Chương 102: Chặn ngựa Tà Phong mà nhận thức
Ngự mã trì hoãn, Ân Thải Thiến kéo lại dây cương, cố gắng nhìn thấu đêm đen, nàng xuyên qua núi rừng lá rụng thưa thớt đánh giá cao nhai ngay trước mắt.
Lúc trước đã quan sát kỹ bản đồ trong trướng Dạ Thiên Lăng, không xa nơi này là Tà Phong độ thượng du Hoàng Hà, qua sông, qua sơn lĩnh này, qua Thần châu, Hoành lĩnh vẫn đi về phía đông, mấy ngày nữa sẽ tới Lâm An quan, cách đại quân Trạm vương không xa.
Dưới ánh trăng trắng như tuyết thỉnh thoảng có băng ảnh tinh lượng lóe sáng, yên ắng mà đẹp thần kỳ, ngẫu nhiên có gió nhẹ đảo qua, lay động những bông tuyết đầy phong tư.
Tiếng vó ngựa trong đêm tuyết có vẻ đột ngột, nàng dừng lại tại chỗ trong chốc lát, môi đỏ mọng hơi hơi hạ, như là nhớ lại một ngày đầy phiền lòng.
Dạ Thiên Lăng lạnh như băng làm cho người ta sợ hãi, vẻ mặt Thập Nhất không kiên nhẫn cùng Khanh Trần nắm rõ mọi thứ lại vẫn thanh phong cười, buồn bực trong ngực không tiêu tan, đây là một ngày đen tối nhất của nàng từ khi ra đời tới nay.
Nàng theo bản năng nhấc mi, tức giận ngân cung khảm sừng lấy ra, huy tên hướng Hoàng Hà mà bắn.
Một lát sau, nàng đột nhiên lại ngừng lại, bởi vì đêm rất im lặng, mọi tiếng động đều trở nên rõ ràng. Trong nháy mắt trừ bỏ tiếng vó ngựa của nàng, nàng nghe được tiếng ngựa hí rất nhỏ, tiếng chân lần lượt thay đổi, thậm chí là thanh âm chiến giáp đao kiếm ma sát, tiếng bước chân, cùng xen lẫn trong trong đó một hai âm thanh nói chuyện.
Dưới Tà Phong độ nước chảy xiết, tuyết, nước cùng băng hỗn loạn va chạm vào đá dưới sông, từng trận che giấu những thanh âm kỳ quái đó.
U châu đại doanh đen kịt đã không thể nhận ra, phía trước lại mơ hồ có ánh lửa thưa thớt.
Nàng lập tức kéo ngựa ẩn đến một chỗ bên núi đá, lặng lẽ nhìn lại.
Nơi này chỉ có một đường núi, chim thú ít tới, phía dưới là dòng chảy xiết cùng loạn thạch, cực kì hiểm yếu. Nương theo ánh trăng sáng ngời, chỉ thấy trong đá núi hắc ám có bóng người chớp lên, đã có mấy đội nhân mã lặng yên đi về hướng này.
Đêm khuya, thương kích phát lạnh, lặng yên không một tiếng động tản ra sát khí trước đại chiến.
Ân Thải Thiến khiếp sợ vạn phần, đây rõ ràng là phản quân Ngu Trình thừa dịp đêm đen đánh lén, trong núi tinh hỏa lan tràn, không biết đến tột cùng có bao nhiêu binh lực.
Trong lòng chưa tính toán được gì nhưng nàng cũng lập tức quay ngựa trở lại, đi xa vài bước cấp tốc phóng ngựa hướng đại doanh U châu chạy đi.
Nhưng mà phía sau rất nhanh truyền đến âm thanh cảnh báo “Có thám báo!”
Vó ngựa dồn dập đạp tuyết, nàng vì địch binh truy kích đánh ngựa chạy như điên, trong lòng chỉ có một ý niệm, nhất định trước khi bị bọn họ đuổi kịp phải chạy về quân doanh.
Thập Nhất mang theo mấy đội thân binh cùng Khanh Trần tìm đến, Tuyết Chiến thả người chạy trên nham thạch, ở bốn phía dạo quanh một vòng, theo phương hướng Hoàng Hà chạy tới.
“Bên kia.” Khanh Trần nhìn Tuyết Chiến nói.
Thập Nhất thoáng nhìn, mã tiên chỉ phía trước: “Trên có đề ấn, là gì vậy?.”
“Là Tà Phong độ.” Khanh Trần dọc theo đề ấn uốn lượn nhìn lại: “Chọn đường ra hẻo lánh như vậy.”
Sắc mặt Thập Nhất âm trầm: “Đêm nay tìm được người, ngày mai lập tức đuổi về kinh thành.”
Khanh Trần mỉm cười: “Trước tìm được người rồi nói sau, ngươi cùng Tứ ca cứ phụng phịu, nàng là đại tiểu thư làm sao chịu được, cho dù lưu nàng nàng cũng không muốn, bất quá có thể hồi kinh hay không thì khó nói.” Nhẹ kéo cương ngựa, Vân Sính chạy nhanh về phía trước.
Thập Nhất ngự mã theo sau, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa cấp tốc, hắn cảnh giác nhìn lại, nguyên bản vừa nhìn thấy phía trước một người cưỡi ngựa chạy như điên, phía sau người theo đuổi không bỏ.
Ánh mắt hắn lợi hại, lập tức nhận ra người nọ đúng là Ân Thải Thiến, mày kiếm nhấc lên, giục ngựa phóng tới.
Ân Thải Thiến thấy Thập Nhất, vui mừng quá đỗi, cao giọng hô: “Triệt Vương gia, mau! Ngu Trình từ Tà Phong độ muốn đánh lén quân ta!”
Lúc này truy binh phía sau tới gần, đều lấy cung bắn tên, nàng cúi người né tránh, cũng không để ý tên bắn trúng thân ngựa.
Ngựa bị đau mạnh mẽ dừng lại, một cỗ đại lực liền đem nàng ném về phía trước.
Nàng thất thanh kêu sợ hãi, bên hông chợt căng thẳng, Thập Nhất thúc ngựa tới gần nầng cánh tay, giữa không trung chặn ngang đem nàng giữ lại. Tiếp theo phản thủ huy tay, trường thương rơi vào trong tay, như tia chớp quét ngang, một gã truy binh đễn gần gặp thương bị hất văng.
Đánh giáp lá cà, thị vệ đi theo đã cùng phản quân sát làm một đoàn.
Ngân thương trong tay Thập Nhất lại lóe lên, bức lui hai người, quay lại quát: “Khanh Trần! Hồi doanh báo Tứ ca nghênh địch!”
Khanh Trần phóng nhãn thấy quân địch thế mạnh, tình thế cấp bách, phượng mâu phát lạnh quyết định thật nhanh, giật mạnh dây cương, Vân Sính hí dài một tiếng, móng trước bay lên không, tại chỗ quay đầu hóa thành một tia chớp, phi nước đại về quân doanh cầu viện.
Thập Nhất biết lấy Vân Sính thần tuấn không người có thể chế trụ Khanh Trần, lập tức yên tâm, trầm giọng thét ra lệnh: “Liều chết ngăn chặn, không thể buông tha một người!”
May mà phản quân đều chưa qua sông truy kích, mười mấy tên thị vệ đẫm máu dũng mãnh, lấy một địch trăm, lấy huyết nhục lập trận bố phòng, chặn lại thế công.
Ngân thương trong tay Thập Nhất chưa từng trì hoãn, như bạch giao bay lên không, thương ảnh ánh tuyết đầy khí phách, quân địch gặp phải đều kêu thảm thiết mà ngã xuống, máu tươi bắn tung tóe dưới ánh trăng tràn ngập sát khí cuồng tứ, tứ phía tan tác.
Ân Thải Thiến trước người hắn thở dốc giương mắt nhìn, chỉ thấy bốn phía đầy quân địch, tướng sĩ bên ta tử thủ một đường, sắp lâm vào vòng vây.
Trước mắt ngân quang giống như múa, phiên thiên loá mắt, một cây ngân thương của Thập Nhất trong lúc đó như thần tích tung hoành địch chúng, duệ phong sắc bén. Tuấn tú phong lăng, anh khí nhiếp nhân, mặc dù vào lúc này, bên môi hắn vẫn mang một chút cười lạnh lười nhác.
Máu tươi địch nhân bắn dài ba thước, hắn như không thấy, thong dong cảm thụ.
Tuyết bắn tung tóe, huyết bùn vẩy ra.
Ân Thải Thiến kinh hồn cũng bắt đầu trấn định, phản thủ túm phi yến cung khảm sừng trên lưng xuống, tên của nàng đều ở trên ngựa, đụng đến bao đựng tên bên sườn ngựa Thập Nhất, nói: “Mượn tên dùng một chút!” Lúc này khai cung cài tên, tên phá gió mà đi, bắn trúng một tên địch.
Ngân thương Thập Nhất quét qua một tên địch, thế như bạch hồng quán ngực giết địch, cười nói: “Tên pháp không sai!”
Ân Thải Thiến một lần nữa bắn tên: “Nữ tử kinh thành xuân thu đều đi săn bắn, không người là đối thủ của ta!”
“Có từng nghe thấy.” Thập Nhất nói giỡn lại trảm một tên địch, kéo ngựa vọt mạnh, hàng ngũ quân địch hỗn loạn xôn xao, Ân Thải Thiến tên như lưu tinh, trúng địch nhân mục tiêu.
Phản quân không ngừng tăng thêm, bên ta tướng sĩ tổn thương quá nửa, Thập Nhất xem xét thời thế, bất đắc dĩ đem người vừa đánh vừa lui.
Ân Thải Thiến dù sao cũng chưa bao giờ trải qua chiến trường, huyết tinh thảm thiết trong đêm đen như ác mộng kinh người, tay chân như nhũn ra, mỗi tên bắn ra cũng chỉ có thể giết một tên địch, lúc này lấy tay sờ, kinh hãi thấy tên đã hết, quay đầu muốn nói, thấy một đạo bạch quang bắn tới, là tên bắn lén của địch quân thẳng đến Thập Nhất.
Hoảng sợ kinh hãi, nàng nghĩ cũng không nghĩ vươn người vồ đến, chắn trước Thập Nhất, kia tên thấu xương đâm thẳng, làm nàng suýt ngã khỏi ngựa.
Thập Nhất tâm thần rung động, kinh sợ, thương thế tăng vọt phách qua mấy người, một tay đỡ nàng, quát: “Ân Thải Thiến!”
Tên bắn lén liên tiếp phóng tới, bốn phía vang lên tiếng huýt gió bén nhọn, bỗng vài cây tên nanh sói bạch vũ tinh quang vụt qua, mũi nhọn lạnh lẽo phá không chặn đứng tên địch, dư thế sắc bén trúng bụng mấy tên địch, sát thương mấy người.
Tiếng hò hét vang lên, Đông phương một mảnh huyền sắc thiết kỵ như thủy triều hướng đến quân địch.
Nộ mã như rồng từ trên trời giáng xuống, kiếm quang bên người Thập Nhất sáng lên, trong bóng đêm kinh điện loá mắt, huyết nhục tứ tung.
Nguyệt Hoa thương lóe hàn quang lạnh thấu xương, chiến bào Dạ Thiên Lăng bay tán loạn, mắt lạnh như băng, ánh lên tuyết sắc đoạt hồn.
“Tứ ca!”
“Đưa nàng đi trước!” Dạ Thiên Lăng trầm giọng quát, Huyền Giáp chiến sĩ hộ vệ Thập Nhất, giết một đường máu.
Đi tới chỗ an toàn, Thập Nhất đem Ân Thải Thiến ôm xuống lưng ngựa, chỉ thấy một đoản tên bắn trúng vai phải nàng: “Cảm thấy thế nào?”
Thần chí Ân Thải Thiến có chút mê man, thấp giọng nói: “Không đau……”
Mày kiếm Thập Nhất nhanh nhíu lại, nương theo mấy cây đuốc binh tướng dấy lên nhìn kỹ, trong lòng trầm xuống, máu trên miệng vết thương có màu đen, là độc tiễn.
“Ngươi tội gì chịu tên này!” Hắn có chút uất giận.
“Chiến trận…… Chủ soái…… Không thể có thất……” Ngực Ân Thải Thiến cấp tốc phập phồng, thỉnh thoảng nói, không biết có phải vì trời lạnh hay không, cả người nàng lạnh lẽo.
Sắc mặt Thập Nhất ám trầm, không nói lời nào, nâng tay đem bào giáp nàng cởi bỏ. Ân Thải Thiến chỉ cảm thấy chỗ vết thương có chút ngứa, giống như có vô số sương mù dày đặc xâm nhập trước mắt, thấy buồn ngủ, bỗng nhiên đầu vai chợt lạnh, nàng giãy dụa nói: “Ngươi…… Làm gì!”
“Kiên nhẫn một chút, sẽ đau.” Thập Nhất đem cánh tay nàng chế trụ, không chờ nàng định thần, đưa tay rút tên ra.
Ân Thải Thiến hô đau một tiếng, thần chí thanh tỉnh, trợn mắt trừng hắn.
Tên cũng không quá sâu, nhưng miệng vết thương đầy máu đen, Thập Nhất không nhìn ánh mắt nàng buồn bực, mặt không chút thay đổi, cúi người hút độc trên miệng vết thương của nàng, quay đầu nhổ xuống tuyết.
Ân Thải Thiến kinh hãi giận dữ, giãy không ra, xấu hổ vô cùng, trước mắt một trận tối đen, lập tức rơi hôn mê.
Đêm tháng mười hai, nguyệt lãnh sương hà.
Huyền Giáp thiết kỵ như một đạo lợi nhận dài phá tuyết, nhanh chóng cự địch thẳng sáp Tà Phong độ.
Phản quân Ngu Trình hoảng hốt ngăn chặn, bị chém chính giữa làm hai đám tàn binh, quân tốt qua sông bất ngờ không kịp phòng bị, dưới thế công tấn mãnh của Huyền Giáp, quân lính tan rã, cao nhai nguy hiểm phơi thây một vùng.
Triệt vương sai Bình Nghiệp tướng quân Sài Hạng dẫn ba ngàn tinh binh làm tiên phong, cùng trấn thủ Hoàng Hà, phòng quân đoạn nhai đảo khách thành chủ, nhanh chóng phóng ra, đảo lộn chủ doanh phản quân.
Đại doanh Ngu Trình thành hư không, tức giận điểm binh nghênh chiến, chém giết thảm thiết.
Phản quân Tà Phong độ vội vàng quay về phòng thủ, Huyền Giáp quân dựa thế theo sát, một đường thế như chẻ tre, huyết tẩy sông dài.
Chủ doanh phản quân hãm sâu trong vòng vây, liều chết ngoan cố chống lại.
Trời tảng sáng, phản quân tổn thất thảm trọng, Ngu Trình thấy đại thế đã mất, lui về phía Bắc, tẩu thoát về Hợp châu.
Sài Hạng thừa thắng xông lên, chặn giết giặc cùng đường, rốt cục tại vùng hoang vu Kì Môn quan ngoại vừa mới gặp địch, bắt được Ngu Trình.
Đến lúc này Tây lộ phản quân toàn quân bị diệt, không ai còn sống.
Ngu Túc đau thương trưởng tử, giận tím mặt, Trạm vương phối hợp với Tây lộ quân đang thắng thế toàn lực mãnh công, ba ngày sau đoạt lại Liêu châu.
Nguyên đốc sử Liêu châu Cao Thông gian ngoan cự lại, sau khi phá thành cự lại không theo. Trạm vương giận dữ đem hắn lăng trì xử tử, treo đầu trước cổng thành thị chúng, thê mẫu tử nữ thân gia ba mươi tám người đưa ra ngoài thành xử trảm.
Ngay hôm đó ra quân lệnh bình định với Bắc cương: Tướng thủ thành các châu theo phản quân, giết không tha.
Thảo nghịch đại quân ra chiến tuyến, như gió thổi lửa cháy lan ra đồng cỏ, bức bách Bắc cương.
Lăng vương bình định Tây lộ, không nghỉ ngơi hồi phục, tức khắc huy quân binh đến Kì Môn quan.
Tướng thủ thành Hợp châu Lí Bộ từ khi phản loạn bắt đầu liền đầu nhập dưới trướng Ngu Túc, lúc này đã giăng trận địa sẵn sàng đón quân địch, bằng vào hiểm yếu Kì Môn ngoan cố chống lại.
Khói báo động thay nhau nổi lên, tên đã lên dây, đại chiến hết sức căng thẳng.
********************************
Ngại vì thương thế, việc hồi kinh thành tạm thời không người nhắc lại, nhờ Khanh Trần tự mình dốc lòng chăm sóc, vết thương trên vai Ân Thải Thiến dần hồi phục, dư độc cũng đã được loại bỏ, chỉ vì mất máu nhiều mà tương đối suy yếu.
Thương thế vừa khởi sắc nàng liền không muốn nằm, ngồi dựa vào trên tháp nhìn Khanh Trần ra ra vào vào, bận việc nọ việc kia.
Như cách một tầng mây mù, tựa như Lăng vương tuấn tú mà thâm lãnh, nàng đột nhiên cảm thấy có một số việc cho tới bây giờ cũng không hiểu được.
Một đường đường dài chứng kiến lại nghe thấy, kỵ binh phá quân doanh, máu nhiễm kiếm phong chinh chiến, thế giới phồn hoa phong lưu của Thiên triều như đảo lộn, giống như trười cao biển rộng, nhưng cũng như sương mù dày đặc.
Vết thương còn có chút đau đớn, đau đớn cùng hỗn loạn, cảm giác thật khác thường, như là thời khắc nhắc nhở chuyện tình làm cho nàng ảo não.
Ngân thương quang mang ánh lên nụ cười tiêu sái lười nhác, hơi thở nam tử xa lạ còn có đôi môi ôn lạnh chạm tới, nghĩ tới đó, một trận phẫn nộ mà e lệ lại nổi lên, không có chỗ phát tiết.
Trong giấc mộng khuê phòng nho nhỏ của các cô gái, vốn nên là dưới ánh trăng thưởng hoa, nhu tình như nước, lại ở dưới mưa tên thương ảnh suy diễn ra tình hình như vậy.
Nàng thật buồn bực, nâng tay đấm xuống một bên, tác động miệng đến vết thương,“Ai nha” một tiếng.
Khanh Trần từ bên ngoài xem xét người bị thương, gặp chỗ khó quay về xem sách, đang giở sách thuốc, nghe tiếng ngẩng đầu: “Làm sao vậy?”
Ân Thải Thiến quay đầu, buồn bực nói: “Không có gì.”
Khanh Trần gấp sách trong tay lại, ánh mắt chiếu đến quan sát, mang vài phần lo lắng.
Ân Thải Thiến nghĩ gì đều để trên mặt, Thập Nhất làm như vậy, nay nghĩ lại cực kỳ xấu hổ.
Người định không bằng trời định, trống rỗng tự nhiên bị đâm ngang, rắc rối khó gỡ lại dây dưa, bọn họ mỗi một người đều là từ nhỏ liền nhất định phải học cách đối mặt, ai cũng không trốn tránh được.
Thỉnh thoảng có y sĩ đi vào cầu kiến, đến hỏi Khanh Trần các loại vấn đề, nàng thuận miệng chỉ điểm, phương pháp xử lý, phân lượng dùng thuốc, một tia không lầm.
Mấy ngày nay đại tuyết phủ Bắc cương, trước Kì Môn quan lúc này tình hình chiến đấu rất ác liệt.
Đại quân đến quan ngoại, liên tiếp mấy ngày, đã cùng thủ binh Kì Môn quan nhiều lần cứng rắn giao phong.
Kì Môn trước mắt là nơi hiểm yếu của Thiên triều, là một đạo bình chướng thiên nhiên ngăn nam bắc, kỳ phong trùng điệp, tuyệt bích thâm câu, bảy mươi dặm nam bắc, bốn mươi dặm ngang, bân trái ven sông, bên phải giáp núi sơn, quan ải đặt tại chỗ hiểm mà đứng, cao nhai đường nhỏ, ngựa xe không vào.
Trước quan năm mươi dặm một mảnh ám lục, nhìn có khả năng đi tới chỉ có một đường trên trời xanh, thành Hợp châu cao ngất, thuận theo thế núi mà xây dựng, lưng dựa Kì sơn, Vân sơn, nhìn khắp nơi là núi, sơn mạch hình thành phòng thủ kiên cố, dễ thủ khó công.
Lúc trước này quan vừa vỡ, cửa ngõ Trung Nguyên Thiên triều mở rộng, loã lồ cho quân địch mơ ước, phản loạn Ngu Túc sở dĩ có thể bắt đầu khởi binh tiến quân thần tốc, đó là vì Kì Môn quan rơi vào tay.
Tương thủ thành Hợp châu Lí Bộ, người Giang Bắc Vĩnh châu, xuất thân hàn môn, từng nhậm chức Trung LangThiên triều, quân Tư Mã, vì công huân lớn lao thụ phong Phiêu Kị tướng quân. Năm Thánh võ mười năm theo thái tử Dạ Diễn Chiêu thảo phạt nam phiên, khắc địch binh, chiến công hiển hách, được Dạ Diễn Chiêu trọng dụng.
Từ Nam Định trở về, Thượng Thư bộ binh lại lấy “Quân lệnh nhỏ bé, tự tiện điều binh, kể công làm bậy” trình lên, khiển trách thuộc cấp Nam chinh, đám người Lí Bộ đứng mũi chịu sào.
Sau đó, Dạ Diễn Chiêu gặp chuyện, không lâu sau Lí Bộ bị giáng chức làm Tịnh châu đốc sử, năm Thánh Võ hai mươi tư bị điều đi thủ thành Hợp châu.
Vì trước sau đủ loại nguyên nhân, trong lòng Lí Bộ ẩn tồn oán hận chất chứa nhiều năm, Ngu Túc biết rõ mọi chuyện, mưu hoa phản loạn, nhiều mặt mượn sức, cũng cố ý lấy yên “Chính Quân Vị”, lung lạc hắn, không uổng công thu được Hợp châu.
Tuyết lạnh gió mạnh, trời đông giá rét, trăm dặm Kì Môn quan ngoại thành băng, sống sót đã khó, chiến dịch trở nên thong thả mà gian nan.
Hoàng Văn Thượng dâng sổ nói gì đó, Khanh Trần đề bút viết phương thuốc giao cho hắn, trở lại nội trướng.
Nàng đem một quyển sách thuốc buông xuống, tập trung tinh thần suy nghĩ một lát, chợt dương môi mỉm cười, ánh mắt rạng rỡ sáng rọi, thong dong thanh ngạo, trấn định tự tin.
Không biết vì sao, thân ảnh nàng mặc áo trắng nhỏ nhắn mềm mại cư nhiên làm người ta nhớ tới thân cây cao to độc lập, không dựa vào cái gì, lại để thứ khác dựa vào, yên tĩnh lại tao nhã hiên ngang, ngàn tư kiều mỵ, đó là một phong cảnh khác biệt, làm người ta muốn nghỉ chân, lưu luyến, sợ hãi than.
Ân Thải Thiến nhìn nàng một lúc lâu, đột nhiên nói: “Ngươi biết không? Kỳ thật ta trước kia rất chán ghét ngươi.”
“Ừ?” Khanh Trần lại hơi hơi nhíu mày, rồi sau đó cười nhẹ: “Biết.”
“Mới đầu, vì ngươi là người Phượng gia, ta cùng thái tử phi là tỷ muội tốt, nếu không phải bởi vì Phượng gia, nàng sẽ không phải chết, cho nên ta không thích ngươi.” Ân Thải Thiến rầu rĩ nói, nhắc tới thái tử phi lúc trước, ngữ khí có chút buồn bã hoài niệm: “Sau lại bởi vì Thất ca, ta cho tới bây giờ chưa từng gặp qua bộ dáng Thất ca thương tâm như vậy. Ngày huynh ấy đại hôn, ta vụng trộm chạy tới nháo động phòng, huynh ấy cư nhiên không ở tân phòng, ta tìm được bên hồ sen vương phủ, huynh ấy một người ở Ngưng Thúy đình, bên người một đống bình rượu vứt lăn lóc. Hỉ phục bị huynh ấy ói ra đầy rượu, chính tai ta nghe được huynh ấy gọi tên của ngươi, mới biết được huynh ấy nguyên lai thích ngươi. Sau đó, ta nhìn thấy Thất ca đem sáo ngọc bẻ gẫy, ném vào hồ sen, từ ngày đó ta không thấy, cũng không còn nghe đến cây sáo của Thất ca.”
Hai tròng mắt Khanh Trần sâu thẳm, lẳng lặng nhìn về hư không phía trước, nàng không thể đem thân ảnh Dạ Thiên Trạm trong trí nhớ ở điển lễ đại hôn tuấn dật bộ dáng say rượu gắn bó lại. Ngày ấy hắn thậm chí không có liếc nhìn nàng một cái, trong lúc đó ứng phó tân khách tiêu sái nói cười, rất tự nhiên, lúc này nghĩ đến, hắn có lẽ thật sự uống không ít rượu.
Khi đó nàng nhìn hắn lôi kéo tân nương, thời gian phá thành mảnh nhỏ nhớ đến ký ức loang lổ, Lí Đường ôm lấy Từ Phi Phi.
Nàng xuyên thấu qua màu đỏ thẫm, lấy một loại tâm tình phiền phức tinh tế nghiền ngẫm bộ dáng của hắn, thấy hắn ý cười xuân phong lại không tiếng động thở dài.
Thở dài kia, là khôn kể chua xót, một chút hơi nước trong phòng tối hóa thành một mảnh tư vị chua sót, tràn đầy đầy mỗi một góc.
Cả đời này, không thể giãy ra ràng buộc, hai người bọn họ, mỗi người đều rõ ràng, lại lấy phương thức bất đồng làm bộ như hồ đồ.
Có một số việc, vốn là là khó có thể hồ đồ.
Trong lòng ngũ vị tạp trần, nàng không muốn làm cho cảm tình này tiết ra, trên mặt như không cười hỏi: “Liền bởi vì chuyện này?” Nàng đem đề tài dẫn đi.
Ân Thải Thiến không biết nàng vì sao có thể thản nhiên như thế đàm luận việc này, này thái độ sảng khoái làm người bất giác xấu hổ, bị nàng đả kích, nói thẳng: “Đương nhiên, còn bởi vì ngươi là Lăng vương phi.”
Khanh Trần lại cười: “Thực khéo, ta trước kia cũng không thích ngươi, lý do giống nhau.”
“Vậy hiện tại đâu?” Ân Thải Thiến hỏi.
“Bình thường, còn ngươi?” Khanh Trần ý cười không giảm.
“Cũng thế, chúng ta huề nhau.” Ân Thải Thiến cũng cười, nàng có chút do dự: “Ta có thể thay Thất ca hỏi ngươi một vấn đề sao?”
Khanh Trần tĩnh tĩnh, nói: “Ngươi hỏi đi.”
“Nếu, mọi thứ như lúc đầu,” Ân Thải Thiến nói: “Hiện tại cho ngươi lựa chọn, ngươi có thể thay đổi chủ ý hay không, gả cho Thất ca?”
Khanh Trần nhẹ nhàng cười, không có chút do dự, lắc đầu.
Ân Thải Thiến nhíu mày:“Vì sao?”
Ánh mắt Khanh Trần hiện lên ôn nhu nhè nhẹ, trầm tĩnh cười yếu ớt, tựa như nước hồ thu, bình tĩnh lại đẹp mắt, nàng nói: “Bởi vì ta là Lăng vương phi.”
“Nếu không có Lăng vương?” Ân Thải Thiến lập tức hỏi.
“Vậy trên đời này sẽ không có chỗ ta lưu luyến.” Khanh Trần lập tức trả lời.
Ân Thải Thiến tựa hồ bị đáp án không chút do dự này chấn kinh rồi, chớp mắt một cái, một lát sau, nàng mới rốt cục nói: “Ngươi thích hắn như vậy.”
Khanh Trần nhìn vào hai mắt nàng, lẳng lặng nói: “Thật có lỗi, ta cùng chàng, lại không thể dung bất luận kẻ nào.”
Ân Thải Thiến thấy trong mắt Khanh Trần một mảnh đen láy trong suốt, hiện tại trên đời nếu đột nhiên không có Dạ Thiên Lăng, nàng có lẽ có chút khổ sở, nhưng là khổ sở mà thôi.
Nàng ngẩng đầu, hỏi: “Nói như vậy, Thất ca nhất định không có cơ hội.”
Khanh Trần lấy trầm mặc làm trả lời.
Ngoài trướng bỗng nhiên truyền đến thanh âm thị vệ: “Gặp qua Triệt Vương gia.”
“Miễn.” Kiếm giáp vang nhỏ, âm thanh giày gõ xuống lọt vào tai, là Thập Nhất.
Mày liễu Ân Thải Thiến nhướng lên, vội la lên: “Không cho phép tiến vào!”
Lời này đường đột mà thất lễ, Khanh Trần hơi kinh ngạc, đã thấy nàng mặt ửng hồng, tràn đầy xấu hổ, cắn môi cách bình phong căm tức với bên ngoài, thấp giọng nói: “…… Hắn…… Vô sỉ!”
Bất đắc dĩ, Khanh Trần cười khổ lắc đầu, đứng dậy ra ngoài trướng, gặp Thập Nhất cũng đang giật mình ngạc.
Tiền phương, chiến sự đến hồi mấu chốt, mấy ngày Thập Nhất cùng Dạ Thiên Lăng vẫn không rời quân, lúc này hai quân một sau trận chiến, đều tự nghỉ ngơi hồi phục, hắn mới tranh thủ thời gian tiến đến hậu doanh.
Chiến giáp chưa cởi, thân kiếm hắn vẫn có sát khí phong duệ bức nhân, cổ tay áo cũng mang theo chút dấu vết đỏ sậm. Khanh Trần nhìn kỹ sắc mặt hắn có chút ám trầm, hoãn thanh hỏi: “Làm sao vậy?”
Thập Nhất chỉ khẽ lắc đầu, loan môi tự giễu giương lên, ngân cung Phi Yến khảm sừng cầm trong tay đưa qua: “Phi Yến cung này là ngày trước nhặt ở trên chiến trường, ta đã sai người tu chỉnh.” Hắn hiển nhiên không muốn ở lâu, nói xong phất áo xoay người, đi thẳng.
Khanh Trần bước lên, gọi: “Thập Nhất.”
Thập Nhất dừng bước quay lại, mặt không chút thay đổi, phóng nhãn khawos vùng tuyết trắng, ánh mặt trời đạm quang ở trên tuyết chiếu ra ánh sáng lành lạnh.
Khanh Trần mang theo ý cười vòng quanh người hắn: “Hôm nay kiến thức, nguyên lai Triệt Vương gia của chúng ta tính tình cũng làm người ta sợ hãi.”
Dưới tuyết quang, Thập Nhất làm như bị nụ cười của nàng chiếu rõ, khóe miệng miễn cưỡng nhếch lên, không nói, hoặc là nhờ lệ khí chinh chiến, vẻ mặt hắn cùng ngày xưa cách biệt một trời một vực.
Khanh Trần vẫn cười, đưa tay túm hắn đạp tuyết mà đi: “Đang nghĩ tới lúc này cũng không có người cùng nhau đạp tuyết ngắm cảnh, theo ta đi một chút.” Lời này nàng nói tự tại nhàn tản, làm như thật muốn kéo Thập Nhất đi thưởng tuyết.
Tuyết ở Bắc cương không giống kinh thành, thiếu phần phiêu diêu nhẹ nhàng, hơn chút kiên thâm lăng duệ, giẫm lên có tư vị khác. Dưới chân phát ra tiếng vang rất nhỏ, phía sau di ra dấu chân rõ ràng, giương mắt lại một mảnh đại địa trắng xoá như cũ, trắng trong thuần khiết.
Trong lòng Thập Nhất hơi vội, theo nàng đi vài bước, Khanh Trần hỏi: “Tiền phương tình hình chiến đấu thế nào?”
Thập Nhất giương mắt hướng ngọn núi một màu xám xa xa nhìn lại, thần sắc ngưng trọng: “Ta đúng là tới tìm ngươi, ngày mai chắc chắn đại chiến, đến lúc đó binh tướng bị thương tất nhiên nhiều thêm, ngươi bên này cần sớm có chuẩn bị, chớ để không kịp trở tay.”
Mi tâm Khanh Trần khóa lại: “Định cường công?”
Tay Thập Nhất đặt trên thân kiếm đem chiến bào bay lên: “Không sai. Địch quân hư thật, địa hình chung quanh đều có tính toán, Kì Môn quan không chỗ sơ hở, chỉ có thể cường công. Đôi cứu hộ của ngươi quả thật không têh, chỉ là địch ta đều cứu không khỏi quá mức phiền toái.”
Khanh Trần nói: “Y giả không thể thấy chết mà không cứu được, bọn họ trước kia đều là tướng sĩ Thiên triều, cứu trở về đến vẫn là để chúng ta dùng binh.”
Thập Nhất cũng không có phản đối, nói: “Việc này ngươi làm chủ.” Ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, bội kiếm bắn ra mấy tắc, lộ ra một chút hàn quang: “Kiếm này mấy năm gần đây nhiễm không ít sát nghiệt, dù sao cũng phải có người cứu người phải không?”
“Các ngươi giết một người, ta liền cứu một người, đều hòa.” Ánh mắt Khanh Trần phóng khắp cánh đồng tuyết, lại lâm vào trầm tư.
Hai người chậm rãi đi một lát, bước chân Thập Nhất có chút nhanh hơn, tiền phương vẫn có chiến sự chưa xong.
Lí Bộ từng là bộ hạ cũ của Dạ Diễn Chiêu, Dạ Thiên Lăng không phải không nghĩ qua, Khanh Trần muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn không mở miệng, trong mắt bất giác ẩn một tia gợn sóng sâu đậm.
Nếu nàng, hoặc là Dạ Thiên Lăng cùng Thập Nhất còn có cái gì không thể nói, đó là chuyện có liên quan đến Hoằng Văn hoàng đế. Có khi nàng cảm thấy Dạ Thiên Lăng đứng ở bên cạnh một đống hỗn độn, hoành xem thành lĩnh, hắn muốn dùng tâm tình như thế nào tiến thối.
Sương mù sau thanh phong giấu lợi nhận, như ảnh ngược trong hồ, ẩn vực sâu vạn trượng, như hắn, cũng như vị trí trung tâm của hắn, không phải cắn nuốt người khác, đó là bị cắn nuốt.
“Tả tiên sinh đến Hợp châu chưa?” Nàng thấy soái trướng, liền dừng cước bộ lại: “Hắn có thấy Lí Bộ.”
Thập Nhất trầm ngâm:“Gặp cũng khó, huống chi chỗ Thất ca đã có quân lệnh không tha phản quân, không thể nào khuyên.”
Khanh Trần lẳng lặng gật đầu, cho dù Tả Nguyên Tôn cùng Lí Bộ có giao tình, cũng là gặp mặt dễ dàng, khuyên khó khăn.
Lúc này Thập Nhất quay đầu nhìn lại trướng, thở dài, đột nhiên nói: “Việc này ta tất có giao phó, đợi hồi kinh tức khắc hướng phụ hoàng thỉnh chỉ tứ hôn.”
Thanh âm hắn rất lớn, nói vậy là nói cho người trong trướng nghe, Khanh Trần sửng sốt nhướng mày trừng hắn, thấp giọng nói: “Cần bàn bạc kỹ hơn.” Trước mắt với tình hình này nếu chỉ hôn, hậu viện Trạm vương phủ sợ là muốn náo nhiệt.
Thập Nhất lại đưa tay ngăn, đây đã là trách nhiệm hắn không thể trốn tránh, lời này cũng đã suy nghĩ rất lâu.
Tuy nói sự ra tình thế nào cũng phải làm, nhưng tình hình như vậy, hắn nếu còn cự hôn, đối với Ân Thải Thiến, thậm chí toàn bộ Ân thị gia tộc đều là một loại vũ nhục rất lớn, chỗ hoàng đế cũng vô pháp công đạo.
Tiến thối đều là phiền toái, lúc trước Ân Giam Chính mượn đám hỏi thăm dò Lăng vương, Dạ Thiên Lăng không nóng không lạnh cũng hiểu được cự trở về, bỏ qua các đường. Triệt vương cùng Lăng vương thân cận, mọi người đều biết chuyện, mà mấy năm gần đây Triệt vương đem quân tham chính được trọng dụng, mỗi người đều nhìn thấy. Ân gia chặn ngang một nước cờ này, không phải không có đạo lý.
Người ta đã đưa ra thịnh ý, ngươi sao có thể không ứng?
Thập Nhất thầm hận đêm đó một tên không bằng trúng hắn, đỡ phải lúc này lúng ta lúng túng uất ức. Nhưng mà việc đã đến nước này, nam nhi trượng phu hắn cũng dám làm.
Lại đột nhiên thấy đại trướng phát động, Ân Thải Thiến chậm rãi đi ra. Trên mặt nàng vì huyết sắc chưa phục mang theo chút tái nhợt, chỉ có ánh mắt rất sáng, vẫn là thần sắc tiếu diễm, trong đó lại ẩn ẩn mang theo chút cảm xúc xa xưa.
Nàng đứng yên, bỗng nhiên chậm rãi chỉnh đốn trang phục bái hạ Thập Nhất thật sâu.
Thập Nhất nhíu mày khó hiểu: “Ngươi làm cái gì vậy?”
Khanh Trần tiến lên nâng tay đỡ nàng: “Cẩn thận miệng vết thương.”
Ân Thải Thiến vẫn là thi lễ: “Thải Thiến còn trẻ không hiểu chuyện, mới vừa rồi nói lời động chạm Triệt Vương gia, còn thỉnh Vương gia thứ lỗi.” Một câu đem tôn ti ra phân cách, nàng ngẩng đầu, nhìn về phía Thập Nhất: “Vương gia thiên kim chi khu, tôn quý phi thường, Thải Thiến trời sinh tính tình không tốt, thô lậu ngu dốt, thật sự không xứng kết hôn, còn thỉnh Vương gia thu hồi lời nói, Thải Thiến cảm kích. Việc ngày ấy …… Chuyện ngoài ý muốn…… Vương gia không cần để ý.” Hàm răng nàng khẽ cắn, đôi môi không chút máu, ngược lại hiện lên một chút hồng.
Trong mắt Khanh Trần sáng ngời, Thập Nhất sửng sốt một lát, nói: “Ngươi sao nói lời ấy?”
Trong mắt Ân Thải Thiến cũng là mê mang cũng có kiên quyết, nàng ngẩng đầu lên, nói:“…… Ta cũng không biết như vậy đúng hay không, nhưng Vương gia nếu vì trách nhiệm mà thú, Thải Thiến nếu vì danh tiết mà gả, bỉ dực liền cành không phải còn liên lụy cả đời? Vương gia cũng là người hiểu chuyện, Thải Thiến cả gan, thỉnh Vương gia cân nhắc. Nếu không…… Nếu không, ta không phải là không công rời khỏi kinh thành? Ta không cam lòng!”
Tuyết tĩnh, thiên địa không tiếng động, ba người trước trướng cũng không tiếng động.
Khóe môi Khanh Trần mang ra ý cười như có như không, không cam lòng? Nói một hồi nghe qua giống như đạo lý, cuối cùng đúng là ba chữ như vậy.
Thập Nhất đánh giá Ân Thải Thiến một lúc lâu, đột nhiên cao giọng cười to: “Chân tình thật, hôm nay ta nhận thức Ân Thải Thiến. Ta Dạ Thiên Triệt thiếu ngươi một cái nhân tình!”
Ân Thải Thiến quay đầu nói: “Thanh toán xong, Vương gia đã cứu ta trước, huống chi ta đi chắn một tên cũng là không kịp suy nghĩ.”
“Hiện tại suy nghĩ chẳng những tâm sinh hối ý, sợ là còn muốn băn ta một tên đấy?” Thập Nhất hỏi.
“Thải Thiến không dám.” Ân Thải Thiến nhướng mày.
“Ừ, không phải không nghĩ, là không dám.” Thập Nhất nói, phía trước có tiếng trống trận vang lên, hắn quay đầu thoáng nhìn: “Ta phải về trong quân, Khanh Trần, nơi này nhờ ngươi.”
Khanh Trần mỉm cười gật đầu, Thập Nhất ánh mắt đảo qua chỗ Ân Thải Thiến, nhanh chóng rời đi.
Ân Thải Thiến mờ mịt nhìn trước mắt tuyết trắng lại tuyết trắng, trong lòng là vui hay buồn đã hồn nhiên không rõ, nước mắt không tiếng động tuôn rơi, lặng yên dung nhập trong tuyết.