Quyển 4 - Chương 256: Băng hỏa phá độc chướng
Vương Thu Nhi dĩ nhiên cũng không đi, nàng đến bên cạnh toàn bộ địa hình tự hành pháo đàì, nói: "Chẳng lẽ ngươi cho là bằng vào thư đồ chơi này có thể xông vào chướng khí sao? Căn bản là không thể nào. Đừng nói bên trong chướng khí nồng đậm, ngươi căn bản không có cách nào phân rõ phương hướng. Cho dù ngươi có thể phân rõ phương hướng, tiến vào trong đó, ngươi cũng cần phải hô hấp chứ. Ở trong đó có thể hô hấp được sao? Đến lúc đó người muốn thoát cũng không thoát được. Hơn nữa, ta có thể khẳng định nói cho ngưoi biết, có một số chướng khí ẩn chứa tính hủ thực cực mạnh, cho dù là kim khí dưới sự hủ thực của nó cũng dần dần mất đi tác dụng, thậm chí là hòa tan. Món đồ chơi này của ngươi có kín hay không, có thể ngản chướng khí? Thật đúng là nằm mơ.
Hoắc Vũ Hạo không có lên tiếng, vẫn tập trung ở toàn bộ địa hình tự hành pháo đài, đúng như theo lời của Vương Thu Nhi, hắn đang gia cố phong kín pháo đài của mình.
Đối với cái Hồn Đạo khí này hắn đã quá quen thuôc, bằng vào không gian trữ vật khổng lồ của Tinh Quang Lam Bảo Thạch, tài liệu hắn mang theo cũng không ít. Không tới nửa canh giờ thời gian, đã hoàn thành cải tạo trang bị phong kín cho toàn bộ địa hình tự hành pháo đài.
Hoắc Vũ Hạo còn tự mình đi vào trong đó thử một chút. Thông qua tinh thần tham trắc kiểm tra từng chi tiết. Sau khi xác nhận nội bộ đã hoàn toàn được phong kín, mới từ bên trong đi ra ngoài. Lại bắt đầu xem xét chú ý ở bên ngoài. Vương Thu Nhi nhìn thấy hắn không ngừng ở trên toàn bộ địa hình tự hành pháo đài tháo dỡ một số món rồi lại lắp vào một số món, nhìn qua rất phức tạp.
Khi hắn đã cải biến xong toàn bộ địa hình tự hành pháo đài thì đã dùng hết một canh giờ. Sắc trời cũng đã bắt đầu tối.
Sau đó hắn lại bắt đầu từ trong Tinh Quang Lam Bảo Thạch lấy ra một số hồn đạo khí, sắp hàng chỉnh tề trên mặt đất.
Mười sáu bình sữa, còn lại cũng là một số định trang hồn đạo đạn pháo. Bốn mươi sáu quả định trang hồn đạo đạn pháo đều có ký hiệu không giống nhau. Hoắc Vũ Hạo chọn chín cái có ký hiệu màu đỏ, thu hồi lại những cái khác. Sau đó lấy ra một trữ vật hồn đạo giới chỉ đeo tại ngón tay, đem chín mai đạn pháo cất đi.
Rất hiển nhiên hắn lại bắt đầu sửa sang trang bị. Kiểm tra mười sáu bình sữa một chút, trong đó có một số bình chưa đựng đủ hồn lực. Hắn lập tức bổ sung hồn lực cho các bình sữa, rót cho thật đầy. Đây đều là những bảo đảm cho hành động kế tiếp của hắn. Những cái bình sữa cấp sáu này, ở một số thời gian nhất định cũng có thể một lần bổ sung đầy đủ hồn lực.
Vương Thu Nhi nhìn Hoắc Vũ Hạo chăm chú làm những thứ này, sắc mặt cũng không ngừng biến hóa.
Ở trong đầu của nàng, vẫn còn vang câu nói lúc trước của Hoắc Vũ Hạo.
"Ta thử nghĩ qua, nếu như mất đi nàng, ta sẽ như thế nào? Rồi ta phát hiện, thế giới của ta sẽ biến thành màu xám. Ở trong lòng ta một chút sinh cơ cũng không có. Thậm chí cả đời cũng không thể yêu. Khi đó ta mới kinh ngạc phát hiện, thì ra, ở trong lòng ta, tánh mạng của nàng so sánh với của chính ta đã quan trọng hơn."
Nàng ta ở trong lòng của hắn quan trọng như vậy sao, vì nàng, hắn thậm chí cam nguyện mạo hiểm, dù có nguy hiểm đến tính mạng cũng muốn xông vào độc chướng. Một người có thể vì một người khác hy sinh lớn như vậy sao? Tại sao? Tại sao?
Dưới tâm tình phức tạp như vậy, nàng yên lặng nhìn Hoắc Vũ Hạo làm xong hết thẩy, khi hắn sửa sang xong toàn bộ bình sữa thì sắc trời đã tối hẳn.
Cho tới lúc này, Hoắc Vũ Hạo mới ngừng tay nghỉ ngơi, ngẩng đầu nhìn Vương Thu Nhi một cái, hắn than nhẹ một tiếng, nói:” Tại sao ngươi còn chưa đi?”
Vương Thu Nhi hừ lạnh một tiếng, nói: “ Tại sao ta phải đi? Ta muốn nhìn một tên ngốc làm sao đi chịu chết."
Nghe được tên ngốc hai chữ này, Hoắc Vũ Hạo lại cười, bởi vì vào thời khắc này, trong đầu hắn đột nhiên hiện ra từng tràng cảnh của mình và Vương Đông ở Hải Thần Hồ.
"Ta không phải là tên ngốc, ta là tên vô cùng ngốc mới đúng." Hoắc Vũ Hạo cười nói.
Vương Thu Nhi ngây ngẩn cả người, "Đầu óc ngươi hỏng mất rồi?"
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, nói: “ Đây là lời mà nàng nói. Nàng đã nói, ta là tên ngốc, là tên ngốc của nàng. Lần này tên ngu ngốc này cho dù thế nào đi nữa cũng muốn ngốc thêm một lần. Trời đã tối rồi, sáng mai ngươi đi đi. Nếu như người nguyện ý, có thể ở ngoài Lạc Nhật Sâm Lâm chờ ta, trong vòng ba ngày nếu như ta còn chưa trở ra, ngươi cũng nên trở về. Bất quá không nên đem chuyện của ta nói cho bất kì ai. Cứ để cho bọn họ nghĩ ta mất tích thôi.”
Càm xúc của Vương Thu Nhi lại đột nhiên một lần nữa bộc phát, nàng hướng hắn hô lớn: “ Đồ Ngốc, ngươi quả nhiên là một tên ngốc. Một tên ngốc bất trị. Đáng giá sao? Thật sự đáng giá sao?
Hoắc Vũ Hạo nghiêm túc nói: “ Đáng giá, tất nhiên là đáng giá. Vì để cho Đông Nhi có thể sống sót. Cho dù lần này mạo hiểm cỡ nào, ta cũng phải thử. Ít nhất ta đã có ý muốn đi tìm những huyền bí ở nơi này. Cho dù chỉ có một phần vạn cơ hội, ta cũng sẽ không từ bỏ. Chẳng lẽ ta có thể trơ mắt nhìn Đông Nhi chết đi? Trơ mắt nhìn thế giớ của mình biến thành màu xám? Ta không thể làm được?
Vương Thu Nhi khẽ cắn hàm răng dưới:” "Đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc!"
Hoắc Vũ Hạo cũng không để ý đến nàng nữa, ở xung quanh tìm một chút nhánh cây khô héo, chồng chất chung một chỗ đốt một đống lửa.
Nếu Lạc Nhật Sâm Lâm đã không có Hồn Thú, cho dù có đốt lửa cũng không sợ. Đồng thời, hắn đã lẳng lặng quan sát, sau khi đốt lửa thì độc chướng cũng tan đi một ít.
Nướng nóng lương khô để ăn. Hoắc Vũ Hạo cũng không dám ở chỗ này tìm kiếm tài liệu chế luyện thức ăn, thực vật nơi này đã bị chướng khí ngâm quá lâu, ít nhiều cũng sẽ có một chút độc tố. Hắn chỉ dùng lương khô của mình cùng một số thức ăn đơn giản làm một nồi canh nhỏ, ăn một ít lương khô.
Vương Thu Nhi sau khi khôi phục bình tĩnh, cũng ngồi ở bên cạnh hắn cùng ăn chung.
Lạc Nhật Sâm Lâm ban đên so với Tinh Đấu đại Sâm Lâm thì lạnh hơn, mặc dù không có gió, nhưng cái lạnh mang theo một chút hơi ẩm làm cho người ta có chút khó có thể chịu được.
May mà nơi này có đống lửa, ngồi vây quanh bên cạnh đống lửa, uống một chút canh nóng, cái lạnh tự nhiên cũng bị xua tan đi.
“Ực, Ực…” uống sạch chén canh của mình, Hoắc Vũ Hạo thoải mái mở rộng một chút thân thể của mình, Đứng dậy, mở ra tinh thần thám trắc hướng xung quanh dò xét một lần, sau khi xác nhận không có gì nguy hiểm, mới ngồi xuống.
Vương Thu Nhi nhỏ nhẹ uống canh, nàng uống rất chân thành, phảng phất trong tay của mình như đang cầm món ăn gì quý giá và lạ lùng.
“Thu Nhi, chứớng khí trong một ngày lúc nào là nồng đậm nhất? Lúc nào mỏng nhất?”
Vương Thu Nhi lạnh lùng nói: “ Buổi sáng nồng nhất, buổi trưa mỏng nhất.”
Hoắc Vũ Hạo nheo mắt lại, nói: “ Nếu là như vậy, chắc là bởi vì buổi sáng nhiệt độ tương đối thấp. những thứ chướng khí này mượn sương đêm có thể lan tràn ra dễ dàng hơn một chút. Mà giữa trưa lúc ánh mặt trời đại thịnh, khi ánh nắng chiếu thẳng đến đây, chướng khí trong không khí sẽ bị bốc hơi lên vài phần, không có hơi nước trợ giúp, độ đậm đặc của chúng sẽ giảm cuống. Đúng như vậy không?”
Vương Thu Nhi gật đầu.
"Vậy thì tốt." Hoắc Vũ Hạo nhắm hai mắt lại, ngồi ở bên cạnh đống lửa, bắt đầu minh tưởng.
“Nè! Ngươi nói chuyện không đầu không đuôi như vậy, là có ý gì?” Vương Thu Nhi cả giận nói.
Hoắc Vũ Hạo một lần nữa mở mắt, than nhẹ một tiếng, nói: "Thu Nhi, ta là thật lòng. Sáng mai ta sẽ đi, trời đã sáng ngươi cũng đi đi."
Vương Thu Nhi hừ lạnh một tiếng, "Ngươi tại sao phải quản ta? Ngươi tự cho phép ngươi làm đồ ngốc, lại không cho phép ta cũng vậy làm đồ ngốc sao?"
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, nói:” Nhưng mà ngươi không cần thiết phải làm như vậy. Quá nguy hiểm, ta một chút cũng không có nắm chắc. Ở trong kế hoạch của ta, rất nhiều thứ chỉ là phỏng đoán.”
Đừng nhiều lời nữa, nói đi. Kế hoạch của ngươi rốt cục là như thế nào? Ta cũng đã đến nơi này, chẳng lẽ lại nhìn ngươi đi mạo hiểm một mình? Ngươi nghĩ bổn cô nương là ai hả?” Vương Thu Nhi lạnh lùng nói. Mặc dù ngữ khí của nàng lạnh như băng, nhưng khi Hoắc Vũ Hạo nghe được sao thấy so với đống lửa trước mặt càng ấm hơn.
“cám ơn.” Hoắc Vũ Hạo hít sâu một cái, nói:” Nếu có ngươi giúp ta, khả năng tìm được mục tiêu của ta có thể tăng lên tới ba thành. Mà ở trong nguy hiểm độc chướng kia, khả năng chúng ta có thể bảo mệnh sẽ có ít nhất tám thành trở lên. Ta hiện tại duy nhất lo lắng chính là, trừ độc chướng ra còn có những thứ nguy hiểm khác.”
Nghe hắn nói như thế, Vương Thu Nhi cũng không khỏi lấy làm kinh hãi,: “ Ngươi không phải là lạc quan tếu đấy chứ. Ở đâu ngươi nắm chặt có tám phần cơ hội bảo mệnh?”
Hoắc Vũ Hạo nói: “ Có lẽ ta đối với hồn thú Sâm Lâm củng những thứ chướng khí này không có quen thuộc bằng ngươi, nhưng năng lực phán đoán của ta vẫn còn mà. Người cho ta phầ bản đồ này, là một vị trưởng bối. Ta có thể khẳng định người đó sẽ không hại ta, cho nên người đó khi cho ta tấm bản đồ này cũng phong ấn nó lại, phải chờ khi ta có đủ thực lực mới có thể tới nơi này tìm kiếm Tiên Thảo cứu mạng của Đông Nhi. Mặc dủ dưới cơ duyên xảo hợp, ta đã mở ra được phong ấn cho dù thực lực chưa tới mức đó. Nhưng mà dựa theo bản đồ ghi lại, điểm đến cũa chuyến đi này không thể nào cũng bị những độc chướng này bao phủ, Nếu không như vậy, cho dù ta có là Phong Hào Đấu La, cũng không thể nắm chắc có thể ở bên trong tìm kiếm được đồ gì? Chướng khí bao trùm, đối với tinh thần tham trắc của ta ành hường rất lớn, như vậy làm thế nào tìm được mục tiêu? Ta tin tưởng vị trưởng bối kia sẽ không cho ta loại khó khăn như vậy đâu.
Vương Thu Nhi hừ một tiếng, nói: "Đây chỉ là ngươi phỏng đoán mà thôi."
Hoắc Vũ Hạo ha hả cười một tiếng, nói:” Giả thiết lớn thì không cần tang chứng vật chứng sao. Hơn nữa, ta còn có một số thứ để đảm bảo. Mới vừa rồi ngươi cũng nói, chường khí này cường thịnh nhất vào buổi sáng, yếu nhất vào buổi trưa. Như vậy, không nghi ngờ chút nào là chúng ta nên chọn giữa trưa để hành động. Không chỉ có thể, nếu ánh mặt trời ấm áp có thể ảnh hưởng đến mấy cái chướng khí này, tại sao chúng ta không tạo ra một chút nhiệt độ để làm yếu bớt những chướng khí này?”
Mới vừa rồi khi ta đốt lửa, vẫn dùng tinh thần tham trắc để quan sát, ta phát hiện được ta phán đoán không sai. Những thứ này sẽ không thể chống cự với hỏa diễm thiêu đốt. Ở xung quanh đống lửa, chướng khí rõ ràng biến mất. Hiển nhiên hỏa diễm đối với chúng có tính sát thương. Mặc dủ ta không am hiểu hỏa thuộc tính, nhưng một số hồn đạo khí mà ta mang theo có thể chế tạo ra hỏa diễm. Trong đó có mấy thứ hiệu quả đặc biệt tốt, toàn bộ địa hình tự hành pháo đài của ta sẽ cài đặt những loại hồn đạo khí này, Hơn nữa tăng cường phong kín cùng một số thứ khác để bảo mệnh là được.”
“ Còn nữa, vũ hồn thứ hai của ta là Cực Hạn Băng, Có lẽ băng không giống như hỏa diễm có thể khắc chế độc chướng. Những chướng khí này bản thân cũng là những loại độc tố nhỏ, dưới nhiệt độ rét lạnh cũng sẽ bị yếu đi nhiều. Hơn nữa, Cực Hạn Băng của ta có thể tác động đến dưỡng khí trong sương mù. Không có dưỡng khí phụ trợ, chướng khí nhất định sẽ yếu đi.”
“ Tổng hợp những thứ này, hơn nữa ta còn chuẩn bị một chút thủ đoạn để bảo mệnh, cho dù chúng ta không xâm nhập được, vẫn có thể đột phá ra ngoài. Chỉ cần không để chướng khí hủ thực phi hành hồn đạo khí của chúng ta, chẳng lẽ không thoát ra được sao?”
Càng nghe Hoắc Vũ Hạo phân tích, kì dị trong mắt Vương Thu Nhi càng mạnh, nàng giật mình, Ngắn ngủi mấy canh giờ, mình ở bên cạnh hắn ngẩn người, nhưng mà hắn đã nghĩ ra nhiều biện pháp ứng đối như vậy. Hơn nữa, lời của hắn cũng rất có lý. Theo phán đoán thì trong chướng khí cũng không phải tất cả đều nguy hiểm, hơn nữa lấy băng hỏa khắc chế, cảm giác nguy hiểm trên người Vương Thu Nhi cũng giảm xuống mấy phần.
Nhìn ánh mắt khiếp sợ của nàng, Hoắc Vũ Hạo ha hả cười, nói:” Có phải hay không cảm thấy ca ( anh ) đặc biệt thông minh, đặc biệt lợi hại?”
Vương Thu tức giận nói: “ Ngươi là ca ca của ai, ngươi còn nhỏ hơn ta đấy. Ít nói nhảm đi, nhanh đi nghỉ ngơi. Ngày mai hành động.”
Hai người cứ như vậy ngồi vây quanh bên cạnh đống lửa rồi bắt đầu minh tưởng, chướng khí mặc dù rất nguy hiểm, nhưng vô tình lại thành tấm chắn cho bọn hắn, nơi này Hồn thú thưa thớt, hiện tại đối với bọn họ không có uy hiếp gì.
Một đêm không nói chuyện.
Sáng sớm ngày thứ 2, Hoắc Vũ Hạo đã khống chế phi hành hồn đạo khí bay lên không trung quan sát.
Vương Thu Nhi nói không sai chút nào, sáng sớm chướng khí rõ ràng nồng đậm hơn vài phần. Ngay cả địa phương của bọn họ cũng đã có thể nhìn thấy sương mù màu trắng. Nhưng mà những thứ chướng khí này độc tính không mạnh. Khi đến gần đống lửa sẽ tự động tiêu tán
Hoắc Vũ Hạo thỉnh thoảng thay đổi độ cao của mình cẩn thận quan sát, hơn nữa đem những gì mình quan sát được nhớ kĩ trong đầu. Liên quan đến an nguy của bản thân và Vương Thu Nhi, lại liên quan đến có thể hái Tiên Thảo cho Đông Nhi hay không, hắn cũng không dám khinh thường một chút nào.
Ở trên không trung quan sát và tính toán, trời cũng đã dần sáng. Hoắc Vũ Hạo liền đem những gì mình quan sát được trao đổi với Vương Thu Nhi. Đợi chờ đến lúc trưa.
Rốt cục, thời gian gần đến. Hoắc Vũ Hạo cùng Vương Thu Nhi cũng ăn chút đồ, uống chút nước. Điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất.
Lúc này ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo lô ra vẻ có chút lạnh lùng và tỉnh táo, hắn nhìn chăm chú vào tầng chướng khí đã mỏng đi trong không khí.
Hôm nay khí trời rất tốt, quang minh chiếu rọi, vạn dặm không mây. Thật ra Hoắc Vũ Hạo càng muốn có một cơn bão ập đến thì hơn.
Nếu như có một cơn bão ở Lạc Nhật Sâm Lâm, như vậy chướng khí nhất định sẽ yếu đi trên diện rộng. Đáng tiếc chính là hiện tại chính là mùa mưa ít, hơn nữa tỉ lệ phương bắc xuất hiện bão so với phương nam ít hơn rất nhiều. Bầu trời sáng rực làm cho ảo tưởng của hắn hoàn toàn tan biến.
"Thu Nhi, chúng ta bắt đầu thôi." Hoắc Vũ Hạo nhìn về phía Vương Thu Nhi.
"Bắt đầu đi." Vương Thu Nhi cũng vẫn còn vẻ mặt lạnh lùng, nhưng sâu trong mắt nàng lại có một tia hưng phấn. Tình huống như thế này cũng là lần đầu tiên nàng đối mặt, hơn nữa trong kế hoạch chặt chẽ của Hoắc Vũ Hạo, nguy hiểm cũng ít đi rất nhiều. Đối mặt với thiên địa dị tượng, trong nội tâm nàng cũng có chút ngạc nhiên cùng phấn khởi. Muốn biết chuyện đó có gì thần bí và nguy hiểm, ngược lại càng dễ dàng kích thích bọn họ hơn.
Hoắc Vũ Hạo mở ra phi hành hồn đạo khí sau lưng, đồng thời đem tay phải của mình đưa về phía Vương Thu Nhi.
Liên quan đến sinh tử, hành động lần này của họ nhất định phải tiết kiệm hồn lực, hơn nữa muốn đạt trạng thái mạnh nhất chính là vây trong vũ hồn dung hợp. Vào lúc này, Hoắc Vũ Hạo cũng không chấp nhất nữa.
Vương Thu Nhi nhìn hắn một cái, hừ một tiếng nhưng cũng đem tay trái của mình đặt ở lòng bàn tay của hắn.
Hai tay nắm chặt, hồn lực tự nhiên lưu thông, hồn lực ba động. Ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, hồn lực của Hoắc Vũ Hạo kéo lấy Vương Thu Nhi, hai người đồng thời bay lên cao.
Lao ra khỏi Lạc Nhật Sâm Lâm, bọn họ tiếp tục bay lên cao. Dưới sự thôi động cùa phi hành hồn đạo khí cấp 6, rất nhanh hai người đã bay cao hơn trăm thước, nhưng Hoắc Vũ Hạo vẫn không muốn dừng lại, tiếp tục cùng Vương Thu Nhi phi hành về phía trước.
Chướng khí phía dưới phạm vi có thể bao phủ vô cùng lớn. Lúc trước Hoắc Vũ Hạo cũng đã đại khái tính toán qua, Ở chỗ nồng đậm nhất, có thể lan tràn cách mặt đất hơn ba trăm thước! Vùng trung tâm chính là chỗ chướng khí nhiều màu sắc, nhìn thấy huyễn lệ nhưng đặc biệt nguy hiểm.
Bay lên cao sáu, bảy trăm thước. Hoắc Vũ Hạo mới khống chế phi hành hồn đạo khí ổn định thân hình. Độ cao này chướng khí sẽ không ảnh hưởng tới được. Hắn hơi nhìn thoáng qua, lập tức kéo Vương Thu Nhi, cùng nhau hướng về nơi có chướng khí nồng đậm nhất.
Cho tới bây giờ hắn cũng không nghĩ tới sẽ trực tiếp sử dụng toàn bộ địa hình tự hành pháo đài cho chuyến đi này. Chướng khí dưới đất càng ngày càng đậm, hủ thực cũng sẽ càng ngày càng mạnh lên. Làm cho toàn bộ địa hình hồn đạo pháo đài tiêu hao, nếu so sánh với tiêu hao phi hành hồn đạo khí thì lớn hơn rất nhiều.
Quan trọng hơn, nếu đã vào trong vùng chướng khí đậm kia, phạm vi hiệu quả của tinh thần tham trắc cũng sẽ giảm xuống. Dưới tình huống như vậy, Hoắc Vũ Hạo muốn phân rõ phương hướng, dùng tốc độ nhanh nhất để tìm được điểm đích, căn bản là không thể nào.
Còn trên không trung thi không giống vậy, trên không trung rất dễ dang phân rõ phương hướng, hơn nữa hắn cũng có thể khẳng định, nơi chướng khí nồng đậm kia, rất có thể là điểm đích của chuyến đi này. Địa phương xuất hiện thiên tài địa bảo, nhất định không bình thường. Những độc chướng này cũng là một trong những vật kì dị.
Cho dù nếu phi hành hồn đạo khí tiêu hao nhiều hơn toàn bộ địa hình tự hành pháo đài, Hoắc Vũ Hạo cũng sẽ chọn không trung. Bởi vì tốc độ, phi hành trên không trung, bọn họ có thể trong khoảng thời gian ngắn bay đến điểm đích. Đối với kế hoạch kế tiếo có thể triển khai trong thời gian ngắn nhất, vô tình đã biết kiệm hồn lực rất nhiều.
Chỗ hai người ở lúc trước, nay đã là bên ngoài đám chướng khí này. Ban nãy ở không trung toàn lực gia tốc, chỉ cần mấy phút đồng hồ, họ đã đến bên trên nơi chướng khí nồng đậm nhất.
Hoắc Vũ Hạo tay phải nắm tay Vương Thu Nhi, tay trái nâng lên, một đạo quang mang từ trong mặt nhẫn sáng lên. Một vật có chiều dài chừng một thước năm. Một định trang Hồn Đạo pháo, cũng đã hiện ra trong tay hắn. Vững vàng khiêng nó lên vai, tay phải của hắn tạm thời buông tay của Vương Thu Nhi ra, vung cổ tay, lập tức có 2 quả định trang hồn đạo đại pháo xuất hiện trong tay của hắn.
Hoắc Vũ Hạo đem một quả đại pháo lắp vào. Một quả khác thì cầm ở trên tay, tinh thần tham trắc mở ra. Lấy năng lực dò xét hiện tại của hắn, từ không trung qun sát xuống phía dưới, phạm vi bao trùm cũng lớn hơn nhiều, hơn nữa cũng không có chút trở ngại gì.
Vương Thu Nhi khống chế phi hành hồn đạo khí sau lưng bay đến bên cạnh hắn, thân thể hơi nghiêng về phía sau, tránh ảnh hưởng đến tính ổn định của cái phi hành hồn đạo khí kia. Đồng thời hai tay vịn bờ vai của hắn, để cho vũ hồn dung hợp tiến hành, ủng hộ cho hắn hồn lực mạnh hơn.
Hoắc Vũ Hạo cũng không dừng lại, tay phải vung một cái, quăng một quả định trang hồn đạo đạn pháo hướng xuống dưới, đạn pháo từ trên cao rơi xuống, tốc độ nhanh vô cùng, Mà hắn cũng nhanh chóng dùng tay vịn lại định trang hồn đạo pháo, tinh thần tham trắc khóa chặt hướng đạn pháo mình bắn ra. Mắt thấy đạn pháo kia sắp chui và chướng khi, hắn khiêng định trang hồn đạo đạn pháo lên và bắn.
“Oanh—“ sực giật cực mạnh làm cho Hoắc Vũ Hạo lui về sau mấy bước. Một đạo lấp lánh hồng quang như điện bắn ra, định trang hồn đạo đạn pháo bay ra khỏi nòng súng, tốc độ kinh người. Bay thẳng đến quả đạn pháo mà lúc trước Hoắc vũ Hạo đã ném ra.
Dùng định trang hồn đạo đạn pháo bắn định trang hồn đạo pháo, tốc độ bay tất nhiên sẽ nhanh hơn đạn pháo rơi tự do xuống đất. Được tinh thần tham trắc của Hoắc Vũ Hạo khóa chặt, độ chính xác cứ như là được dùng thước để đo vậy. Mắt thấy đạo hồng quang kia đuổi kịp quả đạn pháo ngay khi vừa mới vào trong chướng khí.
“đùng đùng ----“ trong tiếng nổ vang kịch liệt, đám mây độc chướng trong nháy mắt bị hỏa diễm chiếu rọi thành một mảng hỏa hồng sắc.
Ngay sau đó, cả đám mây độc lại bắt đầu kịch liệt chấn động, vô số ánh lửa lan tràn.
Hoắc Vũ Hạo sử dụng chính là cấp năm định trang hồn đạo đạn pháo bắn ra liệt hỏa đạn. Bàn về uy lực thì không bằng Lôi Đình Trọng Pháo, nhưng phạm vi phá hủy rất lớn. Khi nổ tung đồng thời sinh ra nhiệt độ kinh khủng, tản ra khắp nơi. Một quả cấp năm liệt hỏa đạn có thể bao trùm phạm vi tới hơn hai trăm thước. Uy lực cực kì khủng bố.
Sở dĩ Hoắc Vũ Hạo sử dụng hai quả, hơn nữa dùng dùng phương thức tử mẫu truy hồn va chạm nhau, một là vì để cho uy lực có thể lớn hơn, đối với độc chướng phá hủy mạnh hơn. Hai là vì không để cho đạn pháo trực tiếp rơi xuống phía dưới, lỡ như Tiên Thào bị đạn pháo phá hủy thì sao? Hắn chỉ muốn phá hủy độc chướng, không phải muốn phá hư Tiên Thảo.
Kế hoạch này quả thật không tồi. Hoắc Vũ Hạo cũng thực hiện kế hoạch của mình rất hoàn mỹ.
Lúc này, Hoắc Vũ Hạo cũng không tiết kiệm định trang hồn đạo đạn pháo của mình, không chút do dự lại bắn ra hai quả đạn pháo theo phương thức tử mẫu truy hồn, trên không trung lại lần nữa nổ tung.
Vụ nổ lần trước đã dọn dẹp một lượng lớn độc khí, còn vụ nổ lần này lại ở vị trí thấp hơn một chút. Khi nổ tung làm cho tầm mắt phía dưới trở nên rõ ràng hơn.
"Đi." Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng thu hồi định trang hồn đạo pháo.
Tay phải hướng phía sau nắm tay của Vương Thu Nhi, mang theo nàng cấp tốc bay xuống.
Định trang hồn đạo đạn pháo vẽ ra lối đi cũng không thể duy trì được lâu, chỉ cần nhiệt độ biến mất, nồng nặc chướng khí sẽ lập tức ngưng tụ một lần nữa. Bốn quả cấp năm định trang hồn đạo đạn pháo mới vẽ được cái lối đi này, tuyệt đối không thể lãng phí cơ hội tốt như vậy!
Thân thể của hai người cũng cấp tốc hạ xuống, mắt thấy đã tiến vào trong phạm vi chướng khí nồng nặc, Hoắc Vũ Hạo và Vương Thu Nhi cũng có thể thấy rõ ràng, chướng khí xung quanh đang hướng vào phía trong khép lại với tốc độ kinh người. Những chướng khí này thật sự là quá nồng đậm, đậm đến mức gần như là một thực thể đè ép hướng vào trong.
Thảm thực vật phía dưới rõ ràng là không giống với bên ngoài Lạc Nhật Sâm Lâm, trong những thực vật ở đây, có rất nhiều loại màu sắc sặc sỡ. Nhưng huyễn lệ như vậy tuyệt không phải chuyện tốt! Cái này trong thực vật đại biểu chính là kịch độc. Đây cũng là thường thức mà Sử Lai Khắc dạy cho họ.
Hoắc Vũ Hạo lúc này hết sức tỉnh táo, tinh thần tham trắc mở ra đến phạm vi lớn nhất, quản chế chặt chẽ hết thảy động tĩnh xung quanh. Hắn biết rõ, khi mình và Vương Thu Nhi chui vào mây độc một khắc kia, đã không còn có đường để lui nữa. Chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước, cơ hội chỉ có lần này, nếu như thối lui ra ngoài, hắn căn bản không có năng lực để xâm nhập cái thế giới độc chướng thần bí này thêm một lần nữa.
Khoảng cách còn khoảng vài trăm thước là tới. Mắt thấy sắp rơi trên mặt đất, Vương Thu Nhi trước tiên hướng phía dưới đánh ra một kích, trong tiếng trầm thấp rồng ngâm, kim quang bạo phát, lực lượng cường hãn đem không khí nghiền ép trong tiếng nổ tung chói tai. Mặt đất đã bị Vương Thu Nhi oanh kích tạo thành một cái hố sâu. Những thực vật màu sắc rực rỡ kia cũng bị oanh tạc bay tứ tán, thậm chí có một chút ít chất lỏng chảy ra.
Hai người vững vàng rơi trên mặt đất, Hoắc Vũ Hạo trước tiên mở ra cấp sáu bảo hộ hồn đạo khí của mình, đem thân thể của Vương Thu Nhi bao phủ bên trong. Đồng thời nhanh chóng quan sát chung quanh.
Dõi mắt nhìn lại, đây quả thật là một thế giới đủ màu sắc, những thực vật màu sắc sặc sỡ kia dường như bao trùm khắp cả mặt đất. Cây cối chỗ này ngược lại rất ít. Chắc hẳn là đã bị những độc chướng kia hủ thực.
Vương Thu Nhi có chút kinh ngạc nói: "Kỳ lạ, độc chướng trên mặt đất ngược lại không có nồng nặc như trên không trung."
Không sai, chướng khí ở nơi này chủ yếu nằm sâu trong đất, chướng khí trên mặt đất dù có bảy màu nhưng chỉ là nhàn nhạt mấy mù, mặc dù đối với tầm mắt có một chút ảnh hường, nhưng tuyết đối cũng không nghiệm trọng. Cùng phía trên so sánh với đám mây nồng đậm kia, tự nhiên cũng là mỏng manh hơn.
Hoắc Vũ Hạo nói: “ Mây mù là hướng về phía trước tiêu tán dần, lúc trước ta đã quan sát qua, khu vực này mặc dủ độc chướng nồng nặc, nhưng rõ ràng là nổi phía trên. Phía dưới ngược lại chưa chắc độc như vậy. Bất quá, những thứ độc chướng bảy màu này độc tính vẫn còn rất mạnh. Bảo hộ hồn đạo khí của ta là năng lượng thể, ta có cảm giác nó đang bị hủ thực. Đi mau.”
Hoắc Vũ Dạo khi ở trên không trung đã sớm phân rõ phương hướng, nắm tay Vương Thu Nhi, lập tức hướng đến điểm đích của mình ở phía trước.
Bọn họ cũng đặc biệt cẩn thận, Hoắc Vũ Hạo dưới chân hàn khí ngưng kết, mỗi khi bước ra một bước, trên mặt đất cũng sẽ ngưng kết ra một tầng băng sương ngăn cách những thực vật kia.
Bảo hộ hồn đạo khí mặc dù có thể ngăn trở thực vật phía chính diện nhưng dưới chân của họ thì không có cách nào. Chỉ có thể dùng phương pháp ngu ngốc này, tiêu hao hồn lực, nhưng mà tương đối an toàn hơn. Hắn tuyệt đối không dám tiếp xúc những thực vật có độc cùng thất sắc độc chướng. Có trời mới biết độc tính của tụi nó cường đại tới cỡ nào. Một khi ở trong này xuất hiện sơ hở, muốn thoát ra ngoài sẽ rất khó.
Tiến về phía trước, bọn họ dần thấy được một số thứ làm người ta sởn cả gai ốc, trên mặt đất, thỉnh thoảng lại xuất hiện một chút xương cốt to lớn, mà mấy xương cốt này lại hóa thành thất sắc d8ộc chướng. Hiển nhiện đây không phải là thực vật, mà là do những hồn thú bị độc chết lưu lại.
“ Răng rắc!” Cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng động dọa hai người nhảy dựng lên, làm cho bọn họ đồng thời đề tụ hồn lực nhìn về phía truyền đến âm thanh kia.
Chỉ thấy một cái xương cốt to lớn nghiêng qua một bên, phía bên dưới của nó rõ ràng đã bị hủ thực đến xốp giòn, ngay sau đó, một tiếng ầm, khúc xương lớn đó đập xuống đất, vỡ thành vô số mảnh vụn. Thất sắc độc chướng phía trên càng nồng nặc.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Thu Nhi thấy được cảnh này cũng không khỏi hít sâu một hơi, bọn họ cũng hiểu, kịch độc ở đây thậm chí hủ thực cả xương cốt đến độ xốp giòn sau đó tan vỡ. Có thể nghĩ được, ở nơi thất sắc độc chướng này, mai táng không biết bao nhiêu thi thể hồn thú đây!
Xương cốt hồn thú vẫn luôn cứng rắn hơn bất kì bộ phận nào trên cơ thể của bọn họ, thậm chí còn là tài liệu để loài người sử dụng. Một thí dụ rõ ráng nhất chính là Hoàng Kim Long Thương trên tay phải của Vương Thu Nhi. Thế giới kịch độc này có thể hủ thực hết thảy đô vật. Độc chướng này vô cùng lợi hại.
Vương Thu Nhi lẩm bẩm nói:” Những thi thể hồn thú này bản thân cũng đã là chất dinh dưỡng của độc chướng, sau đó độc chướng lại lan ra tàn sát các sinh vật khác, kể cả những con vật bay trên trời. Tuần hoàn cứ lặp lại, những độc chứng này càng ngày càng cường đại. Có lẽ, trăm ngàn năm sau, Lạc Nhật Sâm Lâm cũng sẽ biến thành độc chướng Sâm Lâm. Thật là đáng sợ!
Hoắc Vũ Hạo chau mày, bắt đầu tăng nhanh cuớc bộ, bởi vì hắn phát hiện, bên ngoài hồn đạo khí bảo hộ của mình đã bắt đầu trở nên nồng đậm thấtt sắc độc chướng. Thất sắc độc chướng giống như là có linh tính, bắt đầu lây dính trên bảo hộ hồn đạo khí của hắn. Mặc dù hiện tại hắn chỉ cần đem vòng bảo hộ giải trừ là có thể rũ bỏ những độc chướng này, nhưng hắn và Vương Thu Nhi nhất định sẽ gặp phải độc chướng xâm nhập!
Dưới sự hủ thực cực mạnh của những độc chướng này, hắn rõ ràng cảm giác được hồn lực của mình đang gia tăng tiêu hao với tốc độ kinh người. Đây không phải là cục diện mà Hoắc Vũ Hạo muốn. Cho nên, hắn nhất định phải nhanh hơn mới được. Một khi đến thời điểm mình và Vương Thu Nhi không thể kiên trì được nữa, lựa chọn duy nhất chính là một lần nữa dùng liệt hỏa đạn mở ra một con đường, sau đó sử dụng phi hành hồn đạo khí từ nơi này bay ra ngoài. Chỉ có như vậy mới có thể giữ được tính mạng.
Tiếp tục tiến về phía trước, chung quanh đều là một mảnh thất sắc, lúc này bản đồ đã không còn tác dụng. Trước khi tiến vào nơi này, Hoắc Vũ Hạo còn có thể dựa theo bản đồ tìm kiếm phương vị, sau khi tiến vào nơi này, cũng chỉ có thể dựa vào vận khí cùng không ngừng dò xét để tìm kiếm mục đích điểm của chuyến đi này.
Cứ mỗi mấy phút đồng hồ, Hoắc Vũ Hạo cũng sẽ mở ra tinh thần tham trắc cùa mình hướng về một hướng dò xét kĩ, loại phương pháp này mặc dù hơi ngốc một chút, nhưng cũng rất hữu hiệu. Hơn nữa với trí nhớ kinh người của hắn, ít nhất sẽ không quay về lối cũ.
Rất nhanh, thời gian nửa canh giờ đã qua, Hoắc Vũ Hạo đã sử dụng bình sữa thứ nhất, nhưng không phải là hắn dùng, mà là để cho Vương Thu Nhi sử dụng, hắn phải tập trung tinh thần đi dò xét, ngược lại hồn lực của hai người cũng là dùng chung. Vương Thu Nhi bổ sung cũng tương đương với việc hắn cũng được bổ sung.
Nửa canh giờ tìm kiếm, đã giúp cho Hoắc Vũ Hạo bắt đầu rút nhỏ phạm vi. Dù sao, lúc trước đã có dò xét qua. Bất quá, độc chướng bên ngoài mang cho hắn áp lực càng lúc càng lớn, thất sắc độc chướng thậm chí đã khiến cho bọn họ không cách nào thông qua thị giác thấy được tình huống cùa bảo hộ hồn đạo khí, bảo hộ hồn đạo khí cần gia cố lần nữa mới có thể duy trì được.
"Dừng một chút." Hoắc Vũ Hạo thấp giọng nói. Ngay sau đó, hắn kéo người Vương Thu Nhi. Lúc Vương Thu Nhi còn chưa kịp phản ứng, đem nàng kéo vào đến ngực của mình.
Vương Thu Nhi vốn đang cẩn thận cảm thụ được hết thảy xung quanh, đột nhiên xuất hiện biến hóa làm nàng giật mình, hơi thở nồng nặc khí dương của nam nhân đập vào mặt, nàng chỉ cảm giác được giờ khắc này mình giống như là bị trúng phải độc chướng bên ngoài, có chút muốn ngất.
Ngay sau đó, một hơi thở trong trẻo lạnh lùng cực lạnh liền từ trên người Hoắc Vũ Hạo tán phát ra. Cổ hơi thở này lướt qua thân thề của Vương Thu Nhi,khuếch tán ra hướng phía ngoài.
"Thành công rồi." Hoắc Vũ Hạo có chút mừng rỡ vang lên. Vương Thu Nhi lúc này mới bị thức tỉnh. Mà lúc này Hoắc Vũ Hạo đã không ôm nàng nữa.
Vương Thu Nhi xoay người nhìn lại, chỉ thấy trong phạm vi xung quanh đường kính khoảng chừng năm thước, thất sắc quang mang đã bị lam sắc băng thay thế, thất sắc bụi bay tứ tán, những độc chướng đang giăng đầy ở bảo hộ hồn đạo khí cũng theo đó biến mất.
Đây là ••••••
Vĩnh Đống Chi Vực.
Hoắc Vũ Hạo bằng vào Vĩnh Đống Chi Vực, đem độc chướng xung quanh ẩn chứa dưỡng khí trong nháy mắt kết băng, hơn nữa khống chế bọn họ hướng ra phía ngoài. Cuối cùng là để cho bảo hộ hộ hồn đạo khí sạch sẽ một chút.
Dĩ nhiên, làm như vậy cũng như uống rượu độc giải khát, dù sao, Vĩnh Đống Chi Vực tiêu hao hồn lực lớn hơn nhiều. Nếu như không phải là bảo hộ hồn đạo khí đã đến cực hạn nhanh như vậy, Hoắc Vũ Hạo cũng sẽ không làm như vậy.
Bảo hộ hồn đạo khí trong nháy mắt được thu hồi, sau đó lại một lần nữa phóng ra. Cường độ hồn lực nhất thời khôi phục đến trạng thái tốt nhất. Mà Hoắc Vũ Hạo cũng nhân dịp biến hóa trong nháy mắt này hít thở một chút.
"Ngươi không cần dùng con mắt thứ ba tìm kiếm một chút sao? Tiếp tục như vậy đi lòng vòng, chúng ta tiêu hao còn lớn hơn nữa." Vương Thu Nhi miễn cưỡng ngăn chặn cơ thể có chút tim đập mãnh liệt, tỉnh táo đề nghị nói.
Không cần Hoắc Vũ Hạo giải thích, nàng cũng hiểu, mới vừa rồi cái ôm kia là Hoắc Vũ Hạo sợ hồn kỹ của mình xúc phạm tới nàng, mà thân thể tiếp xúc nhau để cho Hoắc Vũ Hạo thông qua vũ hồn dung hợp đem hồn kỹ trực tiếp xẹt qua nàng tiến hành thi triển. Điều này hiển nhiên là biện pháp tốt nhất, nhưng mà, nhưng mà tên kia cũng đã ôm ta.