Chương 82: Tinh thần thác loạn

Rất nhanh, liền có thị vệ cung đình dẫn theo một con chó săn lớn.

Lý Vân Tiêu cầm lấy đan dược dính máu, liền muốn cho con chó kia ăn. Đột nhiên Lý Dật quát to một tiếng.

– Chậm!

Hắn cảnh giác nhìn Lý Vân Tiêu một chút, lạnh lùng nói:

– Ngươi đi xa một chút, để những thị vệ kia làm!

Lý Vân Tiêu làm cái dáng vẻ không đáng kể, đem đan dược để lên bàn.

Lúc này Lý Dật mới chỉ huy một tên thị vệ tiến lên, đem đan dược này mạnh mẽ cho chó săn ăn vào.

Chó săn ăn vào đan dược, tựa hồ không có bao nhiêu phản ứng, vẫn như cũ “Gào gào” kêu to lên, tựa hồ còn muốn ăn. Tên thị vệ dạy cẩu kia cúi đầu nghe một trận, hướng về mọi người báo lại nói:

– Bệ hạ, nó nói ăn ngon, còn muốn ăn.

Tần Chính biến sắc, hai mắt phun lửa nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu.

Sắc mặt Tần Như Tuyết tái nhợt, toàn thân thoát lực ngồi xuống ghế. Nội tâm của nàng gào khóc không ngớt, thầm nghĩ đợi lát nữa bất luận làm sao, mặc dù đáp ứng hôn sự này, cũng nhất định phải bảo vệ tính mạng của Lý Vân Tiêu.

– Ha ha!

Lý Dật cất tiếng cười to, chỉ vào Lý Vân Tiêu nói:

– Tiểu súc sinh, ngươi dám khi quân phạm thượng, ngày hôm nay xem ngươi chết như thế nào! Ha ha, ha ha!

Đêm nay vẫn ngột ngạt ở trong lòng tựa hồ trong nháy mắt phóng thích ra, không chỗ nào lo lắng cười to lên. Nhưng sau khi cười vài tiếng, hắn đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, nhiệt độ trong đại sảnh tựa hồ đang kịch liệt giảm xuống, từng tia hàn khí nhập vào cơ thể mà tới.

Hắn phát hiện Lý Vân Tiêu đang lạnh lùng nhìn hắn cười, ánh mắt kia thật giống như đang xem một thằng hề, xem một kẻ đã chết.

Nộ!

Lý Dật lần thứ hai giận dữ lên, một người sắp chết đến nơi, lại vẫn dám dùng loại ánh mắt này nhìn mình. Hắn thầm nghĩ đợi lát nữa nhất định phải đem con ngươi Lý Vân Tiêu đào móc ra! Nhưng hắn đột nhiên cảm thấy không đúng, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, ánh mắt của mọi người bốn phía đều trở nên cùng Lý Vân Tiêu giống như đúc...

Một loại nguy hiểm tử vong xông lên đầu, trái tim hắn trong nháy mắt chìm xuống, đột nhiên quay đầu lại nhìn, con chó săn mới vừa rồi còn “Gào gào” gọi lớn, toàn thân đã biến thành màu đen, xám ngắt, ố vàng, đỏ thẩm... nói chung màu gì cũng có, đã biến thành một con chó chết sặc sỡ, chết không thể chết lại!

– A!

Lý Dật sợ đến quát to một tiếng, hai chân như nhũn ra, trực tiếp ngã nhào trên đất, chỉ vào con chó kia run cầm cập nói:

– Này, nơi đó sao lại có một con chó chết màu sắc rực rỡ?

Trên người Tần Chính tuôn ra một luồng sát khí, gằn từng chữ nói:

– Ngươi nói xem?

Lý Dật tuyệt vọng rống to lên.

– Làm sao sẽ? Làm sao có khả năng?

Hắn chỉ vào Lý Vân Tiêu, giận dữ hét:

– Là ngươi, nhất định là ngươi! Nhất định là ngươi đem con chó kia bỏ vào, nhất định là ngươi! Nhanh lấy ra con chó lúc nãy, lấy con chó chết này về!

Toàn bộ yến hội, tất cả mọi người một mảnh trầm mặc, tất cả đều ngạc nhiên nhìn Lý Dật lăn lộn trên mặt đất, giống như một thằng hề. Người Lý gia là mỗi cái trong mắt thả ra tinh mang, khuôn mặt kích động đại hỉ. Lý Dật hiến đan dược có độc, là chắc chắn phải chết! Không nghĩ tới vấn đề quấy nhiễu nhà bọn họ thời gian dài như vậy, liền dễ dàng giải quyết như thế! Mỗi tộc nhân ánh mắt nhìn Lý Vân Tiêu, nhất thời kính nể lên.

– Bệ hạ, bệ hạ! Lý Vân Tiêu giấu đi con chó lúc nãy, ngươi nhất định phải tru cửu tộc hắn a!

Tựa hồ Lý Dật hơi chút phát điên lên. Mình đến địa vị hôm nay khó khăn cỡ nào, hắn làm sao cam tâm trong nháy mắt đổ nát. Tinh thần hắn có chút thất thường, bắt đầu nói loạn lên.

Nội tâm Tần Chính cũng là lửa giận ngập trời, thật vất vả bồi dưỡng lên một con rối ức chế Lý gia, nhưng lại phạm thượng lớn như vậy! Nếu không giết hắn, làm sao bàn giao với Tiêu Khinh Vương, nhưng nếu giết hắn, làm sao kiềm chế Lý gia!

Hắn quá tức giận, nổi trận lôi đình nói:

– Người đâu, mang Lý Dật cùng Phương Chân xuống, nhốt vào Thiên Lao chờ ngày xét xử!

Lý Dật cùng Phương Chân ở dưới ánh mắt của mọi người bị bắt đi ra ngoài. Hai người đều hô to oan uổng, nhưng căn bản không người để ý tới.

Nhưng thái độ của Tần Chính làm cho trong lòng tất cả mọi người hơi ngờ vực lên.

Chuyện cười, dám mưu hại Trấn quốc Thần vệ Đại thống lĩnh, coi như là vương tôn quý tộc, cũng là một con đường chết. Huống hồ vẻn vẹn chỉ là nô tài nhất thời đắc thế? Chuyện như vậy nên trực tiếp lăng trì là được rồi, căn bản không cần thiết nhốt vào Thiên Lao, xem ra trong lòng bệ hạ có ý nghĩ khác.

Trong mắt Tiêu Khinh Vương loé ra một tia giận dữ, đứng lên nói:

– Bệ hạ, thần vết thương cũ tái phát, xin cáo từ trước.

Hắn không chờ Tần Chính phê chuẩn, liền trực tiếp đi ra ngoài.

Tần Chính cũng biết hắn đối với mình xử trí tâm có bất mãn, vội vàng nói:

– Tiêu thống lĩnh vất vả vì nước, là trụ cột quốc gia, nhất định phải hảo hảo bảo trọng thân thể. Trẫm liền cho người đưa một trăm viên Tư Nguyên Đan đến Tiêu phủ.

Tiêu Khinh Vương đầu cũng không quay về, chỉ là nhẹ nhàng “ân” một tiếng. Toàn bộ Thiên Thủy quốc dám có cái giá như thế, số lượng sợ cũng chỉ có mấy người.

– Tiêu thống lĩnh, chậm đã!

Lý Vân Tiêu đột nhiên kêu lên.

– Có thể để ta xem nội thương trên người của Tiêu thống lĩnh hay không?

Bước chân của Tiêu Khinh Vương rốt cục ngừng lại, Tần Chính cũng vui vẻ nói:

– Đúng vậy, Vân Tiêu biết kim châm trích huyệt, ngay cả Ngũ âm tuyệt mạch của Như Tuyết cũng có thể trị hết, có thể có biện pháp cũng khó nói.

Trong đầu Tần Như Tuyết hơi xúc động, giờ khắc này nàng nhìn Tần Chính, phụ vương trước kia hòa ái hiền lành, đối với nàng sủng ái muốn gì được đó đã không còn, còn lại chỉ là hoàng đế của quốc gia này. Trong mắt nàng tràn đầy đau thương cùng vẻ chán ghét.

– Đã như vậy, Vân Tiêu ngươi giúp ta xem một chút đi.

Tiêu Khinh Vương đồng ý, hắn cũng không có hi vọng gì, chỉ là lấy ngựa chết làm ngựa sống.

Lý Vân Tiêu đi lên trước, đầu ngón tay nhẹ nhàng khoát lên uyển mạch của Tiêu Khinh Vương, giả vờ giả vịt chẩn đoán bệnh. Thần thức thì lại hóa thành một đường, đi khắp chủ mạch điều tra.

Toàn bộ phòng yến hội đều dị thường yên tĩnh, không người nào dám lên tiếng quấy rầy. Thời gian uống cạn chén trà, Lý Vân Tiêu liền thu tay về, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Tiêu Khinh Vương hơi nhướng mày hỏi:

– Tiểu quỷ, làm sao?

Mi tâm Lý Vân Tiêu nhảy một cái, lạnh lùng nói:

– Tiểu quỷ?

Tiêu Khinh Vương xem thường nói:

– Làm sao? Lý Thuần Dương ở trước mặt ta cũng là tiểu quỷ, ngươi không phải tiểu quỷ là cái gì?

Lý Vân Tiêu không lên tiếng, khẽ gật đầu mới nói:

– Ngươi có phải là mỗi ngày ba lần, xương cánh tay, thước cốt, xương cổ tay đều sẽ giống như kiến cắn? Gãi như thế nào cũng gãi không được?

Trong mắt Tiêu Khinh Vương sáng ngời, vội nói:

– Không sai!

– Có phải là mỗi ngày từ buổi trưa bắt đầu, huyệt Phong Môn cùng huyệt Thần Đạo như có Hàn Băng, sinh ra hàn thể?

– Không sai!

– Một năm trước, khí hải của ngươi từ giờ Dần đến giờ Mão có phải là thường có dấu hiệu tán công? Mà hiện tại đã lan đến giờ Tỵ?

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện