Chương 297: Mộ như nguyệt trở về (3)
Nói tới đây, Tiêu lão ho khan hai tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lung lay vài cái, suýt nữa ngã xuống.
Vừa rồi chặn một kích của Nam Cung Tử Phượng đã khiến lục phủ ngũ tạng của hắn bị trọng thương, có thể kiên trì đến bây giờ đã là cực hạn.Mộ Như Nguyệt vội vàng lấy một viên đan dược từ trong nhẫn không gian ra nhét vào miệng Tiêu lão, vừa vào miệng, đan dược hóa thành một dòng nước ấm chảy vào bụng, vết thương của hắn dần dần khôi phục lại như cũ.
Tiêu lão hơi sửng sốt, đan dược sư đỉnh địa giai? Nhưng cho dù nàng mạnh mẽ cũng chỉ mới đột phá thiên phú thôi, làm sao có thể là đối thủ của Nam Cung Tử Phượng đã là thiên phú trung cấp?
"Đại tiểu thư, ngươi mau rời khỏi nơi này, chỉ cần ngươi còn sống, chính là hi vọng của Tiêu gia chúng ta!" Ánh mắt Tiêu lão nôn nóng, nha đầu này là truyền nhân tiếp nhận truyền thừa của lão tổ tông, nếu nàng không chết, Tiêu gia liền có hi vọng chấn hưng, hắn cũng có mặt mũi đối mặt với lão tổ tông nơi chín suối.
Mộ Như Nguyệt khẽ rũ mắt, cũng không đáp lời Tiêu lão, nàng chợt ngẩng đầu nhìn về phía mọi người trong lá chắn, nhẹ giọng nói: "Cha, mẹ, gia gia, Mộ Như Nguyệt đã trở lại...."
Đúng vậy, nàng đã trở lại.
Nếu nàng đã trở về thì nhất quyết sẽ không cho phép Nam Cung Tử Phượng động đến một người nào của Tiêu gia!
"Nguyệt Nhi! Đi mau!" Trong lòng Thánh Nguyệt phu nhân chấn động, lập tức hoảng loạn, "Nam Cung Tử Phượng muốn đối phó ngươi, ngươi đi mau! Vô Trần và đại ca ngươi đã đến Trung Châu tìm ngươi, ngươi mau đi tìm bọn họ, ngày sau lại báo thù cho chúng ta!"
Đi mau...
Thánh Nguyệt phu nhân cắn chặt môi, ánh mắt cầu xin nhìn thiếu nữ.
"Ngươi yên tâm", Mộ Như Nguyệt cong khóe môi, cười lạnh nói, "Hôm nay chỉ cần ta ở đây, tuyệt đối không để Nam Cung Tử Phượng thương tổn người Tiêu gia!"
Nàng quay đầu nhìn về phía Nam Cung Tử Phượng, dung nhan tuyệt mỹ vô cùng kiên định.
Ngữ khí như vậy, căn bản khiến người khác không thể hoài nghi lời nàng nói...
"Ha ha ha!" Nam Cung Tử Phượng khôi phục lại tình thần, nghe xong lời nói tự cho là đúng của Mộ Như Nguyệt, nàng lập tức cười điên cuồng, tiếng cười tràn ngập hàn ý, "Mộ Như Nguyệt, không, Nguyệt tôn! Ngươi cho rằng ngươi đột phá thiên phú thì sẽ là đối thủ của ta? Vậy cũng quá buồn cười đi, ta tuyệt đối sẽ không nhường Vô Trần ca ca cho nữ nhân như ngươi!"
Nói đến đây, nàng hơi ngừng một chút, nở nụ cười kiêu căng.
"Nhưng mà, Mộ Như Nguyệt, hiện tại ta sẽ không giết ngươi, ta sẽ bắt ngươi lại, tra tấn ngươi, làm mọi cách để hủy đi kí ức của Vô Trần ca ca, làm hắn yêu ta, còn ngươi, nhất định phải nhìn chúng ta ân ái cả đời, nhìn nam nhân ngươi yêu cùng ta ân ái triền miên."
Giết nàng, làm sao có thể tiêu tan sự ghen ghét trong lòng mình?
Chỉ có để nàng tận mắt chứng kiến Vô Trần ca ca triền miên cùng mình mới có thể khiến nàng đau lòng muốn chết, càng muốn để nàng nhìn thấy mình cùng Vô Trần ca ca sinh con đẻ cái, như thế mới là phương pháp tốt nhất để trả thù nàng.
Khiến nàng chịu nỗi khổ mà mình phải chịu ở kiếp trước...
Mộ Như Nguyệt hơi ngước mắt, thần sắc đạm mạc nhìn Nam Cung Tử Phượng: "Thứ nhất, ngươi không có cách nào xóa đi kí ức của Vô Trần đối với ta, đây chỉ là ý nghĩ kì quái của ngươi mà thôi, thứ hai, cho dù Vô Trần quên ta, hắn cũng sẽ không yêu ngươi."Sắc mặt Nam Cung Tử Phượng biến đổi.
Nàng biết rõ lời Mộ Như Nguyệt nói là sự thật.
Kiếp trước nàng không chỉ hại chết Mộ Như Nguyệt, ngay cả Tử Hoàng ca ca cũng không buông tha, bởi vì nàng biết rõ cho dù Mộ Như Nguyệt chết, Tử Hoàng ca ca cũng không yêu nàng, chỉ có hắn cũng ngã xuống, nàng mới có cơ hội.
Nhưng mà, kiếp trước Tử Hoàng ca ca yêu Nguyệt tôn, kiếp này, Quỷ Vương Dạ Vô Trần mất đi kí ức lại yêu Mộ Như Nguyệt.
Đây thật sự là trời định sao?
Không!
Nàng không cam lòng!
Dù chỉ có một phần vạn cơ hội, nàng cũng muốn có được nam nhân kia...