Chương 35: Càn khôn trong tranh
Trong bóng tối, không thể biết Hân Nghi tỉnh hay đang ngủ mê, tôi khẽ gọi: “HânNghi, Hân Nghi đừng sợ, tất cả vẫn ổn.”
Giản Tự Viễn lên tiếng: “Liệu cóđể cho người ta ngủ yên không đây?”
Cốc Y Dương bật đèn pin, gian hầm cóánh sáng, tôi có thể nhìn thấy Hân Nghi đang mở mắt to, ánh mắt tuyệt vọng, cônói: “Đúng cô ấy, Thành Lộ. Tôi nhìn thấy cô ấy.”
Giản Tự Viễn nói: “HânNghi, vào lúc này em nên cứng cỏi lên.”
“Anh bớt lời đi được không?” CốcY Dương cắt ngang. Anh soi đèn pin một lượt rồi nhẹ nhàng nói: “Hân Nghi, ở đâychỉ có bốn chúng ta, đâu có ai khác?”
Tôi nói: “Chắc Hân Nghi vừa rồi ngủmê…”
“Không. Tôi nhìn thấy Thành Lộ nói chuyện với cậu, lẽ nào cậu khôngbiết? Cô ta đứng chỗ kia, cô ta còn vuốt má cậu…” Hân Nghi gần như sắp òakhóc.
Tôi ôm choàng lấy cô: “Tôi không nhớ mình nói chuyện với chị ấy, cólẽ tôi ú ớ nói mê cũng nên. Cậu chịu khó nghỉ đi. Ở đây chỉ có bốn chúng tathôi, đúng thế.”
“Thế thì cậu nói xem, Thành Lộ có thể đi đâu? Chúng tatoàn phân tích ai giết La Lập Phàm mà không phỏng đoán gì về tung tích của ThànhLộ cả?” Hân Nghi nắm chặt tay tôi, tay cô đi găng mà tôi cảm thấy tay cô lạnhbuốt.
Tôi không biết trả lời cô ra sao, đành nói: “Cậu đừng nghĩ nhiều,tiếp tục ngủ đi. Trời sáng thì chúng ta nghĩ cách xuống núi rồi báo công an.Chắc sự việc sẽ được sáng tỏ.”
“Liệu ta có sống mà xuống núi không?”Chẳng rõ đây có phải câu hỏi hay chỉ là Hân Nghi nói ra nỗi khiếp hãi trong lòngcô.
“Không có lý do gì để không thể.” Nhưng tôi lại thầm tự hỏi mình,mình tin được mấy phần?
Sau đó rất lâu không thấy Hân Nghi nói gì nữa,lại nghe thấy cả tiếng ngáy khe khẽ. Còn tôi thì không thể ngủ nổi, chỉ căng mắtnhìn bóng tối lạnh lùng, nghĩ đến câu hỏi của Hân Nghi.
Chúng tôi có cònsống mà xuống núi không?
Mấy hôm nay có quá nhiều chuyện không sao tưởngtượng nổi. Thời tiết đột biến, nhà khí tượng không dự báo nổi bão tuyết, chúngtôi tất nhiên không thể kiểm soát nổi đã đành nhưng người mất tích và người chếtthì sao đây? Một điều rất tệ hại là trí nhớ của tôi liên quan đến vụ mất tích vàngười chết lại rất rời rạc chắp vá, không sao liên kết thành manh mối gìđược.
Không. Không thể cứ tù mù mãi như thế này.
“Na Lan còn thứckhông đấy?” Cốc Y Dương bỗng hỏi.
Tôi nói: “Chắc anh định kể với em tạisao anh lại biết ngôi nhà gỗ này chứ gì? Lúc ban ngày anh còn do dự, giờ anh choem biết sự thật đi?”
Cốc Y Dương thở dài: “Thứ lỗi cho anh… lúc đó anhkhông ngờ sự việc sẽ diễn biến nghiêm trọng…”
“Vì sự sinh tồn, chúng taphải thành thật thẳng thắn với nhau. Có kẻ đang định giết chúng ta phải không?”Tôi hỏi.
“Nếu đã biết sự thật thì anh đâu có thể để chúng ta phải bị độngnhư thế này? Nhưng anh biết, chắc chắn có liên quan đến ngôi nhà gỗ mà chúng tathuê, có liên quan đến cái chết của Thạch Vi và An Hiểu.” Trong bóng tối nhận ragiọng anh dịch chuyển, anh đang xích lại gần tôi. “Bây giờ anh nói về nguồn cơnban đầu của chuyến đi “nghỉ dưỡng” này.
“Em đã biết rồi, anh luôn khôngtin rằng An Hiểu tự sát, cũng giống như An Hiểu lúc đầu không tin Thạch Vi tựsát, cho nên anh bắt đầu gắng nhớ lại những điều anh biết. Khi An Hiểu thoátkhỏi trạng thái người thực vật, bước đầu có phản xạ, rồi nằm viện, mỗi lần đếnthăm, anh đều cùng cô ấy chơi trò chơi, nhằm kích thích các giác quan để chóngbình phục. Đó là kỹ năng mà một vị bác sĩ thần kinh ở Bắc Kinh dạy anh. Cáchthức rất đơn giản: anh nói thật chậm, từng chữ một, anh nêu một câu hỏi; sau đóbảo cô ấy hãy gắng trả lời, há to miệng càng tốt, và đừng lo rằng anh không nghethấy. Mở đầu là các câu hỏi rất đơn giản, ví dụ em tên là gì, bao nhiêu tuổi, emthích bài hát của ai… Thoạt đầu cô ấy nghe rất chật vật chứ đừng nói là trả lời;nhưng dần dần, nhìn ánh mắt cô ấy có thể biết cô ấy đã hiểu câu hỏi và dang cốnghĩ để trả lời. Hồi đó nếu ai vào bệnh viện số Thẩm Dương gặp anh, thì cứ vàothẳng buồng bệnh sẽ thấy anh đang nói chuyện với cô ấy, ghé miệng và tai côấy.
“Khi cô ấy đã chuyển biến khá nhiều thì trở về nhà dưỡng bệnh. Mộthôm anh nêu câu hỏi bấy lâu anh vẫn bức xúc: có người hại em phải không? Anh nhớrất rõ An Hiểu đang bình tĩnh bỗng tỏ ra rất sợ hãi, ngực phập phồng, chắc chắnlà chưa thể tiếp nhận câu hỏi này. Anh thật vô ý, anh thấy sợ và luôn miệng xinlỗi. Sau đó ánh mắt cô ấy trở nên xa vắng. Anh đoán rằng nếu bị treo cổ hãm hạithì chưa chắc An Hiểu đã nhớ được chi tiết sự việc, và chưa chắc đã biết hungthủ là ai.”
“Sau một thời gian nữa, có lần anh đến thăm, thấy cô ấy đãbình phục rất nhiều, có thể ngồi tựa đầu giường chìa tay ra bắt tay anh. Anh hỏi“Em ăn cơm chưa?”. Cô ấy trả lời “Ăn cơm rồi” bằng một giọng cực khẽ, nếu anhkhông ghé tai sát miệng cô ấy thì không thể nghe ra. Anh rất xúc động, vì đó làlần đầu tiên An Hiểu nói được, dù giọng rất yếu. hôm đó là một cột mốc đáng nhớ,anh lập tức gọi điện cho bác sĩ ở Thẩm Dương vừa qua điều trị cho cô ấy. Ánh mắtAn Hiểu lúc đó hết sức ân cần, hình như rất muốn nói với anh điều gì đó. Anh bènhỏi em đang nghĩ gì, An Hiểu trả lời, chỉ bằng một tiếng, một âm. Thật khôngngờ, đó là âm thanh cuối cùng mà cô ấy nói với anh.” Cốc Y Dương nghẹnngào.
Tôi đưa tay ra chạm lên vai anh, khẽ nắn.. chẳng rõ dưới lớp áo dàyxụ anh có cảm giác hay không.
Tiếng cuối cùng mà An Hiểu nói với Cốc YDương chắc phải liên quan đến mọi chuyện mấy hôm nay.
Sau một hồi lâu,Cốc Y Dương mới nói: “Cô ấy nói là “Hoa”.
“Hoa?”
“Thoạt đầu anhtưởng An Hiểu nói “hoa” là bông hoa, vì cô ấy vốn rất thích hoa, nữ giới nóichung đều thích hoa, nên anh không để ý, chỉ nghĩ lần sau đến thăm sẽ mua tặngAn Hiểu một bó hoa hồng thật đẹp, thật không ngờ đó là lần cuối cùng anh gặp côấy. Ngày cuối tuần trôi qua, anh trở lại Bắc Kinh được hai hôm thì nghe tin AnHiểu đã rạch cổ tay tự tử. Anh gần như phát điên, rồi vộ trở về huyện lỵ - dịpđó gia đình An Hiểu đã chuyển lên huyện - rồi vào ngay công an huyện trình báo,yêu cầu công an điều tra sự việc, An Hiểu không thể tự tử. Nhưng không có mộtchứng cứ nào cho thấy An Hiểu bị sát hại cả, dịp đó cô ấy đã làm được một sốđộng tác đơn giản, cầm cái kéo là chuyện được nhiên; ở hiện trường không có dấuhiệu gì đáng ngờ; mấy năm rồi An Hiểu nằm liệt giường, chẳng va chạm xích míchvới ai.”
“Kể từ đó, anh vẫn luôn cho rằng An Hiểu bị hại, anh muốn tựmình đi tìm sự thật, nhưng biết bắt đầu từ đâu? Không có một manh mối nào hết.An Hiểu từ khi bắt đầu bình phục cho đến khi bọn anh gặp mặt lần cuối, cô ấy chỉnói độc một chữ. Anh nghĩ rất nhiều, chữ “hoa” có liên quan gì đến cái chết củacô ấy? đương nhiên, vắt óc suy nghĩ mãi vẫn không thể tìm ra một mối liên hệnào.
“Sau một thời gian dài, anh bắt đầu suy nghĩ về mối liên hệ giữa haicái chết của An Hiểu và Thạch Vi. Nơi An Hiểu lúc trước treo cổ cũng là nơiThạch Vi đã từng treo cổ - ngôi nhà gỗ. Khi còn sống, hai người rất thân nhau.Và Thạch Vi treo cổ cũng được kết luận là tự sát không có dấu hiệu nào khác. Khảnăng duy nhất là cách giải thích của một vài nhà tâm lý học: An Hiểu bị cái chếtcủa bạn thân Thạch Vi tác động mạnh, tạo nên một thứ ám thị tâm lý gì đó, rồidẫn đến tự sát."
“Anh đau đầu suy nghĩ mãi, cho đến một hôm anh nghĩ đếnkhả năng này: nếu tách bạch ra để xét thì chữ “hoa” của An Hiểu nói hoàn toàn vônghĩa, nhưng nếu liên hệ với Thạch Vi thì lại có chút ý nghĩa. Thạch Vi là nữsinh có năng khiếu nghệ thuật nhất trường trung học, có sở trường hội họa, đangchuẩn bị thi vào học viện mỹ thuật, thế thì chữ “hoa” này có phải là chữ “Họa”không? Nó chỉ là một giả thiết, nhưng giả thiết này đã đưa anh đếnđây.”
Cốc Y Dương không nói tiếp nữa. Tôi nghe thấy vài tiếng sột soạt.anh bật đèn pin, chiếu vào một tờ giấy đã mở ra, chắc anh luôn mang nó bên mình.“Em nhìn đấy, có nhận ra điều gì không?”
Tôi cúi sát nhìn kỹ, đó là bứcký họa phong cảnh. Có thể nhận ra người vẽ rất có nghề, đường nét bay bổng cứngcáp, nếu bảo tôi làm chuyên gia bút tích học thì tôi sẽ đoán rằng, người vẽ nórất tự tin và có chủ kiến. Phía trên cùng bức tranh là một ngôi nhà màu đen,chắc là ngôi nhà đen trong truyền thuyết, ở sân có vài cây thông cao vút, phíasau là sườn núi và rừng thông; phía xa trong bức tranh là một ngôi nhà gỗ màutrắng thấp thoáng ẩn hiện trong rừng cây.
“Có phải ngôi nhà đen là ngôinhà gỗ mà Thạch Vi và An Hiểu đã treo cổ? Còn ngôi nhà trắng… lẽ nào là đây,ngôi nhà gỗ này? Tranh này do Thạch Vi vẽ?” Tôi kinh ngạc.
Cốc Y Dươngnói: “Sau khi An Hiểu mất, cha mẹ cô ấy cho phép anh vào phòng cô ấy sắp xếp lạicác di vật. Bức tranh này nằm trong cuốn album của An Hiểu, kẹp ở trang dán ảnhchụp chung của An Hiểu và Thạch Vi. Cho nên anh đoán rằng bức tranh này là tácphẩm của Thạch Vi. Sau đó anh hỏi cha mẹ An Hiểu, biết rằng cô ấy đã từng sangnhà họ Thạch sắp xếp lại các di vật của Thạch Vi. Anh đoán rằng, cũng giống anh,An Hiểu khi sắp xếp lại cũng đang muốn tìm đầu mối."
“Lúc đầu anh khôngmấy chú ý đến bức tranh này. An Hiểu sưu tầm bức tranh của người bạn thân đãkhuất là chuyện bình thường, dù có liên quan đến “ngôi nhà nhỏ màu đen” cũngchẳng có gì là lạ, vì Thạch Vi chết ở đó, ba người bọn anh cũng từng đến đó“thám hiểm”, ai cũng nhớ rất rõ. Cho nên Thạch Vi có ấn tượng sâu sắc rồi vẽ nênbức tranh cũng phải thôi. Anh thậm chí không bận tâm đến ngôi nhà trắng, vìtrong núi không chì có một, hai ngôi nhà như thế. Nhưng rồi anh nghĩ, Thạch Vivà An Hiểu quen thân nhau từ nhỏ, anh từng nghe cả hai nói rằng từ hồi tiểu họchọ đã hay vẽ tranh để thông tin cho nhau, ví dụ, khi ngồi trên lớp, muốn nói chonhau một bí mật nào đó nhưng không muốn để cô giáo hoặc các bạn biết thì họ vẽtranh, chứ không viết chữ, ví dụ đến giờ ra chơi sẽ chơi nhảy dây hoặc đá cầu,tan học sẽ về nhà ai làm bài tập. Lên trung học thì họ càng hay vẽ tranh để trêumột bạn nam nào đó. Cho nên anh nghĩ, liệu bức tranh này có phải điều bí mật màThạch Vi để lại cho An Hiểu không? Rồi một hôm nghiên cứu thật kỹ, anh đã tìm ranhiều nghi vấn.”
Ngón tay Cốc Y Dương chỉ vào phía sau ngôi nhà màu đenrồi vạch ngoằn ngoèo lên phía trên. Tôi nhận ra giữa rất nhiều nét bút chì đủhướng, có một nét rất mảnh, đứt quãng kéo từ ngôi nhà đen đến ngôi nhàtrắng.
Tôi khẽ nói: “Chỉ là bức ký họa phong cảnh , và là một tấm bảnđồ.”
“Anh cũng có kết luận như thế, nên mới đoán xem liệu cái chết củaThạch Vi và An Hiểu có liên quan đến hai ngôi nhà này không. Anh được biết ngôinhà đen đã bị cải tạo thành biệt thự, một hôm cuối tuần anh đến đó khảo sát vànhận ra ngôi nhà trắng thì vẫn còn nguyên; anh đã xem kỹ ngôi nhà này mà khôngphát hiện ra đầu mối gì lạ. Rồi lại nghĩ, thỉnh thoảng vẫn thấy nhân viên phụcvụ ra vào nhà này, nếu họ thấy anh thập thò ở đây thì dở, cho nên anh nghĩ ra kếhoạch thuê ngôi nhà gỗ được cải tạo từ ngôi nhà đen, đến đây “nghỉ dưỡng” đểnhân đó nghiên cứu ngôi nhà trắng. Giờ mới biết kế hoạch của mình thật ngu xuẩn.Ban ngày, sợ sẽ chạm trán ai đó, cho nên hai ngày đầu mới đến, mỗi tối anh dànhít nhất 2 tiếng để đến ngôi nhà trắng này lục tìm. Anh từng kiểm tra từng tấccủa gian hầm này, nhưng không phát hiện được gì. Mấy ngày vừa qua, nhất là kể từlúc Thành Lộ mất tích, suốt ngày anh thấy mình như húc vào tường đá, hậm hực vôích với những tấm ván ken rất khít, anh thất bại thảm hại.”
Tôi nói:“Thảo nào anh mang theo cả chiếc đèn pin cực mạnh. Em cứ tưởng chi người ưa kíchthích như em mới luôn đem theo nó.” Sau khi Na Lan thoát khỏi “vụ án 5 xácchết”, mục 1 của “bách khoa đời sống Na Lan” nên viết là “luôn đem theo đènpin.”
Cốc Y Dương hơi ngạc nhiên: “Thì ra em quan sát cũng rất tỉ mỉ… tấtnhiên cũng không có gì là lạ, vì em luôn là người thích quan sát, không nhẹ dạcả tin. Thảo nào, La Lập Phàm chế, em cũng nghi ngờ cả anh.”
Tôi nói: “Emnghi ngờ tất cả mọi người, kể cả em.” Tôi nghĩ một chút rồi nêu ví dụ: “Có lẽanh không biết, đêm Thành Lộ mất tích, em đã mộng du rồi trèo lên gian gác nhỏ,cho nên em không thể chứng minh 100% mình luôn tỉnh táo.”
“Sao em biếtchính mình mộng du?”
“Hân Nghi và Giản Tự Viễn đã nhìn thấy.” Tôi thởdài. “Hân Nghi vừa nói thấy em và Thành Lộ nói chuyện, nhưng chính em không biếtgì hết, chắc lúc nãy đang mộng du.”
Cốc Y Dương hơi do dự, rồi nói: “Anhcũng nghe thấy em và Thành Lộ nói chuyện.”