Chương 50: yêu nhiều thêm một chút (2)

“Đây là người thật!” Ánh mắt mẹ già bốc lửa hừng hực,vừa ngẩng đầu lên, chớp mắt một cái đã lập tức thay đổi thành gương mặt mỉmcười, “Thật sự là phiền toái, mình xem mình già như vậy rồi. Đúng là, ôi ——”Càng nghĩ càng giận, hung hăng nhéo ba Giai Hòa thêm một phen.

Dịch Văn Trạch chỉ cười nói: “Đây hẳn là chuyện cháunên làm, mẹ cháu cũng đã dặn trước, dựa theo truyền thống, trước khi đi NewZealand nhất định phải đến thămhỏi hai bác một lần.”

Một câu, lại thành công dời sức chú ý của tất cả nhấttề chuyển hướng về phía hai người.

Giai Hòa vẫn nắm lấy tay anh, nhăn nhó một hồi lâu mớilầm rầm nói: “Gần đây cũng vừa lúc có thời gian…”

“Chết tiệt, hơn nửa đêm rồi mà còn có tiết mục ngôisao làm từ thiện?!”

Câu kinh hô ngoài cửa cắt ngang lời Giai Hòa đang nói,mọi người đều quay đầu nhìn, chỉ thấy thằng em họ của Giai Hòa đang khom ngườixuống, hình như vừa chạy đến nóng cả người, thở hồng hộc vẫy tay với thằng emhọ nhỏ hơn: “Mau, mau gọi điện thoại cho chị, là Dịch Văn Trạch, đang ở bệnhviện.”

Thật sự là…Cô đau đớn kịch liệt nhìn Dịch Văn Trạch,thật sự là một ngày gặp mặt suốt đời khó quên nha…

Cũng may có mẹ già ở đây chống lưng, chỉ một lát đã từbệnh viện về nhà. Lúc Dịch Văn Trạch lái xe mang một nhà trở về đến tiểu khu,mẹ già còn vô cùng phối hợp xuống xe trước, sợ bác bảo vệ nhìn thấy người láixe, ngay cả lúc lên lầu còn run sợ không thôi.

Vừa vào nhà, Giai Hòa thừa dịp mẹ già đi pha nước, đitheo bà vào phòng bếp, cẩn thận đánh giá: “Mẹ, mẹ không có việc gì chứ?”

“Thế nào,” Mẹ già nhíu mày, cười đắc ý: “Mẹ con chưalần nào ngầu đến như vậy hả?”

Giai Hòa ừ hử: “Vô cùng ung dung, đẹp đẽ, quý phái,khéo léo, hào phóng đó.”

“Bê vào đi,” Mẹ già đưa một dĩa trái cây cho cô, “Đãđến lúc con thể hiện mình là đứa hiền lương thục đức rồi đó, lần sau sẽ thẩmtra con.”

Giai Hòa thè lưỡi, ngoan ngoãn bê khay trái cây vàophòng của mình.

Vừa vào đến cửa đã nhìn thấy bên cạnh Dịch Văn Trạchđã có năm cuốn album to vật vã, xem hình của mình.

Vừa gặp người ta đã mau lẹ triển lãm thành quả đào tạokhuê nữ của chính mình, thật sự là thói quen vạn năm không thay đổi của mẹ già.Giai Hòa sợ anh nhìn thấy cái ảnh ngu ngốc nào đó, đặt khay trái cây xuống mộtbên, cầm vài quả nho đưa lên đút anh một miếng.

Mẹ già nhà cô thích nhất là nho để lạnh, những ngàymùa đông lạnh nhất, nằm trong phòng có máy sưởi ăn một quả, chua chua ngọt ngọtlại bớt nóng.

Cô nhìn thoáng qua, anh đang lật tới đêm hôm đó, hiểnnhiên là ảnh chụp mình học múa ở Cung Thiếu niên Tân Cương. Khi đó vóc dáng củaGiai Hòa rất nhỏ, quần áo lại thống nhất một số đo, rõ ràng mấy bé khác mặc vàorất vừa, đến lượt cô mặc vào thì gần như đã trở thành tay áo của mấy trang phụchí kịch. Nhìn cái dấu son môi đo đỏ ngay giữa trán kia, Giai Hòa hoàn toànquẫn: “Đừng xem nữa, anh xem tivi đi.”

Anh cắn nho, cười nhìn cô: “Em đã từng học múa?”

Giai Hòa ừm, thừa cơ lấy cuốn album kia đi: “Lúc cònnhỏ em có học, chỉ có học múa thôi. Khi đó từ nhà của em đến Cung thiếu niênCảnh Sơn cũng đã hơn hai tiếng, mẹ em nghĩ dù thế nào cũng đi rồi liền đăng kýba bốn lớp gì đó. Bắn tên không đích (ví với lời nói hành động không mục đíchrõ ràng, không sát thực tế), cuối cùng cũng không làm đến nơi đến chốn được.”

Cô ngửa đầu thở dài mới phát giác trên tường phòngmình có vô số poster, nhất thời cứng đờ người.

Tiêu rồi, sao trước đó không lột hết xuống?!

Cô trộm nhìn Dịch Văn Trạch, thấy anh lại tùy tay cầmmột cuốn album khác lật xem, chỉ có thể cọ cọ bên người anh, nhỏ nhẹ hỏi: “Nếukhông thì anh đi phòng làm việc xem đi?”

Dịch Văn Trạch nhìn một cái, cô chột dạ nói: “Em muốnthay quần áo đó.” Thuận tiện nhân lúc thay quần áo này lột hết đống poster kiaxuống…Dường như Dịch Văn Trạch đang cười, lại chẳng coi đó là việc gì lớn: “Emthay đi.”

Được rồi, lấy cớ này quá nhàm.

Giai Hòa vươn thẳng cổ lên, tiếp tục cứng rắn chốngđỡ: “Lâu rồi em mới về nhà, hay là anh xuống nhà để em dọn dẹp phòng trước đi?”

Rốt cuộc anh cũng đóng cuốn album lại, ngẩng đầu nhìncái tấm lớn nhất dán gần cửa ban công kia: “Tấm này cũng coi như không xuất bảnnữa, cầm về nhà đi.” Một câu hoàn toàn thổi bay may mắn của cô, Giai Hòa ậm ừbảo sao cũng được, mượn chuyện tách trà mới uống được một ngụm kia, chạy rachâm thêm trà cho anh.

Kết cục cuối cùng là, anh không chỉ mang đi tấm posterkia mà còn mang theo bốn mươi mấy bức ảnh chụp.

Mẹ già nhà cô đối với chuyện này hết sức rộng rãi,vung tay lên bảo, đem hết đi đi, dù sao để ở đây cũng chật nhà chật cửa lắm.Hai mắt Giai Hòa đẫm lệ nhìn mẹ, không dám phản bác, trời biết là cô còn nghĩtới chuyện mẹ già còn có gì đó luyến tiếc con gái rượu, ôm ấp tình cảm gì đó…

Đến nửa đêm Giai Hòa mới mang chăn mới cùng gối đếnphòng của mình, nhỏ giọng nói với anh: “Tối nay anh ngủ chỗ này ha, em ngủ ởphòng khách.” Mẹ già sống chết gì cũng muốn giữ anh lại, hơn nửa đêm rồi cũngkhông biết nói cái gì, chết tiệt là Dịch Văn Trạch lại còn tự nhiên mà đáp ứng.

Cô giúp anh dọn giường xong, vừa định xoay người lạiđã bị anh xốc lên giường một phen.

Phòng của mình, đèn cùng giường ngủ vô cùng quenthuộc, còn có bàn học, những cái cây ngoài ban công đều được chăm khi học Trunghọc. Cô từng ngủ trên chiếc giường này học bài xem tivi, sáng sớm bị mẹ kéochăn lôi đầu dậy. Mà bây giờ cả người đều bị ép vào trong chăn, nằm trên cánhtay của anh, yên lặng không một tiếng động nào giữ lấy, hôn sâu.

Cửa khép hờ, còn có thể nghe loáng thoáng tiếng mẹđương thúc giục ba đi ngủ sớm. Dường như còn có tiếng ba đang hỏi có nên nấucái gì đó ăn khuya không, lại bị mẹ quất một câu đập chết ý tưởng, đóng cửaphòng ngủ chính lại, toàn bộ nhà bỗng nhiên chìm trong yên tĩnh.

Giai Hòa vừa tắm rửa xong, tóc còn ươn ướt, chỉ mộtthoáng sau đã làm ẩm một góc chăn. Nụ hôn của anh chưa bao giờ ôn hòa êm dịunhư thế, từ môi trượt xuống, dịch qua bên tai, nhẹ nhàng cắn cắn lấy vành taicô, dịu dàng nói: “Vợ à?” Giai Hòa nhịn không được né người, lại bị anh giữchặt anh, chỉ có thể bắt lấy một tia lý trí cuối cùng, khe khẽ ừ một tiếng.

Dường như anh không vội vàng nói chuyện, lại bắt đầutrượt xuống phần cổ mảnh khảnh, rồi tiếp tục di chuyển đến xương quai xanh,dùng răng mở cúc áo đầu tiên.

Không phải nói ra suy nghĩ của mình sao? Trong đầuGiai Hòa còn đang bận liều mạng nghĩ Dịch Văn Trạch muốn nói cái gì, mãi chođến khi anh ‘bất động thanh sắc’ tháo đến cúc áo thứ ba cô mới có phản ứng, lậptức lui từ lòng anh đến sát mép giường: “…Về nhà nói sau.”

Thân thể dịch dịch một chút, động một phát, suýt nữarớt xuống giường.

Cũng may anh nhanh tay, lại kéo cô sát lại: “Nói cáigì?”

Giai Hòa nghe anh hỏi xong á khẩu không trả lời được,ngượng phải nói thêm điều gì đó, cảm giác được nhiệt độ cơ thể đang nhanh chóngdâng cao, dựa vào thân thể cũng đang hầm hập lửa của anh, nghẹn hồi lâu mới thìthầm: “Không phải là trước khi ra ngoài cũng mới…”

Cô còn cố gắng bày ra biểu cảm vô cùng nghiêm túc, lạicó tật giật mình dựng thẳng tai lên, không chớp mắt, cố gắng nghe ngóng độngtĩnh ngoài phòng khách.

Bỗng nhiên anh cười ra tiếng: “Sao?”

Không gian yên lặng như vậy, lại là phòng của mình,tình thế nhạy cảm cùng mờ ám như vậy khiến tim cô đập nhanh hơn.

Hô hấp chợt trở nên hỗn loạn, là vì thân thể đã trởnên quen thuộc quá mức, tựa như có một chiếc cân tiểu ly bên trong không ngừngdao động. Giai Hòa luống cuống dịch dịch người, mãi cho đến khi anh dùng cáchthức khiêu khích nhất ngăn môi mô, đôi mắt mới nhắm lại, nhận mệnh buông mộttiếng thở dài, ờ rằng là khí tiết tuổi già khó mà giữ được đó.

Một nụ hôn rất dài. Và rất sâu.

“Vợ,” Bên tai là giọng nói cực trầm, lại mang theohương vị của nuông chiều: “Nhanh đi ngủ.”

Hở?

Giai Hòa mở mắt ra nhìn anh, trong đôi mắt đen sâuthẳm kia chính là bóng dáng của mình. Ở đây, trong không gian tĩnh mịch nhưthế, cô mê man nhìn anh, qua một lúc lâu hồi phục xong mới nhảy dựng lên, àoxuống giường, dùng tốc độ tên lửa bay ra khỏi hiện trường vụ việc.

Một đường im lặng từ phòng khách cho đến phòng ngủphụ, mặt của cô không hề phai màu, càng lúc càng đỏ.

Cố ý! Nhất định là anh cố ý!

Ngủ mãi cho đến khi miệng khô lưỡi khô, Giai Hòa mớimở mắt ra, ông mặt trời đã lên rất cao rồi, không ngờ đã vào giữa trưa. Cô mơmàng đứng lên, lúc muốn đi gọi Dịch Văn Trạch dậy, mẹ già đứng giữa phòng bếp,vừa nấu cơm vừa nói: “Đi từ lâu rồi. Con xem người ta chăm chỉ bao nhiêu, hơnnăm giờ đã thức dậy đi làm, còn nhìn lại mình coi. Ôi chao, quả thật là chimdậy sớm có sâu ăn, khó trách thằng bé có thể nổi tiếng sớm như vậy.”

Giai Hòa sửng sốt một lúc mới nhớ đến việc hôm nayhình như anh phải đi Thượng Hải làm tuyên truyền, thả lỏng người một chút:“Công việc khác nhau đó mẹ, con gái rượu của mẹ cũng vô cùng chăm chỉ mà.”

Mẹ già có chút suy nghĩ nhìn nhìn cô, mãi cho đến khinhìn đến mức sợ hãi mới khoan thai nói: “Con bảo xem, giờ giấc nghỉ ngơi tệ nhưvậy, sau này sanh con sanh cái thì làm sao đây?”

Giai Hòa đang đánh răng, chuẩn bị gửi tin nhắn, vừanghe thấy những lời này lập tức quay phắt đầu lại, nhìn mẹ già đang vô cùng lolắng kia, hoàn toàn bị đánh bại.

Chịu đựng mẹ già ép cung chừng một tiếng, rốt cuộc côphải giả bộ tiếp một cuộc điện thoại mới xem như thoát chết.

Lên xe taxi, cô mới tháo khăn quàng cổ ra, thở sâu.Chú tài xế hỏi địa chỉ, khen cô một câu: “Bất động sản ngon lành đấy.” Giai Hòacười cười, đang muốn nói chuyện, chợt nghe kênh tin tức giải trí trên radio nóichuyện về Thiên Sở. Rằng là hỏa tốc đính hôn, đó là một bạn công tử nhà giàunào đó chưa từng xuất hiện trước công chúng. Vài năm gần đây đều là tin tức nhưthế, mệt một cái là vì vợ trước Dịch Văn Trạch, lâu lâu lại nhắc đến tên củaanh.

DJ nói sinh động như thật, cô nghe câu được câu không,tùy tay gửi tin nhắn cho Dịch Văn Trạch: Đến chưa anh? Một tin nhắn khác gửi vềrất nhanh: Đến rồi, đang họp. Em về nhà chưa?

Giai Hòa nhắn trả lời, lúc cất di động, chú tài xế mớithuận miệng hỏi: “Hai năm nay hình như là năm kết hôn của giới giải trí hay saoấy, lớn tuổi thì không chịu lập gia đình, lại còn tái hôn lần hai, tất cả đềuchọn năm 2012 mà công bố chuyện tình cảm rộng rãi.” Giai Hòa thuận thế phụ họatheo, chú tài xế nói tiếp: “Hai ngày nay tin tức về Thiên Sở quả thực rấtnhiều, hôm nọ chú có chở một người khách, nghe nói biết rõ nội tình bên trong.”

Giai Hòa rất phối hợp ồ một tiếng. Đầu năm nay hìnhnhư ai cũng tự xưng mình là vua tin tức a?

“Cháu cũng không biết à, hiệu ứng ngôi sao này có baonhiêu lợi thế, mấy công ty xí nghiệp trong nước đều trực tiếp ra giá, khiến mấycông ty quản lý cung cấp ngôi sao nữ làm bạn gái, không phải là bao dưỡng đâucháu, chỉ đơn thuần làm bạn gái tin tức gì đó. Cái này ngang bằng việc hiệu quảquảng bá, một khi đã tung ra thì nhất định sẽ gây chú ý. Như cô Thiên Sở, lúcly hôn nổi nhanh như cồn, giờ thì thành ngôi sao đắt giá nhất rồi.”

Giai Hòa im lặng. Đây xem như là phát ngôn của thờiđại mới?

Tinh thần chú tài xế được kích thích, càng nói càngđã.

Lúc Giai Hòa sắp về nhà bỗng nhiên nhận được một cuộcgọi từ số lạ, là người trong công ty của Dịch Văn Trạch, hình như đang chờ dướilầu nhà cô, nhưng cũng không nói là chuyện gì. Mãi cho đến khi cô xuống xe mớithấy một cậu chàng đang lạnh run đứng ở ngoài cầu thang, nhấp nhổm lên xuốngcho ấm người, vừa thấy cô đã cười hì hì chạy tới: “Bà chủ, chị không đến thì emđông đá chết mất.”

Giai Hòa áy náy lấy thẻ cửa ra: “Đi lên rồi nói.”

“Không cần không cần ạ, em chỉ đưa cái này đến,” Cậuchàng nói xong đưa một cái hộp cho cô, “Nhiệm vụ sếp giao cho em coi như đãhoàn thành.” Nói xong liền chạy như bay.

Giai Hòa ôm chiếc hộp lên lầu, vừa vào cửa vừa mở ra.Trong hộp hình như là mười mấy khung ảnh, vừa nhìn thấy đã biết là khung treotường. Cô đưa tay đóng cửa lại, lấy hết ra xem lần nữa, chỉ một thoáng đã đổkín sô pha, ảnh to ảnh nhỏ gì đấy đều là những tấm hình từ bé đến lớn của cô…

Cô ngồi trên thảm, dựa vào sô pha cẩn thận nhìn.

Mỗi một tấm ảnh đều được xử lý riêng, dưới ánh nắng ấmáp có dấu vết của năm tháng, cũng rất gần gũi.

Đang lúc nhìn đến thất thần, điện thoại trên bàn nướcrung lên bần bật, là Mục Mục gọi đến. Bên kia chưa kịp nói gì đã như uống phảimáu gà, luôn miệng bảo bình tĩnh bình tĩnh. Giai Hòa vừa nghe đã dở khóc dởcười: “Này, em gọi nhầm điện thoại à? Sao cứ lẩm bẩm mãi thế?”

“Chị, em cần bình tĩnh,” Mục Mục vẫn chưa nói đầu đuôithế nào, “Trên tivi chị nhìn không được đâu, lên mạng nhanh hơn, không cần lênYouku Tudou [1] gì đâu, cái gì cũng được, chỉ cần lên trang web video nào cũngcó hết, chương trình trò chuyện của anh rể ấy.”

[1]: 土豆优酷 – Youku Tudou là hai côngty video trực tuyến hàng đầu của Trung Quốc, đã sáp nhập với nhau. Đây cũngđược coi như là ‘Youtube’ của Trung Quốc vầy đó.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện