Chương 4. Học trò
Sơn Đen đứng khoanh tay trước đầu hẻm, chờ đợi.
Trời đã quá trưa, bọn học trò sắp sửa rời khỏi nhà.
Hôm nay Sơn Đen cần phải tó một vài món gì đó của bọn trẻ. Xưa nay, thỉnh thoảng nó vẫn chặn đường bọn nhóc trong hẻm để trấn lột, khi thì một ít tiền lẻ khi thì vài cục kẹo dừa, có lúc lại là một món đồ chơi thích mắt, cũng có khi là một thứ vớ vẩn chẳng biết dùng vào việc gì. Nhưng hể thấy cái gì thinh thích, Sơn Đen đều tịch thu tuốt. Những lúc như vậy, nó thích thú không hẳn vì giá trị của món đồ cướp được, mà vì quyền uy của mình được tôn trọng.
Chưa bao giờ bọn trẻ dám phản đối hoặc chống cự lại trò trấn áp của Sơn đen. Sơn đen to con, dữ dằn, chúa đập lộn trong khu phố. Đối với bọn học trò nhút nhát và hiền lành, Sơn đen đích thị là một hung thần. Mà hôm nay hung thần lại đang buồn. Suốt buổi sáng ngồi binh xập xám với tụi Năm rỗ, Sơn đen thua cháy túi, thua đến tối tăm mày mặt.
Rời sòng bạc với những lá bài nằm vương vãi, bẩn thỉu trên vỉa hè, Sơn đen văng tục một tiếng rồi lững thững bỏ đi. Ngay lúc đó nó chợt nhớ đến bọn học trò nhát cáy.
Sơn đen không phải đợi lâu. Chừng mười phút sau, lũ trẻ đã từ trong hẻm lục tục đi ra. Tất cả bốn đứa, đứa nào đứa nấy ăn mặc gọn gàng, cặp xách lủng lẳng trên tay. Sơn đen biết mặt cả bọn. Đi đầu là thằng Tân. Kế đến là thằng Thịnh, thằng Đạt. Cuối cùng là nhỏ Hoa. Đây là tụi học trò lớp Năm C trường Sao Mai, những nạn nhân quen thuộc của Sơn đen.
Chờ cho bọn trẻ đến gần, Sơn đen nhô hẳn người ra. Nó dạng chân đứng chắn ngang đầu hẻm và khẽ huýt sáo miệng.
Thằng Tân ngẩng đầu lên. Mặt nó bỗng xám ngoét khi nhìn thấy Sơn đen. Những đứa đi sau cũng phát hiện ra hiểm họa. Tiếng trò chuyện rầm rì vui vẻ lập tức tắt ngấm, những bước chân của bọn trẻ như ríu lại.
Sơn đen cười khoái trá. Nó vẫy tay:
- Lại đây! Tụi mày làm gì mà đứng cả lại vậy?
Tân nuốt nước bọt. Nó muốn đi thụt lại phía sau nhưng những đứa khác lại không chịu tiến lên. Lần này Sơn đen gọi đích danh nó:
- Mày có mang cái gì hay hay đấy không Tân?
Biết không thể nào thoát được, Tân khép nép bước lại. Nó cho tay vào túi quần:
- Em có mấy viên bi.
Sơn đen chìa tay ra:
- Bi hả? Đưa xem nào!
Tân mò mẫm trong túi một lúc rồi lấy ra hai viên bi rụt rè đặt vào tay Sơn đen.
- Chỉ có hai viên thôi hả?
Sơn đen trợn mắt hỏi và không đợi Tân trả lời, nó thọc tay vào túi quần thằng bé khoắng sạch những viên còn lại.
- Của em...
Tân mếu máo, Sơn đen khoát tay:
- Không của em của anh gì cả! Cho mày qua! Tới thằng Thịnh!
Thịnh chìa ra cục gôm đã cầm sẵn nơi tay:
- Em có cái này!
Sơn cầm cục gôm dang tay ném vù ra xa:
- Tao lấy làm quái gì thứ này! Mày có thứ gì có thể cho vào miệng không?
Thịnh lí nhí:
- Em không có.
Sơn đen hất hàm:
- Mở cặp xách ra tao xem!
Thịnh lúi húi mở cặp. Sơn đen thò đầu nghiêng ngó. Nó hừ mũi, vẻ thất vọng:
- Toàn những bút với thước! Rõ là bọn học trò!
Bỗng nó thò tay vào đáy túi nhón lấy một cục kẹo bạc hà. Nó giơ cục kẹo ngay trước mặt Thịnh, giọng đắc thắng:
- Cái gì đây?
- �...ơ...
- Còn "ơ, ơ" gì nữa! Mày định lừa tao hả?
Thịnh bối rối:
- Em không biết có cục kẹo trong túi xách. Chắc là cục kẹo hôm trước còn sót lại!
Không nói không rằng, Sơn đen nắm lấy vành tai Thịnh xoắn một cái thật lực rồi xô thằng bé lúc này đang nước mắt nước mũi đầm đìa qua một bên.
Cảnh tượng trước mắt khiến Đạt xanh mặt. Nó lấm lét nhìn Sơn đen, bàn tay cầm xấp hình tự nhiên run bắn.
- Gì đấy? - Sơn đen nheo mắt nhìn Đạt.
- Hình!
Đạt lí nhí đáp và chìa tay ra. Sơn đen cầm xấp hình xòe ra xem. Nó gật gù:
- À, hình tài tử Hồng Kông! Tốt lắm! Tao sẽ rủ thằng Năm rỗ đánh bài ăn hình!
Đạt mừng rơn, dợm bước đi. Nhưng Sơn đen đã níu vai nó:
- Khoan đã! Mày nhà giàu chắc có tiền!
Vừ nói, Sơn đen vừa thò tay vào túi áo Đạt. Trong một thoáng, nó lôi ra một tờ hai ngàn. Sơn đen ve vẩy tờ giấy bạc trên tay, cười nhăn nhở:
- Tặng tao nghen!
Đạt đau khổ nhìn tờ bạc bị cướp. Nó vừa tiếc, vừa tức nhưng đành phải gật đầu.
Nhỏ Hoa là nạn nhân cuối cùng. Sơn đen hât hàm về phía con bé:
- Mày có gì nộp cho tao không đấy?
Hoa liếm môi:
- Em chỉ có chùm dây thun. Anh có lấy không?
Vừa tóm được tờ hai ngàn, Sơn đen tỏ ra dễ dãi:
- Tao thèm vào ba cái của nợ đó! Thôi, cho mày qua!
Nghe vậy, Hoa thở phào. Nó mừng rỡ ôm cặp chạy về phía các bạn đang rầu rĩ đứng đợi. Nhưng nó mới chạy được vài ba bước, Sơn đen đã gọi giật:
- Gượm đã! Mày có cái gì trong cặp đấy?
Hoa run bắn. Nó nhìn xuống đáy cặp căng phồng, ấp úng:
- Có gì đâu!
Sơn đen nhếch mép:
- Đừng hòng qua mặt tao! Lại đây!
Nhưng Hoa vẫn đứng chôn chân tại chỗ. Sơn đen liền bước lại. Nó giằng cái cặp khỏi tay Hoa.
- Trả cho em! Trả cho em! - Hoa hớt hải kêu.
Sơn đen phớt lờ. Nó nhanh nhẹn tháo tung dây khóa, thò tay vào đáy cặp lôi ra một trái cam:
- A! Thật tuyệt vời!
- Trả cam cho em! Trả cho em! - Hoa vẫn ra rả kêu, giọng bắt đầu sụt sịt.
Sơn đen cười hề hề:
- Trả thế quái nào được! Tao đang khát khô cả cổ...
Sơn đen nói chưa dứt câu, nhỏ Hoa bất thần nhảy vụt lại. Nó giật phăng trái cam trên tay Sơn đen:
- Trả đây!
Hành động liều lĩnh cúa nhỏ Hoa khiến ba đứa bạn đứng ngoài đâm sửng sốt. Cả Sơn đen cũng bất ngờ:
- A, mày dám...
Vừa hét lên nó vừa nhảy xổ vào nhỏ Hoa, đẩy con bé lăn quay ra đất. Nhưng Sơn đen vẫn chưa giật lại được "món hàng". Hoa té xuống, tay vẫn cầm khư khư trái cam.
Sơn đen càng nổi điên. Nó lại chồm tới. Nhưng lần này tay nó chưa kịp đụng tới trái cam đã bị nhỏ Hoa ôm chặt lấy và nhe răng cắn mạnh.
Sơn đen rên lên vì đau:
- Ôi da! Mày có nhả ra không, đồ chó!
Vừa la, Sơn đen vừa co chân đá vào đùi vào lưng Hoa những cú đá thật lực. Nhưng con bé vẫn không chịu nhả. Nó cứ ngoạm chặt cánh tay Sơn đen.
Sau một thoáng bàng hoàng, Thịnh, Đạt, Tân vội vã chạy lại. Vừa lo lắng cho bạn, vừa thấy Sơn đen bị nhỏ Hoa giữ chặt, ba đứa bé quên hết sợ hãi. Chúng xông vào Sơn đen, đứa giữ tay dứa giữ chân và thi nhau thụi bình bịch lên lưng kẻ trấn lột.
Nếu lúc đó không có người lớn đi ngang qua và giằng bọn trẻ ra thì Sơn đen đã biến thành một món giò chả trong tay bọn học trò "nhát cáy". Cho đến khi đã thất thểu bỏ đi, nó vẫn không hiểu điều gì đã xảy ra vào cái ngày đen đủi đó.
Chỉ có Tân, Đạt, Thịnh là hiểu. Chúng bỡ ngỡ hiểu rằng đoàn kết là cội nguồn của sức mạnh và cần nhất là có một người dám xông lên trước. Chỉ có một điều chúng không thể hiểu là tại sao người đó lại là nhỏ Hoa, một cô bé nhút nhát, hiền lành mà không phải một đứa nào trong bọn chúng.
Khi chúng thắc mắc điều đó với nhỏ Hoa, con bé mỉm cười bẽn lẽn và hồn nhiên đáp:
- Em cũng chẳng biết! Trước nay em vẫn sợ Sơn đen!
- Sợ mà mày dám cắn nó?
- Ai bảo nó giật trái cam của em!
- Thì trước nay nó vẫn giật của mày cả khối thứ kia mà!
- Nhưng trái cam này em đem tặng cô giáo! Cô Phương ốm suốt một tuần, hôm nay mới đi dạy lại, các bạn không nhớ sao?
Khi nói như vậy, đôi mắt nhỏ Hoa bỗng dưng long lanh như hai giọt nước. Và nếu có ai tinh ý như tác giả, họ sẽ thấy đôi mắt của ba thằng bé cũng vụt xao xuyến long lanh như vậy!
1991