Chương 895: Yêu thú bát giai
Trong sơn cốc này là một rừng cây xanh tốt, linh khí thanh thúy tươi mát, cỏ cây xanh ngất, khí tức sinh mệnh phồn vinh mạnh mẽ tràn ra, giống như tiên cảnh nhân gian.
Lý Vân Tiêu đi mấy bước thì đột nhiên dừng lại không tiến.
Cẩn Huyên thiếu chút nữa đụng vào lưng hắn, lúng túng nói:
- Như thế nào, Vân thiếu? Có phải xảy ra tình huống gì không?
Lý Vân Tiêu nói:
- Sơn cốc này thật cổ quái ah, giống như cái hồ kia, linh khí dồi dào, lại không còn sinh linh.
- Không có sinh linh?
Cẩn Huyên sững sờ, lúc này mới phát giác được trong sơn cốc yên tĩnh, không nghe được tiếng côn trùng kêu vang và chim hót, thật không thể tưởng tượng nổi, nàng cả kinh nói:
- Hẳn lại là bẩy rập?
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
- Không phải, ảo thuật kia là tự nhiên tạo ra, hồ nước chính là huyền khí chí bảo, mà trong đó thật sự không có khí tức sinh linh. Coi chừng, loại tình huống này xuất hiện hoặc là hoàn cảnh quá độc, cho nên không có sinh linh. Hoặc là có yêu thú cường đại chiếm giữ nơi đây, trở thành một phương cấm địa, các sinh linh còn lại không dám tới gần. Linh khí nơi đây không có vấn đề, hiển nhiên là tình huống thứ hai.
Cẩn Huyên cả kinh nói:
- Ý ngươi là, nơi này có yêu thú cường đại? Sẽ là cấp bậc gì?
Lý Vân Tiêu thở khẽ nói:
- Bát giai
Cẩn Huyên kinh hãi nói:
- Ngươi đã phát giác ra?
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
- Không có.
Cẩn Huyên:
- Vậy tai sao ngươi phát hiện là bát giai?
Lý Vân Tiêu nói:
- Nếu như là yêu thú thất giai, căn bản không có thành tựu như thế, cũng sẽ không biết khiến Lôi Phong thương hội dẫn ngươi đối phó. Dù sao Bắc Đấu Tông cùng Thiên Hạt Tông có không ít cường giả Võ Tôn, tùy tiện một người đi ứng phó là được, còn nếu là cửu giai, hắc hắc, Lôi Phong thương hội cũng sẽ không có gan tới. Cho nên nơi này nếu có yêu thú chiếm giữ, chắc chắn là tồn tại bát giai.
Cẩn Huyên sững sờ, lập tức hiểu được. Suy luận này rất có đạo lý. Đột nhiên nàng cảm thấy không có gì có thể làm khó thiếu niên trước mặt này.
- Ha ha, Lý Vân Tiêu, ngươi quả nhiên không có việc gì!
Phía sau có âm thanh quen thuộc truyền ra, đám người Đàm Địa Quân cũng ra khỏi sương mù, tính ra còn có nhiều giả đuổi theo, đi tới nơi này đã giảm bớt một nửa người.
Bắc Đấu Tông thì không thiếu ai, dường như sớm có biện pháp ứng phó sương mù.
Tiêu Minh Huy kinh ngạc nói:
- Vân thiếu có thể đi ra khỏi sương mù không kỳ quái, ngược lại Cẩn Huyên hội trưởng cũng có thể đi tới, đúng là khó lường.
Cẩn Huyên hừ lạnh nói:
- Trong các ngươi có không ít kẻ tu vị còn cặn bã hơn ta nhiều, không phải cũng đi ra sao?
Tiêu Minh Huy cười nói:
- Cẩn Huyên hội trưởng đừng tức giận, tuy sương mù có độc, hiếm có người biết, nhưng đối với môn phái chúng ta sừng sững nơi đây không biết bao nhiêu năm cũng không phải bí mật gì, đan dược giải độc đã sớm tồn tại. Cẩn Huyên hội trưởng là người từ bên ngoài đi tới, cũng có thể thuận lợi đi ra, làm cho kẻ khác kính nể, xem ra Tử Vân thương hội cũng không đơn giản. Phải biết rằng trong sương mù này, cho dù là cường giả Võ Tôn cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình mà thôi, cũng không biện pháp ra tay giúp người.
Trong lòng Cẩn Huyên cả kinh, ngay cả Võ Tôn cũng không thể dẫn người theo, Lý Vân Tiêu làm thế nào được? Nhưng nghĩ đến hắn điểm yêu nghiệt của hắn, cũng cảm thấy thản nhiên, dường như bất luận chyện gì xảy ra trên người của hắn đều bình thường tới cực điểm.
Lý Vân Tiêu liếc mắt nhìn mọi người, trừ những môn phía bản địa ra, quả nhiên thông qua đều là võ giả tán tu có thời gian sống tại thành Nam Hỏa đủ lâu, biết rõ huyền bí trong đó, sớm có giải độc đan trong người. Hắn hừ lạnh nói:
- Tiêu tông chủ biết rõ sương mù không đơn giản, cũng không cho bản thiếu gia ta một ít, xem ra không cần phải làm bằng hữu rồi.
Tiêu Minh Huy ngượng ngùng nói:
- Cái này, cái này...
Hắn xấu hổ cười nói:
- Dùng năng lực của Vân thiếu tự nhiên không cần giải độc đan.
Đang nói, ở xa có đám người chạy như bay tới, đúng là Tễ Lâm cầm đầu thế lực thương hội. Bọn họ đương nhiên lông tóc không tổn hao gì, thời điểm nhìn thấy Lý Vân Tiêu thì nội tâm kinh hoàng và kiêng kị.
Tễ Lâm nhìn thấy Lý Vân Tiêu cũng bình yên vô sự, nội tâm có chút thất vọng. Tuy hắn đã sớm nghĩ tới sương mù không có tác dụng, nhưng vẫn ôm suy nghĩ may mắn, hy vọng Lý Vân Tiêu có thể chết bên trong, đánh vỡ cục diện bế tắc này.
Đàm Địa Quân nói:
- Tễ lão thất phu, đây là bẩy rập của các ngươi sao? Không có sinh linh nào, chẳng lẽ là cấm địa yêu thú cao cấp? Ngươi sẽ không làm ra cái gì yêu thú cửu giai chứ?
Tễ Lâm thấy vấn đề bị nhìn thấu, cũng không giấu diếm, thoải mái nói:
- Đàm Địa Quân, lời này của ngươi ta không thích nghe, cái gì gọi là ta làm ra? Chiếm cứ nơi này là yêu thú bát giai, chính là sơn cốc trước mặt, nếu sợ thì quay về đi.
- Hừ, nếu chỉ là bát giai thì mọi người cùng xông lên lột da nó bán lấy tiền.
Đàm Địa Quân hừ lạnh một tiếng, dẫn người tiến lên phía trước. Hắn phát hiện hắn dù thế nào cũng nhiễm tật xấu yêu tiền, há miệng ngậm miệng liền nghĩ làm sao chiếm được chỗ tốt. Nghĩ vậy, lập tức trừng Lý Vân Tiêu, làm cho Lý Vân Tiêu cảm thấy không hiểu thấu.
Những Võ Hoàng, thậm chí số ít Võ Tông đã lui ra phía sau, nếu như phía trước là yêu thú bát giai, bọn họ chẳng dám tới gần.
Mai Đông Nhi đi ra khỏi đội ngũ tông môn, tới bên cạnh Lý Vân Tiêu, nói:
- Ta biết rõ trong sương mù có độc, vẫn vô cùng lo lắng, sợ ngươi không thể thông qua, hiện tại rốt cục yên tâm.
Nhìn qua Mai Đông Nhi rời khỏi, Cẩn Huyên nội tâm ê ẩm, trách cứ nói:
- Cô nàng này rất quan tâm ngươi đấy.
Lý Vân Tiêu không đầu không đuôi "Ân" một tiếng, nói:
- Đi thôi, đi xem là yêu thú gì chiếm nơi đây. Bát giai cũng không phải thế hệ đơn giản đâu.
Cẩn Huyên đi sau lưng, nhưng trong lòng bắt đầu khó bình yên.
Đột nhiên nàng phát hiện, nói thầm: Cẩn Huyên ngốc, đều nghĩ cái gì đâu. Người ta là người nào, một kiếm đánh chết Võ Tôn thất tinh, đánh bại bát giai thuật luyện sư, hắn sau này chính là tồn tại đỉnh phong của Thiên Võ Giới, vì sao có thể vừa ý cô nương ngốc như ngươi, cùng xuất hiện với ngươi. Cũng chỉ là giúp ngươi một chút, đã cứu ngươi một lần mà thôi, đừng nghĩ ngợi lung tung, ngươi không biết xấu hổ hay sao?
Trên mặt nàng vẫn đỏ ửng, tâm kết trong lòng dần cởi bỏ, lúc này khôi phục tâm tình bình thường, theo sát phía sau.
Lý Vân Tiêu hoàn toàn không biết biến hóa tâm tình của cô nương phía sau, thể xác và tinh thần đều đặt lên bảo tàng và yêu thú trước mặt.
Mọi người đi ra khỏi sơn cốc, cũng không có thấy tồn tại kỳ dị gì, đi qua bãi cỏ bằng phẳng trong sơn cốc, dưới núi là cây mây xanh che lấp các nơi.
- Chẳng lẽ yêu thú ra ngoài kiếm ăn?
Một gã võ giả cẩn thận phân tích nói.
- Thôi đi pa ơi..., đã là bát giai, nếu muốn ăn làm gì cần phải tự đi ra ngoài chứ.
Tên còn lại phản bác.