Chương 30

  "Hôm nay em gặp Trắc Điền Trung Hùng?" Cánh tay từ phía sau ôm chặt lấy cô, Phồn Cẩm không tiếng động gật đầu, tầm mắt tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, xem như đã trả lời.

"......" Hắn ở phía sau cũng trầm mặc một lát, cuối cùng mới xoay người cô nhìn thẳng về phía mình, "Có phải còn điều gì đó mà em không nói với anh không?"

Phồn Cẩm cũng nhìn lại Vũ Dã Thuần Nhất, mấp máy môi, lắc đầu, thấy khóe mắt hắn đã bắt đầu muốn híp lại.

Lần đầu tiên, cô buồn cười lắc lắc đầu, bàn tay cô nhẹ mơn trớn cằm hắn, đây cũng là lần đầu tiên cô làm như vậy, hắn kinh ngạc, thậm chí, thân mình cũng run lên, kỳ quái nhìn cô chăm chú.

Phồn Cẩm vẫn im lặng như cũ, chỉ nhẹ nhàng đem trán áp lên trước ngực hắn, lắng nghe tiết tấu nảy lên, thản nhiên nói, "Sau này, chúng ta nên bên con nhiều hơn đi!"

Một bàn tay của Vũ Dã Thuần Nhất giật giật, rung động, con, chúng ta? Những từ này tựa hồ như cô đang nói một cách lơ đãng, lại có một chút ám chỉ rõ ràng, hắn lập tức vui sướng, thân mình run rẩy, ôm cô càng thêm chặt. Nụ hôn dừng trên mặt cô, thật cẩn thận.

Hắn ôm lấy mặt cô, hôn lên, dịu dàng chưa từng có, đang lúc động tình, lại kìm lòng không đậu mà nói, "Nếu em sợ Nhã Trị cô đơn, chúng ta cho...... nó thêm một người bạn nữa đi?!"

Trên mặt hắn khó nén nổi vui sướng, bàn tay cũng phát run, huống chi, Phồn Cẩm dĩ nhiên cũng không phản đối, lẳng lặng ôm lấy lưng hắn, giờ khắc này, hắn thật sự cảm thấy, tất cả đều đáng giá, mặc kệ sau này, mặc kệ trước đó, việc không đụng chạm đến những thứ kiêng kỵ giữa bọn họ, sự chênh lệch thân phận, thật sự đáng giá.

Đều rất đáng giá.

Thương tâm, phẫn nộ, chết tâm, bắt buộc, phản bội,... đều đáng giá.

Thật ra thứ hắn muốn không nhiều lắm, thật sự không nhiều lắm.

Chỉ là một nụ cười, một nụ cười xuất phát từ nội tâm của cô.

Chỉ là một cái ôm, một cái ôm dịu dàng.

Chỉ bấy nhiêu thôi, giống như hiện tại.

Trong lòng tràn đầy vui sướng.

Thật ra ngày đó, Phồn Cẩm cũng không biết mình bị sao vậy, từ đầu đến cuối nhìn Vũ Dã Thuần Nhất từ trên xe bước xuống, ngẩng đầu nhìn lên căn phòng nơi cô đang đứng, lúc ấy cô nghĩ, có phải mặc kệ mỗi lần cô có ở đó hay không, hắn vẫn thường ngẩng đầu nhìn lên như vậy. Như một thói quen, cho dù, đoạn ngày đó bọn họ thủy hỏa bất dung, cô đối với hắn vẫn luôn hận thấu xương.

Trong lòng nổi lên chua xót, nhìn thấy hắn bước vào tòa nhà dưới ánh tà chiều, cô nhắm chặt mắt lại, nặng nền thở một hơi dài, trong lòng nghẹn lại, giống như bị cái gì đó đè nặng, thở không nổi.

Sau đó, cô chợt nghe thấy tiếng bước chân hắn, có chút vội vã, thậm chí, thời điểm khi Vũ Dã Thuần Nhất ôm lấy cô, cô âm thầm thở phào một hơi, tựa như cảm giác cuối cùng nguyện vọng mình hằng ngóng trông cũng được thực hiện.

Chợt cảm thấy run rẩy, những hình ảnh trong đầu lại hiện lên như đèn kéo quân.

Thứ gì cũng có, mờ mịt, lại chua sót.

Sau đó hắn hỏi cô, ngữ khí quan tâm, lại hơi cứng ngắc, có chút thất thố cùng mờ mịt.

Hắn ở phía sau nên không nhìn thấy được biểu tình của cô, cô bỗng phát hiện, thì ra, từ trước đến giờ khi ở bên cạnh cô, hắn đều thật cẩn thận, trước mặt nhìn như gia trưởng vô tình, nhưng sau lưng, mỗi lần đều là khoan dung cùng độ lượng.

Những trả giá sau lưng của hắn, cũng không để cho cô thấy, hoặc là sợ hãi bị cô thấy.

Vì vậy, cô ngay cả suy nghĩ không kịp làm, đã làm động tác kia, đầy thương tiếc.

Nhìn thấy hắn thụ sủng nhược kinh (Được yêu thương/sủng ái mà lo sợ), lòng cô lại sinh ra đau đớn.

Quanh đi quẩn lại. Cô cùng người đàn ông này mãi vấn vương không dứt, giống như máu thịt đã hòa tan, muốn chia lìa tất nhiên phải cắt da cắt thịt, máu thịt mơ hồ.

Vậy, cô có thể hay không, quên đi hết thảy.

Quên đi.

Cô có thể sẽ không còn vất vả, thật sự sẽ không còn vất vả.

Phồn Cẩm vừa ôm hắn vừa tự hỏi, cuối cùng vẫn không có được đáp án.

Chỉ có thể thở dài.

Một tiếng thở dài không thể nghe thấy.

Đây là câu đố khó giải, mà mặc kệ từ trước đây, hay hiện tại, mặc kệ trong lòng cô có người đàn ông này hay không, nó vẫn rất khó giải......

Từ ngày đó trở về sau, quả nhiên Vũ Dã Thuần Nhất thường dành thời gian quan tâm đến mẹ con bọn họ.

Hắn thường vội vã từ quân bộ về thẳng phòng của cô, bất chấp cô la hét nói mệt mỏi vẫn sai người làm đi chuẩn bị xe, chờ cô mặc đồ xong, hắn cùng Nhã Trị một lớn một nhỏ đã đứng bên cạnh xe nhìn cô cười.

Cô cũng cười, cũng ấm áp như vậy.

Sau đó bọn họ sẽ đi ăn cơm, đương nhiên là đi Tô giới, chỉ có mỗi nơi đó mà thôi.

Nếu thời gian còn sớm, hắn sẽ dẫn cô và Nhã Trị cùng đến trung tâm mua sắm đi dạo, mỗi lần đều mua cho bọn họ một bao lớn.

Sau đó bọn họ sẽ trở về, cố ý chọn lúc đêm dài người vắng, chỉ có ba người bọn họ đi trên ngã tư đường, còn chiếc xe theo sát sau người bọn họ.

Đèn đường kéo dài bóng hình của họ, Phồn Cẩm nhìn thấy vậy, trong lòng lại bỗng giật mình, giống như đã cách cả một thế kỷ.

Hoặc như là bọt biển, lại chân thật lóng lánh trước mặt cô như vậy.

Sau đó, ba người bọn họ nhìn nhau cười, bàn tay nắm chặt lấy nhau.

Có một khắc như vậy, Phồn Cẩm thật sự nghĩ rằng, cứ mãi như vậy, cũng thật tốt.

Đôi khi, Vũ Dã Thuần Nhất về muộn, hắn liền giam hai người bọn họ trong phòng ngủ, ngay cả Nhã Trị cũng không thể đến quấy rầy, chỉ có hai người bọn họ, nằm trên giường, nói chuyện, hôn môi...... Lúc động tình, sẽ giống như ngày hôm đó, hắn nói, "Phồn Cẩm, chúng ta lại sinh thêm một đứa nữa đi! Lần này, chúng ta sẽ không bỏ qua quá trình trưởng thành của con. Phồn Cẩm, Phồn Cẩm......" Cô ở dưới thân hắn run rẩy, kích thích, lại dị thường cứng ngắc.

Cô không nói gì, nắm chặt tay hắn, ôm hắn, hưởng ứng hắn.

Nhắm mắt lại, để cho mình cùng hắn trầm luân......

Thật ra, hai cách ở chung như vậy, cô càng thích cách sau, ở cùng với Vũ Dã Thuần Nhất, chỉ có hai người bọn họ mà thôi.  

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện