Chương 177: Đại quân hồi triều (2)
– Tiểu tử thúi, thấy lão tử cũng không chào hỏi!
Lý Trường Phong trực tiếp từ trên ngựa nhảy xuống, đi lên phía trước mạnh mẽ vỗ xuống một cái!
Lý Vân Tiêu cười khổ nâng tay nắm lấy, ngạc nhiên phát hiện một chưởng kia nhìn như uy mãnh, kì thực hạ xuống nhẹ vô cùng, nội tâm hắn ấm áp, nhất thời mở miệng kêu lên:
– Cha!
Lý Trường Phong trừng mắt thu lại bàn tay, mắng:
– Đánh ngươi lại vẫn dám chặn, trở lại chậm rãi trừng trị ngươi!
Hắn trợn tròn mắt, trong con ngươi lướt qua một tia hài lòng, này làm sao có thể chạy trốn khỏi hai mắt của Lý Vân Tiêu.
– Hừ, tiểu tử ngươi sinh ra một đứa con trai tốt!
Trong mắt Trần Đại Sinh tất cả đều là vẻ đố kị, bất mãn nói.
Lý Trường Phong sững sờ, tùy tiện nói:
– Có phải là dọc theo đường đi tiểu tử này gây phiền toái cho Trần thúc? Đợi lát nữa xem ta không đánh chết hắn!
Trần Lâm cũng bất mãn mạnh mẽ đánh vào trước ngực hắn một quyền, cả giận nói:
– Trang! Tiếp tục trang cho ta!
– Trang?
Trong đầu Lý Trường Phong tràn đầy dấu chấm hỏi, ngạc nhiên nói:
– Ta trang cái gì?
Hàn Thiên Phương cũng mắng:
– Trang cái gì? Là giả ngu đi! Có một đứa con trai tốt như thế, lại tàng nhiều năm như vậy, móa! Thiệt thòi chúng ta còn coi ngươi là huynh đệ!
Trần Lâm cũng mắng lên.
– Không chỉ vậy, mỗi lần nhìn thấy hài tử vô dụng của ta, ta liền tức giận, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới Vân Tiêu nhà ngươi, trong lòng rất nhanh sẽ cân bằng. Giờ thì tốt rồi, móa! Ngươi để nội tâm ta làm sao cân bằng?
Lý Trường Phong:
– Hai vị, các ngươi đến cùng đang nói cái gì?
Hàn Thiên Phương nổi giận mắng:
– Giả bộ là không phải huynh đệ! Ngươi đừng nói với ta ngươi không nhìn ra Lý Vân Tiêu đã là tam tinh Võ sư a!
Trần Lâm cũng tức giận nói:
– Ngươi đừng nói với ta ngươi không biết Lý Vân Tiêu là Thuật Luyện Sư cấp hai nha!
Tam tinh Võ sư? Cấp hai Thuật Luyện Sư?
Tiểu tử này không phải thân thể rác rưởi, không cách nào tu luyện sao?
Lời của hai người giống như là Ngũ Lôi Oanh Đỉnh, đánh xuống trong đầu Lý Trường Phong, lúc này hắn mới thất thần nhìn tới Lý Vân Tiêu, lấy tu vi Vũ Quân của hắn tự nhiên liếc mắt liền nhìn ra tam tinh Võ sư. Chỉ là mỗi lần nhìn thấy nhi tử, đều không đành lòng dùng thần thức điều tra, vì vậy chưa phát hiện.
– Ngươi, ngươi đúng là tam tinh Võ sư?
– Ừm.
– Ngươi, ngươi đúng là Thuật Luyện Sư cấp hai?
– Ngạch, trước đây là, cũng gần như vậy đi.
– Tiểu tử thúi, ngươi lừa ta thật khổ a!
Trong nháy mắt hai mắt Lý Trường Phong đỏ bừng, cả người run rẩy lên, hắn cố nén nước mắt không cho rớt xuống, mạnh mẽ xông lên đạp ra ngoài một cước. Trực tiếp đá Lý Vân Tiêu bay xa!
Đại quân ở Côn Kim Thành nghỉ ngơi ba ngày, liền khải hoàn về triều.
Lý Trường Phong tùy tiện tìm cái cớ thân thể không khỏe, phải về kinh tu dưỡng, đem sự vụ trong thành ném cho vài tên Phó tướng, lúc này mới nằm vạ ở trong đại quân của Trần Đại Sinh đồng thời trở lại, còn trực tiếp cùng Lý Vân Tiêu chen trên một chiếc chiến xa.
Lý Vân Tiêu không có tâm tư để ý đến hắn, mỗi ngày đều quan sát tình huống của Kế Mông, trên mặt càng ngày càng nghiêm nghị.
Từ khi Kế Mông ở Phượng Hoàng Sơn trở về, liền vẫn hôn mê bất tỉnh. Cổ Vinh cho hắn dùng một ít đan dược, cũng chỉ là ngừng lại thương thế lan tràn, sinh cơ vẫn như cũ là càng ngày càng yếu. Nhưng cũng may tính mạng là tạm thời bảo vệ, chỉ cần bất tử, tuy rằng phiền phức một chút, nhưng lấy năng lực của hắn là có thể cứu về được.
Lần này khải hoàn về triều, Trần Đại Sinh cố ý chọn một con đường xa, trải qua rất nhiều thành trì, trễ hơn mười ngày thời gian, rốt cục ở một tháng sau mới trở lại thủ đô.
Nhưng hết thảy tướng sĩ đối với nhiễu đường xa, không ai có một lời oán hận, ngược lại tất cả đều là mặt mày hớn hở, muốn oán cũng oán nhiễu không đủ xa, đi ngang qua thành trì quá ít!
Lần này đại thắng mà về, triều chính chấn động!
Năm năm qua, một lần tác chiến quy mô to lớn nhất đối với Bách Chiến quốc, chiến tích tốt ngoài ý muốn, toàn bộ triều chính cũng bắt đầu chuẩn bị nghênh tiếp đại quân mà có chút sốt sắng lên.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết, đại quân trở về, cũng không phải là mọi chuyện kết thúc, mà là ý nghĩa một hồi tranh cướp vương vị đến thời khắc quyết định.
Một hồi phong ba càng to lớn hơn sắp bao phủ toàn bộ Thiên Thủy quốc, mỗi người cũng dồn dập đứng thành hàng. Phải biết sau khi thế cuộc trong sang, lại đứng thành hàng, đã chậm. Sự tình thuê hoa trên gấm người người đều biết làm, chỉ có đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, mới có thể đi vào vòng tròn tung tâm.
Tần Dương một mặt âm trầm ở trong phủ đệ nghe thủ hạ báo cáo, trong mắt tất cả đều là vẻ oán độc, lạnh lùng nói:
– Những tên phế vật Bách Chiến quốc này, ta đã sớm biết không dựa dẫm được! May là sự kiện kia đã thành công, hơn nữa còn thu hoạch ngoài ý muốn một tin tức vô cùng tốt!
Hắn đứng dậy, đứng ở trong đại sảnh trống rỗng, lãnh đạm nói:
– Hừ, Tần Nguyệt, Lý Vân Tiêu, Tiêu Khinh Vương, ta ở chỗ này chờ các ngươi! Chờ xem các ngươi làm sao từ vị trí cao cao tại thượng, trực tiếp tan xương nát thịt!
Ngoài thành bắt đầu dựng Nghênh quân đài, chính là thời điểm mỗi lần đại quân xuất chinh khải toàn trở về, quốc vương đều tự mình suất lĩnh bách quan nghênh tiếp.
Lần này cũng không ngoại lệ, nhưng toàn bộ triều chính đều ngửi được một luồng sóng ngầm phun trào. Nghe nói lần này quốc vương bệ hạ không có dự định nghênh tiếp đại quân, mà là Tần Nguyệt tự mình cho dựng Nghênh quân đài, thế cuộc triều chính bắt đầu dị thường sốt sắng lên.
Giờ khắc này đại quân đang đóng trại ở ngoài thành ba mươi dặm, chờ đợi nghi thức nghênh tiếp. Hiện tại tất cả mọi người đều dồn dập suy đoán, ngày đại quân vào thành đó, quốc vương bệ hạ có thể dự họp hay không, nếu không có xuất hiện, như vậy động tác này của Tần Nguyệt không thể nghi ngờ là tự ý lôi kéo đại thần quân đội, chính là trọng tội!
Hơn nữa người phe phái của Tần Nguyệt cũng dồn dập đứng ngồi không yên, đến thời điểm đó nếu mình tuỳ tùng đi ra thành nghênh tiếp, sẽ trở thành trọng tội. Nhưng nếu không theo ra khỏi thành, này không thể nghi ngờ sẽ bị đá ra trận tuyến. Hiện tại người tinh tường đều nhìn ra được, hầu như toàn bộ quân đội đều chống đỡ Tần Nguyệt, đã nắm chắc phần thắng.
Rốt cục sau ba ngày, Nghênh quân đài được dựng lên, vạn dặm không mây, gió nhẹ phất phơ.
Tần Nguyệt tắm rửa thay y phục, thân mang ngọc bào ngũ long hí châu, bên hông cột một ngọc bội Ngũ Trảo Kim Long, khí vũ hiên ngang đứng trên Nghênh quân đài, có khí thế quân lâm thiên hạ.
Bạch Mâu vẫn như cũ là bạch y phơ phất, lụa mỏng che mặt ở sau lưng hắn, trong mắt lộ ra vẻ thưởng thức mê luyến.
– Nguyệt điện hạ, xem ra hôm nay bệ hạ là sẽ không tới.
Từ đại nhân ở phía sau cẩn thận từng li từng tí nói.
Ánh mắt Tần Nguyệt tìm đến hoàng cung, chỉ thấy một mảnh dấu hiệu hoàng hôn nặng nề tro nguội.
Pháp luật Vương quốc quy định, trong thủ đô bất kỳ kiến trúc nào cũng không thể cao hơn hoàng cung.