Chương 1078: Phô trương
- Ai, Thôi đại nhân, chúng ta chịu thua.
Kim Long thương hội hội trưởng tự mình ra mặt, bất đắc dĩ không ngớt. Mặc dù lời nói của Tiền Vô Địch làm người tức giận, nhưng là sự thực, hơn nữa một khi hắn thật sự không lưu thủ, sợ là kết cục của Thái Hồng so với Lương Ngọc Y còn muốn thảm, phỏng chừng nhất chiêu liền xong.
Thôi Bác gật đầu nói:
- Biết khó mà lui, không có gì không tốt, cái này cũng là biểu hiện của trí giả. Nếu như biết rõ không địch lại, vì đánh cược một hơi mà mạnh mẽ xuất thủ, trái lại thành ngu xuẩn.
Thái Hồng cảm kích nhìn Thôi Bác một chút, liền thi lễ từ trên pháp bàn bay xuống, trong mắt tràn đầy không cam lòng cùng phẫn nộ, còn có quyết tâm kiên định.
Thôi Bác bay lên đài, tiếp tục chủ trì.
Trong Thiên Nguyên thương hội, Hác Liên Thiếu Hoàng có chút ngồi không yên, không ngừng than thở nói:
- Vân thiếu thật không đến sao?
Mạc Tiểu Xuyên trầm giọng nói:
- Ngươi không thể câm miệng sao? Lại thở dài ta một chưởng vỗ chết ngươi. Đao Kiếm Tông ở trước chúng ta so đấu cũng không xuất hiện, Vân thiếu muốn nghỉ ngơi nhiều không được sao?
Lạc Vân Thường bỗng nhiên đứng dậy nói:
- Ta đi gọi hắn.
- Tỷ tỷ không nên.
Đinh Linh Nhi cấp thiết hô, kéo Lạc Vân Thường lại, cầu xin lắc lắc đầu. Giờ khắc này nàng cần nhất không phải Thương Minh thắng lợi, mà là Lý Vân Tiêu tín nhiệm nàng, so với bất kỳ lợi ích đều trọng yếu.
- Được rồi, chúng ta tiếp tục chờ, ta vẫn tin tưởng hắn.
Lạc Vân Thường thở dài an ủi, nhưng nội tâm một chút tin tưởng cũng không có, ánh mắt nhìn tới vị trí của Thiên Nguyên thương hội, không nhìn thấy bất kỳ bóng người nào.
Tiếp theo mấy cuộc tỷ thí đều đần độn vô vị, có hai tên nhất tinh Vũ Tôn đúng là đánh ra chút đốm lửa, biểu hiện ra thực lực không tầm thường. Nhưng Đường Kiếp cùng Lương Ngọc Y chiến một trận, đã thâm nhập lòng người, so sánh với nhau quả thật không đáng giá nhắc tới.
- Phía dưới trận thứ năm, do Mạn Đa thương hội Trần Phong đánh với Thâm Lam thương hội Lương Cát.
Âm thanh của Thôi Bác ở trên quảng trường vang lên, toàn bộ quảng trường trở nên yên tĩnh, ánh mắt tất cả mọi người đều rơi vào chỗ ngồi của Mạn Đa thương hội.
Lương Cát căng thẳng đi lên Thiên Cương Pháp Lang Bàn, hai tay đều là mồ hôi lạnh, nếu như Trần Phong vắng chỗ, hắn liền có thể kiếm một điểm, hơn nữa nhìn tình hình này không tới khả năng rất lớn, trong lòng ức chế không được kích động.
Ánh mắt Thôi Bác nhìn xuống nói:
- Quyền trưởng lão, các ngươi thay đổi người hay là bỏ quyền?
Trên mặt Quyền Dân cũng là vẻ lo lắng, đột nhiên trong mắt sáng ngời, hưng phấn kêu lên:
- Tới.
Mọi người theo ánh mắt của hắn nhìn tới, chân trời quả nhiên nhanh chóng bay đến một ánh hào quang, bên trong là cỗ kiệu nạm vàng khỏa ngọc, bốn phía cỗ kiệu phân đứng bốn tên mỹ nhân tuyệt sắc, hình thái bất nhất, mỗi người có quyến rũ, khiến người ta nhìn mà tinh trùng lên não, lòng ngứa ngáy khó nhịn.
Ngoại trừ bốn tên mỹ nữ ra, bên trái cỗ kiệu còn có Thủy Lạc Yên cùng Tiêu Cảnh Minh cũng đi tới, chỉ bất quá sắc mặt của hai người đều không dễ nhìn. Ở bên phải cỗ kiệu là Đao Kiếm Tông Trưởng lão Chu Khả Đĩnh, cùng vài tên Vũ Đế cường giả tùy tùng.
Cỗ kiệu lấy uy thế kinh người từ thiên không lao xuống, vài tên cường giả trên người có khí tức bá đạo, mỹ nhân tuyệt sắc quyến rũ, làm mỗi người huyết mạch căng phồng, thân thể lập tức nóng lên.
Oanh.
Cỗ kiệu rơi trên đất, chấn động lên bụi bặm nhẹ nhàng, một đạo dư âm khuếch tán ra, đem một ít vũ giả thực lực thấp kém thổi tan.
- Thật không tiện, tới chậm.
Chu Khả Đĩnh mặt mang mỉm cười,"Khà khà" một tiếng, ánh mắt quét nhìn chung quanh, lộ ra một bộ cao cao tại thượng.
Một phen động tác lớn này, bọn họ liền bị Thương Minh căm thù, ánh mắt của mọi người đều không quen.
Thôi Bác từ tốn nói:
- Nhớ mang máng hai mươi năm trước cùng Chu trưởng lão từng có gặp mặt một lần, không nghĩ tới hai mươi năm sau gặp lại, đã là thân gia.
- Ha ha.
Thôi Bác trêu chọc trào phúng, lập tức đưa tới mọi người cười vang, không có chỗ nào mà không phải là vẻ châm chọc.
Trên mặt Quyền Dân một mảnh đỏ chót, chỉ cảm thấy vạn phần nổi giận, nhưng động tác này của Mạn Đa thương hội xác thực để người Thương Minh phản cảm, trở thành bia ngắm của mọi người cũng là trong dự liệu.
Ánh mắt Chu Khả Đĩnh lạnh lẽo, hừ nói:
- Cường giả chỉ có thể cùng người càng mạnh hơn liên thủ, người yếu chỉ có thể không ngừng suy nhược, trên đại lục này nguyên bản chính là Thế giới cường giả, chư vị cảm thấy rất buồn cười sao?
Bên trong lời này của hắn mang theo hàn ý cùng sát khí, để những người cười to kia toàn bộ ngậm miệng, cả người lập tức rét run, trong lòng bay lên sợ hãi, dĩ nhiên không còn dám cười.
Hai con mắt Thôi Bác híp lại, lạnh nhạt nói:
- Buồn cười không phải thế giới này, mà là một ít người, một số sự tình trên đại lục này mà thôi.
Chu Khả Đĩnh không tỏ rõ ý kiến, không muốn cùng mọi người tranh chấp, chỉ là hừ lạnh nói:
- Không cần nói nhiều, muốn so liền bắt đầu đi.
Thôi Bác gật đầu nói:
- Vậy mời Trần Phong công tử lên sân khấu đi.
Ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên kiệu nhỏ, muốn chứng kiến hình dáng của hắn.
- Ta, ta chịu thua.
Lương Cát ở trên pháp bàn run cầm cập nói, đối phương vẻn vẹn là loại trận thế kia liền để hắn không rét mà run, nơi nào còn sinh nửa phần chiến ý.
Rèm kiệu bị một bàn tay xốc lên một nửa, liền như vậy đình ở giữa không trung, sau đó chậm rãi thả xuống, một thanh âm lạnh như băng truyền ra nói:
- Rác rưởi, lãng phí thời gian của bản công tử, tỷ thí nhất định phải xuất thủ lại thông báo ta đến, Chu trưởng lão, trước về trụ sở đi, những đồ bỏ đi này đấu cũng không có gì có thể xem.
Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ nổi giận, đây là trần trụi sỉ nhục Thương Minh bọn họ.
- Hì hì, công tử quá tuấn tú, còn chưa ló mặt liền làm kẻ địch sợ mất mật, tự mình đầu hàng.
Xuân Cầm hì hì cười vang lên, bốn mỹ nhân đều che miệng mà cười, như gió xuân phất qua cành liễu phấp phới, một mảnh vui tai vui mắt, chỉ bất quá lúc này cảnh này, càng làm cho hết thảy nam tử cảm thấy giận dữ và xấu hổ không ngớt, từng cái từng cái trợn mắt nhìn Lương Cát trên pháp bàn.
Con mẹ nó ngươi chịu thua không sao, mọi người cũng đều đoán được kết cục này, nhưng làm sao cũng phải chờ đối phương đi ra, chí ít lên đài lại nhận thua a. Ngay cả mặt của đối phương cũng không gặp liền chịu thua, toàn bộ Thương Minh đều bị ngươi làm mất hết mặt mũi.
Lương Cát nghe Xuân Cầm tán thưởng Trần Phong, gò má đỏ như cà. Lại cảm thụ mọi người giận dữ, càng là sợ đến run tim mất mật, chỉ cảm thấy hắn làm Thương Minh mất mặt, xuống không biết sẽ phải chịu trừng phạt gì.
Tâm tình phẫn nộ tựa hồ đem không khí ngưng kết, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh không hề có một tiếng động, tất cả đều lạnh lùng nhìn kiệu hoa cùng mọi người Chu Khả Đĩnh bay lên không, chậm rãi hướng xa xa bay đi.
Ngoại trừ Thủy Lạc Yên cùng Tiêu Cảnh Minh không có sắc mặt tốt gì ra, người Đao Kiếm Tông còn lại tất cả đều là một bộ cao cao tại thượng, châm chọc cùng cao ngạo nhìn một cái không sót gì.