Chương 54: vĩ thanh 2
Có một người đứng nhìn Na Lan từ sở công an Giang Kinh bước ra. Người ấy mỉmcười hài lòng. Hoan nghênh sinh viên Na Lan đã trở về.
Quá dễ nhận ra, NaLan rất thiểu não. Người ta vẫn bảo sau mùa đông thì dễ phổng phao, nhưng Na Lanthì gầy rộc đi. Người ấy bỗng nhận ra mình đang ái ngại tiếc ngọc thương hoa, cólẽ vì quá chú ý đến Na Lan, mình sắp tẩu hỏa nhập ma rồi. Người ấy hiểu rõ tẩuhỏa nhập ma nguy hại ra sao, người ấy từng chứng kiến những kẻ quá đắm đuối cókết cục như thế nào, cho nên người ấy luôn nhắc nhờ mình phải giữ được tâm tháicân bằng. Tay đang đút túi áo khoác, ngón tay mân mê lưỡi dao găm đã rút ra mộtnấc, lạnh buốt; tâm trạng người ấy cũng lắng xuống rất nhiều.
Người ấy đãnghe nói Na Lan đi đông bắc, suýt nữa thì bỏ mạng, gần đây thỉnh thoảng lại ravào sở công an,chắc là hỗ trợ cảnh sát hai nơi kết thúc vụ án.
Kết thúclà cách nói tương đối thôi. Người ấy hiểu rõ hơn ai hết, trong cái xã hội ngàycàng phức tạp này, những vụ án có thể kết thúc thật sự, hiếm như tìm vàng trongsa mạc.
Người ấy cũng mừng vì Na Lan đã an toàn thoát nạn, người ấy khôngphải thất vọng. Vì Na Lan cuối cùng sẽ thuộc về người ấy.
Cũng như hầuhết mọi lần, lập luận của người ấy lại chính xác.
Không lâu sau khi ngườiấy mất hút trong dòng người vô tận, thì ở phía dưới cây cầu vượt bên đường LaoSơn cách sở công an vài con phố, một cô gái mặc áo gió màu đỏ nhạt, đi ủng dahươu, đang đứng đối diện với tấm biển gỗ đen mốc lem nhem. Tấm biển viết mấydòng nguệch ngoạc. Nhận chế tác in ấn các loại thẻ: làm lại chứng minh thư, thẻcông tác, thẻ sinh viên, hộ chiếu; công nghệ tiên tiến, đảm bảo chính xác khôngsai sót; giá rẻ nhất Giang Kinh. Chi tiết xin liên hệ: 18645393162.
Phíasau tấm biến là chiếc chăn bông cũ rách, không thấy người. Cô gái nhìn quanh,dân chúng rảo bước ngược xuôi, mải lo nghĩ việc của mình. Cô rút di động ra, Mànhình phản chiếu khuôn mặt vốn xinh xắn ưa nhìn có đôi nét phong sương và nhữngvết nẻ do giá lạnh. Cô tự tin ở làn da của mình, biết rằng trước khi xuân về,làn da sẽ lại mịn màng, mình sẽ lại xinh đẹp. Cô nhập số điện thoại kia vàmáy.
"A lô, cứ nói đi, thẻ Toàn Mỹ xin nghe." Một giọng nam hơi "tháigiám"
"Tôi biết anh ở gần đây thôi, ra đây chúng ta nói chuyện. Tôi cầnmột chứng minh thư và một hộ chiếu. Ảnh, tôi đã cầm theo. Anh ra đây hai bên sẽbàn về giá cả. Tôi cần nhất là chất lượng. Nếu chất lượng và độ tin cậy khôngđạt thì đừng ra nói chuyện làm gì." Cô tỏ ra rất phong độ, kẻ cả.
“ThẻToàn Mỹ’’ ở đầu kia bình tĩnh nói: “Tiền nào của nấy, chất lượng tùy thuộc vàogiá cả. Tôi phát một giá, dành cho sản phẩm hạng bét để lòe đối phương thôi, nếumuốn quan mặt các cơ quan chính quyền thì phải trả giá cao bọn tôi mớilàm.”
“Tiền không thành vấn đề, nhưng tôi không vươn cổ ra cho các ngườichặt chém đâu, tôi biết giá thị trường, đừng hòng lừa tôi. Tôi không tin bất cứai.” Cô dõng dạc nói.
“Yên tâm đi, chữ Tín trên hết, là nguyên tắc củabọn tôi.”
Nghĩ đến “chữ tín”, cô thở dài. Thời buổi này còn có ai giữ chữtín? Cô nói: “Sau một giờ nữa, ta gặp nhau ở quà Starbucks ngã tư đường GiaoĐông - Thông Hóa. Tôi mặc áo gió màu vàng chanh.”
“OK, nhất định sẽđến.”
Cô gái thở phào nhẹ nhõm, sải bước ra khỏi gầm cầu vượt, cởi áo gióđỏ nhạt, lộn trái, mặt này là màu vàng chanh.
Ở một góc khác của thànhphố, trong “câu lạc bộ Kính Hoa Duyên” thuộc top 5 hàng đầu thành phố GiangKinh, một vị khách thường xuyên có mặt, vẻ như ngẫu hứng hỏi một vị rất đẳngcấp: “Có biết nghệ nhân nào tẩy hình xăm không, ông mách tôi với?”
Vị nàytrên người đang có ba hình xăm không lớn, cười nói: “Đương nhiên tôi biết, nếuông rỗi thì mai tôi dẫn ông đến một nơi.” Rồi vị này nhìn lại con người đối diệnrất “tay chơi”, tuổi đã trung niên, nhưng trông chỉ như mới ngoài ba chục, cógia sản triệu đô, chả trách gái đẹp bám theo hàng đàn, nhưng thường rất cẩntrọng, điềm tĩnh, không rõ người có xăm trổ gì không.
“Không cần. Cho tôisố di động và địa chỉ là được.” Giọng ông “tay chơi” chắc nịch, có một sức mạnhkhiến người khác không thể không nghe.
Lấy số di động và địa chỉ xong,ông “tay chơi” dẫn hai người đẹp rời câu lạc bộ, đi sang khách sạn Cao Đăng đốidiện với quảng trường Đằng Long. Trong phòng “tổng thống”, cả ba người cởi hếttrang phục, tận hưởng lạc thú. Về sau hai người đẹp mới nhận ra chân phải “sếp”này vẫn đi chiếc bít-tất kéo lên tận đầu gối, từ đầu đến cuối cuộc vui không hềtháo ra.
Hết
Em '�ic8 �c lý do để cảm nhận và mến thương anh như hồi học đại học: một conngười có khí phách, không ra vẻ ta đây, con người dám xả thân… Có lẽ em đã nóiquá nhiều thì phải?”
“Cô nói tốt lắm.” Du Thư Lượng nghĩ ngợi, rồi hỏi:“Những ngày vừa qua cô đã thích ứng trở lại rồi chứ?”
Tôi hơi ngần ngừ:“Cũng ổn ạ. Không kể thỉnh thoảng đến chỗ đội trưởng Ba ở đây, cuộc sống của emđã trở lại bình thường.”
“Đây mới chính là vấn đề.” Du Thư Lượngnói.
Tôi ngạc nhiên: “Vấn đề?”
“Theo lẽ thông thường, sau khi trảqua những thử thách như cô ở núi Trường Bạch, người ta cần một quá trình mới cóthể thích ứng với cuộc sống cũ, nhưng cô thì… tôi nghĩ nghĩ rất cứng cỏi, nhưngnhững kích thích, những nỗi sợ hãi, những cú sốc tình cảm ấy đều là tồn tạikhách quan, chúng sẽ hằn sâu trong tâm trí cô. Thời gian qua cô đã khống chếnhững cảm xúc và kích thích đó rất tốt, không để chúng ảnh hưởng đến cuộc sống,nhưng chúng chỉ bị khống chế chứ không thật sự tan biến, khi cô mất cảnh giác,chúng sẽ bùng nổ… nói bùng nổ e hơi nặng, nhưng chắc cô đã hiểu ý tôi làgì.”
Tôi lặng lẽ gật đầu.
Hồ sen trong Đại học Giang Kinh, ôm hôn,ảo giác, tình cảm rối bời… bùng nổ.
Du Thư Lượng lại ngẫm nghĩ, rồi nói:“Ý tôi là, đến nay cô vẫn xuất hiện ảo giác, có thể coi đó là hiện tượng bìnhthường, hợp tình hợp lý. Nhưng, dấu hiệu ban đầu của một số bệnh thần kinh cũngcó thể giải thích rất hợp tình hợp lý, nếu không được quan tâm điều trị đúnghướng thì sẽ phát triển theo chiều hướng tiêu cực.”
Tôi lại gật đầu nói:“Trong một tháng liền, em xin thầy kiểm tra định kỳ và điều trị cho.”
DuThư Lượng cười: “Không cần chính quy như thế đâu. Sau mỗi lần tan học, thầy tròta nói chuyện một lúc là được. Cô biết rồi, tôi luôn rất thận trọng trong việckê đơn, tôi nghĩ, cô ở giai đoạn này chưa cần thiết phải dùng thuốc.”
Tôiđứng bên cửa sổ phòng làm việc nhìn thầy Du Thư Lượng đang bước ra khỏi cổngchính Sở công an. Cửa phòng lại mở. Ba Du Sinh bước vào, anh nói: “Tin tốtlành.”
Khi nói “tin tốt lành” anh không bao giờ thể hiện vẻ vui mừng hồhởi, tính anh vẫn thế. Lần này có thể nói sắc mặt anh hơi nghiêmnghị.
Tôi gượng cười: “Bác sĩ Du nói em có vẫn đề thần kinh, mà là tintốt lành ư?”
Ba Du Sinh mỉm cười: “Không phải chuyện đó. Còn nhớ tấm ảnhtrong cái hộp chứng cứ, có một người thò cẳng chân xăm hình phượng hoàng chứ? Đãtìm thấy người ấy.”
“Thế ạ? Đúng là tin tốt lành. Phải thẩm vấn hắn đếnnới, chắc hắn biết rất nhiều chuyện.”
“Hắn chết rồi.” Ba Du Sinh nói.Thảo nào vẻ mặt anh nghiêm nghị. "Xác hắn được tìm thấy ở một thung lũng trongkhu nghỉ dưỡng. Cùng nơi đó còn thấy một cái xác nữa. Đoán xem làai?"
"Lê Vận Chi?" Tôi suy luận dễ thôi: vì Lê Vận Chi sảy chân rơi xuốngvực ; và cho đến giờ chỉ có xác cô ta và Mục Hân Nghi là chưa tìmthấy.
"Rất đúng." Ba Du Sinh nói. "Bọn Vạn Tiểu Lôi rất lì lợm, nhưngchúng đều thừa nhận: khi truy đuổi cô, tên Phạm Hoa Vũ đã trượt chân rơi xuốngdốc núi."
Tôi chép miệng: "Cũng tốt, ít ta cũng sáng tỏ được một chitiết."
Ba Du Sinh gật đầu.
Anh và tôi đều biết, hiện nay chỉ chưabiết tung tích Mục Hân Nghi. Bọn Vạn Tiểu Lôi một mực phủ nhận đã nhìn thấy hoặcsát hại Mục Hân Nghi, nhưng trong môi trường thời tiết khắc nghiệt như thế, xácsuất sinh tồn có được là bao?