Chương 44: Trấn quốc Thần vệ (1)

Long Hạo thanh thế kinh người, nhưng giơ tay chém xuống, lại chỉ truyền đến một tiếng vang trầm thấp nhẹ nhàng, Thanh Nguyệt bảo đao của mình, lại bị đối phương duỗi ra hai ngón tay trực tiếp kẹp lấy!

Hai ngón tay... kẹp lấy Thanh Nguyệt bảo đao?

Tất cả mọi người đều giật nảy cả mình!

Lý Vân Tiêu khóe miệng mỉm cười, hai ngón tay nắm nhẹ, như niêm hoa ngắm trăng. Nhìn như vô cùng dễ dàng, kì thực là một môn chỉ pháp vô cùng cao minh… Niêm Hoa Nhất Tiếu.

Long Hạo ở sau khi thất thần ngắn ngủi, liền tỉnh ngộ lại, gặp gỡ thiết bản, chẳng trách dám kiên cường như thế! Hắn hét lớn một tiếng.

– Thanh Nguyệt bảo đao, giải phong!

Một tiếng vang nặng nề từ trong Thanh Nguyệt đao gào thét truyền ra, như đao hồn vắng lặng đang dần dần thức tỉnh. Từ trên thân đao truyền đến từng trận tần suất nhảy lên, khí tức sát phạt mãnh liệt trong nháy mắt lan tràn ra, dáng dấp bảo đao cũng bắt đầu phát sinh biến hóa dị thường.

Lý Vân Tiêu nhíu mày, hai ngón tay cảm nhận được thân đao biến hóa, lập tức chấn động ra.

– Huyền Binh!

Mộng Vũ che miệng thất thanh nói, trong đôi mắt tất cả đều là vẻ hoảng sợ.

Huyền Binh chính là chiến khí của Võ giả chuyên dụng, trong đó ẩn chứa uy lực vô cùng. Chỉ có Thuật Luyện Sư mới có thể luyện chế, mỗi một kiện đều giá trị liên thành, vạn kim khó cầu!

– Thanh Nguyệt bảo đao này của ta chọn dùng Thâm Hải Hàn Thiết luyện chế thành, xuất từ tay Sư cấp Thuật Luyện đại sư Lương Văn Vũ đại nhân.

Trong mắt Long Hạo bỗng nhiên lướt qua một đạo hàn mang, yêu quý khẽ vuốt bảo đao của mình.

– Ngươi là người thứ ba nhìn thấy cây đao này của ta giải phong, hôm nay chết dưới Ẩm Huyết đao, cũng coi như là có phúc ba đời!

Hắn vũ lên mấy cái đao hoa, từng trận hàn ý ở trên không trung khuếch tán ra, lưỡi đao sắc bén, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi! Một đạo hàn mang xẹt qua trời cao, lần thứ hai hướng Lý Vân Tiêu chém xuống!

– Chỉ là Huyền Binh cấp một bỏ đi, thứ bỏ đi dùng đồ bỏ đi!

Lý Vân Tiêu xì cười một cái, dưới chân quỷ dị đạp ra một bước, liền nhẹ nhàng tránh qua. Song chỉ nhanh như chớp giật hướng trên thân đao bắn ra, “Thịch” một tiếng lanh lảnh vang lên.

Tiếp theo dưới chân hắn nhanh chóng lấp lóe, thân hóa ra đạo đạo tàn ảnh, ở hai bên Thanh Long đao lấp lóe, chỉ tay gảy nhẹ trên thân đao, từng tiếng ong ong ong truyền ra bốn phía. Long Hạo kinh hãi, chỉ cảm thấy bảo đao trong tay tựa hồ đang rên rỉ, vội vàng thu hồi thân đao.

– Này, xảy ra chuyện gì?

Long Hạo triệt để há hốc mồm, Thanh Nguyệt bảo đao mới vừa giải phong dĩ nhiên khôi phục dáng vẻ lúc trước, cùng một binh khí phổ thông giống như đúc! Hắn ngơ ngác, vội vàng đem nguyên khí rót vào trong đó, quát to:

– Thanh Nguyệt bảo đao, giải phong!

Liên tiếp hô mấy lần, nhưng bảo đao kia nơi nào có chút dáng vẻ giải phong, nhất thời từng tia từng tia mồ hôi lạnh từ trên trán chảy ra. Long Hạo hầu như muốn khóc lên, bảo đao này xảy ra chuyện gì? Phế bỏ? Trời ạ, đây chính là ta dốc hết gia sản, ngàn cầu vạn cầu mới để Lương Văn Vũ đại sư chế tạo ra a!

Lý Vân Tiêu hai tay ôm ở trước ngực, cười lạnh nói:

– Còn có thủ đoạn gì, tất cả đều lấy ra ta xem một chút.

– Oa! Giết hắn, giết hắn cho ta!

Long Hạo điên rồi, triệt để điên rồi, rống to bất chấp tất cả, mang theo một đám thủ hạ trực tiếp vọt lên, giơ đao lên liền trực tiếp chặt bỏ!

– Hừ, một đám nhãi nhép, tất cả đều cút ngay cho ta!

Lý Vân Tiêu quát lạnh một tiếng, hóa thành đạo đạo tàn ảnh vọt vào trong đám binh sĩ, một bộ quyền pháp uy vũ sinh huy, quang hoàn mê mắt, lấy đường lối rất bất hợp lý triển khai ra.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

...

Một đám binh sĩ chỉ cảm thấy trước mắt mờ ảo, trong nháy mắt mọi người liền trúng vô số quyền ảnh, áo giáp che ngực toàn bộ vỡ ra, một luồng kình khí trực tiếp đánh vào trong cơ thể, bay ngược ra ngoài.

Mộng Vũ xem trợn mắt ngoác mồm, Lý Vân Tiêu thật giống như hồ điệp phiên vũ trong khóm hoa, dĩ nhiên có từng điểm từng điểm nguyên khí hóa thành ánh huỳnh quang, ở quanh người hắn lấp lóe, nhưng mảnh y không dính!

– Chuyện này... đây rõ ràng là khiêu vũ a, này còn là đánh nhau sao?

Bộ võ kỹ này của hắn gọi là Bách Hoa Thác Quyền, Bách Hoa Dịch Địch, Thác Tự Nan Đáng. Chính là quyền pháp do một vị Vũ Đế tên Viên Sĩ Tiêu sáng chế. Viên Sĩ Tiêu này nhân sinh gặp khó, tính tình thác loạn, thường làm ra sự tình điên điên khùng khùng. Nhưng thực lực của hắn siêu quần, thiên phú lại hơn người, mở ra lối riêng, sáng chế loại Bách Hoa Thác Quyền này, chỉ ở một chữ “thác” (* sai), xuất kỳ bất ý, khiến người ta khó lòng phòng bị.

Rất nhanh, những binh sĩ kia từng cái từng cái nằm ngã trên mặt đất kêu rên không ngớt. Thanh Nguyệt bảo đao trong tay Long Hạo cũng bị Lý Vân Tiêu đoạt, cánh tay bị gãy xương, triệt để mất đi sức chiến đấu.

– Cây đao này tuy rằng như đồ bỏ đi, nhưng còn đáng giá mấy đồng tiền, ta muốn. Còn có vật gì tốt cho ta hay không?

Lý Vân Tiêu một cước đá vào trên xương đùi của Long Hạo, “Ca” một tiếng, lại là xương đùi gãy vỡ!

Long Hạo “rầm” một cái quỳ xuống, mặt đầy vẻ oán độc, tê thanh nói:

– Cha ta là thống lĩnh Cấm Vệ Quân, ngươi dám đánh ta cướp ta, ta muốn dẫn người diệt cả nhà ngươi!

– Diệt cả nhà của ta?

Ánh mắt Lý Vân Tiêu phát lạnh, đang muốn nổi giận, đột nhiên cười tà nói:

– Ta cũng rất kỳ vọng ngươi dẫn người đi nhà ta, nhìn có thể diệt bọn hắn hay không.

Đột nhiên xa xa truyền đến một tiếng quát nhẹ.

– Người phương nào ở phía trước gây sự?

Thanh âm không lớn, nhưng uy thế kinh người, cuồn cuộn mà đến, mỗi người đều nghe được rõ rõ ràng ràng, màng tai cũng có chút đâm nhói.

– Đó là...

Long Hạo mở mắt nhìn tới, nhất thời phát hiện nhánh cỏ cứu mạng, vội vàng gào thét lên.

– Đại nhân, Thần Vệ đại nhân. Ta chính là Cấm Vệ Quân đệ tam đại đội đội trưởng Long Hạo, nơi này có người công kích Cấm Vệ Quân, kính xin Thần Vệ đại nhân xuất thủ cứu ta!

Hai nam tử ở trên đường cũng không rộng lắm, cưỡi tuấn mã đi song song. Bách tính hai bên đường dồn dập nhìn huy chương trên vai trái của bọn họ, từng cái từng cái lộ ra vẻ sợ hãi, dồn dập lùi tránh.

Huy chương này là do vàng ròng chế tạo, mặt trên khắc một thanh trường kiếm cùng một tấm khiên, đại biểu chính là cơ cấu vũ lực mạnh nhất vương quốc… Trấn quốc Thần vệ!

– Người phương nào lớn mật như thế! Còn không để đồ đao trong tay xuống, bó tay chịu trói!

Huy Minh trầm giọng nói, một luồng khí thế cao cao tại thượng nhất thời tản mát ra. Trong mắt hắn loé ra vẻ kinh ngạc, tuy rằng Lý Vân Tiêu nhìn qua khí thế bất phàm, nhưng chỉ là nhị tinh Võ sĩ, Long Hạo là tam tinh Võ sĩ, còn có nhiều giúp đỡ như vậy, làm sao sẽ bị đánh đổ.

Ánh mắt Huy Quang rơi vào Thanh Nguyệt bảo đao trong tay Lý Vân Tiêu, hơi chấn động một cái, quát khẽ:

– Đệ đệ, bắt hắn!

Huy Minh ngồi ở trên ngựa, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu nói:

– Là ngươi bó tay chịu trói, hay là để ta ra tay? Nếu buộc ta ra tay, liền sẽ chịu khổ.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện