Chương 1652: Người ta kính có ba (2)
– Là ai? ”
Toàn bộ cung điện san hô đều sụp xuống, bên trong truyền đến tiếng nổi giận của Lục Điêu thống lĩnh, hai đạo quang mang vọt ra khỏi cung điện, thoáng cái dừng ở trước người Lý Vân Tiêu.
Lục Điêu thống lĩnh mặt mũi tràn đầy nổi giận, đặc biệt là thấy sắc mặt Nghiễm Dịch trở nên trắng, khóe miệng còn mang theo máu tươi, liền tức đến toàn thân run rẩy, khiến Vương tộc bị thương, hắn đây chính là tử tội
Nhuận Tường lại vẻ mặt lạnh như băng, hai đạo ánh mắt lăng lệ ác liệt lướt qua trên mặt Lý Vân Tiêu, tựa hồ muốn xuyên thấu qua cái mặt nạ kia, thấy rõ tướng mạo vốn có của hắn.
Lý Vân Tiêu nhìn Nhuận Tường, liền chuyển hướng Lục Điêu thống lĩnh, nói:
– Nhất tộc ngươi ở hải vực này có bao nhiêu người?
Lục Điêu thống lĩnh sững sờ, ngạc nhiên nói:
– Ngươi là ai? Sao lại hỏi việc này?
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:
– Ta lấy tiền tài người khác, định thay người khác tiêu tai, triệt để tiêu diệt Lục Điêu nhất tộc ngươi
– Cái gì? Đáng chết, đáng chết, đáng chết ah!
Lục Điêu thống lĩnh còn tưởng chuyện gì, sau khi nghe xong cả người lập tức nổi giận, thân thể bỗng nhiên tuôn ra lực lượng cường đại, hai tay lăng không chụp lấy, liền nắm một cây trường mâu màu vàng nơi tay, đâm thẳng tới.
Trường mâu kia chỉ là huyền khí bát giai bình thường, nhưng ở trong tay Hải tộc đã là thứ như chí bảo, trên mũi nhọn lóe lên hàn mang, thẳng đến mi tâm Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu từ đầu đến cuối đều thả lỏng hai tay phía sau, thân thể nhẹ nhàng hơi nghiêng liền tránh thoát được.
Lục Điêu thống lĩnh không ngừng dâng lên nộ khí, nắm binh khí quét ngang mà đến, đâm thẳng tới trước ngực hắn
Lý Vân Tiêu dưới chân điểm nhẹ, thân thể nhẹ nhàng ngửa ra sau, chân phải lăng không nâng lên ra, dẫm lên trên trường mâu kia, đá nó trở về.
Hai lần ứng phó đều hời hợt, rơi vào trong mắt Lục Điêu thống lĩnh khiến lòng hắn sinh ra lòng kiêng kỵ rất mạnh, biết rõ người trước mắt này tuyệt đối là kình địch.
– Ngươi là.. Lý Vân Tiêu
Nhuận Tường ở bên cạnh lạnh lùng quan chiến đột nhiên sắc mặt đại biến, thanh âm cơ hồ thay đổi phát ra từ cổ họng hắn, ba chữ “Lý Vân Tiêu” càng như “con vịt” bị người bóp lấy cổ mà kêu lên.
Hắn rốt cục nhận ra người trước mắt
Thân hình nhịn không được run rẩy kịch liệt, cảm xúc thoáng cái bắt đầu không thể khống chế được.
Thiên chi kiêu tử trong tứ hải, thiên tài tung hoành đại lục Nhân tộc cơ hồ khó gặp địch thủ, chính là ăn phải thảm bại đau đớn nhất đời trong tay người này.
Trên mặt Nhuận Tường không có chút máu, còn khó coi hơn cả Nghiễm Dịch đang bị thương.
Ánh mắt phẫn nộ và âm lãnh của Nghiễm Dịch thoáng cái trở nên ngạc nhiên, hai hàng lông mày nhíu chặt, dừng ở gương mặt Nhuận Tường. Không rõ hắn vì sao kích động như vậy, Nhân loại trước mắt này lại có lai lịch ra sao?
Lục Điêu thống lĩnh cũng ngừng công kích, cảnh giác đứng ở một bên, hơn nữa mấy vòi xúc tu trên đầu của hắn cũng đang có chút đung đưa, đúng là phương thức truyền âm mà chỉ Lục Điêu nhất tộc bọn hắn mới có, hắn đang điều phối cao thủ đến đây.
– Ha ha, Nhuận Tường huynh, thành Hồng Nguyệt từ biệt, ta quả thật rất nhung nhớ a!
Lý Vân Tiêu ha ha cười nói, phong khinh vân đạm đứng ở trước mặt ba người.
Nghiễm Dịch tiến lên, lạnh giọng nói:
– Biểu ca, ngươi có biết Nhân loại này sao?
Vừa rồi Nhuận Tường hô lên ba chữ “Lý Vân Tiêu” giống như quỷ kêu vậy, hắn cũng không nghe được rõ ràng.
Nhuận Tường hít một hơi thật dài, hắn dù sao cũng là thiên tài, chậm rãi khống chế lấy cảm xúc trong lòng mình, dần dần khôi phục tỉnh táo.
Lý Vân Tiêu không chỉ mang đến cho hắn thảm bại và sỉ nhục lớn nhất trong cả cuộc đời này, hơn nữa trong khoảng thời gian gần đây phàm là lúc tu luyện tới cực hạn, trong đầu liền sẽ xuất hiện thân ảnh người này, cực hạn khó có thể chịu được kia cũng bị hắn vượt qua.
Hắn biết rõ người trước mắt này đã trở thành tâm ma của mình.
Tuy rằng dựa vào tâm ma này tốc độ tu luyện của mình tiến triển cực nhanh, đột nhiên tăng mạnh, nhưng nếu không diệt sát hắn thì khi đến Võ Đế hậu kỳ lĩnh ngộ đại đạo chung cực mình sẽ khó mà tiến thêm được nữa.
Cho nên Lý Vân Tiêu phải chết, hơn nữa phải là tự tay hắn giết chết.
Tâm niệm thay đổi thật nhanh, bất quá chỉ mấy hơi, Nhuận Tường liền triệt để bình tĩnh lại, nói:
– Lý Vân Tiêu, người đời này ta kính nể vốn chỉ có ba, nhưng giờ lại nhiều thêm ngươi nữa.
– Lý Vân Tiêu? Lý Vân Tiêu.
Sắc mặt Nghiễm Dịch đột nhiên đại biến, kinh hãi nói:
– Lý Vân Tiêu chính là Lý Vân Tiêu dấu đi Hồng Thạch!
Hắn cũng rốt cục nhận ra được, người này chính là người đã mang đến cho hắn sỉ nhục, sau khi định ra ước hẹn ba tháng lại đổi ý, khiến hắn mất hết mặt mũi trước mặt phụ vương và tất cả huynh đệ.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này hắn một mực đều cho rằng phụ vương để Nhuận Tường đến đây chỉ hủy chiến sự, mà mình chỉ là tùy tùng, cũng là vì ước hẹn ba tháng mất mặt kia, trong lòng đã sớm đưa Lý Vân Tiêu vào danh sách tất sát rồi.
Lục Điêu thống lĩnh cũng toàn thân đại chấn, hắn tuy rằng không biết ân oán giữa người này và hai vị Vương tộc, nhưng hắn thân là Võ Đế cao giai, ở dưới trướng Vương tộc Đông Hải cũng là người cực kỳ có phân lượng, biết rõ nguyên nhân gây ra chiến sự lần này chính là Hồng Thạch. Nghe thấy Hồng Thạch là bị người này giấu đi, mắt càng trừng lớn như lồng đèn, gắt gao nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, quyết không thể để hắn chạy thoát
Lý Vân Tiêu cảm thấy hứng thú, nói:
– Ah? Không biết là ba người nào?
Đại chiến có tĩnh khí, Nhuận Tường đã triệt để bình tĩnh lại, nói:
– Vị đầu tiên là người thống ngự toàn bộ tứ hải, thiên hạ thần phục, Hải Hoàng đại nhân.
Nghiễm Dịch và Lục Điêu thống lĩnh đều biến sắc, ánh mắt lộ ra vẻ sùng kính vô thượng.
Lý Vân Tiêu duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng lay động nói:
– Chú ý dùng từ, là tứ hải thần phục, không phải thiên hạ.
Nhuận Tường cũng không tranh luận với hắn, tiếp tục nói:
– Vị thứ hai, chính là Vương giả Bắc Hải, phụ thân đại nhân của ta.
Trên mặt Lục Điêu thống lĩnh vẫn lộ kính ý, chỉ có điều so với lúc nhắc đến Hải Hoàng vẫn kém hơn nhiều, Nghiễm Dịch thì nhẹ hừ lạnh thoáng một phát, tựa hồ lơ đễnh
Lý Vân Tiêu nói:
– Phụ thân vĩnh viễn đều là thần tượng trong suy nghĩ hài tử, có thể hiểu được.
Trên mặt Nhuận Tường hiện lên một tia dị sắc, nói:
– Về phần vị thứ ba, liền ở trong Thánh Vực Thần Đô Nhân tộc các ngươi, về phần là ai, tự ngươi đoán đi.
– Ah?
Đồng tử Lý Vân Tiêu hơi co lại, tựa hồ đang trầm ngâm, một hồi mới nói:
– Ngươi chỉ chính là nam người trong Thánh Vực kia? Hay là ba vị trong Thần Đô?
Sắc mặt Nhuận Tường biến hóa, ngưng giọng nói:
– Ngươi đối với tình huống Thánh Vực hiểu rất rõ sao?
Lý Vân Tiêu nói:
– Thân vi Nhân tộc, đương nhiên phải hiểu rõ hơn Hải tộc ngươi rồi!
Nhuận Tường hừ lạnh nói:
– Về phần là ai, tự ngươi đoán đi.
Lý Vân Tiêu nhẹ gật đầu, nói:
– Không cần đoán, đợi lát nữa ta đánh ngươi một trận, sẽ trực tiếp sưu hồn ngươi là biết thôi. Bởi vì ta cảm thấy rất hứng thú với lai lịch huyết mạch của ngươi.