Chương 493: Mẫu tử nhận nhau (3)
"Là... là Tĩnh Nhi tiểu..."
"Thạch Lam ngoại công, sao ngài ở đây?"
Lúc này, một thanh âm ngọt ngào từ phía sau truyền đến.
Sắc mặt Thạch Lam hơi buông lỏng, quay đầu nhìn Tiêu Tĩnh đang bước đến, ôn hòa nói: "Tĩnh Nhi, cha ngươi đâu?"Tiêu Tĩnh ngẩn ra, cắn cắn môi, trầm mặc không nói.
Trong lòng sinh ra bất an làm Thạch Lam cau mày: "Tĩnh Nhi, ngươi là đứa bé ngoan, đừng lừa gạt ngoại công, mau nói cho ngoại công, cha ngươi đâu?"
Đáy mắt Tiêu Tĩnh lộ ra vẻ mờ mịt, oa một tiếng nhào vào trong ngực Thạch Lam, đáng thương nói: "Ngoại công, là ta không tốt, là ta hại chết cha!"
Thân thể Thạch Lam cứng đờ, sắc mặt chợt trầm xuống: "Ngươi nói cái gì?"
Tiêu Tĩnh sụt sùi, hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu nhìn Thạch Lam: "Ngày đó, hậu nhân Tiêu Vân bức bách cha, còn muốn diệt Tiêu gia, Tĩnh Nhi bất đắc dĩ mới... mới...."
Câu kế tiếp Tiêu Tĩnh nói gì, Thạch Lam đều không nghe thấy, trong đầu hắn không ngừng vang vọng mấy chữ...
Hậu nhân Tiêu Vân!
Tiêu Vân đáng chết kia, hậu nhân của hắn lại xuất hiện ở Trung Châu, còn tới Tiêu gia!
Trong lòng Thạch Lam lập tức phẫn nộ.
Hắn không quên năm đó hắn cũng là thiên tài, vì có Tiêu Vân tồn tại cho nên hắn không thể trở thành thiên tài được mọi người chú ý.
Cho đến khi Tiêu Vân đắc tội Diêu gia, hắn mới có thể được mọi người để vào mắt.
Nhưng hôm nay hậu nhân của hắn dám giết Tam nhi, hắn sẽ khiến bọn họ biết đắc tội Tiêu gia sẽ có kết cục gì!
"Đi, dẫn ta đi gặp hậu nhân Tiêu Vân, dám giết người của ta, ta muốn bọn họ đẹp mặt!"
"Không được!" Tiêu Tĩnh sợ tới mức mặt trắng bệch, vội vàng bắt lấy tay Thạch Lam, nôn nóng nói: "Hậu nhân Tiêu Vân có Diêu gia che chở!"
Lúc này Thạch Lam đã hoàn toàn bị phẫn nộ che mờ lý trí, đôi mắt đỏ như máu, hắn cười ha ha, nghiến răng nghiến lợi nói: "Diêu gia che chở? Diêu gia che chở thì sao? Dù ta có liều cái mạng già này cũng muốn khiến bọn họ chết không có chỗ chôn!"
Dứt lời, cũng không đợi những người khác kịp phản ứng, thân thể chợt lóe nhảy ra ngoài cửa sổ.
Nhìn phương hướng lão giả áo đen rời đi, ánh mắt Tiêu Tĩnh trầm xuống, làm sao còn có chút ủy khuất, lo lắng nào?
"Tĩnh Nhi tiểu thư, tại sao ngươi làm như vậy?" Trưởng lão Tiêu gia hơi phẫn nộ, "Ngươi làm như vậy không phải muốn Thạch Lam trưởng lão đi chịu chết sao?"
Khóe môi Tiêu Tĩnh cong lên, nở nụ cười âm trầm: "Không sai, đúng là ta muốn hắn đi chịu chết, đồ vô dụng giữ lại làm gì?"
Mọi người không ngờ nàng sẽ dứt khoát thừa nhận như vậy, cả đám ngây ngẩn, ánh mắt kinh ngạc.
Tại sao tiểu thư giết Tiêu Tam gia còn chưa đủ, ngay cả Thạch Lam trưởng lão cũng không buông tha?
"Các vị trưởng lão, hiện tại ta ở Tiêu gia đã không còn người thân, ta muốn rời khỏi cái gia tộc này, phiền các vị trưởng lão giúp ta xóa tên khỏi gia phả."
Nói xong, Tiêu Tĩnh cũng không thèm để ý tới phản ứng của mấy người, lập tức đi về phía cửa, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm..."Đi, chúng ta mau đi xem một chút, đừng để Thạch Lam trưởng lão liên lụy đến Tiêu gia chúng ta."
Đám trưởng lão cuối cùng không rảnh đi lo mấy chuyện khác, vội vàng cùng nhau ra ngoài.
Các trưởng lão khác hai mặt nhìn nhau, bất đắc dĩ cười khổ. Vừa rồi bọn họ đều nghe thấy lời Tiêu Tĩnh nói, không ngờ hậu nhân của Tiêu Vân bị trục xuất năm đó lại trở về, hơn nữa còn có quan hệ với Diêu gia.
Bất luận thế nào, bọn họ đều không thể để chuyện nghiêm trọng xảy ra...