Chương 2: Chương 1

Tiếng chim hót vui tai, hương thức ăn quấy nhiễu khứu giác.

Tô Mặc không nghĩ tới mình còn có thể mở mắt, càng không nghĩ tới cả đời này hắn lại vẫn có cơ hội nhìn thấy Tuyết Thảo, là một giấc mộng, hay là hắn đã xuống đia phủ? Nhưng trong địa phủ không nên có ánh mặt trời tươi đẹp như vậy, nào có chăn bông ấm áp như thế. Quả nhiên vẫn là nằm mơ rồi......

Tâm trạng Tuyết Thảo rất tốt khe khẽ hát điệu dân ca, đang ăn một bữa cơm thơm ngào ngạt, khuôn mặt nghiêng nghiêng của nàng dưới sự chiếu sáng ánh mặt trời buổi trưa có vẻ ấm áp mà yên tĩnh, Tô Mặc nhịn không được nheo mắt lại nhìn đến ngây ngốc.

Có thể có một giấc mộng như vậy, cũng không tệ.

Có lẽ do ánh mắt quá nóng rực của hắn, động tác bới cơm của Tuyết Thảo hơi hơi ngừng lại, nghiêng đầu qua, bốn mắt chạm vào nhau, hai người giật mình sửng sốt trong chốc lát, Tuyết Thảo nuốt thức ăn trong miệng xuống, cười mỉa mai: “Mạng của ngươi lớn thật.”

Giọng nói đã lâu chưa nghe lại khiến cho Tô Mặc thất thần một lúc, bàn tay đặt trong tấm chăn lặng lẽ véo mình, Tô Mặc cười thất thanh: “Không phải ta đang nằm mộng......”

Tuyết Thảo cầm cái bát không, bới cơm, lại gắp mấy đũa rau xanh ở cái đĩa bên cạnh, cuối cùng cắm thẳng đũa vào trong bát cơm, giống như dựng một tấm bia mà bưng qua cho Tô Mặc: “Tỉnh rồi thì tự mình ăn đi.” Nàng đặt bát bên cạnh đầu giường, xoay người muốn đi, Tô Mặc mở miệng gọi:

“Tuyết Thảo.”

Một tiếng gọi trầm thấp này tựa như ác mộng hàng đêm từng làm nàng bừng tỉnh giấc, trong mộng, hắn cũng là khàn khàn như thế nói “Tuyết Thảo, kiếp này là Tô Mặc ta phụ nàng, xin lỗi”. Lời nói kia còn lạnh lẽo đến thấu xương hơn cả vụn băng mùa đông đâm vào lòng người. Chẳng qua là bây giờ, nàng sẽ không đau lòng vì hắn nữa.

Tuyết Thảo hừ lạnh một tiếng: “Tô công tử còn nhớ rõ tên tiểu nữ, thật sự là vinh hạnh.”

Tô Mặc chớp mắt cười, lông mi thật dài che đi đôi mắt của hắn: “Cả đời này của ta, duy nhất không có thể quên, cũng không dám quên đó là Tuyết Thảo.”

“A.” Tuyết Thảo xoay người lại, ôm lấy cánh tay, nhìn hắn từ trên xuống dưới, “Ba năm không gặp, cái miệng này của Tô công tử thật ra càng lúc càng chẳng thể nào phun ra ngà voi. Lượng thứ cho tiểu nữ hỏi một câu, ngươi nói lời này, vậy thê tử có bản lĩnh như trời của ngươi ở đâu rồi?”

“Nàng ta đã chết.” Tô Mặc đáp như không chút để ý đến.

“Môn phái và bọn sát thủ của ngươi đâu?”

“Toàn bộ đã chết.”

Tuyết Thảo nhìn hắn trong chốc lát, nàng không muốn truy vấn nhiều, biết kết quả này có thể khiến cho nàng mừng rỡ, khóe miệng cong lên: “Mấy tin tức này thật đúng là làm cho người ta vui mừng đến cười toe toét a.”

Tô Mặc nhìn thấy nàng cười, cũng cong khóe miệng lên, không biết là thật sự vui vẻ hay là đang tự giễu. Nhưng mặc kệ cười như thế nào, Tuyết Thảo cũng không hy vọng nhìn thấy nụ cười trên mặt hắn: “Tô Mặc, bây giờ ngươi còn cười được?”

“Nàng còn ở nơi này, ta tìm được nàng, thì vô cùng tốt.” Lời nói này của hắn hết sức tự nhiên, tựa như nàng vẫn là Tuyết Thảo ngu ngốc một lòng ở bên cạnh hắn lúc trước, tựa như hắn cũng chưa từng ra tay đẩy nàng xuống vách núi, tựa như cuộc sống trong một năm trước khi nàng bị chặt đứt cánh tay lại què chân, sống không bằng chết căn bản không tồn tại.

Tuyết Thảo thu lại nụ cười, cúi thắt lưng, thần sắc lạnh lùng đưa tay đặt ở vết thương trên vai của hắn, sau đó ấn mạnh xuống, cho đến khi máu thấm qua lớp vải bông, thấm ướt ngón tay của nàng. Sắc mặt Tô Mặc tái nhợt, nhưng độ cung bên khóe môi cũng chưa từng giảm nửa phần, hắn nhìn Tuyết Thảo, nghe giọng nói lạnh lùng của nàng nói: “Tô Mặc, ta nghĩ ngươi còn không biết rõ, bây giờ ta ở trong này, chỉ là vì nhìn muốn nhìn ngươi khóc.”

Tô Mặc lẳng lặng nhìn Tuyết Thảo trong chốc lát: “Ta sẽ cố gắng thỏa mãn nàng.”

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện