Chương 936: Hàn hữu mai hương
Ba người vô cùng giật mình, công tử của bọn họ thân thể ngàn vàng, tuyệt đối sẽ không chết như vậy, đám người trong tửu lâu vẻ mặt cổ quái và sợ hãi, ba người tu vị Võ Hoàng bắt đầu run rẩy.
Một người trong đó run rẩy nói:
- Ngươi, các ngươi vậy mà giết công tử của chúng ta, ngươi, các ngươi, chết, chết chắc rồi...
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:
- Chết chẳng phải chết, mỗi ngày chết nhiều người như vậy, có khác gì một con chó chết đi đâu.
- Ngươi..., ngươi cũng biết công tử nhà ta là người nào không?
Tên võ giả này vẻ mặt sầu thảm, bi thiết nói:
- Cái này không chỉ có các ngươi cũng bị diệt toàn tộc, tựu ngay cả chúng ta mấy cũng muốn đã bị liên quan đến."
Lý Vân Tiêu nói:
- Ah? Hẳn là địa vị rất lớn? Công tử nhà ngươi là hội trưởng tổng bộ Hóa Thần Hải hay là một trong ba vị đại nhân của Thánh Vực đây?
- Cái này... Ngươi đừng vội sính miệng lưỡi, ngươi đã xông đại họa ngập trời rồi, chờ diệt tộc đi.
Tên võ giả này tức giận khó nén, nghĩ đến mình cũng bị tai bay vạ gió, hận không thể giết chết người người, nhưng từ tình thế giao thủ, hiển nhiên không phải đối thủ của người ta.
Giờ phút này mọi người đều ngất lịm, không ít người biến sắc, sợ hãi nói:
- Vương Đạt chết rồi? Làm sao có thể...
Xem ra nam tử cẩm bào này lai lịch không nhỏ, khách nhân trong sảnh đường vô cùng kinh hãi, không ít người bắt đầu nhao nhao rời khỏi, sợ liên quan tới mình.
- Đạt công tử là các ngươi đánh chết?
Trong phòng bếp có âm thanh của lão bà vang lên, trong đó còn xen lẫn sợ hãi, lạnh lùng nói:
- Mai Đông Nhi, ngươi là tiện chủng gây tai họa cho gia tộc, lập tức cút trở về, Hàn Hữu Mai Hương hiện tại bắt đầu ngừng kinh doanh, trước khi bình ổn phong ba này sẽ không kinh doanh tiếp.
Sau khi giọng lão bà vang lên, tiểu nhị trong tửu lâu sắc mặt khẩn trương lên, bắt đầu xua đuổi khách nhân, thu thập trong lâu, chuẩn bị ngừng kinh doanh.
Ba tên võ giả kia ôm thi thể Vương Đạt, bi phẫn rời khỏi, lúc gần đi còn không quên phóng ngoan thoại, nói:
- Hàn Hữu Mai Hương các ngươi cũng đừng mong thoát khỏi liên quan, chờ lửa giận tới đi.
Còn thi thể tên võ giả bị chết kia bị vút bỏ lại, không người hỏi thăm.
Mai Đông Nhi nhìn vào phòng bếp, nói:
- Nếu Quỳ bà bà không cho ta tới, ta hiện tại rời đi, nhưng đợi đến lúc ta có thể thắng được Quỳ bà bà, ta nhất định còn trở về.
Giọng nói của bà lão truyền ra ngoài, băng hàn tận xương, khẽ nói:
- Hiện tại người Diệu Huyền Tông đã nói thế, đã tính cả chúng ta liên quan vào, các ngươi cũng đừng đi, vẫn lưu lại đi. Đợi lát nữa ta bàn giao với Diệu Huyền Tông mới tốt.
Sắc mặt Mai Đông Nhitrắng bệch, sầu thảm nói:
- Quỳ bà bà phỉa giao ta cho người ngoài xử trí? Chuyện vừa rồi bà bà cũng nhìn ra, rõ ràng là đối phương vô lễ trước.
Rèm phòng bếp xốc lên, một quải trượng đen kịt xuất hiện, sau đó là một lão bà lưng còng sức yếu đi ra, sắc mặt nhăn nhó xấu xí đến cực điểm, trong mắt sinh ra hào quang lăng lệ, khẽ nói:
- Mặc dù bọn chúng có sai, ngươi cũng không nên hạ sát thủ. Còn nữa, Diệu Huyền Tông là tồn tại Mai gia không thể chọc vào, ta tự nhiên phải đưa ngươi ra ngoài dàn xếp giảm không ít phiền toái.
Mai Đông Nhi cười thảm nói:
- Ta bất kể như thế nào cũng là người Mai gia, gia tộc đối đãi với người một nhà như thế, đúng là làm người Mai gia thất vọng đau khổ rồi. Thử hỏi, Cửu di sau này làm sao cầm quyền trong tộc.
Quỳ bà bà hừ lạnh nói:
- Chuyện nơi này sẽ chấm dứt nhanh chóng, người Diệu Huyền Tông đoán chừng không bao lâu sẽ tới đây, đến lúc đó giao hai người các ngươi ra là được, chắc hẳn cũng không phí bao nhiêu thời gian đâu, trong tộc làm sao biết được? Đương nhiên, chuyện này ta sẽ trở về, chỉ báo cáo Cửu di là được.
Lúc này Lý Vân Tiêu lẩm bẩm:
- Thì ra là người Diệu Huyền Tông, khó trách kiêu ngạo như thế, đúng là có chút phiền phức.
Mai Đông Nhi sầu lo nói:
- Diệu Huyền Tông rất cường đại sao?
Nàng dường như từng nghe qua tông môn này, nhưng không có bao nhiêu ấn tượng. Lý Vân Tiêu trong suy nghĩ của nàng là tồn tại thâm bất khả trắc, hiện tại ngay cả hắn cũng nói phiền toái, trong lòng lập tức sinh ra một tầng bóng mờ.
Sinh tử của nàng không sao cả, chỉ sợ liên lụy tới hắn.
Quỳ bà bà cười lạnh nói:
- Ngươi tại Bắc Đấu Tông tu luyện ngu ngốc rồi sao? Thậm chí ngay cả Diệu Huyền Tông cũng không biết, nhưng mà không có sao, tính mạng các ngươi cũng không còn lại bao lâu cả, cũng không cần biết rõ nhiều như vậy.
Mai Đông Nhi vội vàng đẩy Lý Vân Tiêu ra bên ngoài, vội vàng nói:
- Vân thiếu ngươi đi nhanh đi, việc này tất cả đều là một mình ta gây nên, không quan hệ tới ngươi.
Quỳ bà bà hừ lạnh một tiếng, lập tức vài đạo thân ảnh ngăn ở cửa ra vào, trên người tản mát khí tức cường đại, lạnh lùng nhìn qua hai người.
Lý Vân Tiêu vỗ vỗ trán của nàng, cười nói:
- Ta nói phiền toái, là chính là Diệu Huyền Tông có phiền toái. Dám động thủ động cước với Đông Nhi, bọn chúng gây phiền toái lớn rồi.
- Ha ha thật đúng không biết trời cao đất rộng, không biết chữ chết là viết như thế nào!
Quỳ bà bà không kiêng nể gì cất tiếng cười to, trong tiếng cười lộ ra ý lạnh như băng, nói:
- Diệu Huyền Tông tuy không bằng bảy siêu cấp thế lực hùng bá cả đại lục Thiên Vũ, nhưng thực lực chỉnh thể lại cường đại nhất bắc vực, cũng có thanh danh hiển hách. Thực lực có thể đứng vào top mười của bắc vực, hơn nữa bọn họ là môn phái hoang dâm vô độ nhất bắc vực, phàm là nữ nhân đệ tử Diệu Huyền Tông vừa ý, trên cơ bản không ai đào thoát. Ngay cả mấy nữ tử chi thứ Bắc Minh Huyền Cung cũng bị thiếu tông chủ Vương Chấn độc chiếm. Mà các người các ngươi giết chính là thân đệ đệ của hắn, Vương Đạt, các ngươi cảm giác mình còn có cơ hội sống sao?
Trong mắt bà ta sinh ra dị sắc, tàn nhẫn cười nói:
- Mai Đông Nhi, về phần ngươi càng thảm, dùng dung mạo của ngươi rơi vào trong tay Vương Độc, tất nhiên sẽ chịu khổ tra tấn, sống không bằng chết, ha ha...
Trong lời bà ta mang theo tàn nhẫn và lạnh lùng, làm gì xem Mai Đông Nhi là người một nhà.
Phanh!
Cửa tửu lâu bị đánh nát, vài tên võ giả canh cửa chưa kịp phản ứng đã kêu thảm, thân thể nổ tung, khí tức âm lãnh truyền tới, hơn mười người đi vào tửu lâu.
- À?
Quỳ bà bà kinh hãi há to mồm, đám võ giả kia là thủ hạ đắc lực của bà ta, không thể ngờ đột tử tại chỗ, ngay cả toàn thây cũng không lưu lại.
Cửa ra vào đứng hơn mười người, một gã nam tử mặc áo dài màu xanh da sắc mặt âm trầm dẫn đầu đi đến, tóc dài phiếu tán ở sau lưng, toàn thân lộ ra một cổ khí tức âm lãnh, tu vị Võ Tôn.
Phía sau nam tử là hai lão giả tuổi hơi lớn, không giận tự uy, cổ khí tức lộ ra trong lúc vô hình kia vậy mà không hề dưới nam tử cầm đầu chút nào cả.
Tầm mười người còn lại thì phải kém hơn một mảng lớn, nhưng đều là cường giả Võ Hoàng, khí thế trên thân bức người, hơn nữa mỗi người đều lộ ra một cỗ tà khí.