Chương 3748: Yên Vân Cổ Chiếu
Yên Vân Cổ Chiếu!
Mọi người sửng sốt, bọn họ đương nhiên không xa lạ với tứ đại bí cảnh của Thiên Vũ giới.
Hạo Phong nói:
- Năm đó ta từng đi qua Yên Vân Cổ Chiếu, cũng không có chỗ nào đáng ngạc nhiên. Ngoại trừ linh khí kinh người, thích hợp tu luyện, cũng chỉ có phong cảnh tuyệt mỹ mà thôi.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Linh khí kinh người cũng đủ rồi. Hơn nữa hiện giờ trên Thiên Vũ đại lục, muốn xuất hiện nơi chân long sinh ra thật không dễ dàng, ngoại trừ trong tứ hải, nếu ở đại lục cũng chỉ có Yên Vân Cổ Chiếu.
Hạo Phong nói:
- Dễ làm thôi, chúng ta tìm không gian tiết điểm, không cần chờ đợi thời gian mở ra, trực tiếp xé rách không gian đi vào.
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
- Không, nhiệm vụ của chúng ta không phải tìm chân long, mà là vì ngăn cản Dận Vũ phá hư. Chỉ cần canh giữ bốn phía Yên Vân Cổ Chiếu, phòng ngừa hắn đi vào là được. Chân long tụ thiên địa tinh hoa, chính mình tự sinh ra, không cần chúng ta đi tìm.
Mọi người vừa nghe, cũng hiểu được có đạo lý.
Sau khi thương nghị, bắt đầu tìm kiếm trên tinh bàn, rất nhanh liền xác định Yên Vân Cổ Chiếu ở đâu.
Vài giờ sau, theo tinh bàn đi tới địa phương kia, phát hiện hoàn cảnh xung quanh an bình, cũng không có chỗ nào kỳ lạ.
Đoan Mộc Hữu Ngọc bấm đốt ngón tay, cau mày nói:
- Tựa hồ không phải thời gian bình thường mở ra, nhưng việc này cũng không thể suy tính theo lẽ thường.
Lý Vân Tiêu nói:
- Vì bảo đảm chắc chắn, nên bày ra trận pháp trong phạm vi vạn dặm xung quanh, vừa có động tĩnh thì chúng ta có thể cảm ứng.
Mọi người nhất thời phân công nhau làm việc, đối với bọn họ mà nói, khoảng cách vạn dặm cũng chỉ tốn chút thời gian.
Vài nén hương thời gian, toàn bộ đã bố trí xong xuôi, mọi người lại hội tụ tới chỗ Lý Vân Tiêu.
Căn cứ tinh bàn dò xét cùng cảm ứng của mọi người, xung quanh khu vực này chính là chỗ yếu nhất của không gian tiết điểm, nếu Dận Vũ muốn đi vào Yên Vân Cổ Chiếu, lựa chọn nơi này là vô cùng thích hợp.
Lý Vân Tiêu nói:
- Căn cứ Bách Luân Kết Y đại nhân cung cấp thời gian, trong tháng này, nhưng không biết ngày chính xác.
Nhu Vi cảm khái nói:
- Dù vậy cũng đã suy tính thật lợi hại rồi!
Mọi người đều gật đầu đồng ý, còn lộ vẻ tôn kính.
Lý Vân Tiêu nói:
- Nhất định phải đảm bảo chắc chắn chân long thuận lợi xuất thế, như vậy phần thắng của chúng ta mới có thể đề cao. Hiện tại chư vị vô sự, nhắm mắt điều tức đi, đề phòng bất trắc. Lấy sự hiểu biết của ta đối với Dận Vũ, đây là cơ hội cuối cùng của hắn, dù chết hắn cũng sẽ xuất hiện.
Mọi người ngồi xếp bằng ở xung quanh, lẳng lặng chờ đợi.
Thời gian trôi qua, mỗi người đều yên lặng tu luyện, liên tục vài ngày cũng không chút động tĩnh.
Trong lúc mọi người tu luyện, hấp thu thiên địa nguyên khí kinh người, khiến phạm vi mấy ngàn trượng xung quanh bị hình thành một cỗ lốc xoáy, không ngừng tán phát khắp nơi.
Trong lòng Lý Vân Tiêu đột nhiên dâng lên cảm giác buồn bực, áp lực nói không nên lời.
Hắn đột nhiên mở mắt, phảng phất muốn nhìn thấu hư không, nhìn về hướng Yên Vân Cổ Chiếu.
Mà giờ khắc này trên trán Đoan Mộc Hữu Ngọc cũng tuôn mồ hôi lạnh, kim sắc tinh trượng dựng đứng bên người, tựa hồ hơi run lên, mơ hồ có thanh âm kim hoàn va chạm vang lên.
Lần này liền làm cho mọi người giật mình, đều đưa mắt nhìn qua.
- Sao lại thế này?
Lý Vân Tiêu trầm giọng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm tinh trượng, nội tâm buồn bực nói không nên lời, chỉ cảm thấy có việc phát sinh, nhưng không biết là chuyện gì.
Sắc mặt Đoan Mộc Hữu Ngọc có chút trắng bệch, đồng dạng một cỗ cảm xúc tràn ngập trong lòng, nhưng lại không kịp bắt giữ.
Hắn chộp lấy tinh trượng, vài đạo quyết ấn đánh ra, theo sau một mảnh kim quang xuất hiện bốn phía.
Trong mơ hồ mọi người nhìn thấy có kim sắc tinh đồ lóe sáng, diễn biến thành chư thiên tinh đấu.
Sắc mặt Nhu Vi khẽ biến, nói:
- Cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng quá mức miễn cưỡng!
Thần sắc Đoan Mộc Hữu Ngọc dị thường ngưng trọng, không ngừng đánh ra quyết ấn vào trong tinh đồ, thăm dò thiên đạo diễn biến.
Trong lòng Lý Vân Tiêu đột nhiên chấn động, hắn đứng gần Đoan Mộc Hữu Ngọc nhất, rõ ràng cảm nhận được sinh cơ trên người mình nhanh chóng trôi qua, mái tóc ngăm đen bắt đầu biến thành trắng.
Hắn không khỏi kinh hãi hô:
- Ngọc công tử!
Không biết có phải do tiếng hô của Lý Vân Tiêu làm kinh hãi, hay bản thân không gánh nổi, Đoan Mộc Hữu Ngọc phun máu.
Kim quang đầy trời chợt biến mất, tinh đồ tán đi, toàn bộ hào quang thu liễm vào trong tinh trượng.
Giờ phút này khuôn mặt Đoan Mộc Hữu Ngọc già đi rất nhiều, hắn bắt lấy tinh trượng, bất chấp thương thế trên người lo lắng hô:
- Không xong! Tựa hồ có biến!
- Biến?
Mọi người kinh hãi, không hiểu chuyện gì xảy ra. Họ luôn trấn thủ nơi này, đừng nói có thể xông vào, dù từ không gian khác tới đây cũng khó tránh tra xét, thật sự không biết biến cố ở đâu.
Lý Vân Tiêu tu luyện Sơ Chân quyết, tựa hồ cảm ứng được gì, trầm giọng nói:
- Vậy làm sao bây giờ?
Đoan Mộc Hữu Ngọc nói:
- Dận Vũ có thể đã tiến vào Yên Vân Cổ Chiếu, chúng ta nhất định phải đuổi qua, bằng không sẽ trễ!
- Làm sao có thể?
Dù là Lý Vân Tiêu cũng không tin.
Đoan Mộc Hữu Ngọc nói:
- Ta cũng không rõ ràng, nhưng loại cảm giác này thật mãnh liệt!
Lý Vân Tiêu trầm giọng:
- Được! Vậy chúng ta lập tức đi vào!
Mặc dù không có chứng cớ tin cậy, nhưng hắn vẫn lựa chọn tin tưởng trực giác của Đoan Mộc Hữu Ngọc, bởi vì hắn cũng có cảm ứng.
Hạo Phong nói:
- Vào xem cũng tốt, nếu có thể tìm được Hóa Long Trì, trực tiếp thủ hộ bên cạnh sẽ không cần lo lắng.
Thần thức của Lý Vân Tiêu đảo qua, lập tức tìm được điểm yếu, vung tay, Tử Lôi hóa đao liền cắt tới.
Cả không gian giống như bị lưỡi dao sắc bén chậm rãi xé ra.
Thân ảnh mọi người chớp động, toàn bộ tiến vào bên trong, chỉ nháy mắt lỗ hổng đã hợp lại.
- Minh chủ, mau nhìn!
Hiên Viên Diệu đột nhiên chấn động, nhìn về phía cách đó không xa. Một thông đạo tối đen uyển chuyển uốn lượn trực tiếp thông tới ánh sáng phía trước.
- Dận Vũ thật sự vào được?
Sắc mặt mọi người đại biến, từ ngọn nguồn nhìn lại, hẳn là cách chỗ bọn họ không xa.
Hạo Phong hoảng sợ:
- Này…điều này sao có thể?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Lý Vân Tiêu kinh hãi, dù Dận Vũ tu luyện tới Giới Vương cảnh cũng chưa chắc có được thần thông như vậy, có thể âm thầm xâm nhập vào lại không gây ra chút động tĩnh nào như thế.
Hiên Viên Diệu trầm giọng nói:
- Đừng động, nhanh chóng đuổi theo! Nếu để Dận Vũ được tới chân long trước thì phiền toái lớn! Hơn nữa từ điểm này xem ra, có lẽ chúng ta gặp phải phiền phức còn lớn hơn dự đoán!
Mọi người không dám do dự, vội vàng hóa thành độn quang bay thẳng về hướng ánh sáng.
Cuối ánh sáng là một mảnh thiên địa tuyệt mỹ.
Trên bầu trời sáng rỡ, nối liền một mảnh cùng hoa cỏ xanh tươi bên dưới, linh khí dồi dào, sương mù mỏng manh chậm rãi du đãng trong thiên địa, khiến người vui vẻ thoải mái. ---------------