Quyển 2-Chương 63: Đội dự bị (Thượng,ha)
Vừa nghe nhắc đến học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, Từ Tam Thạch rốt cuộc nhịn không được hỏi:
- Huyền lão, ý của ngài là cho chúng ta tham gia cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái này sao?
Huyền lão hừ một tiếng nói:
- Ta cho các ngươi đi, các ngươi làm được gì? Cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái giữa các học viện cao cấp có giới hạn độ tuổi, yêu cầu là dưới hai mươi. Các ngươi đủ tư cách tham gia nhưng tiếc là kỳ sát hạch hôm nay chỉ để tuyển chọn đội dự bị mà thôi, đội các ngươi sẽ tham gia vào kỳ Đấu Hồn Đại Tái kế tiếp.
Đúng ha! Hôm nay điều kiện đầu tiên chọn đệ tử hạch tâm chính là tuổi, bởi vì dưới mười lăm tuổi thì mới chắc chắn năm năm nữa bọn họ đủ điều kiện tham gia Đấu Hồn Đại Tái.
Huyền lão nói tiếp:
- Các người các ngươi ngoài viện được trở thành đội dự bị còn có thể đi theo đội chính thức để làm thành viên dự bị bổ sung khi cần thiết. Tuy xác suất các ngươi có thể ra thi đấu rất nhỏ nhưng thôi cứ đi, xem như quan sát cuộc chiến tương lai của mình. Cái này đối với các ngươi là một kinh nghiệm cực kỳ quý giá. Bất quá bây giờ cũng chưa thể nói được gì, năm năm tới bất cứ lúc nào các ngươi cũng có thể bị kiểm tra, chỉ có tăng cường thực lực mới có thể đại diện cho học viện. Hơn nữa, những người đại diện cho học viện đều là đệ tử nội viện, vì thế việc cần làm trước mắt là các ngươi phải trở thành đệ tử nội viện đã.
Mặc dù theo lời Huyền lão, bọn họ sẽ bị hạn chế rất nhiều và con đường phía trước cũng chẳng dễ dàng gì, nhưng bảy người Hoắc Vũ Hạo cũng vô cùng vui mừng. Được đại diện cho học viện Sử Lai Khắc xuất chiến, hơn nữa còn là một đời Sử Lai Khắc Thất Quái nữa, đây không thể nghi ngờ là vinh quang cao nhất bọn họ có thể đạt được ở học viện.
Hôm nay khi bắt đầu thi đấu, có ai ngờ một cuộc chiến đơn giản như vậy lại quyêt định một chuyện lớn đến mức này.
Huyền lão nói:
- Các ngươi trở thành đội dự bị chính là một chuyện cơ mật của học viện, không được nói với bất kỳ ai. Nếu không sẽ bị tước đoạt tư cách. Từ giờ trở đi mỗi tuần các ngươi đến chỗ ta tu luyện một ngày. Còn một tháng nữa cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái giữa các học viện cao cấp sẽ bắt đầu. Ta sẽ cho các ngươi cùng tu luyện với đội sẽ dự thi năm nay. Được rồi, về đi. Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông hai ngươi ở lại.
- Dạ.
Vẻ mặt Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông lúc này vô cùng kích động. Phải biết rằng trong bảy người ở đây, nếu nói học viên không có đủ điều kiện tham dự nhất chính là hai người bọn họ và Tiêu Tiêu. Dù sao bọn chúng còn quá bé, năm năm nữa cũng chỉ mới mười bảy tuổi, cùng lắm chỉ mới vào được nội viện mà thôi. Bọn họ so với con số hai mươi là kém ba tuổi, ba tuổi này cũng chính là ba năm tu luyện, khoảng cách lớn thế nào thử nghĩ là biết. Vậy mà Huyền lão vẫn quyết định cho bọn họ cơ hội, ít nhất tạm thời bọn họ có thể ngồi yên ở đây rồi. Hơn nữa còn có sự chỉ điểm của chính bản thân Huyền lão. Ban nãy trên không trung Huyền lão đã bày ra thực lực khủng bố của mình rồi, bọn hắn còn không nhận ra vị lão sư của bọn họ tu vi khủng bố như thế nào sao?
Sau khi đám người Bối Bối và Từ Tam Thạch rời khỏi thì Huyền lão quay sang vẫy tay gọi hai người Hoắc Vũ Hạo, bọn hắn vội vàng tiến về phía trước.
- Biểu hiện của hai ngươi làm ta rất kinh ngạc. Nếu bảo ta chọn ra người có biểu hiện ưu tú nhất trong trận chiến ban nãy, thì ta sẽ không chọn ai trong bốn Hồn Tông, Bối Bối, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam và Hòa Thái Đầu mà là hai đứa nhóc các ngươi. Tuy nhiên, Vũ Hồn dung hợp kỹ của hai ngươi mặc dù mạnh nhưng vẫn còn rất nhiều hạn chế. Rõ nhất là nó chỉ có thể công kích theo một đường thẳng, nếu đối thủ của các ngươi có thể tránh được thì sao? Các ngươi tiêu hao một lượng lớn hồn lực chỉ uổng công mà thôi. Mặc dù vậy, các ngươi vẫn khiến ta rất kinh ngạc, ta giật mình không phải vì uy lực của nó, mà vì các ngươi làm cách nào có thể tính toán thời gian chính xác như vậy? Các ngươi có tính toán được chính xác của mình cũng dễ giải thích hơn chuyện các ngươi có thể khiến mọi người phối hợp một cách thuận lợi như thế?
Hoắc Vũ Hạo vẫn giữ bộ dạng khiêm tốn chưa kịp làm gì đã bị Vương Đông không chút nghĩa khí bán đứng.
- Huyền lão, tất cả thao tác trong trận chiến vừa rồi đều là kế hoạch của hắn, ngài hỏi hắn đi.
Huyền lão vén mái tóc rối mù của mình lên để lộ ra đôi mắt đen tuyền hoàn toàn không hợp với độ tuổi của lão.
- Nói cho ta biết đi Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo có chút ngượng ngùng nói:
- Thật ra cũng không có gì, Huyền lão, ngài thử một chút sẽ hiểu ngay.
Vừa nói hắn liền phóng xuất ra Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng của mình, hơn nữa còn mở rộng phạm vi của Tinh Thần Tham Trắc một cách lớn nhất.
Vừa cảm nhận được dao động tinh thần của Hoắc Vũ Hạo, Huyền lão có chút sững sờ, lão theo bản năng có chút kháng cự, một luồng tinh thần lực vô cùng cường đại lập tức bảo vệ lấy Tinh Thần Hải của mình, chặn lấy kỹ năng của Hoắc Vũ Hạo. Nhưng tích tắc sau lão liền ý thức được Hoắc Vũ Hạo muốn làm gì nên vội vàng thu lãi luồng tinh thần phòng vệ của mình, sau đó lão mới thật sự cảm nhận được sự tồn tại của Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng.
Mặc dù Huyền lão đã sớm biết Hoắc Vũ Hạo là một hồn sư thuộc tính tinh thần nhưng đồng dạng lão cũng biết Hồn Hoàn đầu tiên của hắn chỉ là Hồn Hoàn mười năm, vì thế lão mới không coi trọng Hoắc Vũ Hạo. Mãi đến khi Hoắc Vũ Hạo có được Vũ Hồn Cực Hạn, lão mới thật sự chú ý đến hắn.
Hôm nay sở dĩ cho phép đệ tử hạch tâm năm hai tham gia kỳ tuyển chọn chủ yếu cũng vì người có được Vũ Hồn Cực Hạn là Hoắc Vũ Hạo kia. Làm sao có thể đối đãi hồn sư có Vũ Hồn Cực Hạn như hồn sư bình thường được chứ? Khi Hoắc Vũ Hạo có thể khiến các thành viên cấp cao của học viện mở ra hội nghị tại Hải Thần Các cũng đã gián tiếp xác nhận hắn sẽ có một chân trong một đời Sử Lai Khắc Thất Quái rồi. Chẳng qua Hoắc Vũ Hạo không biết mà thôi.
Bản thân Huyền lão là một vị trưởng lão, dĩ nhiên lão sẽ không vì hội nghị tại Hải Thần Các mà công nhận Hoắc Vũ Hạo, cho nên lão mượn lần sát hạch này mà kiểm tra xem Hoắc Vũ Hạo mới chỉ có hai Hồn Hoàn sẽ làm được những gì. Thật lòng Huyền lão cũng không ngờ rằng Hoắc Vũ Hạo sẽ tỏa sáng được trong lần kiểm tra này. Mà chuyện này thật ra chỉ cần một câu của lão thôi, sát hạch có làm hay không cũng chả quan trọng.
Nhưng, thật bất ngờ khi Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đã đem đến cho lão một kinh hỉ quá lớn. Chính ngay lúc lão cảm nhận được phạm vi bao phủ của Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng lão đã thật sự kinh hãi rồi, đúng, vì một đệ tử ngoại viện năm hai mà chấn kinh.
Ánh mắt lão nhìn Hoắc Vũ Hạo lập tức thay đổi hoàn toàn, vốn trước đây lão vô cùng lạnh lùng nhưng giờ khắc này lại hóa thành nóng bỏng, ngay cả cảm giác tiếc thương ban nãy cũng bị sự khiếp sợ ấy thay thế.
Lão khẽ lẩm bẩm:
- Đúng là Thống Soái trời sinh a! Kỹ năng này của ngươi thật sự là từ Hồn Hoàn mười năm kia sao? Không, không có khả năng, tuyệt đối không thể nào.
Huyền lão kích động nhìn Hoắc Vũ Hạo, tay phải lão vừa nhấc lên, Hoắc Vũ Hạo liền cảm nhận được một luồng hồn lực cực kỳ nồng đậm chui vào cơ thể hắn, khiến hai cái Hồn Hoàn màu trắng càng thêm bắt mắt.
Đúng vậy, từ ngày có kỹ năng Mô Phỏng, bất cứ lúc nào Hoắc Vũ Hạo sử dụng vũ hồn Linh Mâu hắn cũng đều biến Hồn Hoàn của mình thành màu trắng.
Nhưng lúc này sau khi hồn lực của Huyền lão rót vào, kỹ năng Mô Phỏng nháy mắt biến mất, Hồn Hoàn thứ hai lập tức trở thành màu tím thẫm, nhưng Hồn Hoàn đầu tiên vẫn màu trắng bạch như cũ.
- Nói cho ta biết, hai Hồn Kỹ của ngươi là gì?
Huyền lão có chút vội vàng hỏi.
Hoắc Vũ Hạo thành thành thật thật nói:
- Vũ Hồn Linh Mâu, Hồn Kỹ thứ nhất là Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng, Hồn Kỹ thứ hai là Mô Phỏng.
Huyền lão trầm giọng nói:
- Nếu ta nhớ không lầm thì hôm thi đấu ở kỳ sát hạch Tân Sinh ngươi từng sử dụng một kỹ năng tấn công vào tinh thần nữa mà, cái đó từ đâu mà có?
Hoắc Vũ Hạo giật mình, nhưng đương nhiên hắn không thể nói hết bí mật của mình ra, may là trước đây Vương Đông từng chất vấn hắn nên hắn sớm đã chuẩn bị chu toàn rồi.
- Huyền lão, đệ tử là người của Đường Môn nên có tu luyện một công pháp gọi là Tử Cực Ma Đồng, vũ hồn của đệ tử lại là Linh Mâu, không hiểu tại sao hai thứ đó lại kết hợp với nhau tạo thành kỹ năng Linh Hồn Trùng Kích đó.
Nghe hắn giải thích xong, vẻ mặt Huyền lão càng thêm hoang mang.
- Làm sao có thể như vậy chứ? Một Hồn Kỹ mười năm mà có thể đạt đến trình độ vậy sao? Chẳng lẽ Hồn Kỹ cũng có thể biến dị?
Lão nghĩ đi nghĩ lại vẫn không sao giải thích ra được, nhưng lão không tin sau khi hồn lực của mình kiểm tra rồi vẫn còn sai sót, Hoắc Vũ Hạo tuyệt đối không có khả năng che giấu màu sắc Hồn Hoàn được nữa. Cho dù giờ lão có nghĩ nát óc vẫn không sao ngờ được Hồn Hoàn đầu tiên của Hoắc Vũ Hạo là Hồn Hoàn trăm vạn năm trước nay chưa từng có chứ?
Huyền lão suy nghĩ một lúc lâu cũng không có đáp án đành nói:
- Được rồi, các ngươi trở về đi. Lẽ ra ban đầu học viện không có ý định chọn đệ tử năm hai trở thành thành viên dự bị, nhưng biểu hiện của hai ngươi quá kinh hãi nên sẽ có ngoại lệ. Tuy nhiên, các ngươi muốn trong vòng năm năm tới vẫn có thể ngồi ở vị trí này thì phải cố gắng, vì có rất nhiều đệ tử hạch tâm khác đang nhìn chằm chằm nó, nếu ta cảm thấy các ngươi không đủ khả năng đảm nhiệm nữa ta sẽ loại ra và chọn người khác, hiểu chưa?
- Dạ.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cúi người cung kính hành lễ với Huyền lão rồi ra về.
Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, nét tang thương trên mặt Huyền lão dần biến mất, thay vào đó là một nụ cười mỉm nhẹ nhàng.
- Năm hai thì sao? Hai người Vũ Hồn Song Sinh, một người có Vũ Hồn Cực Hạn, còn có Vũ Hồn dung hợp kỹ nữa. Năm năm, ai nói ta không thể đào tạo bọn chúng thành một đội ngũ mạnh mẽ nhất đấy? Ta mong là các ngươi càng lúc càng đem đến nhiều bất ngờ cho ta.
Vừa đi ra khỏi Đấu Hồn Khu, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông giật mình phát hiện Bối Bối, Hòa Thái Đầu, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam và Tiêu Tiêu cũng chưa đi mà đang ở bên ngoài Đấu Hồn Khu đợi bọn họ.
- Đại sư huynh, Hòa sư huynh, sao mọi người chưa về nữa?
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông vội vàng bước nhanh về trước.
Bối Bối mỉm cười nói:
- Chúng ta ở đây chờ bọn đệ, đồng thời cũng muốn cám ơn hai đệ nữa.
- Cám ơn bọn đệ?
Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc nói:
Bối Bối gật đầu đáp:
- Vừa rồi trong lúc đấu loạn, không phải cứ mạnh là sẽ được trổ hết tài năng. Mấy người chúng ta đều có bốn Hồn Hoàn. Tất nhiên sẽ bị những người khác liên thủ tấn công, mà chúng ta sở dĩ có thể thuận lợi chiến thắng thế này, tất cả công lao đều là của bọn đệ. Nhất là Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng và một chiêu cuối cùng của đệ và Vương Đông.
Hoắc Vũ Hạo có chút ngượng ngùng nói:
- Đại sư huynh, chúng ta là người một nhà, hơn nữa nếu không có mọi người, hai người chúng ta cũng không thể thuận lợi như vậy.
Từ Tham Thạch đĩnh đạc nói:
- Được rồi, huynh đệ các ngươi đừng có mà tâng bốc lẫn nhau nữa. Tiểu Vũ Hạo, chúng ta ở lại còn vì một nguyên nhân khác nữa. Nếu lần này mọi người cùng được chọn vào đội Sử Lai Khắc Thất Quái dự bị vậy thì phải tiếp tục cố gắng, không ai được phép để bản thân tụt lại phía sau, năm năm nữa, chúng ta sẽ đại diện học viện tham gia cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái ở một trạng thái tốt nhất.
Vừa nói hắn vừa liếc trộm về phía Giang Nam Nam. Giang Nam Nam lại đang cúi đầu nhìn mũi chân của mình. Hắn có thể cùng Giang Nam Nam ra trận đúng là quá tốt, đây là một cơ hội tuyệt vời để hắn có thể quang minh chính đại ở một chỗ với nàng.
- Tiểu Vũ Hạo, Vương Đông, vừa rồi chúng ta đã thương lượng, nếu chúng ta đã là một đời Sử Lai Khắc Thất Quái, vậy thì cũng phải có thứ tự đã. Như Sử Lai Khắc Thất Quái đời thứ nhất vậy. Hai đệ bao nhiêu tuổi?
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông lập tức nói tuổi và tháng sinh của mình ra.
Rất nhanh sau đó, bảy người được sắp xếp lại theo đúng vị trí.
Lớn tuổi nhất chính là Bối Bối, hắn và Hòa Thái Đầu, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam chỉ hơn kém nhau vài tháng thôi, cũng giống như Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu vậy.
Sau Bối Bối là Hòa Thái Đầu, kế đến là Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam, Tiêu Tiêu, Hoắc Vũ Hạo, bé nhất là Vương Đông.
Từ Tam Thạch cười nói:
- Chúng ta đều ở tại học viện, vốn là xưng hô học huynh, niên đệ, học tỷ, học muội, vậy thì từ giờ đối xử như sư huynh đệ là được rồi. Ha ha, ta đứng thứ ba, chẳng phải giống tiên tổ Đường Tam năm đó sao?
Bối Bối tức giận nói:
- Đứng cùng vị trí không có nghĩa là có cùng năng lực, xưng hô huynh đệ không thành vấn đề, bất quá nếu ngươi gia nhập Đường Môn chúng ta thì lại càng thân thiết hơn.
Từ Tam Thạch cười to nói:
- Không phải ta đã nói với ngươi điều kiện để ta gia nhập vào Đường Môn rồi sao?
Vừa nói hắn vừa bĩu môi nhìn sang Giang Nam Nam.
Đúng lúc này, một chuyện Bối Bối không ngờ tới đã xảy ra. Hòa Thái Đầu đột nhiên lên tiếng:
- Bối Bối, à không, Đại sư huynh, ta muốn gia nhập Đường Môn không biết có được không?
Bối Bối giật mình giây lát rồi cực kỳ vui mừng, bởi vì hiện giờ Hòa Thái Đầu đã là Hồn Đạo Sư cấp Bốn, mà hắn còn là đệ tử đích truyền đầu tiên của Phàm Vũ, địa vị của hắn ở hệ Hồn Đạo nếu so với Bối Bối và Từ Tam Thạch ở hệ Vũ Hồn còn cao hơn rất nhiều. Tất nhiên sau này hắn sẽ trở thành đệ tử hạch tâm của nội viện.
- Thái Đầu, đệ muốn gia nhập Đường Môn thật sao?
Bối Bối mặc dù vô cùng mừng rõ nhưng vẫn hỏi rõ ràng lại một lần nữa.
Hòa Thái Đầu cười cười nói:
- Khi Vũ Hạo chế tạo Hồn Đạo Khí có sử dụng rất nhiều thứ từ Đường Môn, nên đệ cũng muốn học một chút. Mặc dù đệ là Hồn Đạo Sư nhưng cũng không bị hạn chế chuyện gia nhập tông môn. Hơn nữa, huynh nói rất đúng, gia nhập Đường Môn rồi gọi đại sư huynh sẽ thích hợp hơn.
Dưới tình huống thế này Bối Bối làm sao còn do dự nữa, hắn lập tức gật đầu đồng ý. Bởi vậy, trong đội Sử Lai Khắc Thất Quái dự bị, chỉ còn mỗi Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam không là đệ tử Đường Môn.