Quyển 2-Chương 123: Biến dị, Hắc Phượng Hoàng! (1-3)
Kiện Hồn Đạo Khí cấp sáu này của Mã Như Long đặc biết nhất chính là miễn khi chạm vào sẽ hệt như ruồi bọ dính vào mạng nhện, không sao thoát ra được. Hơn nữa tất cả năng lượng Lôi Điện bên trong nó còn nháy mắt bao phủ lấy người bị bắt dính. Chuyện này cũng tương đương với việc Mã Tiểu Đào phải chịu đựng một kích toàn lực của nó. Tuy có thể nó vẫn chưa đủ làm cô bị thương nhưng dư sức tranh thủ chút thời gian và mang đến cơ hội cho bọn họ.
Có điều, bọn họ không ngờ, cả người Mã Tiểu Đào đang bay vọt về trước bỗng ngừng lại, sau đó, bỗng nhiên Hồn Hoàn thứ sáu trên người cô lóe sáng.
Con mẹ nó, Phượng Hoàng Lưu Tinh Vũ. Mã Như Long thầm mắng, sắc mặt có chút khó coi.
Hồn Kỹ thứ sáu của Mã Tiểu Đào dễ cản trở vậy sao? Cộng thêm tầng ánh sáng ẩn chứa lôi điện lúc này vô tình đã trở thành tầng bảo hộ của bộ nữa.
Khẩu pháo màu vàng từng mang đến rắc rối cho chiến đội Sử Lai Khắc lại một lần nữa xuất hiện, hai mắt Mã Như Long híp lại, khẩu pháo tức thì sáng lên, chuẩn bị bắn thẳng về phía Mã Tiểu Đào.
Vì Mã Tiểu Đào đang thi triển Phượng Hoàng Lưu Tinh Vũ nên nếu di chuyển sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn. Bên phía Mã Như Long, Tiêu Hạ Phong giúp hắn lo mặt phòng ngự, mạnh mẽ chuẩn bị đỡ lấy Phượng Hoàng Lưu Tinh Vũ, nhưng lúc này nếu Mã Tiểu Đào trúng đòn công kích của anh nhất định cũng chịu tổn thất không nhỏ. Xét về phương diện nhanh nhạy, tùy cơ ứng biến, phản ứng của Mã Như Long không những nhanh còn sử dụng những phương pháp cực kỳ hữu hiệu.
Nhưng, Phượng Hoàng Lưu Tinh Vũ lại không xuất hiện như mọi người vẫn tưởng, khi khẩu đại pháo màu vàng xuất hiện trên người Mã Như Long, Mã Tiểu Đào bỗng nhiên lùi nhanh về sau. Cùng lúc đó, cô vung tay đánh vào không khí, một quả cầu lửa mạnh mẽ đánh thẳng vào tầng ánh sáng chứa lôi điện trước mặt.
Lôi điện nháy mắt co rút, ôm trọn lấy quả cầu lửa và nổ mạng. Trong tích tắc này, bóng hình Mã Tiểu Đào bỗng nhiên trở nên mờ áo.
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, đôi cánh lửa sau lưng cô vỗ mạnh với tốc độ kinh người, cô liên tục thay đổi vị trí khắp bầu trời, thậm chí còn để lại một dãy ảo ảnh nối tiếp nhau. Mã Như Long kinh ngạc phát hiện mình không có cách nào bắt kịp hành động và nhắm được vị trí của cô.
Đây là loại năng lực gì? Rất rõ ràng, đây không phải Hồn Kỹ, vì Hồn Hoàn trên người cô không có cái nào nhấp nháy, vậy chỉ có thể là tuyệt học của Hồn Sư.
Song phương tuy chưa thực sự va chạm nhưng cũng đã bắt đầu ngầm đấu đá với nhau.
Lúc này, sự chênh lệch số lượng người giữa hai đội đã phát huy tác dụng, Hồn Đạo Pháo Đài của Tiêu Hạ Phong đã lắp ráp xong.
Từng luồng sáng rực rỡ cuộn sóng xuất hiện. Quả cầu ánh sáng, tia ánh sáng, còn có một quả cầu kim loại bay lên không trung theo quỹ tích parabol nữa.
Hỏa lực mạnh mẽ của Hồn Đạo Pháo Đài nháy mắt bùng nổ.
Mã Như Long chỉ chờ có thể, hai tay hắn hợp lại bên người, một vòng tròn rực rỡ ánh kim xuất hiện, sau đó, Hồn Hoàn trên người hắn lần lượt phát sáng, khí thế nháy mắt tăng lên rất nhiều, khẩu đại pháo màu vàng cũng đã biến mất, thay vào đó, là một thanh kiếm thật lớn màu đỏ chói.
Hồn Đạo Khí Cận Thể? Mã Như Long từ lúc nào chuyển từ công kích cự ly xa sang cự ly gần thế này?
Hôm nay là lần đầu tiên thanh kiếm này được xuất hiện trên sàn đấu, Mã Như Long nhẫn nhịn bấy lâu rốt cuộc cũng đã lật ra con bài tẩy của mình.
Không thể không nói, một khi Hồn Đạo Sư toàn lực bùng nổ, lực công kích mạnh mẽ vô cùng. Mã Tiểu Đào tuy rằng đã cố hết sức tránh né nhưng vì Tiêu Hạ Phong không tiếc Hồn Lực sử dụng hết mọi Hồn Đạo Khí có khả năng công kích tấn công cô làm cô cũng có chút luống cuống tay chân.
Cùng là chiến pháp Hồn Đạo Pháo Đài nhưng cái do người của chiến đội Nhật Nguyệt sử dụng mạnh hơn những Hồn Đạo Sư của các học viện bình thường rất nhiều.
Công kích của Tiêu Hạ Phong lại còn chuyên về tính bao phủ, vừa nổ vừa bắn, lần lượt thay đổi các dạng công kích khác nhau.
Cả sàn đấu giống như đang có chương trình bắn pháo hoa, rực rỡ vô cùng lại còn không để thừa một chút khe hở nào. Mã Tiểu Đào liên tục thay đổi vị trí, cái nào tránh được sẽ cố gắng tránh, dĩ nhiên không thể lúc nào cũng thành công rồi.
Xét thực lực, đúng là Mã Tiểu Đào hơn hẳn Đái Thược Hành nhưng về sức mạnh cơ thể, cô tuyệt đối không thể nào bì được với Đái Thược.
Rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể dùng hai cánh phượng hoàng sau lưng tạo thành lá chắn, vận dụng hồn lực di chuyển toàn diện ngăn cản tên Tiêu Hạ Phong đang điên cuồng công kích kia.
Mã Tiểu Đào tuy không phải Hồn Đạo Sư nhưng về phương diện và cách thức chiến đấu của bọn họ cô vẫn biết đôi chút. Với thực lực của Hồn Đạo Sư cấp năm của Tiêu Hạ Phong mà có thể áp chế được một Hồn Đế như cô thì lượng Hồn Lực cần tiêu hao phải rất lớn. Chỉ cần hắn liên tục công kích thì không bao lâu nữa, sự trợ giúp của hắn dành cho Mã Như Long sẽ giảm đi rất nhiều.
Càng ở thời điểm quan trọng, Mã Tiểu Đào lại càng bình tĩnh. Cô một bên ngăn cản công kích của Tiêu Hạ Phong, một bên chú ý mọi động tĩnh của Mã Như Long. Rõ ràng, Tiêu Hạ Phong chỉ muốn cầm chân cô, còn người có uy hiếp thật sự đến cô chỉ có anh chàng đội trưởng Mã Như Long kia.
Hai tay Mã Như Long nắm chặt lấy đuôi kiếm, từ từ nâng thanh kiếm lên cao. Thân kiếm phát ra ánh sáng màu vàng kim rực rỡ, có thể thấy, từ mũi kiếm kéo dài đến chuôi kiếm có đến chín cái pháp trận. Ánh sáng màu vàng kim càng lúc càng tỏa ra rực rỡ, từng tia sáng không ngừng bắn lên không trung. Khi Mã Như Long đẩy thanh kiếm lên, có vẻ mất rất nhiều sức, hai đồng tử của hắn dần dần biến thành màu vàng sậm.
- Tỉnh lại đi, Thẩm Phán Chi Kiếm.
Mã Như Long hét lớn một tiếng, hồn lực trong cơ thể rót vào thanh kiếm với tốc độ kinh người. Vì hắn rót hồn lực vào quá nhiều nên thậm chí còn có thể thấy từng vòng ánh sáng trắng từ dưới chân hắn dâng lên, lướt qua cơ thể, cuối cùng dừng lại ở hai tay rồi mới chui vào thanh kiếm.
Mà thanh kiếm nhấp nháy ánh sáng vàng kim cũng bắt đầu xuất hiện biến hóa. Từ chuôi kiếm, ánh sáng màu vàng kim nhanh chóng co rút lại dần dần phân thành hai màu.
Một bên kiếm hóa thành màu trắng, bên còn lại biến thành màu đen. Hai màu sắc đối lập nhau, ẩn ẩn còn phát ra ánh kim rực rỡ trông có chút quỷ dị kỳ quái.
- Bỉ vi hắc ám, định tội dị đoan. (Kia là hắc ám, khép tội dị đoan).
Hai tay Mã Như Long nắm chặt thanh kiếm chỉ thẳng về phía Mã Tiểu Đào, đồng thời còn đặc biệt quay mũi kiếm màu đen về gần phía cô nữa.
Nhất thời, một tia sáng màu đen từ trên không trung lóe lên rồi vụt tắt.
Ngọn lửa màu đỏ rực bao phủ cơ thể cô tức thì cháy mạnh, nhưng khi ánh sáng màu đen đó xuất hiện, không hiểu tại sao lực phòng ngự của ngọn lửa phượng hoàng lại không có tác dụng, tia sáng màu đen cứ thể chui vào cơ thể cô.
Mã Tiểu Đào bỗng cảm thấy cơ thể mình có gì đó khác người, ngọn lửa phượng hoàng màu đỏ rực nháy mắt biến thành màu đen, cảm giác hắc ám u ám truyền khắp toàn thân. Ngay cả Tà Hỏa đã bị áp chế của cô cũng nương theo đó mà chui ra, hợp lại một chỗ với ngọn lửa màu đen ấy, cô càng lúc càng cảm thấy mình không thể khống chế nó nữa.
Đây là Hồn Đạo Khí gì thế này? Mã Tiểu Đào thật sự giật mình, lần đầu tiên cô gặp phải tình huống quỷ dị như thế này, công kích từ Hồn Đạo Khí của đối phương căn bản không thể phòng ngự sao?
Cũng cùng lúc đó, phần màu trắng trên thanh kiếm của Mã Như Long bỗng nhiên lóe sáng, một quầng sáng màu vàng mang theo hơi thở quang minh nháy mắt bành trướng bao phủ khắp sàn đấu.
Mã Tiểu Đào kêu thảm một tiếng, ngọn lửa màu đen trên người cô bắt đầu bốc lên từng đoàn sương mù, đồng thời hơi thở quang minh kia khi vừa phủ xuống người cô, cô liền cảm thấy ngọn lửa phượng hoàng trong cơ thể mình bắt đầu di chuyển tán loạn, giống như muốn chạy thoát khỏi cơ thể cô vậy.
Mã Như Long mỉm cười đắc ý, bố cục hoàn mỹ của hắn rốt cuộc cũng thành công.
Lúc trước, khi hắn chiến đấu với Khương Bằng đã từng nói, là một Hồn Sư, chỉ khi nào sử dụng Hồn Đạo Khí do tự bản thân mình làm ra mới phát huy được tác dụng cao nhất. Những lời này, căn bản không phải nói cho Khương Bằng nghe mà dành cho những thành viên học viện Sử Lai Khắc đang ngồi dưới khán đài kia.
Thực tế, thanh Thẩm Phán Chi Kiếm hắn đang sử dụng này, bản thân hắn có khả năng chế tạo ra không? Dĩ nhiên là không rồi, đây là một kiện Hồn Đạo Khí Cận Thế cấp tám, hơn nữa còn là loại cao cấp nhất nữa.
Mỗi một nửa phần kiếm của nó đều có kết hợp thêm hơi thở quang minh hoặc hắc ám. Đầu tiên, bắn hơi thở hắc ám vào người đối thủ, sau đó sử dụng hơi thở quang minh xét xử đối thủ. Nếu đối thủ có cấp bậc thấp nó còn có thể nháy mắt làm hồn lực đối phương hoàn toàn tan rã, thậm chí nếu không may còn bị hủy diệt hoàn toàn.
Mã Như Long bất quá chỉ là Hồn Đạo Sư cấp sáu, lần này hắn muốn sử dụng Hồn Đạo Khí cấp tám cũng phải trả cái giá không nhỏ. Mã Tiểu Đào lúc này không thể quan sát xung quanh nên không thấy trước ngực hắn có một cái trận pháp đỏ như máu đang bừng sáng, mãnh mẹ thiêu đốt.
Đấy là một kiện Hồn Đạo Khí cấp bảy khác, tên là Tế Điện Chương, lấy Sinh Mệnh Lực và tiềm năng của bản thân làm tế phẩm, nháy mắt có thể giúp cơ thể hắn bùng phát mạnh mẽ, vì thế hắn mới có thể sử dụng Thẩm Phán Chi Kiếm. Có điều dĩ nhiên hắn không thể sử dụng nó trong một thời gian dài, nhưng không sao, bấy nhiêu đã đủ để hắn giải quyết Mã Tiểu Đào.
Mã Như Long làm sao không biết dù trận này mình thấy bại, trận kế tiếp huynh muội Tiếu Hồng Trần chiến thắng thì bọn họ cũng chiến thắng. Nhưng, cũng giống như Đái Thược Hành, hắn không muốn quyền quyết định thắng bại lại rơi vào tay người khác, vì hắn còn là đội trưởng của chiến đội Nhật Nguyệt nữa.
Cho nên, hắn không tiếc trả phá, dù trong vòng một năm tới, tu vi không thể tăng thêm cũng quyết tâm sử dụng thanh kiếm này.
Chuôi kiếm này chỉ khi nào gặp Hồn Sư có vũ hồn thuộc tính Quang Minh hoặc Hắc Ám mới không có tác dụng, nhưng Mã Tiểu Đào lại là Hồn Sư thuộc tính Hỏa.
Nghe Mã Tiểu Đào kêu lên thảm thiết, Mã Như Long liền cảm thấy cái giá mình phải trả thật xứng đáng, trong lòng hắn bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác khó tả. Đồng đội của hắn, hắn đã có thể báo thù cho họ rồi.
Lòng tin chiến thắng của hắn nháy mắt đã dâng đến cực điểm, Mã Như Long đột nhiên bước về trước một bước, Thẩm Phán Chi Kiếm trong tay chém thẳng về phía Mã Tiểu Đào.
Trong tích tắc hắn suy nghĩ những điều trên, Mã Tiểu Đào ở bên kia cũng đồng thời phát sinh dị biến.
Ngọn lửa Phượng Hoàng của cô đã hoàn toàn biến thành màu đen, Tà Hỏa trong cơ thể cô theo sự dẫn dắt của Hắc Ám Lực đã bắt đầu tràn ra ngoài. Ngọn lửa Phượng Hoàng lúc này với màu sắc đen tối, điên cuồng dâng lên, tàn sát trong cơ thể cô.
Mã Tiểu Đào đã không thể khống chế bản thân nữa.
Bên ngoài, hơi thở quang minh điên cuồng áp bức làm ngọn lửa hắc ám của cô tán loạn khắp nơi, còn bên trong, Tà Hỏa kết hợp cùng Hắc Ám tàn sát điên cuồng.
Cô có cảm giác bản thân mình như muốn hỏng đến nơi rồi.
Hơi thở Tà Ác trên người cô gần như là một bộ phần của Hắc Ám nên tác dụng của Thẩm Phán Chi Kiếm với cô còn cao hơn người thường gấp mấy lần, hai mắt màu đỏ rực của cô cũng nháy mắt hóa thành màu đen như mực.
Như vậy là kết thúc sao? Mình thua sao? Học viện Sử Lai Khắc thua sao? Vinh dự của Sử Lai Khắc....
Lòng cô không ngừng giãy giụa, cô không cam lòng, một loạt sự kiện trước đây ào ào xuất hiện trong đầu cô.
Giang Nam Nam ngã xuống, Từ Tam Thạch ngã xuống, Bối Bối ngã xuống, Lăng Lạc Thần cũng vậy. Ngay cả Đái Thược Hành vì chiến thắng Độc Hồn Sư của đối phương mà không ngại liều mạng. Tất cả mọi người đều vì chiến thắng, vì vinh dự của Sử Lai Khắc mà không tiếc sinh mệnh, cô là đội trưởng, chẳng lẽ lại cứ thế này mà bỏ cuộc sao?
Con mẹ nó, bà đây không phục, bà không tin trên đời này có cái lực lượng chó mà gì có thể xét xử được cô.
Sự uất ức kết hợp với ý chí mạnh mẽ, dục vọng khát khao chiến thắng đồng loạt bộc phát.
Thân là đệ tử đích truyền của viện trưởng hệ Vũ Hồn, bất kể là thực lực, thiên phú của Mã Tiểu Đào đều có thể nói là nổi bật trong nổi bật của các đệ tử nội viện. Cô không chỉ mạnh hơn các bạn đồng lứa mà còn là hy vọng tương lai của học viện Sử Lai Khắc.
Vốn với thiên phú của cô, cô thậm chí còn có thể tiến xa hơn, trở thành người đầu tiên dưới hai mươi tuổi ở học viện Sử Lai Khắc có thể trở thành cường giả bậc Hồn Thánh. Đáng tiếc, vì cô cần thời gian áp chế Tà Hỏa nên mới kéo dài thời gian tu luyện của cô, kết quả mới thành ra thế này.
Giờ phút này, dưới tình huống hoàn toàn bùng nổ cộng với ý chí kiên quyết và chấp niệm không thể buông bỏ, vũ hồn của cô bắt đầu xảy ra biến dị.
Phượng Hoàng, là chúa tể của loài chim, cho dù ở Long Tộc cũng có thể sánh ngang với Cự Long mạnh mẽ nhất.
Mà bên trong Phượng Hoàng, huyết mạch tinh thuần nhất dĩ nhiên là Hỏa Phượng Hoàng. Nhưng, Hỏa Phượng Hoàng lại không phải là duy nhất.
Trong cơ thể Mã Tiểu Đào, đa số huyết mạch Phượng Hoàng đều là huyết mạch tinh thuần, nhưng vì bị ảnh hưởng của Tà Hỏa mà cô vĩnh viễn không thể trở thành một Hỏa Phượng Hoàng thật sự.
Nhưng, trong tích tắc này, huyết mạch trong cơ thể cô bỗng nhiên phát sinh biến hóa, lấp đầy nó là sự tuyệt vọng và hung ác, mang theo ý niệm phá hoại và hủy diệt vô cùng vô tận, Phượng Hoàng Hắc Ám.
Lần đầu tiên trong bộ tộc Hỏa Phượng Hoàng xuất hiện một hình thái vũ hồn mới, Hắc Phượng Hoàng.
Một tiếng phượng ngâm thật thanh thót vang lên từ miệng Mã Tiểu Đào, đồng thời, nhát chém của Thẩm Phán Chi Kiếm cũng đã bắt đầu bay về phía cô.
Có thể thấy rõ ràng, ngọn lửa màu đen khi gặp phải nhát chém kia lập tức tán loạn với tốc độ kinh người, một kiếm này hạ xuống cũng là lúc trận đấu này chấm dứt. Dĩ nhiên trước lúc đó, Thiên Sát Đấu La hẳn phải bay đến chắn trước người Mã Tiểu Đào.
Nhưng, trong thời khắc quan trọng này, ngọn lửa màu đen đang không ngừng hóa thành sương mù quanh cơ thể Mã Tiểu Đào bỗng nhiên ngưng tụ lại, sau lưng cô, xuất hiện một ảo ảnh thật lớn.
Đó là một con Phượng Hoàng màu đen sậm, so với Tà Hỏa Phượng Hoàng ngày trước của cô thì nhỏ hơn một chút. Nhưng màu đen như mực từ cơ thể nó trông như một vực sâu không đáy, hơi thở khủng bố không ngừng tản ra xung quanh Nhất là đôi mắt màu đen kia, vừa nhìn vào đôi mắt ấy, cả người liền bị một cảm giác tuyệt vọng bao phủ.
- Không tốt, Tiểu Đào biến dị.
Thao Thiết Đấu La Huyền Lão bỗng nhiên đứng lên. Ánh mắt toát ra vẻ nghi ngờ, vì ngay cả một người dày dặn kinh nghiệm như lão mà cũng không có thể nhìn ra lần biến dị này của Mã Tiểu Đào là tốt hay xấu.
Ngọn lửa đen như mực kia lại một lần nữa phụt lên tạo thành đôi cánh sau lưng Mã Tiểu Đào, cả người cô tức thì bay lên không trung, nhanh nhẹn tránh đi nhát chém của Thẩm Phán Chi Kiếm.
Không thể nào? Mã Như Long mở to mắt nhìn chằm chằm tình huống vừa phát sinh. Phải biết rằng Sinh Mệnh Lực của hắn đang càng lúc càng bị thiêu đốt với tốc độ kinh khủng, nếu không thể giải quyết Mã Tiểu Đào thì hắn phải lập tức ngưng sử dụng Thẩm Phán Chi Kiếm, nếu không sự cắn trả kia sẽ không chỉ đơn giản là một năm bị đình trệ tu vi.
Mả Tiểu Đào ngẩng đầu lên, mái tóc đỏ rực của cô đã hóa thành màu đen.
- A.
Mã Tiểu Đào thét lên một tiếng chói tai, cô mở mắt ra một lần nữa, đôi mắt đã biên thành màu tím sáng lấp lánh mang theo hơi thở vô cùng khủng bộ.
Một tia sáng màu vàng nháy mắt hóa thành một lưỡi đao thật lớn, điên cuồng quét ngang kèm theo tiếng hổ gầm hết sức chói tai. Mục tiêu của lưỡi đao này là Thẩm Phán Chi Kiếm, khi cả hai va chạm vào nhau liền phát ra một loạt tiếng nổ ầm ầm.
Mã Như Long liếc mắt nhìn liền trông thấy thanh kiếm Thẩm Phán kia đột nhiên dừng lại trên không trung, còn trên tay Mã Tiểu Đào không biết từ lúc nào đã xuất hiện một thanh chiến đao thật lớn.
Đây là vật nằm bên trong chiếc nhẫn ban nãy Đái Thược Hành đưa cho cô, cũng là kiện Hồn Đạo Khí Cận Thể cấp tám lần trước hắn mua được trong buổi đấu giá, Phách Hổ Luyện Hồn Đao. Chuôi đao này dài bốn thước sáu, sống đao nơi rộng nhất đến chừng một tấc, hình dạng y hệt một thanh đao Trảm Mã, ở phần bao của chuôi đao là một đầu khung xương có hình đầu hổ.
Xét phẩm chất có lẽ nó thua thanh kiếm Thẩm Phán, muốn phát ra uy lực của nó cần cường giả bậc Hồn Thánh mới được.
Khi Mã Tiểu Đào nhận chiếc nhẫn kia đã hiểu ý của Đái Thược Hành muốn gì, cô cũng tin mình có thể thiêu đốt sức mạnh, nháy mắt sử dụng thanh đao công kích vài lần.
Nhưng, cô ngàn vạn lần không thể ngờ mình lại sử dụng nó trong tình huống này. Sau khi trở thành Hắc Phượng Hoàng, cô cảm nhận khí tức của mình đã thay đổi khác xa ngày trước. Cho dù thanh Phách Hổ Luyện Hồn Đao yêu cầu tu vi Thánh Hoàng nhưng khi cô chạm tay vào, nó cũng không thể ngăn cản cô sử dụng.
Một đao kết thúc, ngọn lửa mau đen kia nháy mắt đã truyền vào thanh đao, Mã Tiểu Đào lại hét lớn một tiếng, Hắc Phượng Hoàng nháy mắt chui vào bên trong Phách Hổ Luyện Hồn Đao, sau đó, hai tay cô nắm chặt đuôi kiếm, cả người xoay một nửa vòng, chém ra một đao.
Lúc này, rốt cuộc Mã Như Long cũng hiểu, tu vi bản thân không thể nào bì kịp Mã Tiểu Đào, hắn miễn cưỡng lắm mới có thể sử dụng Thẩm Phán Chi Kiếm, ban nãy khi xuất ra một kiếm thứ hai, bản thân hắn đã gần như không thể khống chế nổi thanh kiếm. Một luồng sáng màu đen lóe lên, nháy mắt lưỡi đao mang theo tiếng hổ gầm đã đến ngay trước mặt hắn.
Vô Địch Hộ Tráo lóe sáng, nhưng, một màn kinh khủng xuất hiện khiến mọi người ai cũng phải giật mình. Vô Địch Hộ Tráo vốn có thể trụ những ba giây nhưng lúc này nháy mắt đã vỡ tan, cả người Mã Như Long rầm một cái rơi xuống bên trên bức màn phòng hộ.
Mã Tiểu Đào cầm thanh Phách Hổ Luyện Hồn Đao lập tức chuyển hướng sáng Tiêu Hạ Phong.
Ban nãy, Tiêu Hạ Phong vừa trông thấy Mã Tiểu Đào đã điên cuồng công kích, lúc này thấy cô chuyển mục tiêu sang mình liền hoảng sở tái mặt, còn những Hồn Đạo Khí cấp năm trên người hắn dường như đều đồng loạt có vấn đề, những đòn tấn công vào Mã Tiểu Đào nháy mắt đều tan chảy trước ngọn lửa màu đen đang bao quanh người cô, không để lại một chút dấu vết nào.
Chiến thuật mà Mã Như Long và Tiêu Hạ Phong đã bàn bạc với nhau là, để Tiêu Hạ Phong tranh thủ thời gian, còn Mã Như Long tìm cơ hội sử dụng Thẩm Phán Chi Kiếm.
Thẩm Phán Chi Kiếm là một Hồn Đạo Khí cấp tám đỉnh, gần như là Hồn Đạo Khí cấp chín rồi, hơn nữa còn là một kiện Hồn Đạo Khí Cận Thể. Đừng nói là Hồn Đế, cho dù là Hồn Thánh hay Hồn Đấu La, dưới tình huống thuộc tính bị áp chế đều không thoát được. Minh Đức Đường đã thí nghiệm rất nhiều lần, một Hồn Đế cấp 69 cũng khó mà đỡ được một kích của nó. Nên có thể nói, đây là đòn sát thủ mạnh nhất của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư trong cuộc thi này, các trận đấu trước bọn họ không sử dụng đến cũng vì muốn ngăn đợt sóng dữ cuối cùng này.
Nhưng, có những chuyện con người không thể ngờ được, kiện Hồn Đạo Khí kì quái này lại có thể khiến Mã Tiểu Đào phát sinh biến dị, chẳng những khôn giải quyết được cô mà còn giúp cô mạnh mẽ hơn nữa.
Nhìn xem, trong ngọn lửa đen tối đó, thậm chí còn không nhìn thấy được Hồn Hoàn trên người cô nữa, khi ánh đao chém xuống, Tiêu Hạ Phong đừng nói là ngăn cản, cho dù muốn tránh cũng không tránh được.
Nhát chém màu đen ấy như điên cuồng căn nuốt ánh sáng, ngay cả sàn đầu rộng trên trăm mét kia cũng bị phân thành hai nửa.
Đúng lúc này, một tia sáng chợt xuất hiện trước mặt Tiêu Hạ Phong, là Thiên Sát Đấu La Hoàng Tân Tự sử dụng Thuấn Di.
Một tấm lá chắn hình ngôi sao năm cánh xuất hiện trước mặt hắn, chặn đứng lưỡi đao đang bổ xuống kia.
Ầm.
Hắc diễm bắn ra tứ phía, nháy mắt bao phủ lấy một khu vực thật lớn, những nơi tiếp xúc với nó đều bị nhiệt độ nung nóng tan chảy, nháy mắt khắp nơi đều trở thành biển lửa, có một số nơi bị hỏa diễm bám nhiều đã nhanh chóng bị hòa tan sụp xuống tạo thành một cái hố thật lớn.
Phách Hổ Luyện Hồn Đao vừa bị chặn đứng, ánh mắt Mã Tiểu Đào lập chuyển sang Mã Như Long đang rơi xuống sàn đấu. Hai tay cô nắm chặt cán đao, đôi mắt màu tím lóe sáng, hơi thở khủng bổ bùng nổ, cô hét to một tiếng, thanh đao liền được vung lên chuẩn bị một kích kế tiếp.
- Dừng tay, trận đấu đã kết thúc.
Giọng nói có chút dồn dập của Hoàng Tân Tự vang lên, thanh Phách Hổ Luyện Hồn Đao trên tay cô vẫn hiên ngang trên bầu trời, không có dấu hiệu hạ xuống.
Ngọn lửa màu đen thoáng vơi đi vài phần, lát sau cô mới chậm rãi hạ thanh đao xuống, nhưng đôi mắt màu tím vẫn lộ rõ sự hung ác.
Bản thân vị Phong Hào Đấu La Hoàng Tân Tự lúc này cũng có chút chật vật.
Một luồng sáng lại xuất hiện, hắn nhanh chóng bao phủ lấy Tiêu Hạ Phong đi đến trước mặt Mã Như Long, trường bào của lão lúc này đã có chút rách nát, ngay cả tóc cũng bị cháy một chút.
Đây là tình huống gì? Tất cả mọi người đều giật mình kinh hãi, không ai ngờ thực lực của Mã Tiểu Đào lại mạnh như vậy. Ngay cả cường giả bậc Phong Hào Đấu La, Hoàng Tân Tự sử dụng vũ hồn Thiên Sát Cô Tinh dưới tình huống thuần phòng ngự cũng không thể ngăn cản hoàn toàn ngọn lửa màu đen của Mã Tiểu Đào.
Nương theo tiếng hét tuyên bố trận đấu kết thúc của Hoàng Tân Tự, một bóng người từ phía khu vực chờ chiến của học viện Sử Lai Khắc bay vọt lên sàn đấu.
- Tiểu Đào, bình tĩnh.
Giọng nói trầm thấp của Huyền lão vang lên.
Mã Tiểu Đào rùng mình một cái, sau đó cơ thể cô không ngừng run rẩy, dường như cô đang phải chịu đựng rất nhiều đau đớn.
Huyền lão giơ tay lên đành về phía gáy của cô, hai tay Mã Tiểu Đào giật giật trông như muốn ngăn cản, nhưng cuối cùng lại buông xuôi để Huyền lão đánh mình ngất xỉu.
Huyền lão bế lấy cô, sau đó, một quầng sáng màu vàng rực rỡ xuất hiện ôm trọn lấy cơ thể cô, ngọn lửa màu đen của cô vẫn bao phủ lấy cơ thể, dù bị quầng sáng màu vàng của Huyền lão áp chế nhưng vẫn không ngừng bùn cháy, dùng cách gì cũng không chịu biến mất.
Khi Huyền lão về đến khu vực chờ chiến, sắc mặt đã vô cùng nghiêm trọng.
Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Vương Ngôn cùng bước đến.
Hoắc Vũ Hạo vừa định đón lấy Mã Tiểu Đào từ tay Huyền lão liền bị tầng ánh sáng màu vàng của Huyền lão cản lại.
- Không được.
Hoắc Vũ Hạo lặng người.
- Huyền lão, mỗi lần đều là đệ tử giúp tỷ tỷ áp chế Tà Hỏa trong người.
Huyền lão lắc đầu, sắc mặt lại càng khó coi hơn.
- E là lần này không đơn giản chỉ là Tà Hỏa. Vũ Hồn của cô bé đã bị tác động phát sinh biến dị, chỉ sợ...
Vương Ngôn hoảng sợ tái mặt:
- Huyền lão, chẳng lẽ, Tiểu Đào nó...
Huyền lão hơi gật đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ tiếc thương.
Vương Ngôn hét lên:
- Làm sao có thể? Tất cả là do cái kiện Hồn Đạo Khí chết tiệt của chiến đội Nhật Nguyệt, chúng ta đi tìm bọn họ tính sổ.
Huyền lão lắc đầu nói:
- Vô dụng thôi, vũ hồn của Tiểu Đào bị biến dị mặc dù do kiện Hồn Đạo Khí của đối phương châm ngòi nhưng căn nguyên lại không phải vì kiện Hồn Đạo Khí đó. Hiện giờ tình huống của Tiểu Đào cực kỳ không ổn đinh, ta chỉ có thể cố gắng dùng hồn lực ngăn chặn Vũ Hồn trong cơ thể nó biến dị, việc còn lại phải chờ khi trở về học viện xem Mục Lão có biện pháp nào không.
Hoắc Vũ Hạo nghe hai người nói chuyện không hiểu mô tê gì, lòng lại càng lo lắng hơn.
- Huyền lão, rốt cuộc tỷ tỷ bị sao thế? Đệ tử có Cực Hạn Chi Băng, có thể giúp tỷ ấy không?
Huyền lão liếc mắt nhìn hắn rồi thở dài nói:
- Nếu tu vi của ngươi ngang bằng Tiểu Đào thì vẫn còn cơ hội. Tiếc là thực lực của ngươi hiện giờ kém nó quá xa. Cho dù có thử thì chắc chắn nháy mắt sau cũng bị ngọn lửa của nó cắn nuốt sạch sẽ. Lần này Tiểu Đào gặp phiền toái không nhỏ, rất có thể sau này nó sẽ trở thành một Tà Hồn Sư.
- Cái gì?
Khi nghe thấy ba chữ Tà Hồn Sư, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông mới hiểu tình huống hiện nay nghiêm trọng đến mức nào. Ngọn lửa Phượng Hoàng của Mã Tiểu Đào bất ngờ xảy ra biến dị theo chiều hướng này, khó trách một người có thực lực mạnh mẽ như Huyền lão cũng không có biện pháp giúp đỡ cô.
Hai mắt Huyền lão lộ rõ vẻ đau khổ:
- Vũ hồn Tà Hỏa Phượng Hoàng của Tiểu Đào vốn là Thú Vũ Hồn cao cấp nhất. Lần này biến dị đúng là sẽ càng thêm mạnh mẽ nhưng lúc này trong cơ thể nó, Tà Hỏa lại chiếm ưu thế. Nên nếu có biến hóa, nhất định sẽ đi theo chiều hướng Hắc Ám, thậm chí còn ảnh hưởng rất nhiều đến thần chí của nó nữa. Lúc này ngọn lửa màu đen của nó đã gần như đạt đến mức Cực Hạn Chi Hỏa rồi. Tu vi của nó một bước tăng vọt đến cấp 70, thế nên lúc này cho dù là cường giả bậc Đấu La cũng không thể khống chế nó nổi, nếu cứ để nó tiếp tục phát triển, e là, sẽ mang đến đại họa cho đại lục.
Hoắc Vũ Hạo hít sâu một hơi, đau lòng nói:
- Tỷ tỷ.
Hắn chỉ mới nhận Mã Tiểu Đào làm tỷ tỷ được mấy ngày, từ sau khi mẹ hắn qua đời, hắn là một cô nhi, vất vả lắm mới có được một người thân, vậy mà giờ phút này người đó gặp phải tai nạn có thể trở thành Tà Hồn Sư, lòng hắn đau đớn và tức giận đến mức nào không cần nghĩ cũng biết.
Trên sàn đấu, Thiên Sát Đấu La Hoàng Tân Tự cũng không có thúc dục bắt đầu trận đấu kế tiếp vì hiện giờ sàn đấu bị hư hỏng quá nặng, ngọn lửa Phượng Hoàng màu đen của Mã Tiểu Đào phải mất chừng 10' mới hoàn toàn biến mất, sau đó, các Hồn Sư thuộc tính Thổ mới có thể bắt đầu sửa chữa sàn đấu.
Sau trận đấu này, bầu không khí thảm thiết càng lúc càng nồng đậm, mỗi người ở đây, dù là thi đấu hay đứng xem đều có cảm giác không thở được. Chiến đội Sử Lai Khắc chiến thắng nhưng đồng thời, vị Hồn Đế có thực lực mạnh nhất của bọn họ cũng xảy ra chuyện. Hiện giờ, số lượng người còn có thể thi đấu của hai đội chênh lệch quá rõ, nếu trận kế tiếp Sử Lai Khắc thua vậy thì chức quán quân bọn họ nắm giữ bấy lâu nay rất có thể sẽ phải đổi chủ.
Huyền lão thở dài một tiếng nói:
- Quên đi, chúng ta bỏ cuộc.
Lão vừa nói xong, Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Vương Ngôn đứng bên cạnh đều tái mặt.
Gương mặt già nua của Huyền lão chảy dài hai hàng lệ:
- Mấy đứa nhỏ, các con đã vì học viện trả giá rất rất nhiều rồi. Làm sao học viện có thể đành lòng nhìn các con vì những hư danh này mà rơi xuống vực sâu được? Thực lực Tiểu Đào mạnh như thế cuối cùng cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu tiếp theo, đến lượt hai con, thì tổn thất của học viện không còn là một con số nhỏ nữa. Ta không thể để các con tiếp tục liều mạng bảo vệ cho cái danh dự gì đó nữa.
- Không, Huyền lão, chúng con muốn chiến.
Hoắc Vũ Hạo kiên quyết nói. Hắn nhìn Mã Tiểu Đào đã hôn mê nhưng gương mặt vẫn lộ rõ sự đau đớn, rồi nhìn sang những đồng đôi đã ngã xuống của mình, chiến ý trong lòng hắn dâng cao không gì sánh được.
- Huyền lão, từ ngày đầu tiên bọn con đặt chân đến thành Tinh La này, lòng của chúng con không lúc nào yên tĩnh. Khi đó, trong chúng con thậm chí còn không có được một người thuộc đội chính thức, cả đội đều là thành viên của đội dự bị. Nhưng vì bảo vệ danh dự cho học viện, cả đội chúng con đã cố gắng từng bước tiến thẳng về trước. Bất kể là đối thủ gì, bọn họ mạnh mẽ ra sao, chỉ cần trong lòng chúng con nghĩ đến vinh dự của học viện Sử Lai Khắc, thì ý chí chiến đấu mãi mãi không bị dập tắt. Vinh dự kia, không chỉ là của học viện Sử Lai Khắc, mà còn là của mỗi một đệ tử của học viện. Vì danh dự này, không biết đã có bao hiêu vị học trưởng cam tâm tình truyện trả giá. Đồng đội của chúng con cũng đã ngã xuống vì nó, nhưng con biết, không có một người nào hối hận cả, bảo vệ được vinh quang của học viện chính là thành quả to lớn nhất đáp đền lại cố gắng của mọi người. Hiện giờ đến lượt con và Vương Đông, làm sao bọn con có thể lùi bước? Chúng con thà chết trên sàn đấu chứ tuyệt đối không thể lâm trận bỏ cuộc. Nếu lần này chúng con bỏ cuộc ở đây, chúng con chắc chắn sẽ giữ được tính mạng này nhưng cũng không đáng mà sống trên đời này nữa. Vì vinh quang của Sử Lai Khắc, vì quang vinh của Đường Môn, hơn nữa còn vì bản thân chúng con. Trận đấu này, chúng con muốn đấu, hơn nữa, còn chắc chắn phải thắng.
Từng lời của Hoắc Vũ Hạo mạnh mẽ như đinh đóng cột, hai nắm tay từ từ siết chặt, gương mặt thậm chí đã hóa thành một màu trắng xanh.
Vương Đông đứng cạnh hắn, ánh mắt cũng lộ vẻ kiên quyết không kém. Hai người tâm ý tương thông, những lời Hoắc Vũ Hạo vừa nói cũng là tiếng lòng của hắn lúc này.
Huyền lão mở mắt nhìn sang hai đứa nhỏ đáng yêu kia, khẽ thở dài, sau đó hơi khom người nói:
- Hai con, ta hiểu. Ta cũng không có tư cách ngăn cản hai con. Nhưng ta cũng phải nói cho các con biết, bất kể trận đấu này thắng hay bại, các con cũng là niềm tự hào của Sử Lai Khắc, là anh hùng của Sử Lai Khắc. Sau khi trở về, học viện sẽ viết lại phần vinh quang này của các con vào lịch sử học viện Sử Lai Khắc. Hơn nữa ta còn có một yêu cầu, trận đấu này, điều kiện đầu tiên là các con phải giữ được tính mạng của mình, nếu ta thấy không ổn sẽ lập tức ra tay ngăn cản.
- Dạ.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đồng thanh nói. Hoắc Vũ Hạo đưa tay trái ra, Vương Đông lập tức dùng tay phải nắm lấy tay hắn. Nháy mắt sau, trong cơ thể hai người chảy xuôi dòng Hạo Đông Lực, đồng thời xen lẫn trong đó là ý chiến chiến đấu và lòng quyết tâm chấp nhất vô cùng.
Vương Ngôn hít sâu một hơi, đến khi phổi của hắn truyền lên một cơn đau nhức hắn mới dừng lại, đồng thời tâm trạng cũng được kềm chế, bình tĩnh hơn vài phần.
Hắn nhìn Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông, cố gắng không để giọng nói mình trở nên nghẹn ngào.
- Vũ Hạo, Vương Đông. Đối thủ của các con là huynh đệ Tiếu Hồng Trần, Mộng Hồng Trần. Năng lực của bọn họ là gì có lẽ các con đều đã thấy rõ. Mục tiêu đầu tiên các con cần giải quyết là người sử dụng độc, Mộng Hồng Trần. Nếu các con cảm thấy không làm được thì dù ý chí chiến đấu của các con có mãnh liệt như thế nào, ta cũng không cho các con tiếp tục tham gia.
Ánh mắt Vương Đông có chút do dự, nhưng Hoắc Vũ Hạo kiên quyết nói:
- Vương lão sư, con làm được.
Vương Ngôn thở dài một hơi, gật đầu nói:
- Được, thực lực huynh muội Tiếu Hồng Trần tuy mạnh nhưng trong các trận đấu trước, bọn họ cũng bị thương không nhẹ. Hơn nữa, ý chí chiến đấu của bọn họ tuyệt đối không thể sánh bằng hai con. Kế đến, lão sư cũng không còn chiến pháp gì để sắp xếp cho hai con nữa. Ta chỉ có thể nói, các con phải tin tưởng vào bản thân mình mà phát huy hết toàn lực. Vũ Hạo nói rất đúng, trận đấu đã đến bước này thì các con không thể thua. Cho nên, các con còn năng lực gì nữa cứ đem ra dùng hết đi. Cố lên.
Vương Ngôn nói xong liền vương tay ôm lấy Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông.
Đến lúc này, những gì cần nói cũng đã nói hết, ý chí chiến đấu so với thực lực thậm chí còn muốn quan trọng hơn.
Lát sau, sàn đấu được sửa chữa xong xuôi, giọng nói trầm thấp của Thiên Sát Đấu La Hoàng Tân Tự lại một lần nữa vang lên.
- Lượt đấu 2-2-3, trận thứ hai, mời hai đội viên của hai đội lên sàn đấu.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông liếc mắt nhìn nhau, trận đấu sắp tới của bọn họ là trận đấu đầu tiên trong lịch sử các trận chung kết của cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái có sự chênh lệch tu vi lớn như vậy.