước thả lỏng, ôm lại cô. Sự dịu dàng của cô đều nằm trong mắt hắn, sự quyết tuyệt của cô hắn cũng nhìn thấy, hắn giận, không phải bởi vì câu nói kia, mà là bởi vì cô đã nhìn thấy quyến luyến không tha trong mắt hắn, lại phải nghe thấy ngữ khí lạnh lẽo của cô, cô lại liều mạng đối chọi với suy nghĩ của hắn, ở giữa hai thế giới, không ngừng giằng co, không ngừng giãy dụa, tra tấn mình.

Hắn đau lòng, lại càng bất lực, vậy nên hắn thêm hận chính mình, bởi vì tất cả mọi chuyện, đều là hắn mang đến cho cô.

Thật ra, bọn họ có gì sai, bọn họ chỉ yêu nhau, bọn họ đã làm gì sai chứ.

Thật sự chỉ có cái chết mới giải quyết được tất cả hay sao?

Hắn càng đấu tranh, người kia sẽ càng phản kháng, người đàn ông đó, cha ruột của hắn sẽ càng điên cuồng chèn ép, thậm chí, ở thời điểm khi hắn thốt lên muốn buông tha tất cả, người đàn ông kia hoàn toàn điên cuồng, ông ta nói, "Dù phải bồi thường bằng mạng sống của mọi người, ta cũng phải muốn mạng sống của người đàn bà kia!"

Hận thấu xương, đơn giản là vì ông ta muốn cô phải hoàn toàn từ bỏ người mà mình điên cuồng bồi dưỡng, huấn luyện thành một vũ khí giết người không gớm tay ngay từ lúc nhỏ này.

Đúng vậy, trong mắt ông ta hắn là con sao?

Không, không phải, chỉ là một thứ vũ khí, vũ khí giúp ông ta thỏa mãn dục mọng chinh phục của mình.

Một loại vũ khí.

Giá trị của hắn có lẽ là đứng đầu với ông ta, có lẽ là thứ mà ông ta hài lòng nhất, đáng tiếc, cuối cùng lại gục ngã trong nữ nhi tình trường.

"Phồn Cẩm, anh yêu em!" Yêu đến nỗi ngay cả hắn cũng mau bị điên. Hắn thấp giọng. Trong lòng lại thầm bổ sung, năm năm trước, hắn đã sớm vạn kiếp bất phục.

"Phồn Cẩm, anh chỉ hỏi em, nếu dứt bỏ hết thảy, em có nguyện ý yêu anh không?" Vấn đề này, hắn có thể khẳng định đáp án là gì, cái hắn sợ là, rõ ràng cô yêu hắn, lại có thể nói ra những lời tàn nhẫn.

"Yêu...!" Rất yêu, rất yêu một người mà cô không nên yêu, yêu một người Nhật Bản.

"Thuần Nhất, em yêu anh." Từ rất lâu trước kia em đã yêu rồi.

"Phồn Cẩm!" Đây là đáp án hắn muốn, cô rốt cục cũng không còn lừa mình dối người, nhưng trái tim, vì sao lại đau đến vậy?

Vì cái gì chỉ đến thời để cô cho rằng chính mình phải chết, mới dám bằng lòng chân thật đối mặt với lòng mình.

Chính hắn đã bức bách cô đến tình cảnh này sao?

Hắn không nói gì cả, chỉ ôm chặt lất cô, ôm thật chặt.

"Phồn Cẩm, nhớ kỹ những lời hôm nay em đã nói, em yêu anh, em yêu anh!"

"Thuần Nhất, em yêu anh, em yêu anh!!!!!!" Ngày đó, trong căn phòng giam nhỏ hẹp tanh tưởi, bọn họ một mực ôm nhau, liều lĩnh hôn, đem tất cả dứt ra, đều tháo bỏ, mãi cho đến khi thanh âm thúc giục của Sơn Bản vang lên từ xa xa.

"Thiếu gia, lão gia tìm cậu!"

Thân mình trước mặt cứng đờ, Vũ Dã Thuần Nhất ôm chặt người con gái một cái rồi mới buông ra, giống như không tha, lại ôm lấy cô. Phồn Cẩm cũng cảm giác được sinh ly tử biệt, nắm bàn tay hắn không chịu thả, cuối cùng nước mắt cũng tràn ra khỏi hốc, cô tự hít nhẹ một cái, giống như một đứa trẻ cố chấp với tình cảm bản thân, cố chấp ôm.

Thật ra, cô là ích kỷ, ích kỷ muốn chỉ cần có được người trước mắt là tốt rồi.

Chỉ cần có hắn là đủ rồi.

"Thuần Nhất... Thuần Nhất......"

Cuối cùng Vũ Dã Thuần Nhất vẫn là buông cô ra, khẽ hôn lên trán cô. Không nói một câu, đứng dậy, vừa mới xoay người, chợt nghe thấy từ sau lưng vang lên một câu, "Thuần Nhất, chăm sóc tốt cho Nhã Trị... Chăm sóc tốt bản thân mình!!!!!!"

Hắn không quay đầu lại, chỉ nắm chặt tay, một lát sau, mới dời bước đi.

Phồn Cẩm, em chưa hiểu ư, không có em, anh còn có thể sống tốt sao?

Cửa nhà giam nặng nề đóng lại, sau đó là tiếng hàng rào sắt khép lại.

Cuối cùng Phồn Cẩm xụi lơ thân mình, tại không gian yên tĩnh nơi đây, buông xuôi mà thất thanh khóc rống lên.

Cô không ngừng tự nhủ, Phồn Cẩm, không phải sợ, đây là giải thoát, đây là giải thoát, có lẽ kiếp sau, kiếp sau, bọn họ còn có thể gặp lại nhau, nếu có kiếp sau, bọn họ không cần phải như vậy nữa, bọn họ nhất định phải sinh ra cùng một chỗ, một đất nước, tốt nhất là trong cùng một thôn nhỏ, tốt nhất là cùng sinh ra từ lúc còn bé, tốt nhất, bọn họ chỉ là những người bình thường, cả đời, ở tại thôn quê, bình thản qua ngày.

Tốt nhất......

Sau đó, Phồn Cẩm một mực chờ đợi cái chết đến, thật ra, chết cũng không đáng sợ, nó chỉ là trong chuyện nháy mắt, còn chờ đợi cái chết mới đáng sợ, biết rõ ở cuối đường là cái gì, lại không biết lúc nào nó sẽ tới, có lẽ là ngày mai, cũng có lẽ là giây tiếp theo.

Loại giày vò này, loại lo âu này là đáng sợ nhất.

Cô không còn gặp lại Vũ Dã Thuần Nhất nữa, nói không chừng hắn cũng đã bị giam cầm, trừ phi cô chết, hắn nhất định sẽ không được thả ra.

Còn có Nhã Trị, không biết nó ra sao rồi? Nó có bị dọa không? Thật ra, cô có nhiều điều muốn nói cho nó, cô là mẹ của nó, nhưng mà, nếu giây tiếp theo để cho nó chính mắt nhìn thấy mẹ ruột bị giết, thì điều này thật tàn nhẫn.

Mọi thứ như cũ, không chừng sẽ tốt hơn!!!!!!!!!!  

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện