Chương 451: Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi (9)

"Nguyệt Nhi", Diêu Vân Thanh quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, cười nhạt, "Nếu ngươi đã đến đây, ta cũng không tính trở lại học phủ nữa, không biết sau khi ta rời khỏi học phủ, ở đó có xảy ra chuyện gì nữa không?"

Mộ Như Nguyệt lắc đầu: "Trong học phủ không có chuyện gì, có điều...."

Khi nói chuyện, nàng cúi đầu nhìn bụng mình, nở nụ cười tuyệt mỹ. Lúc này, nàng không còn lạnh lùng nữa mà giống như một mẫu thân ôn nhu, cẩn thận chăm chú nhìn hài tử của mình.

Diêu Vân Thanh nhìn theo ánh mắt nàng, lúc nhìn xuống bụng nhỏ, nàng hơi ngẩn ra một chút: "Nguyệt Nhi, chẳng lẽ ngươi đã...."

"Ân", Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu, "Ta mang thai."

Tin tức bất thình lình làm Diêu Vân Thanh ngây ngẩn, sau khi hồi phục tinh thần, sắc mặt tràn đầy vui sướng, nàng cầm lấy tay Mộ Như Nguyệt, kinh hỉ nói: "Ngươi... ngươi thật sự mang thai?"

Diêu Vân Thanh thật sự cảm thấy vui vẻ cho Mộ Như Nguyệt.

Tuy người Diêu gia đối với nàng không tồi, nhưng nàng cũng không nghĩ mình là người nhà Diêu gia, nàng nhớ thân phận mình ở Trung Hoa, cho nên, ở cái nơi xa lạ này, nàng xem Mộ Như Nguyệt là người thân duy nhất của mình.

Chính vì nguyên nhân này mà lúc trước, hai nữ tử xa lạ trở nên thân thiết với nhau.

"Khụ khụ", Chương Lâm ho khan hai tiếng, quét mắt về phía bụng Mộ Như Nguyệt, "Nha đầu, lão nhân ta từng học đoán mệnh, có muốn ta giúp ngươi xem hài tử trong cơ thể ngươi không?"

Mộ Như Nguyệt nao nao, gật gật đầu: "Vậy làm phiền."

"Không phiền toái, ngươi là bằng hữu của đại tiểu thư, đương nhiên ta muốn giúp ngươi, không phải lão nhân ta nói khoác, bản lĩnh đoán mệnh của ta rất lợi hại."

Chương Lâm mỉm cười, chăm chú nhìn lòng bàn tay Mộ Như Nguyệt, hắn hơi nhíu mày, ánh mắt có chút kinh ngạc.

"Làm sao vậy?" Trong lòng Mộ Như Nguyệt lộp bộp, chẳng lẽ đứa nhỏ có vấn đề gì?

Nghe nàng hỏi, Chương Lâm hồi phục tinh thần, vẻ mặt có chút cổ quái: "Kỳ quái, ta có thể nhìn thấy trong bụng ngươi quả thật có một sinh mệnh tồn tại, nhưng mà sinh mệnh kia sinh trưởng quá chậm...""Sinh trưởng quá chậm, có ý tứ gì?"

"Cái này ta cũng không rõ lắm, nha đầu, ngươi mang thai mấy tháng?" Chương Lâm lắc lắc đầu, đây là lần đầu tiên hắn gặp tình huống như vậy.

Mộ Như Nguyệt nhíu mày: "Đã bốn tháng."

"Bốn tháng? Không đúng a, mạch thai bốn tháng không nên như thế, chỉ có thể nói hài tử của ngươi quá kì quái, nha đầu, dựa theo tình trạng hiện giờ của ngươi, đứa nhỏ này phải mất mấy năm mới sinh ra được, hắn cần rất nhiều năng lượng để sinh trưởng, ngươi căn bản không cung cấp đủ, cho nên ít nhất phải mất thời gian ba bốn năm."

"Ba bốn năm?" Diêu Vân Thanh chớp chớp mắt, bật cười nói, "Nguyệt Nhi, ngươi sẽ không sinh ra một Na Tra đi? Ha ha ha!"

Mộ Như Nguyệt không nói gì, nàng hơi trầm tư.

Không sai, lúc trước dọa Thao Thiết bỏ trốn chính là đứa nhỏ này, hắn còn ở trong bụng đã có thể tu luyện, mà rốt cuộc hắn có lai lịch gì....

"Nha đầu", Chương Lâm trầm mặc nửa ngày, lắc lắc đầu nói, "Ta cũng không rõ hài tử của ngươi rốt cuộc có tương lai thế nào, chẳng qua nếu ngươi muốn nhanh sinh hắn ra thì cần phải cung cấp một lượng lớn nguyên khí cho hắn, tới một mức nào đó nhất định hắn có thể sinh ra, nhưng mà nếu cứ như vậy tốc độ tu luyện của ngươi sẽ chậm đi rất nhiều."

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện