Chương 15: Thảo mộc sinh hương yên ẩn ẩn (4)
Editor: Cherry
“Không được đả thương nó ——” Thanh Dao lớn tiếng ngăn cản.
Cẩn Dật không ngờ tới vội vàng thu chưởng nhưng đã không kịp, bạch quang cầu thoát khỏi lòng bàn tay của hắn đánh ngay đỉnh đầu của Quỳ Ngưu. Thanh Dao liều lĩnh vọt tới trước người Quỳ Ngưu, nhanh chóng bày kết giới ngăn cản quang cầu. Nhưng linh lực Cẩn Dật quá lợi hại, bạch quang xông đến phá kết giới, đánh trúng ngực Thanh Dao.
Thanh Dao phun ra một ngụm máu tươi, nàng như đóa hoa màu trắng tàn lụi bị gió thổi rời cành rơi xuống. Cẩn Dật hô to một tiếng “Thanh Dao” liền bay tới, trước khi Thanh Dao rơi xuống biển đã đỡ được nàng, hắn bay trở về mặt đất.
“Thanh Dao, Thanh Dao. . . . . .” Cẩn Dật một lần lại một lần kêu tên của nàng, lòng như lửa đốt, loại cảm giác này hắn chưa bao giờ có.
Thanh Dao từ từ mở mắt, trong mắt có chứa thần sắc thống khổ. Một chưởng vừa rồi của Cẩn Dật tụ hợp linh lực rất lớn, nếu không phải bị kết giới ngăn cản, sợ rằng nàng chưa thể tỉnh lại.
“Tại sao, tại sao ngốc như vậy!”
“Nó cũng rất đáng thương. . . . . .” Thanh Dao vừa mở miệng khóe miệng liền tràn ra máu tươi, “Ngài đã đả thương nó, không nên lấy tính mạng của nó.”
Quỳ Ngưu tựa hồ cũng hiểu lời của Thanh Dao, nó giống như ngựa hoang bị thuần phục, ngoan ngoãn kêu mấy tiếng, sau đó lẻn về đáy biển.
Mây đen trên trời cũng lập tức tản đi, ánh trăng lại lần nữa vẩy trên mặt biển, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Cẩn Dật xấu hổ: “Nàng nói đúng. Vạn vật đều có linh tính, uổng công ta sống năm nghìn năm, đạo lý đơn giản như vậy nhưng không có nàng thì mãi không thể ngộ ra, hiện tại thật xấu hổ.”
“Ngài có thể nhớ kỹ là tốt rồi.” Thanh Dao cười.
Cẩn Dật cảm thấy đây là nụ cười đẹp nhất mà hắn đã thấy. Trong những năm tháng sau này, hắn cũng không thể quên được nụ cười này cùng với câu nói nhợt nhạt lại có lực lớn như vậy: ngài có thể nhớ kỹ là tốt rồi.
“Cái gì cũng đừng nói, để ta chữa thương cho nàng.”
Cẩn Dật đỡ Thanh Dao dậy, tay trái đỡ vai của nàng, tay phải áp trên lưng nàng. Một cỗ khí ấm áp từ lòng bàn tay hắn chảy ra, hợp vào trong cơ thể nàng. Thanh Dao biết Cẩn Dật đang đem linh lực của mình truyền cho nàng, nàng vốn không muốn nợ quá nhiều ân huệ của hắn, đặc biệt là hắn và Sương Linh lại có mối quan hệ như vậy. Chỉ là hiện tại nàng bị thương, sợ rằng một chút hỗn loạn sẽ làm khí huyết dâng trào.
Một lúc sau, Cẩn Dật dừng lại, hỏi nàng: “Khá hơn chút nào không?”
“Cám ơn ngài, ta tốt hơn nhiều.”
Cẩn Dật yên lòng cười cười, ánh mắt chợt rơi trên người Thanh Dao, nhất thời có chút lúng túng. Lúc trước bởi vì trong lòng nóng vội không chú ý tới, bị dính nước mưa nên cả người Thanh Dao ướt nhẹp, áo mỏng dính sát ở trên người làm lộ ra đường cong cơ thể, ở dưới ánh trăng hết sức động lòng người.
Thần tiên và người phàm không giống nhau, bọn họ chỉ cần bày ra kết giới đơn giản, mưa tuyết lớn hơn nữa cũng không cách nào chạm vào người bọn họ. Thanh Dao lúc trên bờ đứng quan sát cũng đã bày ra kết giới, có điều khi nàng trúng một chưởng của Cẩn Dật, kết giới cũng theo đó mà bị phá vỡ.
Gương mặt Thanh Dao đỏ lên, vùng vẫy muốn thoát khỏi ngực Cẩn Dật lại bị hắn chế trụ. Hắn niệm bí quyết, trong nháy mắt liền hong khô y phục trên người Thanh Dao. Nàng không biết ý hắn ra sao, ánh mắt mịt mờ nhìn hắn.
Hắn bỗng nhiên bế Thanh Dao lên: “Ta đưa nàng trở về Vu Sơn.”
“Không. . . . . .” Lời nói vừa ra miệng, trong lòng Thanh Dao ý nghĩ kia càng ngày càng mãnh liệt, nàng cắn cắn đôi môi, gật đầu một cái, “Cám ơn ngài.”
Con đường yên hà âm u, Vu Sơn đầy mây khói. Từ xa Thanh Dao đã trông thấy sương mù tràn ngập chung quanh Vu Sơn, không gió mà bay, mờ mịt lưu chuyển. Truyền thuyết ở phàm trần đã kể nữ thần Dao Cơ ở Vu Sơn sáng cưỡi mây, chiều đạp mưa, mặc dù chỉ là truyền thuyết, nhưng xuyên thấu qua sương mù Thanh Dao giống như nhìn thấy Dao Cơ, nàng mặc y phục lộng lẫy được dệt từ vân vũ ở Vu Sơn, ở trong sương mù mà khiêu vũ, xinh đẹp lạ thường.
“Người phương nào tự tiện xông vào cấm địa Vu Sơn?” Có thanh âm nữ tử phá không truyền đến, không phải là Dao Cơ.
Chỉ chốc lát sau, hai vị tiên thị áo tím ngự phong mà đến, là thiếp thân thị tỳ của Dao Cơ theo thứ tự là Yên Lạc và Vũ Chức. Các nàng thường đi theo bên cạnh Dao Cơ ra vào Tê Phương thánh cảnh, Thanh Dao đối với các nàng đều không xa lạ.
Vũ Chức kinh hãi nhìn Cẩn Dật một cái, hốt hoảng nói: “Cẩn Dật Thiên tôn?”
Hai người vội vàng hành lễ: “Không biết Cẩn Dật Thiên tôn đến đây, có nhiều mạo phạm, mong rằng Thiên tôn thứ tội.”
Cẩn Dật gật đầu cười: “Không sao, là ta mạo muội .”
Lúc này Yên Lạc và Vũ Chức cũng thấy rõ ràng người Cẩn Dật Thiên tôn ôm trong ngực chính là Thanh Dao, kinh hãi: “Phù Vân. . . . . .”
“Yên Lạc, Vũ Chức, Dao Cơ không có ở đây sao?” Thanh Dao cắt đứt lời các nàng.
“Dạ, công chúa nàng. . . . . .” Yên Lạc nhìn Cẩn Dật một chút, nói tiếp, “Công chúa có chuyện đi ra ngoài, lệnh cho chúng ta canh giữ ở Vu Sơn, không được để cho ngoại nhân tùy ý xông vào.”
Cẩn Dật biết ý tứ trong lời nói của Yên Lạc, nếu nói ngoại nhân, dĩ nhiên là bao gồm cả hắn. Thiên giới không người nào không biết quan hệ thân mật giữa Dao Cơ và Bích Cẩn Tiên thù, thậm chí không tiếc đắc tội Thiên đế, ở hôn yến của Thanh Nữ và Dương Tuyền Đế quân đã phất tay áo rời đi. Mà giữa hắn và Sương Linh có một tầng quan hệ như vậy, không được Vu Sơn hoan nghênh cũng là hợp tình hợp lý.
“Nếu Dao Cơ công chúa không có ở đây, ta không quấy rầy.” Cẩn Dật để Thanh Dao xuống, đỡ nàng đứng thẳng, “Ta có việc phải về Thiên cung trước, Thanh Dao tiên tử bởi vì ta mà bị thương, hai vị chiếu cố nàng thật tốt, ngày khác ta sẽ tới thăm.”
Dứt lời, Cẩn Dật lại cúi đầu nhìn về phía Thanh Dao: “Ta muốn nói gì, nàng nên biết. Thanh Dao, ta. . . . . .”
Thanh Dao đem tay rút trở lại, lễ phép mang theo xa cách: “Đa tạ ngài đưa ta trở lại, trời sắp sáng, Thiên tôn vẫn là sớm trở về đi.”
“Nàng. . . . . .” Cẩn Dật trong lòng chợt lạnh, hắn kinh ngạc nhìn Thanh Dao, chợt bi thương cười, “Ta hiểu, nàng tốt nhất nên nghỉ ngơi, ta sẽ trở lại thăm nàng.”
Hắn quay người lại mang theo cô đơn vô tận, mây mù bắt đầu chuyển động, chỉ chốc lát sau liền đem hắn bao phủ ở trong đó.
Thanh Dao cũng không nhịn được vị tanh ở cổ họng, phun ra một ngụm máu lớn.
“Phù Vân linh chủ!” Yên Lạc và Vũ Chức song song dìu nàng, “Tại sao người lại bị thương, không sao chứ?”
“Ta không sao. . . . . . Đỡ ta đến Triều Vân điện đi.”
“Dạ, linh chủ cẩn thận.”
Vũ Chức trong lòng tò mò, hỏi: “Linh chủ, tại sao ngài lại ở chung một chỗ với Cẩn Dật Thiên tôn? Công chúa nói người bị Bích Cẩn Tiên thù nhốt vào Thiên Hương lao . . . . . .”
“Dao Cơ đi đâu?” Thanh Dao cắt đứt lời Vũ Chức, đổi đề tài, “Ta biết vừa rồi bởi vì Cẩn Dật Thiên tôn nên hai người không tiện nói, bây giờ có thể nói cho ta biết.”
“Vâng, công chúa hình như là đi Bồng Lai tiên đảo, về phần xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không biết.”
Dao Cơ đến Bồng Lai? Chẳng lẽ Tê Phương thánh cảnh thật sự đã xảy ra chuyện?
Thanh Dao chợt nhớ tới lúc nàng bay qua Bồng Lai, trong lòng luôn cảm thấy là lạ giống như có chuyện gì đang phát sinh. Nhưng lần này là nàng tự mình rời đi Thiên Hương lao, nếu như trở về, Bích Cẩn Tiên thù nhất định sẽ trách tội, muốn đi ra sẽ rất khó khăn. Có Dao Cơ bên cạnh Bích Cẩn Tiên thù, tin tưởng có phong ba lớn hơn nữa cũng có thể trở lại bình thường.
Nghĩ như vậy, Thanh Dao kiên định hơn rất nhiều. Nàng âm thầm quyết định, chờ xử lý tốt chuyện của Lăng Ba, nhất định sẽ nhận lỗi với Bích Cẩn Tiên thù. Nàng nhiều lần tùy hứng như vậy cũng nên kiềm chế lại rồi.