Chương 17: Mê cung
Trong đoàn du lịch do Cốc Y Dương tổ chức lần này, có thể nói vợ chồng Thành Lộ,tôi và anh ấy là “nhóm bạn thân”, thêm hai “người ngoài” nữa là Giản Tự Viễn vàMục Hân Nghi, cả thảy sáu người. Một tuần trước khi lên đường đã ấn định con sốnày, và không định chiêu mộ thêm.
Lê Vận Chi không được mời, cô xuất hiệnlà ngẫu nhiên, là tất nhiên hay đương nhiên, điều này tôi hoàn toàn mùtịt.
Tối đầu tiên vào ở ngôi nhà gỗ, tôi thậm chí không biết rằng có LêVận Chi tồn tại trên đời. Tối hôm đó tôi vừa gặp La Lập Phàm và biết chuyệnThành Lộ hẹn hò với Cốc Y Dương, chắc đây là lý do Cốc Y Dương cắt đứt liên lạcvới tôi; trong căn phòng khách tối om, tôi nhìn thấy bóng ma như một u linh, tôichạm trán Giản Tự Viễn cũng mất ngủ như tôi.
Kể từ nửa đêm trở đi, tôingủ chập chờn, ngủ mê, toàn là nhìn thấy Cốc Y Dương ở khắp nơi, hoặc trông nhưngười bình thường hoặc trông rất nanh ác. Sau đó là Tần Hoài, rất nhiều, TầnHoài lạnh lùng một cách hấp dẫn. Cuối cùng, Cốc Y Dương và Tần Hoài nhập làmmột, có chung khuôn mặt và tính tình, một gã hề đang nhảy nhót giữa băng lạnh vàlửa hồng.
Người chạy đến cứu tôi không phải là một hoàng tử mà là Hânnghi. Mục Hân Nghi gọi tôi tỉnh khỏi giấc mơ kiểu tiểu thuyết ướt át hạng xoàng.“Xuất phát thôi! Hôm nay trời đẹp, phải ra chơi cho đã! Nghe nói vào hôm nữa sẽcó tuyết rơi, chưa chắc đã ra ngoài được đâu!”
Đầu tôi đau buốt. Tôikhông rõ nỗi đau nào khó chịu hơn nỗi đau nào: bị giày vò tình cảm trong cơn mê,hay là nhức đầu rất bất thường sau khi tỉnh dậy?
“Mọi người cứ đi trướcđi. Đêm qua tôi ngủ không ngon giấc, đang nhức đầu quá.” Tôi thấy trạng thái củamình không thể nhúc nhích vận động mạnh gì được.
“Thế thì cậu càng nên rangoài. Nhức đầu là tại nằm nhà nhiều quá. Tôi cam đoan cậu cứ ra ngoài là khỏengay! Vả lại, người khác thì tôi mặc kệ, nhưng riêng cậu, tôi phải dạy cậu trượttuyết.” Hân Nghi kéo tôi ra khỏi giường.
Tôi cười: “Sao cậu phải ưu áitôi?”
Hân Nghi nói: “Anh chàng to con đẹp trai Cốc Y Dương là người vùngnày, chắc chắn đã biết trượt tuyết, khỏi cần ai dạy; Thành Lộ và ông xã thì mặtnặng mày nhẹ với nhau, tôi không dính dáng đến họ làm gì; chỉ còn lại cậu và gãhọ Giản trì trệ kia, chắc cậu sẽ không để cho tôi và anh ta ngồi cùng bàn chứ?”Hân Nghi cười, nhìn tôi đang ngái ngủ, đầu tóc bù xù. “Điều quan trọng nhất làvì tôi thích cậu, cảm thấy chúng mình hợp nhau.”
Điều đó rất đúng. Tốiqua trong nhà ăn của khu trượt tuyết, tôi và Hân Nghi trò chuyện rất hợp. Tínhcách đáng yêu của cô rất giống Đào Tử, cô bạn chí thân của tôi. Hai chúng tôilập tức thấy quyến luyến nhau.
Được Hân Nghi động viên, tôi chải đầu rồiăn sáng, ngồi uống trà. Khoảng 9 giờ rưỡi, mọi người cùng ra khỏi nhà đi ra bãitrượt tuyết.
Trước khi xuống núi, anh chàng tự phong “sư phụ nhiếp ảnhchuyên nghiệp” Giản Tự Viễn chụp cho cả đoàn tấm ảnh chụp chung lấy ngôi nhà gỗlàm phông.
Đến bãi trượt tuyết mới biết Hân Nghi tự nhận là “Hương Tuyết”không ngoa tí nào. Hân Nghi trên tuyết cũng như tôi xuống nước (tôi là cựu tuyểnthủ bơi lội), thật sự bước vào một thế giới khác, một không gian khác, cô lướtđi rất tuyệt, như thiên lý mã tung hoành. Sau khi dẫn tôi ra tuyến trượt tuyếtlướt vài đường, cô bắt đầu thể hiện các động tác cực khó, liệng, xoay người…Nhân viên sân bãi nói, đây là khu dành cho người mới tập, nếu muốn chơi cho đãthì nên sang tuyến trượt cao cấp. Hân Nghi chỉ vào tôi nói rằng cô còn phảihướng dẫn tôi trượt tuyết.
Cô không chỉ là cao thủ trượt tuyết, mà còn làhuấn luyện viên có kinh nghiệm, rất hiểu tâm lý nữa. Tôi lần đầu trong đời đitrượt tuyết, chân đi giày chuyên dụng thì đứng không vững, còn xỏ chân vào vántrượt là hai tấm ván đá vào nhau lách cách rất ngõ. Nhưng sau hai giờ được HânNghi chỉ dẫn, về cơ bản tôi đã biết trượt ở tuyến dành cho người mới nhậpmôn.
Không khí trong lành, sự mới lạ và niềm vui học tập đã xua tan chứngnhức đầu của tôi thật. Tôi thấy nhẹ nhõm phấn chấn, tinh lực dồi dào, cảm giácrất tuyệt!
Có lẽ Hân Nghi nói đúng: ở lỳ trong ngồi nhà gỗ thì nhức đầulà phải.
Tôi mê mải trong “thế giới hai người” với Hân Nghi, nên khôngchú ý những đồng đội khác, cho đến khi tôi nhìn thấy cô ấy.
Có lẽ Lê VậnChi chỉ là một chấm nhỏ giữa mênh mông tuyết trắng, nhưng là một chấm nhỏ rấtbắt mắt.
Không hẳn là vì cô mặc bộ đồ trượt tuyết đỏ thắm, con người côtỏa ra sự ấm áp nồng nàn, cũng không hẳn là vì cô là người duy nhất không đigiày trượt hay ván trượt tuyết, mà chủ yếu là vì cô bỗng xuất hiện bên cạnh CốcY Dương.
Đứng bên anh, Lê Vận Chi như một con hươu nhỏ đứng bên cạnh convoi. Người phát hiện ra cô trước tiên là Hân Nghi. Cô chỉ về phía xa xa có cáichấm đỏ ở bên cạnh “cây cọc”, nói: “Hôm nay tôi mới hiểu mấy chữ “con chim nhỏkhép nép”! Nếu nói là chim nhỏ nép bên cành dương, thì sẽ chuẩn hơn!”
Tôithầm thở dài. Cốc Y Dương, phục anh rồi, chỉ thoáng không để ý, anh đã gặp nhaumột mỹ nhân. Tôi cười: “Có lẽ trước khi tổ chức chuyến đi, Cốc đại hiệp đã tracứu quỹ đạo của sao Đào Hoa trong tuần này rồi!” Không hiểu sao tôi bỗng mấthứng trượt tuyết.
Trượt thêm một lúc nữa, tôi nói với Hân Nghi: “Cậu giúptôi lâu quá rồi, cậu lên tuyến trượt cao cấp đi! Cậu sẽ gặp một hai anh bạn triân trên tuyết cũng nên! Tôi ở lại đây tập thêm. Lát nữa hai chúng ta đi ăn chútgì đó.”
Hân Nghi đồng ý, cô nói sau một giờ nữa sẽ gặp nhau ở nhà ăn. Rồicô lướt đi.
Tôi không tập tành gì nữa, đem trả bộ ván và đôi giày trượttuyết, rồi vào đại sảnh uống trà nóng, nghĩ ngợi lan man.
Có lẽ mình nênnói rõ với Cốc Y Dương, ít ra cũng nên hỏi rõ về quan hệ giữa anh và Thành Lộ;nói cho cùng, đó là mục đích chính để họ mời tôi đến đây! Nếu anh ta và Thành Lộvẫn còn gì đó chưa dứt khoát, thì hôn nhân giữa vợ chồng Thành Lộ - La Lập Phàmduy trì sao nổi?
Và chính tôi cũng đang muốn tìm đáp án.
Dù khôngyêu nữa thì anh ta cũng nên cho tôi biết lý do.
Đúng lúc này Cốc Y Dươngxuất hiên ở cửa đại sảnh.
Anh cũng không muốn trượt tuyết nữa, chân khôngđi giày trượt tuyết; nhưng điều đáng chú ý là tay anh đang cầm một bó hoatươi.
Những đóa hoa hồng đỏ, hồng vàng nhấp nhô chen nhau.
Anh tađịnh làm gì? Đi gặp gỡ chăng? Định tặng ai? Thành Lộ hay là cái chấm nhỏ màu đỏấy?
Cốc Y Dương đi xuyên qua đại sảnh, bước ra cửa trước, rồi lên chiếcxe buýt cỡ trung đỗ ở ngoài bãi trượt tuyết. Tôi không nghĩ gì nhiều, đứng dậyđi theo đến cửa trước. Thành xe buýt ghi tuyến đường “Bãi trượt tuyết Diên Phong– miếu Phu Tử”.
Không thể tin Cốc Y Dương đến miếu Phu Tử dâng hoa. Chắcmiếu ấy là một điểm đỗ xe hoặc là bến xe ở một thị trấn hoặc huyện ly dưới chânnúi chẳng hạn. Đó là việc riêng của anh ta, không liên quan gì đếntôi.
Tôi quay người, định trở vào phòng trà ở đại sảnh, tiếp tục nhấmnháp vị đắng ở đáy bát trà.
Nghĩ thêm xem, rốt cuộc Cốc Y Dương là ngườinhư thế nào?
Hiện giờ anh ta là kẻ thứ ba xen vào giữa Thành Lộ và La LậpPhàm, nếu anh ta đúng là gã gặp đâu tán đấy, thì tôi nên giúp Thành Lộ nhanhchóng “tỉnh ngộ”, còn tôi cũng hoàn thành sứ mệnh “hòa giải”.
Chiếc xe đãnổ máy.
Tôi quay người trở lại, bước ra khỏi cửa đạisảnh.
“Tắc-xi!” Trước cửa đang đỗ vài chiếc tắc-xi, cả tắc-xi hãng lẫntắc-xi dù, xe con bình thường, xe Jeep 4WD cũng có. Tôi lên chiếc xe đỗ gầnnhất, bảo anh lái xe: “Tôi ra chậm, lỡ chuyến xe buýt kia, anh đi theo nó, rồicho tôi xuống miếu Phu Tử!”
Đường núi ngoằng ngoèo. Lòng tôi bănkhoăn.
Tôi đang làm gì thế này? Tôi chợt cảm thấy mình lại làm thám tử tưrồi đây. Bao nỗi khiếp hãi trong “vụ án năm xác chết” cách đây nửa năm vẫn ámảnh tôi trong mơ, những tưởng đã trôi qua, thế mà hôm nay chỉ vì yêu đương hậmhực kiểu con gái, tôi lại bắt đầu truy tìm những bí mật đời tư của ngườikhác!
Thành Lộ! Chị đã lôi tôi vào cái “đợt nghỉ dưỡng” kiểu gìthế?”
Anh lái xe cho tôi biết miếu Phu Tử chính là bến chính của các xekhách, nằm ở trung tâm huyện; từ đó có thể đi rất nhiều tuyến đường khác. Tôiđịnh nói: đến miếu Phu Tử, chúng ta cứ ngồi trong xe chờ, tôi muốn xem ông xãcủa tôi đi đâu.
Hình như anh lái xe rất nhạy cảm, anh ngoái nhìn tôi, thởdài: “Các cô dại thật, đáng tiếc! Mong sao ông xã của cô chỉ đi làm “công vụ” gìđó mà thôi.”
Tôi gượng cười: “Cứ đi rồi sẽ biết!”
Cốc Y Dươngxuống xe ở miếu Phu Tử, lập tức bước đến trước mặt một anh xe ôm, hai người nóivới nhau mấy câu (chắc là thỏa thuận về giá cả), sau đó anh đội chiếc mũ bảohiểm của anh xe ôm đưa cho, rồi ngồi lên xe máy. Tôi bảo anh tắc-xi bám theohọ.
Anh lắc đầu: “Ôi mẹ ơi, lại cầm cả bó hoa nữa chứ, tặng ai thế khôngbiết?”
Tôi nói quấy quá cho xong: “Tất nhiên không phải tặngtôi.”
Chưa đầy hai mươi phút sau, tôi đã biết rõ địa chỉ bó hoa cần đến.Đến trước một cổng chào cổ kính, Cốc Y Dương xuống xe. Anh xe ôm không phóng đi,chắc hai người đã thỏa thuận anh ta đứng lại chờ. Anh tắc-xi nói: “Thì ra anh ấyđến viếng mộ.”
Nhìn thấy phía trên cổng chào đắp mấy chữ: “Nghĩa trangTuyết Tùng”, tôi cũng kết luận vậy. Tôi nói: “Xem ra, sự việc không như tôitưởng tượng. Anh chờ tôi thêm được chứ?” Con người rất thông cảm này gật đầungay.
Cốc Y Dương đi vào nghĩa trang, rẽ phải rẽ trái một hồi rồi dừnglại ở trước một ngôi mộ, cúi đầu đứng một lúc. Sau đó anh đặt bó hoa xuống trướcmộ. Tôi đứng xa xa nhìn rõ tất cả.
Nhìn anh vóc dáng cao lớn đứng nghiêm,cúi đầu im lặng hồi lâu ở đó, không hiểu sao tôi bỗng cảm thấy có lẽ anh dứttình, quên tình và đa tình đều có cách giải thích. Hoa hồng tượng trưng cho tìnhyêu, người nằm dưới nấm mồ kia không thể là người nhà (cha mẹ anh vẫn còn) haylà bạn bình thường.
Nửa năm về trước đã xảy ra chuyện gì?
Bóng aihơi run run.
Khóc. Anh đang khóc.
Tim tôi bỗng như băngtan.
“Anh ấy là con người rất nặng tình.” Một giọng nói nhẹ ngàng, ở phíasau tôi.
Tôi ngạc nhiên, ngoảnh lại: bộ áo trượt tuyết đỏ thắm. Là conchim nhỏ đứng bên Cốc Y Dương lúc nãy trên bãi trượt tuyết.
Tôi khôngbiết nói gì: “Chắc thế.”
“Người bạn gái – mối tình đầu của anh ấy, annghỉ ở đó.” Cô gái nhỏ yêu kiều nói.
“Thế ư?” Tôi cứ tưởng Na Lan tôi mớilà mối tình đầu của anh ấy. “Xin lỗi, cô là…”
“Mình là Lê Vận Chi, bạngái của Y Dương.”