Chương 1623: Đỏ mắt (1)
Lúc này tất cả mọi người mới kịp phản ứng, dùng ánh mắt cổ quái nhìn Lý Vân Tiêu, âm thầm suy nghĩ, lá gan người này thật không phải là vừa, nhưng tục ngữ có nói gan lớn thì chết sớm, thi thể tên kia tuyệt đối là bảo bối hơn xa thi thể yêu thú cửu gia.
Ầm ầm.
Trên tường thành vang lên trống trận thu binh, tất cả mọi người hoan hô không thôi, nhao nhao bay lên không trở về Ma Thiên Cự Thành lưu lại hài cốt thi thể Hải tộc.
Một trận thu hoạch toàn thắng, chết trận và tổn thương chưa đến hai mươi người nhưng lại trực tiếp tiêu diệt ngàn tên cường giả Hải tộc còn có một gã Vũ Đế cao giai cùng hai tên Vũ Đế bình thường, khiến Ninh Hoài Thụ cười không khép miệng.
Mọi người thu hoạch cũng có chút phong phú, những thân thể Hải tộc hay Hải Thú bình thường đều có nội đan, loa xác của Vũ Loa Tộc còn là bảo vật khó có được, rất nhiều người thu thập đợi sau khi kết thúc chiến tranh có thể tìm Thuật Luyện Sư nhờ luyện chế chiến y áo giáp.
Cả Ma Thiên Cự Thành đều trở nên mừng rỡ náo nhiệt, thậm chí tất cả mọi người đều hưng phấn một đêm không ngủ.
Rất nhanh chiến báo cũng truyền vào đại doanh Hải tộc, vẻ mặt cường giả Hải tộc đều bình tĩnh cũng không có biểu lộ gì, tựa hồ đều nằm trong dự liệu.
Quảng Thành cũng chỉ không ngừng gõ ngón tay lên mặt bàn, lạnh nhạt nói:
– Quỷ Man thống lĩnh đã chết trận, như vậy quỷ man nhất tộc liền sắp xếp trở thành đội ngũ công thành.
Thống lĩnh cường tộc còn lại đều khẽ gật đầu, hiển nhiên là rất đồng ý.
Sau khi Lý Vân Tiêu đeo mặt nạ hình thú lên thì cũng không tiện gỡ xuống nữa, trực tiếp cũng Chiến Nhận tiểu đội trở lại nội thành, chuẩn bị nghỉ ngơi và hồi phục.
Cả tiểu đội không một người bị thương, tựa hồ Trần Trọng Uy cũng đã quét sạch tâm trạng phiền muộn lúc trước, tâm tình hiện tại thật tốt.
Lý Vân Tiêu nói:
– Đừng quá hưng phấn, tất cả đều ngồi xuống điều tức đi. Tùy thời duy trì bản thân ở trạng thái đỉnh phong, như vậy mới có thể ứng đối với khó khăn xảy ra bất kỳ lúc nào. Hải tộc ăn thiệt thòi lớn như thế mà chưa có động tác gì mới hiển nhiên có mưu đồ phía sau càng sâu, tiếp theo sợ sẽ không đơn giản như vậy.
Bây giờ mọi người vạn phần bội phục hắn, đều nghe theo lời hắn nói, mỗi người đều ngồi xuống đất, chậm rãi điều tức.
Đúng lúc này có mấy cổ khí tức cường đại hướng về phía bọn hắn, lập tức cả tiểu đội đều mở mắt, cảnh giác nhìn lại, chỉ thấy phía trước đứng một loạt võ giả, tính ra cũng hơn mười người hiển nhiên là một tổ tiểu đội khác.
Sắc mặt Lương Nguyên Cơ trầm xuống nhận ra đội trưởng bọn chúng, hỏi:
– Vu Vũ Khâm, có chuyện gì?
Tên đội trưởng Vu Vũ Khâm kia nhếch miệng cười cười, nói:
– Không có việc gì, chỉ là tới chào hỏi, hôm nay biểu hiện các huynh đệ rất không tồi nha. Chậc chậc, mỗi tiểu đội đều hai mươi người, tất cả mọi người đều là càng đánh càng ít đi, như thế nào các ngươi còn nhiều ra một người?
Những tên còn lại đều không nói gì chỉ xúm lại đợi trả lời, bộ dáng nhìn qua đã biết không có thiện ý.
Mọi người thuộc Chiến Nhận tiểu đội đều thay đổi sắc mặt, đối phương đến nhất định là muốn kiếm chuyện, bọn hắn cũng không phải là đống cặn bã, không phải thiện nhân, không một ai là kẻ sợ chuyện, tất cả đều đứng dậy chỉ có duy nhất Lý Vân Tiêu vẫn ngồi xếp bằng tại chỗ, tựa hồ chưa từng động đậy.
Lương Nguyên Cơ lộ vẻ giận dữ bắt đầu khởi động quát:
– Sự tình tiểu đội chúng ta, liên quan gì đến các ngươi?
Dáng tươi cười của Vu Vũ Khâm còn treo trên mặt, nhưng càng ngày càng lạnh nói thẳng:
– Vốn cũng không có việc gì, lần đại thắng này tất cả mọi người đều vui vẻ nhưng tiểu đội chúng ta có một vị huynh đệ bỏ mình.
Lương Nguyên Cơ cảm thấy không hiểu cười nói:
– Huynh đệ các ngươi bỏ mình, tại sao phải nói với ta? Chẳng lẽ nhìn thấy chúng ta nhiều người muốn xin người thì tiểu đội chúng ta?
– Ha ha
– Ha ha
Đội viên Chiến Nhận đều cười vang, một mặt như mỉa mai, lại giống như trào phúng không thôi.
Lục Kiểm Nam cười lạnh nói:
– Muốn đào người cũng không phải là không thể được, ai nguyện ý đi cùng các ngươi, chúng ta tuyệt không ngăn trở.
– Hừ đều câm miệng cho ta.
Đột nhiên Vu Vũ Khâm nộ quát một tiếng, lập tức toàn bộ an tĩnh lại, không chỉ như thế còn dẫn tới những tiểu đội khác ở bốn phía xung quanh chú ý, toàn bộ đều hiếu kỳ vây xem.
– Câm cái con mẹ ngươi ấy, đây là địa bàn Chiến Nhận chúng ta, con mẹ nó, các ngươi cút xéo đi.
Thái Sử Đạt không cam lòng rớt lại phía sau, trực tiếp xông tới hét lớn một tiếng.
Ai cũng biết nội thành không cho phép đánh nhau, nếu không hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cho nên không có gì phải sợ, cho dù không đánh lại bọn hắn cũng không sợ hãi chút nào.
Vẻ mặt đội ngũ Vu Vũ Khâm đại biến, trong con ngươi đều lộ ra sát khí hung hăng nhìn Thái Sử Đạt chằm chằm Nguyên lực không ngừng bạo nổ quanh thân.
Thái Sử Đạt không chỉ có không sợ ngược lại dương dương đắc ý đem đầu đưa tới khiêu khích nói:
– Như thế nào khó chịu? Khó chịu liền tới đánh ta ah, đánh ta à? Có bản lĩnh liền tới đánh ta đi.
Hắn vừa nói vừa nghiêng đầu qua, trên mặt hoàn toàn là bộ dáng muốn ăn đòn, tiểu đội Vu Vũ Khâm lửa giận ngút trời, nhịn đến mức lồng ngực muốn bạo tạc nổ tung.
Sắc mặt Vu Vũ Khâm tái nhợt, hắn sợ cứ tiếp tục thế này khả năng bên mình không nhịn được ra tay động thủ, nếu xảy ra việc đó chắc chắn sẽ bị Hồng Nguyệt thành ra tay tiêu diệt.
Vì vậy Vu Vũ Khâm cũng không vòng vo nữa trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:
– Ta cũng không nói nhảm, chiến dịch lần này tiểu đội chúng ta chết một gã huynh đệ, lại không có được bất kỳ chỗ tốt nào. Các ngươi hoàn hảo không tổn hao gì, lại được một thi thể Vũ Đế cao giai Hải tộc, ta hi vọng vị huynh đệ đeo mặt nạ kia có thể chia một ít chỗ tốt cho chúng ta dùng để tế bái vị huynh đệ đã hi sinh.
Nguyên lai là nhìn thấy người ta có chỗ tốt liền đỏ mắt, muốn đến xin chia chén canh.
Hóa ra làm trò cả buổi cũng chỉ vì mục đích này, các võ giả đnag vây xung quanh xem trò vui thấy vậy sắc mặt trở nên khinh bỉ, tuy nhiên bọn họ cũng đang nhàm chán không có việc gì làm nên vẫn nán lại xem có chuyện gì vui để đi chém gió với đội khác không.
Thoáng cái ánh mắt tất cả mọi người đều rơi vào trên người Lý Vân Tiêu, ngược lại những người chung quanh đều bội phục dũng khí của Lý Vân Tiêu, trên chiến trường có can đảm ra tay.
Nhưng mọi người chờ cả buổi vẫn không thấy Lý Vân Tiêu nhúc nhích, tựa hồ đã rơi vào tình trạng nhập định.
Lương Nguyên Cơ ho khan hai cái, lúc này mới cười lạnh nói:
– Sự tình huynh đệ các ngươi hi sinh là chuyện của các ngươi, sự tình được chỗ tốt là chuyện của chúng ta, dựa vào cái gì chúng ta phải đền bù tổn thất cho các ngươi?
Vu Vũ Khâm khẽ nói:
– Nguyên Cơ huynh đệ, lời của huynh đệ mọi người đều không muốn nghe, mọi người cùng nhau liều chết liều sống là vì cái gì? Còn không phải là vì kiếm một điểm chỗ tốt sao, ngươi cũng đừng nói với ta ngươi là truyền nhân của Lôi Phong Vũ Đế, chuyên làm chuyện tốt lợi người không cần nghĩ đến bản thân mình.