Chương 312: Thế Giới Vong Linh( Trung)
Vương Đông Nhi gật đầu, nói:
- Huynh chỉ cần nhớ bảo vệ cho bản thân mình là được rồi.
Hoắc Vũ Hạo ha hả cười, nói:
- Muội chính là tâm của huynh. Thân ái, huynh đói bụng.
- Đi thôi, ăn cơm đi.
Vương Đông Nhi đẩy Hoắc Vũ Hạo đi tới phòng ăn, để Hoắc Vũ Hạo cảm thấy cực kỳ vui mừng khi vừa đến đây chính là, trong phòng ăn có thêm một thân ảnh quen thuộc.
Sắc mặt Bối Bối mặc dù có chút tái nhợt, nhưng vẫn cùng mọi người ngồi cùng một chỗ, thấy hắn, Hoắc Vũ Hạo liền vui mừng kêu lên:
- Đại sư huynh.
Bối Bối khẽ mỉm cười, nói:
- Như thế nào? Hôm qua mệt muốn chết rồi sao? Nghe mọi người nói, hôm nay ngay cả điểm tâm đệ cũng không ăn.
Vương Đông Nhi đem Hoắc Vũ Hạo đẩy tới vị trí bên cạnh Bối Bối, chính mình thì ngồi ở bên kia Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Đại sư huynh, thương thế của huynh không có chuyện gì rồi chứ?
Bối Bối nói:
- Cuối cùng đã đem hắc ám khí tức đẩy ra. Tiếp tục điều dưỡng, khôi phục nguyên khí hẳn là không thành vấn đề.
Hoắc Vũ Hạo hưng phấn nói:
- Như vậy thật sự là quá tốt. Đệ cuối cùng cũng có thể thở ra rồi. Vòng thi bát cường có đại sư huynh dẫn đội, đệ liền nhẹ nhàng hơn nhiều.
Bối Bối mỉm cười nói:
- Muốn nhẹ nhàng sợ rằng còn rất khó đó. Ngày mai sẽ đối chiến với Sử Lai Khắc chiến đội, đệ tính thế nào?
Hoắc Vũ Hạo trầm ngâm một chút, nói:
- Đệ cũng đang muốn cùng mọi người bàn bạc chuyện này đây. Từ trên phương diện thực lực mà nhận xét, chúng ta mạnh hơn bọn họ một chút, để bảo đảm được mục đích lúc đầu, đệ muốn để cho bọn họ dành được vị trí nhất vòng ngoài để tiến vào trong. Cứ như vậy, ở trong trận chiến bát cường, bọn họ sẽ đối mặt với đối thủ yếu hơn một chút.
Tổng cộng có bốn cặp đội ngũ sẽ thi đấu, mặc dù còn chưa có quy định về hình thức đối chiến trong vòng bát cường, nhưng vậy chỉ cần tiến hành rút thăm, bốn trận vòng tứ kết, đều là tổ đội xếp thứ nhất từng bảng thi đấu với tổ đội xếp thứ hai của nhóm khác. Nói cách khác, nếu như Đường Môn lấy vị trí tổ đội hạng hai tiến vào vòng trong, như vậy, nhất định sẽ đối chiến với tổ đội xếp hạng nhất của một trong ba nhóm còn lại. Có một phần ba khả năng sẽ gặp Thánh Linh Tông.
Mà Sử Lai Khắc Học Viện lấy vị trí thứ nhất tiến vào vòng trong nên chỉ gặp phải tổ đội xếp thứ hai của một trong ba nhóm khác.n Như vậy, áp lực của Sử Lai Khắc Học Viện sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Bối Bối nhìn về phía mọi người:
- Tất cả mọi người hãy nói ra suy nghĩ của chính mình.
Giang Nam Nam là người thứ nhất mở miệng:
- Muội cũng có ý nghĩ kia, chúng ta thuộc về Sử Lai Khắc, là một phần tử của Sử Lai Khắc. Lần này, Đường Môn chúng ta dù tiến được bao xa, cũng đã vô cùng vinh quang. Nhưng vinh quang của Sử Lai Khắc lại cần bọn họ phải tiến về phía trước. Ta đồng ý với đề nghị của Vũ Hạo.
Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt của nàng nhìn về phía Từ Tam Thạch ở bên cạnh.
Từ Tam Thạch rất là bất đắc dĩ nói:
- Ngươi nhìn huynh vậy là sao? Chẳng lẽ huynh không phải là xuất thân từ Sử Lai Khắc sao? Huynh dĩ nhiên cũng đồng ý.
- Đồng ý.
Hòa Thái Đầu trả lời dứt khoát hơn.
- Đồng ý.
Tiêu Tiêu thanh âm rõ ràng lớn hơn, thể hiện ra quyết tâm của nàng.
Vương Đông Nhi gật đầu, nói:
- Đồng ý.
Bối Bối khẽ mỉm cười nói:
- Tốt, cứ quyết định như vậy. Thừa dịp mấy ngày này mọi người cũng nên điều chỉnh lại trạng thái của bản thân, nhất là Vũ Hạo. Cho dù huynh đã quay lại nhận chức đội trưởng, thì đệ vẫn là người có vai trò vô cùng quan trọng, là đại não của Sử Lai Khắc Thất Quái chúng ta.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu.
- Ừ.
- Ăn cơm đi.
Bối Bối khẽ cười nói. Thức ăn ngon đã sớm bày ra trên bàn.
Thân thể của Bối Bối cuối cùng cũng khỏe lại, mọi người hôm nay cũng rất phấn khởi, bữa cơm trưa này phá lệ vô cùng vui vẻ.
Sau khi ăn xong, Bối Bối đem Hoắc Vũ Hạo gọi vào gian phòng của mình.
- Vũ Hạo, tình hình ở cuộc thi Hồn Đạo Sư bên kia như thế nào rồi?
Bối Bối hỏi.
Hoắc Vũ Hạo nhìn thoáng qua Vương Đông Nhi bên cạnh, đem quá trình tham gia thi đấu Hồn Đạo Sư đơn giản nói lại một lần. Bối Bối vẫn rất yên tĩnh nghe hắn nói, cho dù là khi hắn nói mình sử dụng Vong Linh Ma Pháp cũng không có ngắt lời.
- Đệ muốn đánh chủ ý vào trong nội bộ của bọn họ?
Bối Bối nghi ngờ hỏi.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu:
- Đúng là có ý nghĩ này, nhưng Đông Nhi cảm thấy quá nguy hiểm nên ngăn cản đệ.
Bối Bối nói:
- Ngăn cản là tốt, đúng là quá nguy hiểm. Huynh biết đệ muốn đi tìm hiểu rõ ràng tình hình trong nội bộ của bọn họ. Nhưng mà, thực lực mà chúng ta nhìn thấy bên ngoài của Thánh Linh Giáo này, cũng đã vượt ra khỏi cấp bậc chúng ta có thể chống lại. Bọn họ quá cường đại. Chúng ta căn bản một chút cơ hội cũng không có. Hơn nữa, hiện tại đệ đi lại không được tốt, xe lăn này quá rõ ràng. Cho dù đệ có thể hóa trang, xuất hiện thêm mấy lần nữa, cũng rất dễ dàng bị bọn họ nhìn ra. Nhất là không lâu sau rất có thể chúng ta sẽ đối mặt với Thánh Linh Tông chiến đội. Trận đấu chung kết đệ cũng đừng đi, nếu đã khiến cho bọn họ hoài nghi, tạm thời hãy cùng bọn họ chơi trò mất tích xem sao.
Hoắc Vũ Hạo khẽ nhíu mày, nói:
- Đại sư huynh, đệ cảm thấy cũng không cần. Cuộc thi Hồn Đạo Khí bên kia, Tịch Thủy Minh còn muốn dựa vào bọn ta để đi thi đấu, hơn nữa bọn họ nhất định sẽ muốn kéo đệ gia nhập vào đó, sẽ không dễ dàng dùng biện pháp cưỡng chế đối với đệ. Chỉ cần đệ ứng biến tốt, tham gia thi đấu là không có vấn đề gì. Phần thưởng có thể là một kiện hồn đạo khí cấp chín a! Vật này không thể dùng tiền để cân đo giá trị.
Bối Bối nghiêm túc nói:
- Vậy cũng không thể muốn tiền không muốn mạng a!
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười lắc đầu, nói:
- Đại sư huynh, đệ thật sự chắc chắn. Đến lúc đó, Nhị sư huynh cùng Đông Nhi cũng sẽ đi với đệ. Đệ không để ý chính mình, chẳng lẽ cũng không quan tâm họ sao?
Bối Bối có chút kinh ngạc nhìn Hoắc Vũ Hạo, nói:
- Tiểu sư đệ, đệ dựa vào cái gì mà nắm chắc như vậy?
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Đại sư huynh, mới vừa rồi trong khi nói đệ đã nhắc tới thủ đoạn mình sử dụng trong cuộc thi ngày hôm qua. Đệ cũng không lừa gạt huynh, đây là năng lực đặc biệt mà đệ có được ở trong một lần kỳ ngộ. Từ phương diện nào đó nói, nó có thể coi là võ hồn thứ ba của đệ. Nó có thể mang đến cho đệ một chút năng lực đặc biệt. Mà loại năng lực đặc biệt này lại không thuộc về thế giới này của chúng ta. Đệ chắc rằng lúc gặp nguy hiểm có thể toàn thân mà về. Lúc trước đệ nghĩ muốn đánh chủ ý vào trong nội bộ của bọn họ, đúng là ý nghĩ có chút mạo hiểm, nhưng tối hôm qua, sau khi hiểu được năng lực này, hiện tại đệ đã không cảm thấy đó là mạo hiểm. Đông Nhi, lời này cũng là huynh muốn nói với muội. Nếu như muội thật sự không yên lòng, khi huynh vào trong nội bộ bọn họ, sẽ mang theo muội.
Vừa nghe hắn nói như thế, ngay cả Vương Đông Nhi cũng cảm thấy tò mò, nàng rất rõ ràng, Hoắc Vũ Hạo tuyệt sẽ không lấy tánh mạng của nàng nói đùa, nếu nói như vậy, sẽ rất chắc chắn mới đúng.
- Ngày hôm qua huynh đã đáp ứng muội!
Vương Đông Nhi hơi nhíu đôi mi thanh tú, ánh mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo cũng trở nên có chút tức giận.
Hoắc Vũ Hạo kéo tay nàng, nói:
- Đông Nhi, muội hãy nghe huynh nói. Huynh muốn vào trong nội bộ bọn họ, chẳng những là vì tìm hiểu tình hình của Thánh Linh Giáo, đồng thời cũng là nghĩ biện pháp cứu Tiểu Nhã lão sư ra. Ở trong chúng ta, không có ai so với huynh thích hợp hơn để làm những việc này. Bởi vì chỉ có huynh mới có năng lực vào Thánh Linh Giáo, huynh có thể hoàn toàn chắc chắn để cho bọn họ đem huynh trở thành một gã Tà Hồn Sư. Về phần an toàn, như vậy đi, để cho hai người tự cảm nhận một chút.
Hơi thở âm lãnh không hề báo trước từ trên người Hoắc Vũ Hạo phát ra, ngay sau đó, vòng Hồn Hoàn kỳ dị màu xám tro từ dưới chân hắn dâng lên.
Bối Bối là lần đầu tiên thấy Hoắc Vũ Hạo thi triển Vong Linh Ma Pháp, ngay lập tức mở to hai mắt cẩn thận quan sát, đồng thời cảm nhận hồn lực dao động trên người Hoắc Vũ Hạo.
Tròng mắt Hoắc Vũ Hạo biến thành màu xám tro nhàn nhạt, vươn ra ngón trỏ tay phải ra, trên không trung nhanh chóng vẽ lên, một lục mang tinh màu xám tro kỳ dị lặng lẽ xuất hiện. Lục mang tinh lấp lánh quang mang, bay tới trên mặt đất. Tiếp theo, quang mang màu xám chợt bay lên, đem thân thể Hoắc Vũ Hạo bao bọc trong đó. Ngay sau đó, thân thể của hắn giống như biến mất ở trong không khí, cả xe lăn cũng biến mất theo.
Bởi vì ở khoảng cách vô cùng gần, Vương Đông Nhi lại rất hiểu hắn, nàng lập tức có thể đoán được, đây cũng không phải là thông qua hồn kỹ mô phỏng mà tạm thời biến mất, mà là thật sự biến mất.
Một tầng khí tức Quang Minh nồng đậm từ trên người Vương Đông Nhi bay lên, hai cánh sau lưng Quang Minh Nữ Thần Điệp mở ra, nhẹ nhàng vỗ một cái, hồn lực Quang thuộc tính đã lan tràn đến mỗi ngóc ngách trong khắp gian phòng.
Không có bất kỳ cảm giác va chạm nào, Hoắc Vũ Hạo quả thật đã không ở trong phòng.
Điều này sao có thể? Thuấn gian di động sao? Mặc dù Hoắc Vũ Hạo có năng lực kia, nhưng đó là Hồn Cốt kỹ năng của hắn. Mà hắn đã nói, khi sử dụng Vong Linh Ma Pháp, cho dù là Hồn Hoàn hay là năng lực Hồn Cốt nào cũng không thể bị kích thích a! Vậy làm sao hắn làm được? Hơn nữa biến mất hoàn toàn như vậy. Đã mười mấy giây, vẫn chưa có dấu hiệu trở về.
Khi Bối Bối cùng Vương Đông Nhi đang giật mình. Lục mang tinh màu xám tro kia mới hiện ra trên mặt đất lúc trước. Ngay sau đó, quang mang màu xám bay lên, "Sưu" một cái, Hoắc Vũ Hạo được bao bọc trong quang mang màu xám tro, lại lần nữa xuất hiện trước mặt hai người.
Bối Bối cùng Vương Đông Nhi liếc mắt nhìn nhau, hai người đều có loại cảm giác xem thế là đủ rồi.
Bối Bối không nhịn được hỏi:
- Tiểu sư đệ, đệ…đây là năng lực gì vậy?
Hoắc Vũ Hạo khẽ mỉm cười, nói:
- Loại năng lực này là có chút huyền diệu, chính là truyền thừa của lão sư đến từ thế giới khác của đệ. Đại sư huynh, huynh còn nhớ lần đầu tiên đệ gặp huynh cùng Tiểu Nhã lão sư sao? Lần đó, đệ một mình đi vào Tinh Đấu Sâm Lâm, khi đệ gặp được hai người, đệ đang ngất xỉu ở ven đường. Không biết huynh có nhớ hay không, khi đó, bầu trời Tinh Đấu Sâm Lâm đã rất u ám, hơn nữa có uy áp tinh thần mãnh liệt từng xuất hiện.
Bối Bối trong mắt toát ra vẻ suy nghĩ, chỉ chốc lát sau, hắn mới gật đầu, nói:
- Hình như là có chuyện như vậy. Huynh cùng Tiểu Nhã phát hiện đệ muốn đi Tinh Đấu Sâm Lâm, đã lập tức đuổi theo. Khi chúng ta tìm được đệ, đệ đã ngất xỉu trên đất.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, nói:
- Đúng a! Khi đó đệ đã ngất xỉu. Nhưng mà, trước khi ngất xỉu, trong đầu của đệ có một vị khách nhân tiến vào. Chính là người đệ vừa nói, lão sư đến từ thế giới khác của đệ.