Chương 704: Thủy Nguyệt kính hoa (1)
Trong mắt hắn lập loè tinh mang nói:
- Chờ cướp đoạt bảo vật xong, sẽ đem những người Tứ Cực môn kia toàn bộ hấp thu, trở lại tông môn, ở trong các trưởng lão ta cũng có thể có một vị trí, mà Hồn Nô của các ngươi cũng có thể luyện đến cấp tám đỉnh cao, càng tốt hơn cống hiến cho ta!
Hắn vung tay lên, tiểu cầu kia liền trực tiếp bỏ vào trong túi.
Ba người hóa thành ánh sáng, hướng về Thủy Nguyệt kính hoa bay đi. U Minh chiến hạm giá trị liên thành trực tiếp vứt bỏ, đợi nguyên thạch tiêu hao hết tự mình rơi xuống.
Hổ Vương chiến xa của Lý Vân Tiêu ở trên không trung cấp tốc tiến lên, dọc theo đường đi nhìn thấy đủ loại thi thể cùng hài cốt chiến hạm, xem ra tiến vào yêu nguyên ngoại trừ Thương Minh, Tây Vực cũng không có ít thế lực nghe tin lập tức hành động, nhưng đa số là kết cục vẫn lạc.
Hơn nữa trên cũng có rất nhiều thi thể Ngũ hành Phệ Linh Thử, những tử vong kia tất cả đều là do nhân loại gây nên.
Rất nhanh, theo con đường đi tới, linh khí càng ngày càng đậm, thật giống như phía trước chính là Linh sơn đại xuyên hoặc là linh mạch bại lộ ở trên mặt đất, không ngừng tràn ra linh khí.
- Phía trước đến cùng là nơi nào, loại trình độ linh khí này, đủ khiến một thế lực không nhỏ nhòm ngó, đồng thời thành lập môn phái.
Đào Quán giật mình, nhìn linh khí xông tới trước mặt, so với chỗ Thánh Hỏa điện bọn họ lánh đời còn muốn nồng nặc nhiều lắm.
Lý Vân Tiêu vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Nơi này giống như huyễn không phải huyễn, linh khí như có như không, thật giống là một chỗ hư thực kết hợp, nơi như thế này thường thường đều sẽ có trận pháp cùng cấm chế cực cường, mọi người cẩn thận.
Trong lòng Diệp Phàm cả kinh, bắt đầu vạn phần cẩn thận.
Nhưng nội tâm Lý Vân Tiêu là một phen ý nghĩ khác, huyễn ảnh của hắn xuất hiện ở trong Giới Thần Bi, lâm không một trảo, liền đem tiểu Côn dự định đào tẩu chộp vào trong tay, một trẻ con khoảng ba, bốn tháng ở trong tay hắn giãy dụa, trong mắt đều là oán hận.
- Ha ha, đừng nghịch.
Lý Vân Tiêu không chút lưu tình vỗ cái đầu non nớt của hắn, cười to nói:
- Ngươi đã là lão quái vật sống bao nhiêu năm, còn dáng vẻ như thế. Theo ta lăn lộn sẽ không để cho ngươi chịu thiệt, lấy ra chút hồn lực mà thôi, sớm muộn sẽ bồi thường cho ngươi.
Tiểu Côn một mặt không tin, vẫn như cũ giận hờn.
Lý Vân Tiêu động viên hắn nói:
- Ngươi từ trong Giới Thần Bi chiếm được bao nhiêu chỗ tốt, nếu không có Phượng Hoàng Chân Hỏa cùng Đại địa Tức Nhưỡng của ta, ngươi là mấy ngàn năm cũng đừng nghĩ hoá hình. Tất cả mọi người là trên một cái thuyền, có nhục cùng nhục, có vinh cùng vinh. Mau mau nói cho ta, mảnh hư thực kết hợp này, có phải là Vạn Cổ Trường Thanh thụ làm ra không?
Lúc này Tiểu Côn mới mở miệng nói chuyện, bất quá âm thanh vẫn là cực kỳ non nớt, dường như trẻ mới sinh nói:
- Hẳn là vậy, nơi này đâu đâu cũng có khí thế của hắn, lẽ nào bản thể hắn muốn tiêu vong sao?
Trong thanh âm không nói ra có khiếp sợ.
Lý Vân Tiêu nói:
- Tồn tại khổng lồ như vậy, mặc dù muốn tiêu vong, cũng phải mấy ngàn năm trôi qua, mới có thể chết được.
Sau khi hắn xác nhận, liền biến mất ở trong Giới Thần Bi, thần thức trở lại trên Hổ Vương chiến xa, cảm thụ linh khí đầy trời, tinh tế hấp thu.
Mọi người Thánh Hỏa điện thấy dáng dấp của hắn, tất cả đều không nói gì. Bảo người khác cẩn thận, nhưng mình không coi ai ra gì bắt đầu tu luyện, tiểu tử này thật biết lợi dụng thời gian a!
Nhưng mà nội tâm Lý Vân Tiêu cực kỳ phức tạp, mặc dù là thần thụ như tiểu Côn cùng Tiểu Thanh, từ khai thiên tích địa liền sừng sững trên đại địa, nhưng cuối cùng vẫn chạy không thoát số mệnh phải chết. Vạn Cổ tới nay, ai có thể vĩnh hằng bất diệt?
Bao nhiêu hạng người thiên tài tuyệt diễm, tre già măng mọc hướng về điểm cuối võ đạo, con đường Thần Đạo mà đi, lại có mấy người thành Thần?
Thời khắc này, hắn có chút chán chường.
Khí tức trên người theo tâm tình cũng uể oải xuống, tựa hồ có loại tâm thần bất định.
- Trấn định!
Đột nhiên Yêu Long ở sâu trong linh hồn hét lớn một tiếng, chỉ thấy trên linh hồn nguyên bản tinh khiết nhiễm phải hắc khí nhàn nhạt, long khí trên người Yêu Long ở trong linh thức bạo phát, đem những hắc khí kia đuổi ra ngoài.
Cả người Lý Vân Tiêu chấn động, bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, trong tròng mắt tất cả đều là vẻ hoảng sợ.
- Chuyện gì xảy ra?
Trong lòng hắn chấn động mạnh, vừa nãy một khắc đó mình dĩ nhiên xuất hiện tâm ý hoảng hốt, đây đối với một vũ giả, đặc biệt loại người tâm tính kiên định như hắn, càng là tuyệt đối không thể!
Sắc mặt Yêu Long cũng nặng trịch, ngưng tiếng nói:
- Thật giống như là sinh ra tâm ma!
- Tâm ma?
Hai hàng lông mày của Lý Vân Tiêu đứng vững, lộ ra vẻ khó tin nói:
- Vật kia không phải tâm ma chi chướng sao? Tại sao có thể có ma khí thực thể xuất hiện?
Trong mắt Yêu Long cũng tràn đầy nghi hoặc nói:
- Sẽ không cùng Ma Thiên chiến giáp kia của ngươi có quan hệ chứ? Dù sao huyền khí do ma khí luyện chế, ngay cả ta cũng chưa từng nghe qua. Hơn nữa chiến giáp này là một trong năm huyền khí trấn áp Đế Già, Đế Già lại như có nghe đồn là 'Ma'!
Lý Vân Tiêu mở ra bàn tay, Ma Thiên chiến giáp ở trên lòng bàn tay hiện ra, tỏa ra từng vòng ma khí nhỏ bé.
Loại ma khí này cũng không mạnh, so với trên người Đế Già xuất hiện, cùng với kiếp trước ở trong Thiên Đãng sơn mạch nhìn thấy có khác nhau rất lớn. Người trước thật giống như đẳng cấp thấp hơn, vẻn vẹn là một loại sức mạnh mà thôi, cái sau tựa hồ có thể ăn mòn tất cả, khiến người ta rơi vào vạn kiếp bất phục.
Yêu Long nói:
- Ngươi tuyệt đối không nên khinh thường tâm ma này, hơn nữa vừa nãy xuất hiện manh mối để ta cảm thấy cực kỳ không ổn, Ma Thiên chiến giáp này có thể dùng một phần nhỏ liền tận lực dùng một phần nhỏ đi.
Lý Vân Tiêu thu hồi Ma Thiên chiến giáp, nội tâm trầm tư bất định.
Trên người hắn có Đông Hải Nguyệt Minh Châu, nguyên bản hẳn là tâm ma bất xâm mới đúng. Huống hồ mình vẫn là Minh Nguyệt thần thể, có thể tịnh hóa tất cả năng lượng mặt trái, lại vẫn sẽ có ma khí sản sinh, có thể thấy được Ma này mạnh mẽ.
Linh khí bốn phía càng ngày càng đậm, người bình thường tất nhiên là đưa tay không thấy được năm ngón, mặc dù là vũ giả, tầm mắt cũng co lại rất nhiều.
Đột nhiên Diệp Phàm nói:
- Mọi người có phát hiện hay không, chúng ta thật giống như ở tại chỗ xoay chuyển?
Trong lòng Lý Vân Tiêu hơi động nói:
- Làm sao sẽ? Ngươi tại sao lại có loại ý nghĩ này?
Lấy thần thức nhạy cảm của hắn cũng không có phát hiện bất cứ vấn đề gì, mấy người còn lại cũng lộ ra vẻ không hiểu.
Diệp Phàm nhìn xuống bốn phía, nhíu mày nói:
-Một đường lại đây, ta cùng Cửu Thiên đỉnh cảm ứng đều là càng ngày càng mạnh, thế nhưng nơi này.... loại cảm ứng kia vẫn duy trì khoảng cách nhất định, theo chúng ta không ngừng đi tới, liền chưa từng thay đổi!
Hắn lời này lập tức gây nên mọi người coi trọng, đồng thời quan sát bốn phía.