Quyển 2-Chương 112: Tình thân (Thượng,hạ)
Thời gian dần trôi, cũng may Hoắc Vũ Hạo còn bé, mấy người bạn bên cạnh đều là người tốt, quan tâm và chăm sóc hắn nên dần dần mới bình thường trở lại. Tuy vậy, sâu trong nội tâm hắn, hắn vẫn cảm thấy mình rất cô đơn. Đồng đội, bạn bè, dù sao cũng không phải là người thân thật sự. Mà trên thế giới này, hắn đã sớm chẳng còn ai có thể xem là người thân, hắn liều mạnh tu luyện, không phải cũng vì tránh để bản thân rảnh rỗi rồi càng thêm cô đơn hay sao?
Lúc này, nước mắt hắn rốt cuộc đã rơi, rơi vì chính câu nói: "Ai dám bắt nạt đệ thì tỷ sẽ xử lý sạch sẽ." của Mã Tiểu Đào.
Tỷ tỷ, nếu mình có tỷ tỷ, thì cô ấy sẽ có thể danh chính ngôn thuận tìm mình đi giúp cô áp chế Tà Hỏa, cũng danh chính ngôn thuận bảo vệ mình, chăm sóc mình, tỷ tỷ, hai từ này đối với hắn, quá xa lạ.
"Khóc cái gi?" Mã Tiểu Đào nhất thời bị giọt nước mắt của Hoắc Vũ Hạo dọa ngẩn người. Hoắc Vũ Hạo đột nhiên từ trên sô pha nhào đến ôm chặt lấy cô mà khóc lớn.
Hắn gào khóc thật to, không còn để ý đến chuyện gì nữa, thậm chí cũng không thèm quan tâm mình khóc đến ướt áo Mã Tiểu Đào nữa.
Mã Tiểu Đào ngẩn người một lúc, sau đó bỗng nhiên cảm thấy đau lòng. Tuy cô không biết tại sao Hoắc Vũ Hạo lại khóc nhưng cô cảm nhận được những đau đớn trong lòng của hắn, nhất là tiếng khóc kia, rõ ràng là có một chút dựa dẫm, một chút ỷ lại.
Bất kỳ cô gái nào cũng có một bản năng của người mẹ, chỉ là ít hay nhiều mà thôi. Đừng thấy bình thường Mã Tiểu Đào nóng nảy dữ dằn nhưng thực tế, nội tâm của cô lại vô cùng tinh tế. Nhiều khi, bên ngoài càng cứng rắn thì bên trong lại càng yếu ớt. Khi Hoắc Vũ Hạo ôm chằm lấy cô mà khóc, đã hoàn toàn kích phát bản năng của người mẹ ở trong cô rồi.
Cô khẽ vuốt lưng hắn, cũng không khuyên nhủ gì, cô biết lúc này chỉ khi nào để hắn khóc một cách thoải mái mới là biện pháp tốt nhất.
Mà Hoắc Vũ Hạo khóc vì nỗi đau trong lòng, càng khóc càng nức nở, không sao ngăn được.
Hắn nhớ lại tuổi thơ ở phủ Công Tước, khi đó, hắn rất sợ mùa đông, vì đến mùa đông, trong căn phòng của mẹ con hắn rất lạnh, ban ngày mẹ hắn vẫn phải làm việc vô cùng cực nhọc, bàn tay bị nứt nẻ nhưng cũng nhất quyết không cho hắn giúp đỡ, hơn nữa, bà còn nhận việc giặt quần áo cho những người làm ở phủ Công Tước chỉ để đổi lấy một chút dầu mỡ bôi lên.
Mẹ hắn hiền lành, hòa ái nhưng rồi cũng phải ôm đau thương mà lặng lẽ ra đi.
Hắn nhớ, có một lần hắn thấy mẹ hắn đau lòng khóc lớn, cũng chỉ vì hắn hỏi người một câu: "Mẹ ơi, chừng nào mới có đủ bánh ngô để ăn no."
"Mẹ ơi, chừng nào mới có bánh ngô ăn để ăn no." Hoắc Vũ Hạo mơ màng khẽ nói.
Chỉ một câu đơn giản như vậy mà Mã Tiểu Đào nghe xong run rẩy cả người, cô nhìn cậu bé trong lòng mình khóc như mưa, rốt cuộc ngày xưa nó đã phải chịu biết bao chuyện đau đớn thế?
"Mẹ ơi... mẹ... mẹ ơi..." Hoắc Vũ Hạo vừa khóc vừa gọi, nước mắt của hắn đã ướt đẫm vạt áo Mã Tiểu Đào, giây lát sau thì chìm vào giấc ngủ.
Hắn khóc hết chừng mười lăm phút, sau đó khi hắn ngủ say rồi Mã Tiểu Đào mới nhẹ nhàng bế hắn lên.
Mỗi người đều nhớ về mẹ của mình, nhưng hắn khóc đau đớn như vậy thì nỗi nhớ kia làm sao có thể đơn giản được? Mã Tiểu Đào có lẽ mãi không quên được nỗi đau đớn khi Hoắc Vũ Hạo gào khóc đêm nay. Hơn nữa, từ giấc mộng của hắn, cô cũng nghe được một vài chuyện ngày xưa của hắn.
Mã Tiểu Đào không bế hắn lên giường mà cô ôm hắn ngồi yên ở đầu giường, để hắn rúc vào lồng ngực mình, tay thì nhè nhẹ vỗ sau lưng hắn... Trận đấu kết thúc vào buổi sáng, lúc này bên ngoài cửa sổ Tinh Hoàng Đại Tửu Điếm đã sáng đèn, nghĩa là màn đêm đã ập xuống.
Đêm nay Hoắc Vũ Hạo ngủ rất say, rất thoải mái, trong mộng hắn được gặp lại người mẹ đã qua đời của mình, vòng tay của mẹ hắn thật ấm áp, tinh thần lẫn thể xác của hắn đều thả lỏng, lâu lắm rồi hắn mới có thể ngủ mà không phải lo nghĩ gì.
Mẹ ơi, mẹ... mẹ ơi.
Hắn không ngừng lẩm bẩm, hắn ôm chặt lấy mẹ của mình, lúc này hắn cũng không khóc nữa, trong lòng dâng lên một tình cảm ấm áp lạ thường.
Sau một trận khóc lớn, nỗi đau đớn và cừu hận bị đè ém trong nội tâm hắn cũng vì cái ôm ấm áp này mà thả lỏng đi rất nhiều. Có lẽ tuy khúc mắt trong lòng hắn chưa được tháo bỏ nhưng ít ra từ giờ, hắn không còn bế tắc nữa.
Đàn ông dù lớn hay bé, trong cuộc sống vẫn không thể vắng mặt phụ nữ, họ có thể là mẹ, là chị em gái, là người yêu, là vợ, là hồng nhan tri kỷ... Hoắc Vũ Hạo nằm trong lòng Mã Tiểu Đào, cả thể xác lẫn tinh thần cũng bất tri bất giác lớn lên.
Sáng sớm, khi tia sáng đầu tiên rọi vào căn phòng vừa vặn chiếu xuống mặt Hoắc Vũ Hạo, thì hắn cũng dần tỉnh dậy.
Cả người hắn thoải mái không nói nên lời, hồn lực di chuyển thuận lợi trong người, lòng hắn cũng vui vẻ một cách kỳ lạ, giống như tất cả những gì ắn chôn nén trong lòng đều đã phát tiết ra hết rồi vậy.
- Thật thoải mái...
Hắn quay đầu đi định tránh tia nắng mặt trời nhưng vừa vặn chạm phải một cái gì đó hết sức mềm mại, 1/10 giây kế tiếp, hắn lập tức hoàn toàn tỉnh táo.
Hắn theo bản năng mở to mắt, xuất hiện trước mặt hắn là một gương mặt xinh đẹp.
- Tiểu Đào tỷ, cái này, cái này là hiểu lầm...
Hoắc Vũ Hạo vội vàng buông tay, nhanh như chớp bật dậy, gương mặt hắn đỏ bừng vì xấu hổ.
- Đệ gọi tỷ là gì?
Mã Tiểu Đào nghiêm mặt nói.
- Không ngờ ta lại bế đệ ngủ suốt một đêm.
Hoắc Vũ Hạo có chút hồi hộp lên tiếng:
- Tỷ tỷ.
Hắn kêu xong lại cúi đầu xuống đất.
Mã Tiểu Đào ngồi thẳng dậy, hai tay duỗi thẳng về trước, vì duy trì một tư thế lâu nên có chút mỏi nhừ đau đớn, sau đó cô xoa đầu Hoắc Vũ Hạo nói:
- Về phòng mình đánh răng rửa mặt đi.
Một chút cưng chiều trong động tác của Mã Tiểu Đào nháy mắt xua hết lo lắng ngượng ngùng lòng hắn, hắn ngẩng đầu nhìn cô nói:
- Tỷ tỷ.
Mã Tiểu Đào mỉm cười nói:
- Ừ, lần này gọi nghe êm tai hơn rồi.
Nói xong cô lại kéo Hoắc Vũ Hạo đến gần mình sửa sang lại quần áo cho hắn.
- Về phòng rửa mặt rồi đi ăn uống một chút, trời không còn sớm lắm, chúng ta chuẩn bị nhanh còn đi tham dự trận đấu cá nhân nữa.
- Dạ.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu đáp, gương mặt hắn vẫn đỏ hồng nhưng ánh mắt nhìn Mã Tiểu Đào lại vô cùng thân thiết.
Sau đó hắn liền xoay người bước đi, ngay lúc hắn đưa tay mở cửa thì bỗng nhiên Mã Tiểu Đào nói:
- Vũ Hạo, khi nào đệ có thể mở lòng mình, tỷ tỷ cũng sẵn sàng nghe chuyện xưa của đệ.
Hoắc Vũ Hạo xoay người, nhìn Mã Tiểu Đào mỉm cười tươi rói nói:
- Dạ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau đều thấy rõ sự thân thiết trong mắt đối phương, tâm trạng của cô nhất thời tốt hơn rất nhiều, cô vẫy tay một cái, lúc này Hoắc Vũ Hạo mới ra về.
Vừa ra khỏi phòng, Hoắc Vũ Hạo thở phào một hơi, hắn cảm nhận cả người mình dường như lại thay đổi, Hồn Lực tăng lên một ít, tâm trạng vui sướng làm hắn suýt chút nữa hét to cho cả thế giới này biết, hắn có tỷ tỷ, có tỷ tỷ rồi.
Khi Hoắc Vũ Hạo về đến phòng, vừa mở cửa ra liền thấy Vương Đông đang nằm ngủ trên giường của mình. Sau khi thấy Vương Đông, ánh mắt Hoắc Vũ Hạo lại càng thêm ấm áp, chắc chắn tên ngốc này đã chờ mình ở đây từ hôm qua đến giờ. Hôm qua cả hai chỉ bị thoát lực, nghỉ ngơi một chút sẽ khôi phục ngay.
Hoắc Vũ Hạo rón rét bước đến cạnh giường, Hoắc Vũ Hạo đánh vào mông Vương Đông một cái nói:
- Mặt trời lên cao đến đỉnh đầu rồi, dậy đi đồ lười.
- Ui da.
Vương Đông kêu lên một tiếng rồi theo bản năng búng người đứng dậy.
Không biết tại sao tự dưng Hoắc Vũ Hạo đánh vào mông Vương Đông xong lại bất tri bất giác so sánh với cảm giác hôm qua với Mã Tiểu Đào.
Mông của Vương Đông tuy nhỏ hơn nhưng cũng vểnh cao, cách một lớp quần áo mà còn mềm mại như vậy...
Vương Đông thấy Hoắc Vũ Hạo đứng trước mặt mình liền ngẩn người, sau đó nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới rồi nói với vẻ cảnh giác:
- Hôm qua ngươi không phải mặc bộ quần áo này.
Hoắc Vũ Hạo vô cùng tự nhiên nói:
- Ừ, hôm qua ta giúp tỷ tỷ áp chế Tà Hỏa, quần áo bị Tà Hỏa làm cháy hỏng mất rồi.
- Tỷ tỷ?
Giọng của Vương Đông đột nhiên cao vút.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu nói:
- Ừ, tỷ tỷ nói không muốn chịu hơn của ta nên đồng ý trở thành tỷ tỷ của ta, sau này tỷ tỷ sẽ bảo vệ ta, chăm sóc ta. Vương Đông, ngươi biết không? Từ khi mẹ ta qua đời, ta đã là một cô nhi, nhưng bây giờ, ta đã có người thân rồi.
Vương Đông thấy ánh mắt sáng rực của Hoắc Vũ Hạo không khỏi đau nhói, gần như buột miệng nói:
- Ngươi còn có ta mà.
Sau đó hắn chợt thấy ánh mắt Hoắc Vũ Hạo nhìn mình có chút quái dị liền vội vàng bổ sung:
- Chúng ta là huynh đệ, không lẽ ngươi không xem ta là huynh đệ sao?
Hoắc Vũ Hạo cười nói:
- Nhưng nó không giống vậy.
Vương Đông bướng bỉnh nói:
- Có gì không giống?
Hoắc Vũ Hạo đáp:
- Từ trên người tỷ tỷ, ta cảm nhận được hơi thở của mẹ ta ngày xưa, chúng ta là huynh đệ, dĩ nhiên là không giống.
- Ặc.
Vương Đông định nói thêm gì đó nhưng suy nghĩ một chút rồi kềm chế cảm xúc lại, hừ một tiếng nói:
- Ngươi thật giỏi, ở đó cảm nhận tình thương của mẹ từ tỷ tỷ, còn ta thì ở đây đợi ngươi, nếu không phải có mọi người cản lại, e là ta đã sớm xông vào rồi.
Hoắc Vũ Hạo cười to nói:
- Ngươi đợi ta? Lúc nãy không biết ai ôm gối ta ngủ như con heo ý nhỉ?
- Ngươi mới là heo.
Vương Đông hùng hùng hổ hổ nhào đến đánh Hoắc Vũ Hạo, Hoắc Vũ Hạo quay đầu bỏ chạy nói:
- Đừng có phá nữa, nhanh đi tắm rửa thay quần áo còn đi thi đấu trận cá nhân nữa.
- Còn thi đấu gì nữa? Hôm qua học viện Tinh La cũng đã nhận thua luôn rồi, các thành viên chủ lực của bọn họ đều bị thương nặng làm sao đấu được nữa. Cho nên, hôm nay và ngày mai chúng ta đều được nghỉ ngơi dưỡng sức. Ngày mốt sẽ đấu trận chung kết.
Hoắc Vũ Hạo vừa nghe bảo không cần đấu nữa thì hơi sững người nhưng lòng cũng thở phào nhẹ nhõm:
- Không cần đấu thì tốt. Trận bán kết còn lại kết quả thế nào?
Vương Đông đáp:
- Lúc ấy ta vẫn còn hôn mê nên không biết rõ tình hình ra sao. Nghe Đại sư huynh bảo, học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư dựa vào ưu thế của mình áp đảo thắng học viện Đế Áo, có điều bọn họ vẫn phải đấu tiếp trận đấu cá nhân vào hôm nay.
- Dựa vào ưu thế áp đảo?
Hoắc Vũ Hạo khẽ rùng mình một cái, đội hình của học viện Đế Áo có cả một Hồn Đế và đến sáu Hồn Vương, nếu không tính đến chiến thuật thì bọn họ đã hơn hẳn học viện Tinh La rồi.
Vương Đông gật đầu nói:
- Nghe nói trận đoàn chiến của bọn họ nhanh hơn chúng ta nhiều, hơn nữa là do học viện Đế Áo bị áp chế không có cơ hội phản công. Có điều nghe nói gã đội trưởng của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư mạnh lắm, là Hồn Đạo Sư cấp sáu lận đó.
- Vũ Hạo, hôm qua khi ta tỉnh lại đột nhiên ta nghĩ ra một cách này.
Vương Đông đang nói đột nhiên trở nên hưng phấn.
- Cách gì?
Hoắc Vũ Hạo tò mò hỏi.
Vương Đông thấp giọng nói:
- Ngươi nghĩ xem nếu hai chúng ta trong lúc sử dụng Vũ Hồn dung hợp kỹ thì có thể tính tuy hai mà một không?
Hoắc Vũ Hạo có chút mơ mơ hồ hồ lắc đầu nói:
- Cái này khó nói lắm, cho dù là một người cũng không giống với Hớn bình thường đâu.
Vương Đông chớp chớp đôi mắt xinh đẹp nói:
- Vậy ngươi nghĩ thử xem, nếu Từ sư huynh sử dụng Huyền Minh Trí Hoán đổi chỗ cho chúng ta vào phía kẻ địch ở thời điểm đó thì sao đây?
Hai người bọn họ vô cùng ăn ý, Vương Đông chỉ mới nói đến đây thì Hoắc Vũ Hạo đã giật mình hiểu ý:
- Ý ngươi là... ta hiểu rồi. Nhưng không biết có được không nữa.
Vương Đông nói:
- Không thử làm sao biết được, chúng ta đến phòng Từ sư huynh hỏi thử đi.
- Ừ.
Hoắc Vũ Hạo lập tức đáp.
Cả hai rửa mặt ăn sáng rồi chạy đi tìm Từ Tam Thạch nói rõ ý tưởng của mình.
Từ Tam Thạch nghe xong lắc đầu nói:
- E là khó lắm, nếu ta đang ở trong trạng thái Huyền Vũ Quy Giác Tỉnh thì may ra. Hơn nữa điều kiện đầu tiên để sử dụng Huyền Minh Trí Hoán là đối thủ không có đang sử dụng kỹ năng hay thứ gì đó có lực phòng ngự cường đại. Giống như hôm đó công chúa Cửu Cửu sử dụng hồn kỹ Tinh Quang ngăn cách chúng ta, ta không thể nào sử dụng kỹ năng đó với cô ấy cả. Mà nếu biến đổi trong quá trình Hồn Sư đang sử dụng Hồn Kỹ thì ta cần một lượng hồn lực nhiều hơn khoảng gấp đôi bình thường. Hồn sư sử dụng kỹ năng càng mạnh thì lượng hồn lực cần càng lớn, mãi đến khi không đủ để dùng nữa mới thôi. Mà yêu cầu của hai đệ là trong quá trình hai người sử dụng Vũ Hồn dung hợp kỹ đúng không? Như thế lại càng không được, trừ phi ta trong trạng thái Giác Tỉnh đồng thời tu vi cũng đạt đến bậc Hồn Vương mới có hi vọng thành công.