Chương 1359: Thập phương thần lực (2)

Chi.

Trong lòng Lý Vân Tiêu giật mình, cái cảm giác này đến từ uy thế vô thượng, khiến cho hắn không sinh nổi lòng phản kháng.

– Chân Long uy thế, con mẹ nó quá biến thái, Nhuận Tường này thực sự là thiên tài trong Long tộc, vạn người chưa chắc có được một a.

Yêu Long cũng là một mảnh sợ hãi, nhìn Long Ảnh ngang trời mà đến, trong âm thanh cũng mang theo run rẩy, đó là Viễn cổ truyền thừa đến từ sâu trong linh hồn.

Lý Vân Tiêu liều mạng vận chuyển Đại Diễn thần quyết, trung hoà cảm giác run rẩy đến từ linh hồn, đồng thời khống chế phong hỏa Kiếm hình, bỗng nhiên chém ra.

Nhuận Tường đã nhảy vào trong kiếm hải, hết thảy kiếm khí đột nhiên sụp đổ, rốt cục đánh vào trên kiếm hình, đi vào trong lực lượng Phong Hỏa luân chuyển, phát sinh nổ vang kinh thiên.

Ầm ầm ầm…

Chỉ nhìn thấy kiếm hình trong nháy mắt tan vỡ, lực lượng phong hỏa hoàn toàn bị đánh tan, Long Ảnh bất diệt mà ra, hầu như muốn thôn thiên phệ địa.

Lý Vân Tiêu hoảng hốt, giờ khắc này nguyên lực của hắn cũng gần như đèn cạn dầu, vội vàng vận chuyển Thần dịch lực, bỗng nhiên nắm Giới Thần Bi ở trong tay, coi là một viên gạch, ầm ầm đập xuống.

Vài cánh tay khác cũng đồng thời bấm quyết triển khai pháp thuật, Đại Giới Thần quyết thông qua sáu tay triển khai, tốc độ là gấp ba trước đó, từng cái từng cái Ma Ha cổ văn đánh vào trong Giới Thần Bi, tứ đại Vực Giới chồng chất lên nhau, ngưng tụ ra lực lượng Thế giới, hướng về Long Ảnh trấn áp tới.

Oanh.

Rốt cục Nhuận Tường đánh vào trên Giới Thần Bi, trong nháy mắt nổ ra một đạo cực quang, phảng phất như hố đen cấp tốc khuếch tán, tia sáng trắng chói mắt soi sáng ra, như thiên địa đổ nát, tất cả bất động, chỉ còn dư lại vẻ trắng xoá trong vũ trụ.

Ở bên trong ánh sáng mênh mông, phảng phất có hai bóng người đối lập mà đứng.

– Ngươi thắng.

– Ngươi rất mạnh.

Hai âm thanh trước sau vang lên, liền trong khoảnh khắc kết thúc một hồi đối thoại, bóng người cũng ở trong tia sáng trắng dần dần tán đi.

Ầm ầm ầm.

Giữa bầu trời còn đang không ngừng nổ vang, đã hoàn toàn thay đổi, ánh sáng ban ngày chậm rãi tán đi, như thiên địa sơ khai, Thế giới bắt đầu thành hình, loại lực lượng vĩ đại kia tùy ý hạ xuống, để mỗi người đều chấn động.

– Này là cảm giác Thập phương cảnh sao?

Trong lòng Khương Sở Nhiên kinh ngạc không ngớt, sinh ra một vẻ say mê, nhưng trong mắt loé ra một tia mê hoặc, tự lẩm bẩm:

– Tại sao cái cảm giác này như có hai đạo? Trên người Thượng Cổ Chân Long có chứa khí tức Thập phương cảnh có thể lý giải, nhưng… cảm giác một đạo khác là chuyện gì xảy ra?

Trên mặt hắn tràn đầy nghiêm nghị, tựa hồ là một loại tôn kính đối với những tồn tại đã từng là chí cao vô thượng kia.

Phốc.

Trên trời cao, Lý Vân Tiêu phun ra một ngụm tiên huyết, Pháp Tướng Kim thân trong nháy mắt tan vỡ, phía trên bắn ra từng đạo từng đạo huyết chú, cả người từ trên bầu trời rơi rụng.

– Vừa nãy là chuyện gì xảy ra?

– Ai thắng?

– Lý Vân Tiêu rốt cục thất bại sao?

– Chân Long kia đâu? Hải tộc chiến sĩ đi đâu rồi?

Từng cái từng cái nghi vấn ở trong đầu mỗi người vang lên, bọn họ đều là đồng thời ảo não, trách mình tu vi quá thấp, trận chiến kinh thiên như vậy dĩ nhiên không thể thấy rõ, ngày sau thời điểm cùng người nói khoác chỉ có thể vô căn cứ.

Một bóng người bay lên trời, trực tiếp ôm lấy Lý Vân Tiêu, thân thể lạnh lùng có vẻ cao ngạo.

Chính là Khả Nguyệt, nàng mặt không hề cảm xúc, Lý Vân Tiêu vừa đến tay, lập tức dùng thần thức tra xét một phen, phát hiện không nguy hiểm đến tình mạng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, từ trên bầu trời từ từ hạ xuống.

– Hải tộc chiến sĩ đâu? Lẽ nào biến thành tro bụi?

Mọi người không nhịn được hỏi, hơn nữa trong giọng nói từ “Động vật biển” đã biến thành “Hải tộc chiến sĩ”, Nhuận Tường trong trận chiến này biểu hiện ra thực lực đã đem bọn họ khuất phục, vì lẽ đó ở trong giọng nói biểu hiện ra đầy đủ tôn kính.

Khương Biệt Ly nhìn chăm chú Lý Vân Tiêu một lúc, lộ ra vẻ cau mày, đôi môi khẽ mở, là truyền âm nhập mật, cùng Hồng Nguyệt thành Thành chủ thương nghị, cuối cùng tựa hồ có định luận, lúc này mới chậm rãi gật đầu, mở miệng nói:

– Trận chiến này đầy đủ khốc liệt, Hải tộc Nhuận Tường người bị thương nặng, triển khai pháp bảo cứu mạng độn không mà đi, Lý Vân Tiêu đồng dạng người bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh, hai người thực lực tương đương, thắng bại khó phán, như vậy tính hoà.

Rầm…

Tuyên bố lập tức gây ra ồ lên, nguyên lai Hải tộc chiến sĩ chạy thoát, cũng không phải là biến thành tro bụi.

Có người cao giọng nói:

– Nếu hoà nhau, cái luận võ chọn rể này ai được tuyển?

Khương Biệt Ly nói:

– Nhuận Tường đào tẩu, Lý Vân Tiêu lưu lại, tự nhiên là Lý Vân Tiêu có tư cách. Nhưng giờ khắc này hắn hôn mê bất tỉnh, chờ sau khi tỉnh lại, nếu có người khiêu chiến có thể thử một lần.

Mọi người thoáng cái câm miệng, ai dám đi khiêu chiến?

Đừng nói bọn họ, giờ khắc này ở trên bầu trời, sắc mặt của Thừa Hạo Miểu cùng Bắc Minh Lai Phong cũng trắng bệch, ói ra không biết bao nhiêu huyết, nhưng vẫn như cũ còn ở đó khổ sở chống đỡ, chờ tất cả kết thúc mới rời đi.

Lý Vân Tiêu cùng Nhuận Tường ở trên không trung chiến một trận, mặc dù cách bọn họ cũng rất xa, nhưng lực lượng xung kích lan đến gần nhất là chỗ bọn họ ẩn núp, dưới muôn người chú ý lại không thể hiện thân chạy trốn, chỉ có thể mạnh mẽ chống đối, kết quả hai người cũng trọng thương, nuốt vào lượng lớn đan dược, vẫn như cũ tràn ngập nguy cơ.

– Này không ổn đâu?

Tên lão giả tìm cớ lúc trước sắc mặt nghiêm túc nói:

– Nhuận Tường còn có dư lực đào tẩu, nhưng Lý Vân Tiêu hôn mê bất tỉnh, hẳn là Nhuận Tường thắng lợi mới đúng. Mặc dù đối phương là khác loại, nhưng chúng ta thân là bình ủy khách quý, nhất định phải lo liệu công chính, bằng không dùng cái gì phục thiên hạ?

Hắn lời vừa nói ra, lập tức dẫn tới quý khách còn lại đồng thời gật đầu tán thành, Dị tộc bị đánh chạy, lập tức đã biến thành thời khắc nội đấu, ai cũng không muốn một thiếu niên cường đại như thế gia nhập Hồng Nguyệt thành, tiềm lực tương lai của hắn thực sự là quá khủng bố.

Hiện tại hầu như sẽ không có người hoài nghi lúc trước Khương Sở Nhiên nói, lại qua khoảng mười năm, thiên hạ đệ nhất nhân không phải người này không còn ai khác.

Nguyễn Hồng Ngọc cười lạnh nói:

– Nhuận Tường ở trước khi đào tẩu cũng đã hôn mê, chỉ bất quá là dựa vào pháp bảo tự mình vận chuyển độn không, lấy thực lực của chư vị, không đến nỗi không nhìn ra chứ? Muốn nói hôn mê, Lý Vân Tiêu tựa hồ so với hắn hôn mê muộn hơn.

– Chuyện này……, khặc, khặc, ta đương nhiên nhìn ra, nhưng Nhuận Tường đã bỏ chạy, ai hôn mê trước tiên dựa vào con mắt thực sự khó có thể kết luận, vậy thì lấy thế hoà đi. Luận võ chọn rể đã bị trễ nải không ít thời gian, ta xem không bằng ngày mai lại tiếp tục tỷ thí, chọn ra người xuất sắc, dù sao thời gian của ai đều quý giá, cũng không thể không ngừng nghỉ đánh a.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện