Quyển 2-Chương 170: Thương! Tử! Nhân tâm - Tuyệt Thế Đường Môn (1-3)
Bác long trụ được chế tạo quả cực kỳ ác độc, những cây đinh không đâm ra một phát tức khắc, mà cứ từ từ thong thả xoáy ra, từng chút từng chút chậm rãi tra tấn, kéo càng dài càng tốt thời gian đau đớn của nạn nhân.
Chỉ đáng tiếc, cái bọn họ muốn nghe là tiếng kêu la thảm thiết của Hoắc Vũ Hạo thì chẳng thấy đâu. Một tầng quang mang xích kim từ thân thể phóng ra, khi mũi đinh chạm vào cơ thể hắn thì nó liền theo đó mà ngạnh kháng chắn lại khiến cây đinh không chui ra thêm được chút nào.
Đột nhiên xuất hiện hào quang xích kim đó khiến những tên tra tấn của Đội an ninh Hoàng gia giật mình, cùng lúc giải phóng võ hồn bản thân.
- Không thể được, bị Phược Long Tỏa chế ngự, làm sao ngươi có thể sử dụng hồn kỹ? Không đúng, đây là hồn đạo khí.
Tên nhị ca toát ra vẻ khiếp sợ trong mắt.
Thân là thành viên hoàng thất của đế quốc Nhật Nguyệt, tuy hắn không phải là hồn đạo sư, nhưng đối với hồn đạo khí vẫn có hiểu biết rất tốt. Phược Long Tỏa có năng lực phong ấn hồn sư rất mạnh, thế mà hắn bị Phược Long Tỏa chế ngự giam cầm hồn lực vẫn còn có thể sử dụng hồn đạo khí, như vậy chắc chắn món hồn đạo khí kia có cấp độ, phẩm chất cao hơn hẳn Phược Long Tỏa. Mà Phược Long Tỏa đã là hồn đạo khí cấp 6, vậy món hồn đạo khí phòng ngự của Hoắc Vũ Hạo là cấp mấy?
Ngay cả như vậy, bọn lâu la Đội an ninh Hoàng gia này cũng chưa ý thức được vấn đề gì đặc biệt, ngược lại cả đám chỉ sáng bừng hai mắt, lòng tham không đáy lồ lộ trên mặt.
Có lẽ trên người Hoắc Vũ Hạo là một kiện hồn đạo khí phòng ngự cấp 7, đem ra phố bán cũng được một cái giá cực cao, mớ tiền lời này mà lén chia ra, cũng là một thu hoạch xa xỉ a! Dù cả đám đội viên này, tiền lương bình thường cũng không nhiều lắm. Bọn họ chỉ là thành viên ngoại hệ của hoàng gia, địa vị bên trong hoàng thành xem như khá thấp kém, thành ra những món béo bở đều dựa vào quá trình "duy trì an ninh" mà có được.
Tên nhị ca hừ lạnh một tiếng
- Còn dám phản kháng! Dù hồn đạo khí phòng ngự của ngươi cao cấp hơn Phược Long Tỏa, hồn lực của ngươi cũng chỉ có hạn mà thôi, để xem ngươi chống đỡ được bao lâu. Đợi đến khi hồn lực ngươi tiêu tán, đinh trong bác long trụ bị cản súc thế đã lâu sẽ mạnh mẽ đâm vào cơ thể, ta xem nó như thế nào xé nát ngươi ra.
Hoắc Vũ Hạo trong lòng thở dài than hộ. Vì hoàn cảnh làm bậy, còn có thể tha thứ, tự làm bậy, không thể sống a! Mình không muốn gây chuyện, nhưng mà mấy thằng này ra tay quá ngu. Cứ để yên cho bọn nó tra tấn mà nói, có lẽ mình không đợi nổi cứu viện. Xem ra, chỉ có nước thu thập bọn này trước.
Vừa nghĩ, hai mắt Hoắc Vũ Hạo dần hóa thành màu vàng.
Thân là hồn sư hệ tinh thần khống chế, sao lại có thể để người khác dễ dàng khống chế như vậy chứ. Hồng Trần Tí Hựu cấp bậc hoàn toàn vượt trội áp chế Phược Long Tỏa, kiện hồn đạo khí cấp 6 sinh ra hạn chế với hắn cũng cực kỳ ít, mà vũ hồn Linh Mâu có những năng lực chủ yếu đều thông qua tinh thần lực thi triển là chính, thành ra áp chế hồn lực với hắn là hoàn toàn vô dụng. Nếu bây giờ muốn thoát khỏi bác long trụ này, cũng chẳng có chuyện gì quá sức.
Sức mạnh cường đại từ trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo bộc phát, hắn quả thật không thể để cho hồn lực bản thân tiếp tục tiêu hao vô ích như vậy. Dưới tác dụng hồn kỹ Mô Phỏng, đám lâu la kia chẳng ai thấy được một hồn hoàn nào xuất hiện trên người hắn, nhưng thực ra hắn đã sử dụng hồn kỹ thứ tư.
Chính ngay lúc Hoắc Vũ Hạo chuẩn bị dùng hồn kỹ Tinh Thần Hỗn Loạn tạo thời cơ bạo động, đột nhiên kim quang mãnh liệt trong mắt hắn hoàn toàn biến mất, ngay cả xích kim hộ tráo trên người cũng thu lại.
Trong tiếng kêu rên thảm thiết, cây đinh bị kềm chế từ lúc nãy bật mạnh lên như lò xo, đâm vào thân thể hắn, máu tươi phun ra. Không chỉ vậy, Hoắc Vũ Hạo dùng sức giãy một cái, những vết thương đã kéo da non sau lưng bỗng nhiên bị chạm mạnh tung tóe hở ra lại, nháy mắt sau Vũ Hạo lại biến thành một huyết nhân.
Tên nhị ca tròn mắt sửng sốt, còn tên lão Tứ lại nhịn không được cười khoái trá
- Ta còn nghĩ ngươi ghê gớm lắm, thì ra chỉ là trò bịp, nhìn thì được chứ dùng lại không xong! Còn dám đắc ý, ngươi chết đi.
Hoắc Vũ Hạo cố nén đau nhức sau lưng truyền đến, gương mặt đầy vẻ trêu tức.
- Khốn kiếp, kẻ nào dám ngăn cản ta.
Một tiếng rống nặng nề từ bên ngoài vọng vào, khiến cả đội an ninh Hoàng gia đều giật mình. Cả bọn sửng sốt trong giây lát, ngay sau một tiếng nổ vang lên, cửa phòng không cánh bay vào.
Kính Hồng Trần hầm hầm dẫn theo chủ nhiệm Lâm Giai Nghị xông vào.
Kính Hồng Trần liếc mắt nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo bị trói gô trên bác long trụ, cả người đầy máu, đồng tử co rút kịch liệt, phát lửa.
- Lão già kia, ngươi là ai mà dám đến Đội an ninh Hoàng gia chúng ta giương oai.
Tên lão Tứ quen thói hống hách, căn bản không nghĩ tới lý do làm cách nào lão già trước mắt có thể xông vào hoàng thành còn ngang nhiên đường hoàng phá cửa phòng tra tấn của Đội an ninh Hoàng gia.
Bất quá, lời còn chưa dứt, sát khí tràn ngập trong mắt Kính Hồng Trần bộc phát đầy đủ. Tay phải xuất ra một chiêu về phía tên lão Tứ, một lực hút kéo tên không biết trời cao đất dày lăng không bay tới.
Tên nhị ca nhìn thấy không ổn, đã hợp lực vài tên khác cùng đánh về phía Kính Hồng Trần.
- Cút!
Kính Hồng Trần gầm lên, một luồng sóng khí dập dờn phóng ra, đánh bay cả năm tên ra năm góc, chín hồn hoàn bao phủ dày đặc toàn thân.
- Phong Hào đấu la......
Tên nhị ca kinh hô một tiếng, tuy ngã xuống dội vào một góc tường khiến toàn thân đau nhức, nhưng trong lòng lại còn run rẩy hơn.
Tính về số lượng Phong Hào đấu la, đế quốc Nhật Nguyệt còn xa mới so được với đế quốc Tinh La. Bất kì một vị Phong Hào đấu la, bất kể ở quốc gia nào, cũng có địa vị siêu nhiên. Đội an ninh Hoàng gia vốn kiêu ngạo, cũng không dám đối nghịch với Phong Hào đấu la a!
Lâm Giai Nghị đã lao đến bên cạnh Hoắc Vũ Hạo, lập tức tắt ngay cơ quan bác long trụ. Nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo toàn thân đẫm máu, hắn cũng run rẩy hít một hơi thật sâu, nhanh chóng lấy ra một cái chai bạch ngọc tinh xảo, hơi do dự một chút, rồi đổ ra một vật xanh biếc, viên thuốc to như trái nhãn, nhét vào miệng Hoắc Vũ Hạo, rồi mới cẩn thận từ từ cởi trói.
Kính Hồng Trần mặt mày méo mó nhăn nhó cực kỳ khó coi, nếu là kẻ khác, có lẽ sớm đã không còn đầu dính trên cổ, nhưng Đội an ninh Hoàng gia này các thành viên đều ít nhiều có quan hệ tới hoàng gia, mà hắn không nắm hết được, nên không thể hoành hành vô kỵ.
Tiến lên vài bước, đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo, hạ giọng nặng nề:
- Ngươi sao rồi?
Hoắc Vũ Hạo sắc mặt tái mét, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh khiến Kính Hồng Trần cũng cảm thấy rất không thoải mái. Kính Hồng Trần ngược lại càng muốn hắn đại náo một hồi thì tốt hơn. Hắn bình tĩnh thế này khiến Kính Hồng Trần tự nhiên cảm thấy lành lạnh.
- Ta chỉ không ngờ, Học Viện Nhật Nguyệt vậy mà cũng không có khả năng bảo vệ đệ tử của mình a.
Ngữ khí Hoắc Vũ Hạo nhẹ nhàng, nhưng từng lời lại như búa bổ vào tim, đập ngay chỗ ngứa của Kính Hồng Trần.
Sát khí trên mặt Kính Hồng Trần lại thêm một hồi đại thịnh, song quyền vô ý nắm chặt lại. Sự bảo thủ luôn là nhược điểm trong tính cách của lão, cũng không phải Hoắc Vũ Hạo giỏi giang phân tích ra sau chỉ vài lần gặp, mà nhiều năm qua Học Viện Shrek đã tốn không ít công sức nghiên cứu Kính Hồng Trần rồi đưa ra một bảng thông tin cho Vũ Hạo.
- Về trước nói sau. Chuyện này, học viện nhất định sẽ đòi lại công bằng cho ngươi.
Kính Hồng Trần đè lửa giận đang dâng lên trong lòng, xoay người đi ra ngoài, Lâm Giai Nghị khoát tay Hoắc Vũ Hạo, dìu hắn đi theo.
Nói lại một chút, viên thuốc Lâm Giai Nghị nhét vào mồm hắn thật không bình thường, một luồng khí ấm áp đã lan tỏa dày đặc trong thân thể xương cốt. Mỗi chỗ được luồng khí ấm áp đi qua, đau nhức giảm đi rất nhiều, miệng vết thương vừa bị mở đã nhanh chóng tự khép lại với tốc độ khó tin. Ngay cả hồn lực cũng có xu thế dao động.
Không đợi Kính Hồng Trần ra khỏi phòng tra tấn, bên ngoài đã truyền tới một tiếng loa:
- Thái tử đến.
Kính Hồng Trần hơi sửng sốt, dừng lại ngẫm nghĩ nghi hoặc. Dù hắn không hề tham dự triều chính, nhưng phạm vi thế lực của các hoàng tử vẫn biết rất rõ. Đội an ninh Hoàng gia rõ ràng không thuộc quyền quản lý của thái tử, mà là tam hoàng tử. Còn người quản lý cao nhất, chính là cha của Từ Mặc Trầm: Thân Vương Điện Hạ, cũng là người ủng hộ tam hoàng tử rõ ràng nhất.
Phía ngoài.
Từ Thiên Nhiên thản nhiên nói.
- Đến phòng tra tấn.
Từ Mặc Trầm lúc này đã không còn có thể tiếp tục trầm mặc.
- Ti chức tham kiến thái tử điện hạ.
Lúc nãy Kính Hồng Trần ngang nhiên xông vào Đội an ninh Hoàng gia, Từ Mặc Trầm đã biết chuyện xấu. Ai đó còn có thể không biết Minh Đức Đường chủ, chứ hắn thì làm sao không biết được? Thì ra tên Hoắc Vũ Hạo cũng không phải khoa trương. Kính Hồng Trần tự thân xông vào, Từ Mặc Trầm dĩ nhiên thừa thông minh đoán ra.
Nhưng hắn tránh mặt đi, trước đó hắn cũng không vào phòng tra tấn, chính là lưu lại một đường lui cho bản thân. Kính Hồng Trần tới quá nhanh, hiện tại hắn không hy vọng bọn thuộc hạ có thể bức cung được cái gì, chỉ hy vọng Hoắc Vũ Hạo không bị thương tổn quá lớn là may rồi. Nếu không ắt phải phiền toái. Hắn sẽ không ra mặt, giả vờ như không biết gì cả. Chỉ cần không có sơ sót, ngay cả Kính Hồng Trần cũng không dễ dàng động tới hắn. Mọi chuyện hắn cũng đã tính toán đâu vào đấy.
Vậy mà chẳng ngờ được, Kính Hồng Trần rắc rối bên kia còn chưa ra, thái tử Từ Thiên Nhiên từ đâu lại tới đây.
Hắn có thể không để ý Kính Hồng Trần, bởi vì không có quan hệ liên hệ gì cả, nhưng Từ Thiên Nhiên đến mà không ra mặt, tội khi quân phạm thượng hắn gánh không nổi.
Từ Thiên Nhiên hiền lành nhìn Từ Mặc Trầm, nói:
- Mặc Trầm đứng dậy đi. Đều là huynh đệ một nhà, không cần phải khách khí như vậy. Ta nghe Quất Tử nói, các ngươi bắt bạn học của nàng, hay là nể mặt ta, thả người có được không!
Từ Mặc Trầm tuyệt đối không vì Từ Thiên Nhiên ôn hòa nhún nhường khách sáo mà tỏ ra khinh thường, ngược lại thủ đoạn của vị thái tử điện hạ này hắn đã từng nghe thấy rõ. Năm xưa nhị hoàng tử lập mưu ám toán chỉ suýt nữa là thành công, nhưng chỉ khiến thái tử tàn tật.
Từ Thiên Nhiên trở về, ẩn nhẫn một thời gian lại đột ngột bùng nổ, bất ngờ oanh động bắt hết mạng lưới tay chân của Nhị hoàng tử, rồi khiến Nhị hoàng tử chết thảm. Còn Từ Thiên Nhiên lấy thân tàn tật vẫn nắm vững vương vị thái tử. Chừng đó dư đủ để bất kỳ kẻ dưới nào như Mặc Trầm nghĩ đến đã sợ run.
- Người được thái tử điện hạ giao phó đương nhiên là được.
Từ Mặc Trầm còn không có tư cách đối mặt Từ Thiên Nhiên, tam hoàng tử cũng không dám, trừ phi có cha hắn Thân Vương ở đây. Nếu không, bản thân hắn chỉ biết khúm núm vâng lệnh.
Trong lòng hắn không ngừng nguyền rủa tên Vương Thiểu Kiệt, bắt một người chẳng những đưa Minh Đức Đường chủ đến đây, lại còn liên quan đến cả thái tử cũng tới. Chuyện này e là khó mà xong xuôi dễ dàng.
Vừa lúc đó, cửa phòng tra tấn mở ra. (DG: tg điêu, chap trước đá bay mất cửa, bây giờ cửa đâu mà mở hả??) Kính Hồng Trần đeo theo vẻ mặt cau có đi ra, phía sau là Lâm Giai Nghị đang dìu Hoắc Vũ Hạo.
Khi Quất Tử nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo một thân đầy máu, bước chân khựng lại giật mình, gương mặt đang vui vẻ trở nên rất căng thẳng. Nhưng nàng vẫn miễn cưỡng có thể khống chế tốt tâm tình bản thân, nàng rất hiểu Từ Thiên Nhiên. Nếu bây giờ nàng mất bình tĩnh mà biểu hiện quá mức đối với Hoắc Vũ Hạo, có lẽ chỉ mang đến phiền toái liên miên cho hắn. Quất Tử biết rõ, trong mắt Từ Thiên Nhiên, bản thân mình đã do hắn độc quyền chiếm hữu.
- Vi thần tham kiến thái tử điện hạ.
Kính Hồng Trần dù lời nói mang nặng lễ nghi, nhưng hành động cũng chỉ là gật đầu chào thái tử mà thôi. Thân phận của lão là gì chứ? Ở đế quốc Nhật Nguyệt có thể nói là cùng cấp với quốc sư, ngay cả đương kim hoàng đế nhìn thấy hắn cũng khách khách khí khí, tuyệt đối không ép lão phải hành lễ.
Từ Thiên Nhiên cũng vẻ mặt cung kính ngồi trên xe lăn hơi cúi lưng một chút:
- Thiên Nhiên bái kiến Đường chủ. Thân thể tàn tật, không tiện hành lễ, còn thỉnh Đường chủ tha thứ.
Kính Hồng Trần cũng không ngờ Từ Thiên Nhiên lại khách khí còn hơn cả đương kim hoàng đế. Với vị thái tử điện hạ này lão vẫn biết một chút, Từ Thiên Nhiên cũng từng người được lão coi trọng nhất. Vị thái tử điện hạ chẳng những có dã tâm, còn có thủ đoạn. Nếu hắn có thể thuận lợi kế thừa ngôi vị hoàng đế, nhất định sẽ dẫn dắt đế quốc Nhật Nguyệt đến sự huy hoàng cao nhất.
Nhưng sau đó lại xả ra chuyện khiến thái tử biến thành tàn tật, làm cho Kính Hồng Trần chần chờ chẳng dám quyết định. Dù lão có địa vị cực kỳ quan trọng ở đế quốc Nhật Nguyệt, nhưng nếu quyết định sai một nước cờ vẫn có thể không gượng dậy nổi. Do đó, lão đơn giản chọn cách bàng quan xem thế sự, bất kể ai đi lên được ngai vàng, chỉ cần vẫn duy trì Minh Đức Đường chủ là được, chờ đợi là thượng sách.
- Thái tử điện hạ không cần khách khí.
Kính Hồng Trần khoát tay.
Từ Thiên Nhiên chuyển sang vẻ mặt thân thiết nhìn Hoắc Vũ Hạo, nói:
- Đường chủ, ta nghe Quất Tử nói, nàng có vị đồng học bị đội an ninh bắt đi, mới vội chạy qua đây xem. Hiện tại đội an ninh quả thật có hơi quá đáng, ngay cả Học Viện Nhật Nguyệt mà cũng dám đến bắt người. Nhìn thần sắc của ngài, không lẽ bọn khốn kiếp này lại không báo cho ngài biết đã bắt người?
Từ Thiên Nhiên mặc dù nói năng nhẹ nhàng, ngữ khí ôn hòa, nhưng lại khiến Từ Mặc Trầm đang quỳ một bên lo lắng không yên, vạt áo sau lưng cũng bị mồ hôi lạnh ứa ra ướt đẫm.
Kính Hồng Trần vừa rồi mới bị Hoắc Vũ Hạo kích tướng một chút, lúc này lại nghe thái tử vô tình nói đúng chỗ đau, sắc mặt nhất thời càng trở nên khó coi, lạnh lùng trả lời:
- Còn không phải sao? Bây giờ còn có ai để Học Viện Nhật Nguyệt chúng ta ở trong mắt nữa đâu? Thái tử điện hạ, chuyện nội bộ hoàng thành ta thân là ngoại thần vốn không nên lắm mồm, nhưng đội an ninh Hoàng gia quả thật cần phải chỉnh đốn.
Lúc lão còn đang nói chuyện, bọn nhị ca, lão tứ từ trong phòng tra tấn cũng đã bò dậy đi ra, vừa hay nghe Từ Thiên Nhiên và Kính Hồng Trần xưng hô đàm đạo, mới biết được mình vừa chọc vào ổ kiến lửa, cả đám câm như hến run như cầy sấy không dám hé răng nửa lời.
Từ Thiên Nhiên vuốt cằm, nói:
- Đường chủ, việc này do ta quản giáo không nghiêm, ta sẽ đòi lại công bằng cho ngài.
Vừa nói, hắn vừa chỉ về tên nhị ca cầm đầu năm người, thản nhiên hạ lệnh:
- Chém!
Một mệnh lệnh đơn giản, lại tràn ngập sát khí vô tận và uy nghiêm vương giả. Một bóng người theo sau thái tử Từ Thiên Nhiên và Quất Tử vọt lên, như một bóng u linh nháy mắt đã vọt đến năm người run rẩy quỳ gối phía trước.
Sát khí lạnh lẽo khiến ngay cả Kính Hồng Trần sắc mặt cũng đại biến. Chỉ một tích tắc sau, cái bóng đen đó lại bay trở về sau lưng thái tử Từ Thiên Nhiên.
Một lão già lưng hơi còng, một thân trang phục người hầu bình thường nhất cung điện, căn bản trước đó chẳng ai để ý đến lão, nhìn cái lưng còng đó dường như lúc nào lão cũng có thể ngã xuống vậy.
"Uỵch, uỵch, uỵch, uỵch, uỵch......" Năm âm thanh nặng nề rớt xuống, một Hồn Đế, bốn Hồn Vương lần lượt đổ ầm xuống mặt đất bất động. Trên trán mỗi tên lâu la đều có một dòng máu chậm rãi kéo dài, không biết cái trán đó bị vật gì mở ra.
- Ảnh đấu la Tuyết Trần?
Kính Hồng Trần kinh ngạc thốt lên, nhìn thân ảnh lưng còng, trong mắt hiện lên cái nhìn khó tin.
Phần Từ Mặc Trầm đã sợ hãi ngây người, hắn cực kỳ không ngờ, thái tử điện hạ ngoài mặt ôn hòa khi ra tay lại cực kì tàn nhẫn, căn bản không cho hắn bất cứ một cơ hội biện bạch, vừa chỉ tay một cái đã tiễn năm thuộc hạ đắc lực nhất của mình đi tây thiên.
Cường giả Hồn Vương trở lên, bất kỳ quốc gia nào cũng đều là những con bài chiến lược cao cấp. Một giây mất ngay năm tên, chẳng thể nào là chuyện nhỏ. Việc này chắc chắn sẽ khiến cung đình chấn động, vậy mà vị thái tử điện hạ lại xem như là việc gì đó nhỏ bé không đáng kể. Nghĩ mà run, Từ Mặc Trầm cảm thấy gai ốc nổi hết trên người, tóc gáy dựng thẳng, toàn thân lạnh toát. Hơn nữa, bây giờ hắn mới biết bên cạnh thái tử đã có ít nhất một vị cường giả Phong Hào đấu la hộ tống.
Lão nhân lưng còng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Kính Hồng Trần mỉm cười:
- Đường chủ, đã lâu không gặp, không ngờ vẫn còn nhớ rõ Tuyết mỗ.
Kính Hồng Trần kinh ngạc giây lát trôi qua biến mất, cũng mỉm cười trả lễ:
- Ta sao lại không nhận ra? Tuyết huynh năm đó thăng cấp Phong Hào đấu la, ta vẫn còn bồi hồi ở cấp Hồn Đấu La. Không ngờ từ biệt hơn mười năm, Tuyết huynh cũng đã vào hoàng thành.
Tuyết Trần nói:
- Nơi này không phải chỗ nói chuyện, Tuyết mỗ sau chắc chắn sẽ đến tiếp kiến Đường chủ, đến lúc đó lại tâm sự.
Nói xong, lão nhân đứng sau thái tử Từ Thiên Nhiên lại cúi đầu, bộ dáng như một nô bộc trung thành bình thường.
Mặt đất đã nhiễm đỏ máu tươi của năm kẻ kia, Từ Thiên Nhiên cũng không hề liếc mắt xem qua, chỉ mỉm cười với Kính Hồng Trần:
- Đường chủ, xử lý như vậy ngài có vừa lòng chăng?
Kính Hồng Trần nhíu mày, hơi khom người với hắn:
- Đây là nội bộ hoàng thành, lão thần không dám xen vào. Đệ tử này của ta cũng đã trọng thương, thái tử điện hạ nếu không có gì dặn dò, ta xin phép đi trước.
Từ Thiên Nhiên nói:
- Đường chủ xin cứ tự nhiên. Đối với Thiên Nhiên, ngài lúc nào cũng là bậc giáo sư, thiết nghĩ không nên khách khí như vậy.
Kính Hồng Trần gật đầu, trực tiếp bước ra ngoài, Lâm Giai Nghị đỡ Hoắc Vũ Hạo đi theo phía sau, ba người rất nhanh biến mất.
Từ Thiên Nhiên lúc này mới quay đầu nhìn về phía Từ Mặc Trầm, lạnh nhạt nói:
- Mặc Trầm a! Đôi khi, đội làm sai phải trả giá thê thảm. Những lời này ngươi hãy chuyển cáo hoàng thúc. Chúng ta đi.
Nói xong, hắn phất tay, Quất Tử lập tức đẩy hắn ra ngoài, một đám tôi tớ lẽo đẽo đi sau. Thế nhưng có Ảnh đấu la Tuyết Trần đứng ở một chỗ bình thường trong đó, ai dám xem thường đám người hầu này?
Quất Tử đã nhẹ nhàng thở ra, tuy thấy Hoắc Vũ Hạo bị thương nặng khiến nàng đau lòng, nhưng nhìn phản ứng của Minh Đức Đường chủ Kính Hồng Trần, hẳn là không có gì trở ngại. Chứ nếu Hoắc Vũ Hạo thật sự chết trong trụ sở đội an ninh Hoàng gia, Kính Hồng Trần ắt phải nổi bão lớn. Tại đế quốc Nhật Nguyệt thật không có mấy người đủ sức có thể chế ngự lão, hơn nữa họ cũng chẳng ai quản chuyện này làm gì cho thiệt thân.
Bất quá Quất Tử cũng âm thầm khâm phục thái tử điện hạ. Chỉ ra mặt đơn giản, ra tay lại quả quyết, dựa vào thế của Kính Hồng Trần, xử lý năm tay sai đắc lực của tam hoàng tử, châm biếm Từ Mặc Trầm, đồng thời còn cho Kính Hồng Trần cái mặt mũi, thuận thế dụ dỗ vị Minh Đức Đường chủ.
Bất kể Kính Hồng Trần có thừa nhận hay không, chuyện này truyền ra đều sẽ như nhau: thái tử điện hạ vì Minh Đức Đường chủ bị chọc giận mà giết người. Có một câu như vậy là đủ.
Quất Tử cũng cảm thấy tương đối may mắn, có lẽ vì Hoắc Vũ Hạo trọng thương, hắn cũng không khiến Từ Thiên Nhiên quá chú ý, cũng là cục diện Quất Tử mong muốn nhất. Nếu ngược lại bị thái tử chú ý, e rằng Hoắc Vũ Hạo ở đế quốc Nhật Nguyệt nửa bước cũng khó đi.
Trần trí của Hoắc Vũ Hạo vẫn rất thanh tỉnh, hắn hóa giải xích kim hộ tráo vì Tinh Thần Tham Trắc cho biết Minh Đức Đường chủ Kính Hồng Trần đã đến.
Chỉ trong nháy mắt cân nhắc lợi hại, lập tức hành động. Hiện tại cả đám người kia đều đã chết không ai đối chứng, căn bản chẳng ai nghi ngờ mọi vết thương đều do hắn động tay động chân. Thân thể chỉ đau không tính là gì, có Sinh Linh Kim bảo hộ, chuyện trước ở Cảnh Dương sơn mạch còn chưa nổ chết được hắn, thì mấy cái ngoại thương nho nhỏ này có thể sao? Nhìn qua máu me bê bết thảm thương, nhưng thực tế chỉ cần hai ngày nghỉ ngơi là khôi phục đầy đủ.
Chuyện tình lần này cũng đã đơn giản hơn. Là trao đổi sinh, lại là môn đệ của Mục lão, Kính Hồng Trần nói thế nào cũng phải cho mình một lời giải thích.
Kính Hồng Trần lúc này rất bực bội, lão cảm thấy bản thân bị quay mòng mòng, dĩ nhiên không phải lão cảm nhận được cái bẫy chông của Hoắc Vũ Hạo, mà là bẫy thòng lọng của thái tử.
Nếu đội an ninh Hoàng gia là người của thái tử, lão sẽ không do dự cho rằng Từ Thiên Nhiên lập mưu câu hắn.
Tầm quan trọng của Hoắc Vũ Hạo tại Shrek khiến lão buộc lòng phải xuất hiện, ngay sau đó lại gặp phải phiền toái lớn.
Hoắc Vũ Hạo thật ra không việc gì, ngoài thương thế bên ngoài thì chẳng có vấn đề. Nhưng lão như kẻ bị trộm thuyền, đại hoàng tử nghĩ gì lão biết rõ, tên kia muốn lão bày tỏ thái độ, đặc biệt phải là thái độ tốt.
Tranh phong vương vị với thái tử có hi vọng lớn nhất chính là tam hoàng tử được Thân Vương ủng hộ. Qua sự việc lần này, tam hoàng tử có lẽ cũng không làm khó ai được, nhưng khó tránh khỏi trong lòng không có phòng bị với lão. Thật hay cho Từ Thiên Nhiên, không hổ người lúc trước khiến lão phu coi trọng. Xem ra, đúng là thân tàn chí kiên, không vì mất hai chân mà giảm đi sắc sảo. Có lẽ, hắn đăng cơ không phải là chuyện xấu.
Kính Hồng Trần quay đầu lại nhìn thoáng qua thân ảnh bên trong vòng bảo hộ của hồn đạo khí phi hành trên lưng, Hoắc Vũ Hạo bộ dáng như sắp hấp hối, tâm tình lão lại càng thêm hậm hực. Tiểu tử này còn cố gắng giả đò, nhưng chuyện này phải do mình tự thân xử lý. Ai bảo giữ vai trò viện trưởng Học Viện Nhật Nguyệt, kiêm Minh Đức Đường chủ, Kính Hồng Trần tự nhiên khinh thường những thủ đoạn ti tiện giải quyết vấn đề này. Có vẻ như đòi công bằng cho hắn cũng không dễ.
Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng được chuyển đến phòng y tế của học viện. Kính Hồng Trần còn chủ động đưa Phàm Vũ tới.
Lại nói, Phàm Vũ đã mấy ngày không thấy vị đồ đệ bảo bối, đến khi nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo một thân đẫm máu nằm trên giường trong phòng y tế, hắn cảm thấy trái tim nhảy dựng lên như muốn lọt ra ngoài, đầu óc choáng váng, máu nóng dâng lên, suýt nữa phát nộ động thủ.
- Phàm Vũ lão sư đừng kích động. Hoắc Vũ Hạo không có việc gì, chỉ bị thương ngoài da. Giai Nghị, ngươi giải thích mọi chuyện cho Phàm Vũ lão sư một chút.
Kính Hồng Trần ôn hòa xoa dịu Phàm Vũ.
Phàm Vũ hai mắt bốc lửa, không chút khách khí ngắt lời:
- Không cần giải thích cái gì. Đường chủ, ta chỉ muốn hỏi ngài một câu, nếu Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần ở Học Viện Shek chúng ta chịu thương thế như vậy, ngài sẽ nghĩ như thế nào? Ta không nói nhiều, người tự lo đi.
Nói xong, hắn quay đầu bước đi, thậm chí cũng không liếc mắt xem Hoắc Vũ Hạo thế nào.
Kính Hồng Trần trợn mắt há mồm nhìn bóng lưng Phàm Vũ rời đi, trong lòng rất khó hiểu. Người nầy liền như vậy rồi đi? Ngay cả giải thích cũng không nghe, cũng không đi xem Hoắc Vũ Hạo thương thế tình huống ra sao? Chuyện gì thế này?
Hắn nào biết, lúc Phàm Vũ tức giận, Hoắc Vũ Hạo đã dùng Tinh Thần Cộng Hưởng đơn giản truyền ý nghĩ của mình cho lão sư, cũng nói rõ tình trạng bình ổn nhưng giả vờ nghiêm trọng của mình.
Phàm Vũ lúc nãy máu nóng dâng trào cũng không phải giả, nhưng ngay sau đó được Vũ Hạo thông tri đã tỉnh táo lại, diễn trò trước mặt Kính Hồng Trần.
- Đường chủ, bây giờ phải làm sao?
Lâm Giai Nghị lo lắng hỏi.
Kính Hồng Trần sắc mặt u ám phảng phất như mưa giông sắp đến, nói:
- Đều do tên Vương Thiểu Kiệt vô liêm sỉ, dám dẫn người ngoài vào học viện bắt người, khai trừ hắn cho ta, đuổi cổ hắn ra khỏi Học Viện Nhật Nguyệt.
Lâm Giai Nghị chần chờ một chút
- Nhưng chúng ta không có chứng cớ chứng minh hắn có liên quan.
Kính Hồng Trần thô bạo tát vào gáy hắn:
- Lão phu khai trừ một gã đệ tử còn cần cái gì chứng minh hả? Theo lời ta nói làm đi
- Dạ
Lâm Giai Nghị trong lòng hiểu rõ, có thể ngồi trên chiếc ghế chủ nhiệm này, hắn cũng có một khỏa thất khiếu linh lung tâm (DG: chắc là nói đến trái tim thất khiếu linh lung của Tỷ Can thừa tướng thời Đắc Kỷ-Trụ Vương, nhưng không rõ ý tg muốn nói cái gì), trong lời nói của Kính Hồng Trần hắn cũng mơ hồ hiểu được gì đó. Có vẻ Đường chủ đã có một vài quyết định quyết đoán trước tình thế trong đế quốc hiện tại a!
Vết thương của Hoắc Vũ Hạo rất nhanh được xử lý, khi Kính Hồng Trần đến bên cạnh hắn, cũng không thể không thừa nhận nó cực kỳ nghiêm trọng, xem ra hắn cũng không phải hoàn toàn giả vờ. Nhưng lão chẳng thể biết, cũng chẳng có đôi mắt Linh Mâu để xảo diệu nhìn thấy bên dưới lớp da tả tơi tê tái nát bấy thảm thương do cố tình khống chế hồn lực xé ra xé vào, thực tế nội thể hoàn toàn lành lặn, cơ thịt chẳng có chỗ nào bị hư hỏng, không một chút gì gọi là bị thương nặng. Chẳng qua lớp da rách nát và máu me đầy người giúp hắn che mắt mà thôi.
Vài tên hồn sư y tế của học viện ngồi đó giúp hắn khâu lại vết da rách, thi triển hồn kỹ trị liệu giúp hắn hồi phục. Một lát sau, thương thế có vẻ đã ổn định.
- Tình trạng thế nào?
Kính Hồng Trần hỏi một gã thầy thuốc đứng đó.
- Không có gì vấn đề lớn, chỉ là mất máu khá nhiều, nhưng ta không thể đoán ra vết thương loại này do vật gì tạo thành, miệng vết thương khá phức tạp, có lẽ không chỉ do một loại vũ khí hay một hình cụ cụ thể nào tạo thành. Chúng ta cho hắn uống một vài dược phẩm bổ sung kích thích tạo máu, tên thanh niên này cũng khá cường tráng, khoảng mười ngày nửa tháng có lẽ sẽ hồi phục lại.
Kính Hồng Trần gật đầu, trong đầu không khỏi hồi tưởng lời nói của Phàm Vũ trước khi bỏ đi. Nếu đổi lại là tôn tử, tôn nữ bảo bối của mình biến thành cái bộ dáng tơi tả này, không biến mình còn điên loạn hơn hắn bao nhiêu lần?
- Khiến hắn tỉnh lại, ta có vài lời nói với hắn.
Kính Hồng Trần nghiêm giọng nói.
- Dạ.
Tay thầy thuốc lấy ra một cái bình nhỏ, đặt ngay mũi Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo vốn nãy giờ vẫn tỉnh táo, hoàn toàn biết được. Đang hít thở đều đều, một luồng khí cay xè chui vào mũi, thần trí tỉnh thêm vài phần, hắt xì một cái, giả đò chậm rãi mở mắt.
- Vũ Hạo, ta Kính Hồng Trần đây.
Kính Hồng Trần đến bên giường, ngồi lên ghế dựa đặt sẵn đó, gương mặt hòa ái nhìn Hoắc Vũ Hạo.
- Xin chào Đường chủ.
Giọng nói Hoắc Vũ Hạo lại trở nên khàn khàn, có vẻ hơi mỏng manh, cảm giác như hắn lúc nào cũng có thể tắt thở.
Trong lòng Kính Hồng Trần thoáng nổi lên một trận ba động, cất tiếng nói:
- Tình huống hôm nay ta thật sự rất tiếc, cũng do học viện không đảm bảo được trách nhiệm bảo vệ ngươi, để họ bắt ngươi đi còn chịu nhục hình. Những kẻ đó ta đã trừng phạt, về sau học viện sẽ tăng cường quản lý, không tái diễn bất kỳ tình trạng kẻ nào dám xúc phạm tới các ngươi. Hy vọng ngươi có thể bỏ qua, lão phu đại diện Học Viện Nhật Nguyệt tạ lỗi với ngươi.
Thật hay cho lão Kính Hồng Trần, khó trách lão sư nói, đây là một người tính tình tuy táo bạo, nhưng lại co được giãn được, một hạng người kiêu hùng.
Hoắc Vũ Hạo nhẹ nhàng lắc đầu:
- Cũng không phải do Đường chủ thương tổn ta, chuyện này cũng không tính cho ngài được. Hơn nữa, người bắt ta đi, kẻ thực sự cầm đầu vẫn còn thong dong ở bên ngoài, không phải là năm kẻ đã chết kia đâu. Năm người đó cũng chỉ là tay sai bị hắn giao cho đối phó với ta. Ta không nghĩ tới sẽ phát sinh sự tình này, với địa vị của ngài ở đế quốc Nhật Nguyệt, vậy mà có kẻ vẫn to gan đến thẳng Học Viện Nhật Nguyệt bắt người. Thương thế của ta cũng không tính là gì, thân là một gã hồn sư, sao có thể không gặp thương tích cơ chứ. Chỉ có điều, ta đến Học Viện Nhật Nguyệt hy vọng có thể học tập được vài điều này nọ, nhưng đến nay cũng đã được một thời gian, ngoại trừ lý luận trụ cột, căn bản ta cũng chưa học được gì ra hồn. Lần này dưỡng thương, lại tốn thêm một thời gian chậm trễ, thời gian qua mau lắm a!
Kính Hồng Trần trong lòng thầm hận, cái tên nhóc này tuổi không lớn, vậy mà tâm nhãn lại không nhỏ, lời này còn không phải đang lăng mạ ta sao? Bất quá, vì tôn tử, tôn nữ còn ở học viện Shrek, hắn cũng đành lòng nhẫn nhịn.
Thoáng suy nghĩ một chút, Kính Hồng Trần nghiêm giọng:
- Đội trưởng đội an ninh Hoàng gia Từ Mặc Trầm, chính là con trai của Thân Vương, bản thân ta không đủ khả năng giải quyết được hắn. Nhưng ta nhất định sẽ khiến hắn đến xin lỗi ngươi. Cái sai lần này, học viện cũng có trách nhiệm nhất định. Kể từ bây giờ, ngươi ở trong học viện học tập hồn đạo khí, chế tạo cần tài liệu gì cứ tùy tiện mà lấy, đương nhiên không bao gồm hạch tâm pháp trận. Ngươi cũng không cần phải thi khảo hạch làm gì, cứ dưỡng thương cho tốt, khỏe lại thì đến gặp Hiên Tử Văn dẫn ngươi vào Minh Đức Đường học tập đi. Ít nhất cũng có thể tăng thêm hiểu biết. Mục lão tuy đã mất, nhưng vẫn là tiền bối mà lão phu kính trọng nhất. Sau này trong học viện có bất kỳ kẻ nào dám cả gan tìm ngươi gây hấn, cứ việc trực tiếp đến tìm ta.
Hoắc Vũ Hạo thấy mục tiêu đã đạt được, cũng vội bày ra gương mặt cảm kích:
- Đa tạ đường chủ thành toàn, đệ tử nhất định không phụ kỳ vọng của đường chủ, cố gắng học tập thật tốt.
Kính Hồng Trần nhìn thấy ánh mắt hắn khẩn thiết thế kia, trong lòng lại nổi lên một cảm giác nhờn nhợn như ăn phải con ruồi con bọ gì đấy, cực kỳ khó chịu, miễn cưỡng nhe răng cười:
- Được rồi, vậy ngươi cứ dưỡng thương cho tốt đi. Ta sẽ ra lệnh bọn họ dùng dược liệu tốt nhất chữa trị cho ngươi.
- Vâng.
Hoắc Vũ Hạo cung kính gật đầu. Cái vết thương nho nhỏ này, cuối cùng cũng không uổng ta nhận một vài đau đớn, hé hé hé.
Khi được khâu vá những vết da rách đâu đó xong xuôi, Hoắc Vũ Hạo được đưa đến phòng dưỡng bệnh nằm nghỉ. Do có Kính Hồng Trần dặn dò, hắn được đãi ngộ tốt nhất, có lẽ chẳng có học viên nào trong học viện có được, ngay cả đồ ăn cũng thực chất lượng cao hơn rất nhiều. Tuy không bằng Học Viện Shrek toàn là cao lương mỹ vị, nhưng cũng là một số loại thức ăn bổ dưỡng tương đối quý hiếm.
Mất máu dù không thê thảm như lần trước ở Cảnh Dương sơn mạch, nhưng cũng khá nhiều, vết thương cũng không phải quá giả. Đau nhức sau lưng cũng đã được trị liệu tốt, hắn bổng cảm thấy vô cùng buồn ngủ.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh nhẹ nhàng lặng lẽ hé mở, một bóng người luồn vào.
Hoắc Vũ Hạo cảnh giác rất cao, Tinh Thần Tham Trắc lập tức phát động, nhưng cũng ngay lúc đó, hắn bình tĩnh lại, người tới chính là Kha Kha.
- Vũ Hạo, Vũ Hạo.
Kha Kha len lén đến gần, nhẹ giọng gọi nhỏ.
Hoắc Vũ Hạo lúc này rất mệt mỏi, hơn nữa, hắn cũng không muốn lừa gạt Kha Kha, may mà đang ở trong phòng dưỡng bệnh, thành ra giả bộ ngủ.
Kha Kha vẻ mặt tức giận lẩm bẩm:
- Mấy tên khốn nạn Đội an ninh Hoàng gia này đúng là độc ác mà. Sao mà băng bó nhiều đến vậy, bị thương nghiêm trọng đến mức nào a! Mới bị thương mấy hôm trước chưa khỏe lại được bao nhiêu, lão nương thật muốn bắn cho chúng nó banh xác mà, đem cả bọn... cắt hết đi, cho đi làm thái giám hết!
Hoắc Vũ Hạo nghe thấy chợt muốn bật cười, nhưng còn may vẫn có thể nhịn được. Cô nương Kha Kha tính cách thẳng thắn, không có nhiều tâm nhãn lòng dạ này nọ, lại có sức mạnh thần lực trời sinh, thật là đáng yêu a, quả là một cô nương tốt.
Kha Kha cúi đầu, dí sát gương mặt nhìn hắn, phả hơi thở ngọt ngào lên gương mặt Hoắc Vũ Hạo trên mặt, làm da mặt hắn cũng trở nên căng thẳng.
Kha Kha giơ tay sờ đầu Hoắc Vũ Hạo, thở dài một tiếng
- Chỉ tiếc là quá nhỏ a! Bằng không, lão nương liền theo ngươi lăn lộn.
Vừa nói, nàng còn nhéo nhéo lên gương mặt búng ra sữa của Hoắc Vũ Hạo.
Trái tim Hoắc Vũ Hạo phải nói là trống đập liên hồi a! Cái gì mà theo ta lăn lộn hả.....
Kha Kha lại ngây người trong chốc lát, thấy Hoắc Vũ Hạo không có dấu hiệu tỉnh dậy, lúc này mới lặng lẽ chuồn ra.
Hoắc Vũ Hạo nhận thấy nàng đã ra ngoài cũng nhẹ thở một hơi, thật đúng là cô nãi nãi này đáng sợ a, cứ tưởng còn ngồi đây mãi chứ, lúc nãy mới thấy chút buồn ngủ chỉ cần vài câu oanh tạc là tỉnh ngủ luôn rồi.
Đúng lúc này, của phòng bệnh lại mở.
Sao chưa gì đã trở lại? Hoắc Vũ Hạo cảm thấy trong lòng thật bất đắc dĩ.
Nhưng là, hắn liền cảm thấy không phải, bởi hắn nghe một tiếng nấc nghẹn ngào, giọng đó lại nhất quyết không phải Kha Kha.
Một bóng dáng thướt tha nhẹ nhàng đến bên cạnh, cầm tay xoa đầu hắn. Hoắc Vũ Hạo trong lòng bất đắc dĩ nghĩ đến, sao các nàng này vì cái gì lại thích sờ đầu ta vậy chứ? Cái đầu của nam nhi là để cho các nàng sờ loạn sao kà?
- Vũ Hạo, ta xin lỗi, đều do ta hại ngươi. Nếu không phải ta lúc trước dẫn bọn họ đối phó ngươi, ngươi cũng sẽ không mâu thuẫn với Vương Thiểu Kiệt. Thương thế của ngươi mới vừa lành, lại động đến mà nặng thêm, đều do ta hại ngươi cả.
Giọt nước mắt ấm áp rơi trên gương mặt Hoắc Vũ Hạo, nhưng rất nhanh đã bị một ngón tay mềm mại, mịn màng hủy diệt đi mất. Trái tim Hoắc Vũ Hạo dường như cũng vừa có một chút dao động lạ lùng.
Giường dưỡng bệnh cũng không lớn, có Hoắc Vũ Hạo nằm trên giường, hầu như đã chẳng còn chỗ nào thừa. Nhưng Quất Tử lại cẩn thận nhẹ nhàng nằm nghiêng bên cạnh, tựa đầu vào bờ vai rắn chắc của hắn, nhẹ nhàng thổn thức vài tiếng.
Cứ như vậy, Hoắc Vũ Hạo cũng không dám nhúc nhích. Trong lòng hắn, Quất Tử vẫn là một cái mê trận, vô cùng thần bí. Thậm chí đến hôm nay, khi hắn thấy Quất Tử đi cùng người được xưng là thái tử điện hạ tàn tật kia, trong lòng hắn càng thêm giật mình lo lắng. Thân thế bi thảm của nàng, thì ra đã có chỗ dựa, khó trách nàng chắc chắn tương lai sẽ xuất hiện trên chiến trường.
---------------
Phải công nhận bé Hạo nhà ta vô cùng tốt số, đi đâu cũng được ăn ngon mặc đẹp, toàn là cao lương mỹ vị, lại không thiếu gái đẹp bầy bầy bu quanh, hết cô này tới cô nọ, toàn là tuyệt sắc mỹ nữ. Nhưng đồng thời cũng gánh vác trên vai những đặc vụ phải nói là bất khả thi.... Quả thật là càng lúc càng giống James Bond hay Ethan Hunt của series phim 007 và M.I
Chàng Hạo đã thuận lợi tiến nhập Minh Đức Đường mà không cần phải tỏ ra xuất chúng trong kì thi khảo hạch, giấu được một phần tài năng cho kế hoạch sau này... Diễn biến tiếp theo sẽ ra sao, chúng ta hãy cùng chờ đợi chương 171 của tác giả nhé!