Chương 290: Một đời một kiếp không rời không bỏ (2)
Mộ Như Nguyệt hơi rũ mắt, trước mắt hiện lên dung nhan nam nhân tuấn mỹ như thần, ánh mắt trở nên nhu hòa: "Phượng Kinh Thiên, hắn là nam nhân của ta, nam nhân duy nhất đời này kiếp này, cũng là tia nắng mặt trời trong sinh mệnh ta, ta vĩnh viễn sẽ không quên lần đầu tiên gặp hắn, khuôn mặt tươi cười của thiếu niên ngày đó giống như mặt trời trong mùa đông giá rét chiếu sáng trái tim ta.... Hắn đã vì ta trả giá quá nhiều, điều duy nhất ta có thể hồi báo chính là một đời một kiếp không rời không bỏ."
Một đời một kiếp không rời không bỏ....
Tình cảm tốt đẹp cỡ nào?
Ánh mắt Phượng Kinh Thiên trầm xuống, cuối cùng vẫn là vì hắn đến quá muộn sao? Nếu hắn có thể gặp nàng sớm hơn Dạ Vô Trần, có phải nàng sẽ yêu hắn?
Có điều, lời này nói ra cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
"Nữ nhân", Phượng Kinh Thiên nuốt chua xót vào bụng, khuôn mặt yêu nghiệt mị hoặc động lòng người như thế: "Hôm nay, ngươi... tại sao lại buông tha ta? Với tính cách có thù tất báo của ngươi thì sẽ không buông tha bất cứ kẻ địch nào, ta đã từng phong ấn thực lực của ngươi, bức bách ngươi ở lại, cũng suýt chút nữa đẩy ngươi vào hoàn cảnh nguy hiểm, vì sao ngươi không giết ta? Chỉ cần ngươi muốn, Phượng Kinh Thiên ta nhất định sẽ không phản kháng."
Tại sao?
Mộ Như Nguyệt cười nhạt: "Ta đã nói rồi, ta giết bọn họ là vì bọn họ không muốn buông tha ta, ta sẽ không để người thân của mình gặp nguy hiểm, nhưng Phượng Kinh Thiên, ngươi không muốn giết ta, càng không muốn tổn thương người thân của ta, vì sao ta phải giết ngươi? Huống chi, nể mặt tiền bối ta sẽ tha cho ngươi một mạng, có điều, từ nay về sau ta không hi vọng ngươi lại dây dưa ta, nếu không đừng trách ta khiến ngươi đoạn tử tuyệt tôn!"
Một khắc kia, nàng rõ ràng nhìn thấy sự tuyệt vọng và hoảng sợ trên mặt hắn, thậm chí không màng tất cả chạy về phía nàng, dù đối địch với Phượng Tường cũng muốn bảo hộ nàng....
Cho nên, từ lúc đó nàng đã tha thứ Phượng Kinh Thiên.
Nhưng cũng chỉ như thế mà thôi.
Đối với Phượng Kinh Thiên, nàng trước giờ đều không yêu, cả đời này, nàng chỉ yêu một nam nhân....
"Đoạn tử tuyệt tôn? Nữ nhân, ngươi vẫn ngoan như vậy." Phượng Kinh Thiên ai oán, hắn vĩnh viễn không quên được lúc trước bị nữ nhân này đạp một cái, kí ức vẫn còn mới mẻ đấy.
Nhưng mà một đạp đó càng làm hắn yêu nữ nhân này hơn....
Mộ Như Nguyệt ngừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn không trung, nhàn nhạt nói: "Phượng Kinh Thiên, ta nên rời đi."
Trong lòng Phượng KInh Thiên hung hăng chấn động, hắn biết, nếu nàng đã khôi phục thực lực sẽ trở về bên nam nhân kia....
"Ta biết trong lòng ngươi vẫn giận chuyện ta đã làm với ngươi, ta cũng không hi vọng xa vời ngươi có thể hoàn toàn tha thứ cho ta, chỉ hi vọng ngươi có thể để ta làm chút gì đó để chuộc tội."Phượng Kinh Thiên khẽ nhấp môi, ánh mắt yêu mị nhìn Mộ Như Nguyệt, nồng đậm tình cảm, tựa hồ có thể làm người ta bỏng cháy...
Đối với nàng, hắn vẫn không thể buông tay.
Có điều, hắn sẽ không sử dụng loại thủ đoạn cưỡng bách nàng nữa, sẽ chỉ làm nàng nguyện ý tiếp nhận tình cảm của hắn... cho dù có phải tốn thời gian cả đời.
"Phượng Kinh Thiên, ngươi cũng không nợ ta cái gì, ta không cần ngươi bồi thường", Mộ Như Nguyệt lắc đầu nói, "Ta nên về nhà, ngươi tự bảo trọng, hi vọng lần sau gặp lại ngươi có thể buông tha tình cảm này để có một khởi đầu mới, ta không thích hợp với ngươi, cũng sẽ không yêu ngươi, mặc kệ ngươi làm bao nhiêu việc đi nữa, trong lòng ta chỉ có hắn, thiên địa hủy diệt cũng không thay đổi."