Chương 72: Phiên ngoại 2
U Đô Sơn lại là một đêm đèn đuốc sáng trưng. Liên tục ba tháng đều là như thế.
Sau khi ta tỉnh lại từ trong giấc ngủ sau bốn trăm năm, Tiêu nhi vẫn chưa từng ở bên cạnh ta, mà ngày ta tỉnh lại nhảy xuống trong Quỷ Khốc Hà ngày ngày tìm kiếm ở dưới đó. Nghe các trưởng lão nói hắn phải tìm một nữ tử, một nữ tử loài người mà hắn muốn lấy.
Thế nhưng đã là loài ngươi, rơi vào trong Quỷ Khốc Hà làm sao còn có thể có đường sống. Đạo lý này Tiêu nhi nhất định là hiểu được, sở dĩ còn tìm kiếm không ngừng, có lẽ là bởi vì còn không bỏ xuống được.
Dù sao một chữ tình, đối với Cửu Vĩ Bạch Hồ mà nói lại làm sao có thể dễ dàng buông đây.
Ta có chút muốn thở dài, gọi mấy tiểu yêu dẫn ta đến căn phòng khi mà nữ nhân đó còn sống đã ở.
Ta không nghĩ tới Tiêu nhi thế nhưng lại thu xếp cho nàng ta ở tại Phù Vân Các, nhìn bức hoành phi phía trên lầu các, khi nhìn thấy ba chữ to “Nhan La Điện ” ánh vàng rực rỡ kia ta không biết nên khóc hay cười. Phù Vân Các là nơi chỉ có nữ chủ tử các đời của U Đô sơn mới có thể sống ở đây.
Tiêu nhi không chỉ có để cho cô nương kia ở nơi này, thậm chí còn đổi tên, xem ra là quyết tâm muốn lấy cô nương đó!
Tính tình này của hắn ta biết, không động tình thì thôi, một khi đã động tình thì mong muốn trao hết tất cả những gì của mình, sợ đối phương không có được thứ tốt nhất. Nhưng hiện giờ cô nương này cố tình nhảy xuống đỉnh U Đô Sơn trước mặt hắn...... Khó trách luôn tìm kiếm không chịu bỏ cuộc như vậy, không cam lòng hay là chưa từ bỏ ý định bây giờ cũng đã không thể nói rõ ràng, lúc ban đầu ta còn đoán rằng trải qua một thời gian, chờ tình này phai nhạt thì sẽ tốt hơn. Nhưng mà theo tình thế hiện giờ này xem ra, chỉ sợ không ổn.
Nghe nói cô nương kia tên là Nhan Nhược Nhất, tướng mạo tính tình đều bình thường, ta đảo qua căn phòng nàng từng ở một vòng, đồ vật bên trong chưa từng có ai đụng vào. Theo các bày trí của căn phòng liền có thể đại khái suy đoán ra đứa nhỏ này là người thế nào.
Lòng ta âm thầm thở dài, nhìn trái nhìn phải cũng không cho rằng người này có gì đặc sắc, nữ tử như vậy muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, cũng không biết Thương Tiêu hắn thích ở chỗ nào? Vì sao luôn yêu nàng ta?
Thật lâu về sau, sau khi Tiêu nhi sắp thành thần, sau khi Nhan Nhược Nhất trở về, lại một lần nữa rời khỏi hắn, ta cũng từng hỏi qua vấn đề này với hắn, ta còn nhớ rõ, hắn chỉ cười bất đắc dĩ, thản nhiên nói: “Đúng là hết lần này đến lần khác chỉ muốn gặp người này.”
Ta ngồi ở trên ghế uống trà mà Nhan Nhược Nhất từng ngồi qua, có tiểu yêu nhìn thấy ta muốn nói lại thôi. Ta mắt đều lười nâng một chút nói: “Như thế nào? Ngươi còn sợ Tiêu nhi trở về thấy tình cảnh này, giận dữ mà giết tỷ tỷ của hắn?” Ta buông chén trà, “Hắn còn chưa điên đâu.”
Ta nghĩ như vậy. Thế nhưng khi ta nhìn thấy hắn một thân lệ khí từ trong Quỷ Khốc Hà trở về, ta cảm thấy mình đã nghĩ sai rồi.
Hắn nhìn ta một cái, trong đôi mắt màu tím một mảnh trống trải tĩnh mịch, không có vì sự thức dậy của ta mà vui mừng kích động, cũng không có vì không tìm được người mà đau khổ bi thương, chỉ là hoàn toàn yên tĩnh: “Đàn nhi, sau này đêm hỉ nguyệt là sinh nhật của ta.”
Lần đầu tiên ta nghe hắn nhắc tới sinh nhật của bản thân mình. Lập tức ta chỉ cảm thấy kỳ quái cũng vẫn chưa nói cái gì, hắn tự giam mình trong tẩm cung của hắn rất lâu, nếu không phải Tầm Thường Cung đến quấy rối, ta phỏng chừng hắn còn muốn trốn trong tẩm cung thêm một thời gian nữa.
Nhan Nhược Nhất để lại di vật cho Thương Tiêu.
Mới nghe một câu như vậy của sứ giả, ta cũng giật mình ngạc nhiên một phen, di vật Nhan Nhược Nhất để lại cho Tiêu nhi như thế nào lại ở trong tay Tầm Thường Cung? Hơn nữa giết ý trung nhân của Tiêu nhi rồi, Quý Tử Hiên không trốn tránh tình thế nguy hiểm đầu sóng ngọn gió cho kỹ, ngược lại cố ý đến trêu chọc khiêu khích. Đơn giản là có hai khả năng——chính xác nắm chắc được khả năng sẽ làm Tiêu nhi bị thương nặng, hoặc là quả thật chán sống.
Dựa vào phong cách hành sự của Quý Tử Hiên đương nhiên là khả năng đầu, ta không cho Tiêu nhi đi, nhưng mà như thế nào cũng không thể ngăn cản được hắn.
Sau khi Tiêu nhi trở về, cả người đầy máu, trong tay nắm chặt một phong thư, từ đó khoảng gian mày của hắn hiện lên ma ấn. Sau đó ta nghe người ta nói, đôi mắt của Quý Tử Hiên bị hủy.
Ta không muốn hỏi hắn xảy ra chuyện gì ở Tầm Thường Cung, có lẽ là trong lòng đã đoán được đáp án rồi, cũng đỡ phải phí lời lẽ.
Sau khi Tiêu nhi nhập ma, càng ngày càng trở nên trầm mặc ít nói. Ngay từ đầu chẳng thà hắn giống như ma trong truyền thuyết tính thích giết chóc, mỗi ngày thần trí cũng đều không tỉnh táo, chỉ là sau khi Anh Lương chỉ tặng mấy vò rượu, sau khi Tiêu nhi nếm qua càng không thể cứu vãn, ngày ngày trầm mê sống trong mơ mơ màng màng.
Hắn nghiện rượu, lúc ban đầu ta còn nhìn thấy hắn vài lần, nhưng mà từ khi thấy hắn say rượu thất thanh nghẹn ngào ở Phù Vân Các, ta liền rất ít nhìn thấy hắn.
Ta không đành lòng, thấy một đứa nhỏ cao ngạo như vậy, lại bị bức ép đến thành như vậy.
Cho đến sau này, hắn tựa hồ thật sự điên rồi. Hắn một lần rồi lại một lần từ đỉnh U Đô Sơn nhảy xuống, mỗi lần nhảy cả người bị thương được các trưởng lão cứu trở về.
Ta hỏi hắn vì sao như thế, hắn từ từ nhắm hai mắt trả lời ta: “Ngày ngày ta đều thấy nàng ấy nhảy xuống từ đỉnh U Đô Sơn, khi đó nghĩ nếu là ta có thể nhanh hơn một chút nữa thì có thể đỡ lấy được nàng hay không. Ban đầu phân không rõ đó là ảo giác hay sự thật, đến bây giờ...... Mặc dù đã biết đó chỉ là một hình ảnh hư ảo, chính là một suy nghĩ ảo tưởng, ta vẫn nhịn không được nghĩ muốn đi theo nàng ấy. Giống như......”
Hắn chỉ có cười khổ: “Giống như làm như thế, có thể thật sự mang nàng ấy trở về.”
Sau khi nghe xong lời nói này, ta chỉ có hạ tầm mắt không nói.
Hắn hỏi ta: “Đàn nhi, ngươi nói ta có phải nhập ma nên điên rồi không?.”
Ta nói: “Có lẽ là vậy.”
Hắn nhìn ánh trăng trên bầu trời, cong … khóe môi một cái: “Vậy cũng không có cách nào.”
Lúc sau, những hành vi này của hắn ngày càng kỳ lạ, ta từng nghĩ tới có lẽ là do rượu Anh Lương tặng có vấn đề, nhưng bản thân mình đã nếm qua rất nhiều lần, cũng cho các trưởng lão nếm thử qua rất nhiều lần, cũng chưa phát hiện có cái gì không đúng.
Một mình hắn đánh giết lên Tầm Thường Cung, sau lại làm cho thiên hạ không được an bình, may mà hắn còn có thể nhận ra địch ta, chưa bao giờ động tay đối với người của yêu tộc. Nhưng theo cách làm loạn hiện giờ của hắn, ngày nào đó hoàn toàn nhập ma cũng không còn xa.
Vào một đêm kia thần trí của Tiêu nhi hoàn toàn mất hết, ta đang ở trong Đại U Cung, mới vừa rửa mặt rồi chải mái tóc dài. Tiểu yêu giữ núi kéo một thân đầy vết thương đến, máu chảy đầm đìa bò lên Đại U Cung, còn không kịp nói ra một câu cầu cứu nào, liền đứt hơi tại chỗ.
Chờ tới khi ta đuổi tới Phù Vân Các, nơi đó đã muốn biến thành bãi Tu La, thi thể đầy đất đều là những gương mặt mà ta quen thuộc.
Ta thở dài một hơi, nhìn người toàn thân nhuộm đầy máu tươi kia.
“Tiêu nhi......”
Ta than nhẹ một tiếng, hắn tựa hồ đã phục hồi tinh thần lại. Ánh mắt đảo cảnh tượng do chính mình tạo nên, mặt không chút thay đổi, thần sắc chết lặng giống như cũng chết rồi.
“Đàn nhi.” Hắn nhẹ nhàng gọi ta, “Phong ấn ta lại đi.”
Ngoại trừ việc nhận lời, ta cũng không nghĩ ra cách nào khác.
Khi tám đại trưởng lão cùng ta phong ấn hắn trong huyền băng vạn năm, hắn nhìn cái cây trong Bạch Môn không biết lớn lên từ khi nào, buồn bã nói: “Nhan Nhược Nhất......”
Một tiếng than thở chưa xong, đã theo bóng hình của hắn từ từ biến mất trong huyền băng phong ấn.
Thời gian hai trăm năm qua đi nhanh như dòng nước chảy, ta vốn tưởng rằng trong cuộc sống của ta sẽ không còn nhiều thấp thỏm. Lại không nghĩ tới tạo hóa luôn đột ngột không ngờ, luôn làm cho người ta trở tay không kịp.
Lúc đó ta đang chinh chiến bên ngoài, còn chưa đánh hạ Tông Dương thành, nhưng đã là vật trong bàn tay ta, đại quân vây quanh thành trì, một con ruồi cũng không bay lọt ra ngoài, trong thành lại gặp mất mùa, lương thực không dùng được bao lâu, người ở bên trong đương nhiên sẽ không chiến mà hàng.
Nhưng mà từ U Đô truyền tin tức đến lại làm cho tâm thần của ta không yên ổn.
Tiêu nhi có dị động.
Nghe tin tức này ta không biết là nên vui hay nên buồn. Nhất thời cũng không biết rõ tâm trạng của mình liền vội vàng trở về U Đô.
Đợi đến lúc ta mới bước vào trong Bạch Mộn một bước, mặt dù ta đã trải qua nhiều gian khổ tan thương, cảnh tượng trước mắt cũng không khỏi khiến ta kinh ngạc.
Vụn băng đầy đất, kết giới đống băng phía trên Bạch Môn tựa hồ đều kết một tầng sương. Cái cây xa xa kia đã trở nên một vật thể trong suốt, trên cành có những vết rạn vỡ. Mà Tiêu nhi đứng trên vụn băng, thần sắc nghiêm nghị, giống như thần không buồn không vui, lại giống như ma không hề khoan dung.
Có lẽ thần ma vốn nên là một thể.
Hàn khí quanh thân hắn tỏa ra, giống như muốn đông lạnh cả Cửu Châu.
“Nhan Nhược Nhất.”
Hắn nhẹ giọng gọi tên của nàng ta, mở mắt, sau đó vẫn nhìn chằm chằm không chuyển mắt vào gốc cây kia nói: “Tại sao biết được nàng đã trở về? Tại sao dùng hết toàn lực giúp ta phá băng? Tổn hại thành quả hai trăm năm tu hành của ngươi...... Ta sẽ không nói cho nàng ấy biết.”
Câu nói này ta không hiểu rõ, thế nhưng chưa tới kịp hỏi hắn cái gì, hắn thân hình chợt lóe, lập tức không thấy bóng dáng đâu.
Ta nghĩ, có lẽ là Nhan Nhược Nhất sống lại.
Tổng cộng Tiêu nhi phải vượt qua chín lần chín tám mươi mốt kiếp, kiếp khó vượt qua nhất chính là kiếp cuối cùng, ta vẫn đề phòng trên trời sẽ có nhiều sấm sét đánh xuống, trên thế gian này lại đột nhiên xuất hiện một đối thủ lớn mạnh, lại đã quên, kiếp số khó vượt qua nhất, phải.....
Nhan Nhược Nhất.
Hắn cùng với nàng ta vướng mắc dây dưa cả đời, mặc dù là thành thần cũng không thể cắt đứt. Cuối cùng hắn lại buông bỏ tu vi cả đời, vứt bỏ sức mạnh to lớn của Cửu Vĩ Bạch Hồ, vứt bỏ thế lực xưng bá Cửu Châu, giống như một kẻ trẻ tuổi lỗ mãng, một mình đi đến thế giới của nữ tử kia.
Không có quyền thế địa vị, không có năng lượng lớn mạnh, mang theo một chút tâm tình háo hức hỗn loạn không yên, mang theo một khối ngọc bội thật vất vả mới ráp lại, đi dị thế.
Lúc này ta mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra kiếp cuối cùng này, cũng không phải thoát khỏi ma khí, cũng không phải cứu vớt trăm họ, mà là một cái vứt bỏ đơn giản.
Là Nhan Nhược Nhất, hay là thành thần.
Có bỏ được tình yêu hay không, chính là đề thi cuối cùng để thành thần.
Mà Tiêu nhi là một kẻ thất bại từ đầu đến cuối.
Nhưng mà ta nghĩ, hắn cam tâm tình nguyện thất bại như vậy. Hoặc là nói, với hắn mà nói, căn bản đây không phải là thất bại, mà là một thắng lợi.
Nhiều năm lúc sau, khi người trong lòng ta luống cuống tay chân ôm đứa con đầu lòng của chúng ta, lúc cười tươi đến chân thật trước mặt ta, đột nhiên ta nghĩ tới Tiêu nhi, hắn có giống như trượng phu của ta hay không, có cuộc sống đơn giản hạnh phúc, nở nụ cười tươi trước mặt nữ tử đó.
Vào lúc này hắn cũng nhớ tới lão tỷ tỷ bất tử này không......
Nhưng mà ta biết, hắn nhất định sẽ không nghĩ đến, lão tỷ tỷ bất tử này thế nhưng lại gả cho cháu hắn.
“Tử Đàn! Tử Đàn! Nàng nhìn xem, nó cười rộ lên có phải rất giống ta? Không đúng không đúng, vẫn là giống nàng nhiều hơn.”
Ta thở dài: “Mạc Tầm, làm cha người ta rồi, chững chạc một chút.”
Mặc dù yêu tộc không lớn để thế nhân để ý đến, nhưng mà lúc trước, khi ta và Mạc Tầm thành thân thật ra cũng nổi lên một phen sóng gió không lớn cũng không nhỏ. Nhưng, cuộc sống mà, dù sao cũng phải đúng khẩu vị mới được xem là ngon.
Cuối cùng Cửu Vĩ Bạch Hồ đều thua bởi một chữ Tình.
Hoàn