Chương 17
Chương 16
Đợi xe bus cả nửa ngày, Diệp Nhiễm lại không hề hứng chí, ngây ngốc đứng tại chỗ nhìn xe từ từ lái đi, Kha Dĩ Huân cho cô tiền tiêu vặt rất nhiều nhưng cô lại không có thói quen đi taxi, cô nhếch miệng cười, nhàn nhã đi bộ dọc theo con đường. Không muốn về nhà, hiện tại cô không còn một chút tinh lực để ứng phó với một loạt câu hỏi của ba mẹ.
Vu vơ đi bộ trên đường một lát, đi ngang qua một siêu thị, phải mua một chút thực phẩm làm cơm tối, một người ăn cơm, thật quá nhàm chán.
Như mỗi đêm, cô làm trà lạnh đặt trên bàn làm việc của anh. Tắm rửa, ở trong phòng lướt web một hồi, sau đó đi ngủ. Hôm nay là một ngày buồn tẻ, cả người không còn chút tinh thần. Nằm ở trên giường tắt đèn nhưng cô lại không buồn ngủ.
Diệp Nhiễm nhìn chằm chằm lên trần nhà, chuyện này là sao? Là bởi vì không được cùng anh ăn cơm? Không thể nào, là cô đang chờ mong sao?
Dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa rất lớn, bình thường Kha Dĩ Huân trở về sẽ không gây động tĩnh lớn như vậy. Diệp Nhiễm nhảy nhanh xuống giường, đèn dưới đại sảnh đã mở, cô nhìn về phía bên cửa, quả nhiên là trợ lý đưa anh về. Kha Dĩ Huân gục người trên sofa, dường như anh uống rất nhiều.
Cô vội vàng chạy tới thì nghe thấy mùi rượu nồng nặc, anh từ từ nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng bệch, thậm chí đôi môi hơi xanh.
“Sao lại uống nhiều như vậy!” Cô nhịn không được phàn nàn, lông mày cau lại với nhau.
Trợ lý ăn năn gật đầu xin lỗi: “Hôm nay tiếp khác quá đà. Phu nhân, để tôi đưa Kha tổng lên lầu!”
Diệp Nhiễm gật đầu, cùng anh ta đỡ Kha Dĩ Huân, thân thể anh mềm nhũn, Diệp Nhiễm bị anh đè đến nặng chịch. Thang lầu không đủ cho ba người đi song song với nhau, trợ lý quyết đoán cõng Kha Dĩ Huân lên lầu.
Lúc cô lấy một thau nước nóng từ trong phòng tắm đi ra, trợ lý đã rời đi. Kha Dĩ Huân vẫn yên tĩnh nhắm chặt hai mắt nằm ở trên giường, không biết là đang ngủ hay đang hôn mê.
Diệp Nhiễm đột nhiên sợ hãi, ba cô tửu lượng không khá, rất ít khi uống say, cô cũng chưa từng gặp qua tình huống này! Cô vội vội vàng vàng buông thau nước, trèo lên giường bịt mũi nhìn nhìn, may quá, còn thở, cô yên lòng.
Trán anh đổ đầy mồ hôi, tóc ẩm ướt lộn xộn, không uy nghiêm như bình thường, trên mặt hiện ra vài phần ngang bướng. Diệp Nhiễm xuống giường vắt khô khăn lông giúp anh lau mặt, anh dường như cảm thấy thoải mái, loạn xạ kéo kéo caravat, nhưng lại mở không ra. Diệp Nhiễm lắc đầu thở dài, tây trang của anh nhăn nhúm còn bị sũng nước, khẳng định khó chịu muốn chết, cô liền giúp anh cởi áo.
“Uống! Uống đến chết đi!” Cô nhịn không được bực bội. “Này! Kha Dĩ Huân, tôi biết anh vẫn còn lý trí, phối hợp với tôi đi, tôi giúp anh cởi áo! Anh. . . . . . Anh không được ói!” Cô hét vào lỗ tai anh.
Kha Dĩ Huân khó chịu cau mày, không có phản ứng.
Diệp Nhiễm nhảy lên giường, đứng nhìn người đàn ông bên dưới, bắt đầu thôi!
Trước khi cởi hết nút áo của Kha Dĩ Huân, trong lòng Diệp Nhiễm tự nhiên cảm thấy xao động, vòm vai trần gợi cảm lộ ra, Diệp Nhiễm cũng không có tâm tư thưởng thức, gắt gao kéo áo anh ra.
Cả người Kha Dĩ Huân bị Diệp Nhiễm kéo mạnh —— suýt chút nữa thì từ trên giường lộn ngược ra sau rơi xuống đất, dù gì thì quần áo đã cởi ra rồi. Kha Dĩ Huân bị cô đá gần như muốn nôn ra ngoài, cô nhanh chóng ném áo anh vào phòng tắm, đại thiếu gia cảm giác lạnh hừ hừ vài tiếng, cuối cùng cũng an ổn!
Tiếp theo, cô cởi bỏ dây lưng quần, đứng lên túm ống quần anh vẫn không quên đá vào mông anh cho hả giận, anh không phản ứng, cô cười ha hả, ý thức báo thù đã xong.
Quăng quần anh qua một bên, cô vỗ vỗ cằm nở nụ cười, khuôn mặt anh lúc này. . . . . . Thậm chí có chút đáng yêu. Cô lại nhéo lỗ tai anh nhưng cũng không thấy anh phản ứng, tâm tình cô trống rỗng không còn hứng chí, thay đổi thau nước, lau lung tung trên cơ thể anh.
Vừa mới chuẩn bị trở về phòng cô chợt nghe anh ấp úng nói: ” Nước!”
Diệp Nhiễm đành phải đi lấy nước cho Kha Dĩ Huân. Uống nước xong, màu môi anh trở nên hồng hào, trên miệng còn nói: “Tiểu!”
Diệp Nhiễm hổn hển nhìn Kha Dĩ Huân, hoài nghi là anh ép buộc cô, có lầm hay không? Mới uống nước còn đòi đi tiểu?
Cô cố sức dìu anh đứng lên, đại khái anh đã tốt hơn rất nhiều, chân đã có chút khí lực, cô còn có thể miễn cưỡng đỡ anh đi vào toilet, sau đó đứng chờ anh ngoài cửa, Kha Dĩ Huân cũng thật nhanh nhẹn, lúc đi ra từ từ nhắm hai mắt, bản thân tìm về giường ngã xuống.
Diệp Nhiễm lại muốn tiến lên đánh anh tơi bời.
***
Kha Dĩ Huân cảm thấy cổ họng mình giống như đang bị lửa đốt, đầu cũng từng đợt phát đau, trên người nồng nặc mùi rượu thật sự khó chịu. Cố sức đứng dậy, anh phát hiện đèn giường mở, bên giường là một thân hình nhỏ nhắn đang nằm ngủ.
Quần áo anh đều bị cởi hết, anh vừa giận vừa buồn cười, không phải là cô muốn thừa dịp anh uống say lợi dụng anh chứ? Xem ra không thành công. “Này!” Anh đẩy đẩy cô: “Về phòng em mà ngủ!”
Cô giật giật, ừ một tiếng.
Sau đó, anh lờ cô, cầm quần áo tiến vào phòng tắm tắm rửa. Khôi phục mệt mỏi, lúc mở cửa đi ra thấy cô còn nằm trên mép giường, dường như vừa rồi không bị đánh thức.
Anh một bên lau tóc một bên nhìn cô, cô gối đầu lên cánh tay, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, miệng hơi mở ra. Lần đầu tiên anh phát hiện lông mi của cô rất dài. Đôi mắt to tròn đường cong quyến rũ, đó là loại tuổi trẻ của thời thiếu nữ.
Anh buông tay, nắm chặt khăn lông, Yết hầu di chuyển lên xuống.
Kha Dĩ Huân đột nhiên kích động, đây là những gì em muốn?
Dù sao thì cô cũng là một cô gái trẻ đẹp, có bao nhiêu mong muốn quyến rũ một người đàn ông. Anh bước qua vỗ vai cô: “Đứng lên, đứng lên, về phòng em mà ngủ!”
Diệp Nhiễm chậm rãi mở mắt, trong mắt đầy hơi nước mông lung, hiển nhiên còn chưa tỉnh táo, anh lại gọi to một tiếng.
Cô liên tục gật đầu, không biết là thực sự hiểu hay chỉ là trong tiềm thức, cô chống giường đứng dậy, hai chân mới vừa dùng sức, cả người vô thức ngã xuống, cô quơ tay loạn xạ ôm lấy đùi anh, vẫn còn không quên ngửa đầu nhìn anh, liên tục nói: “Ừ, ừ.”
Kha Dĩ Huân chỉ cảm thấy bên hông căng thẳng, mặt cô đối diện với bộ phận đàn ông của anh, lúc cô nói chuyện hơi nóng phả vào khiến anh nổi lên ham muốn.
“Em!” Anh cảm thấy tức giận, trừng mắt nhìn cô, cô cũng không biết lý do tại sao, tay vẫn vòng quanh đùi anh, còn muốn mượn lực đứng lên.
Anh nuốt nước bọt, có thể là tàn dư của rượu kích thích ham muốn của anh, có lẽ là thân thể cô mềm mại cách anh quá gần, anh nghe thấy mùi hương khiến anh tê dại, kia hẳn là mùi thơm của cơ thể thiếu nữ. Một tay ôm lấy cô, anh nhấc chân lên giường, anh nhẫn cái gì? Muốn cùng anh sinh một đứa nhỏ? Được thôi!
Anh cười lạnh hai tiếng, vì sao anh phải cự tuyệt? Trước kia là muốn trừng phạt cô, nhưng nếu biến thành tự trừng phạt mình thì không đáng giá!
“Anh. . . . . . anh!” Diệp Nhiễm hoàn toàn tỉnh táo, sắc mặt trắng bệch dùng tay chống đỡ hai chân Kha Dĩ Huân.
“Em kinh ngạc cái gì? Chẳng lẽ em lại không muốn?” Anh cười, một tay giữ hông cô, một tay xoa lên khuôn ngực đầy đặn, ác ý vuốt ve.
Diệp Nhiễm đột nhiên phản ứng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời ửng hồng, theo bản năng đá anh ra, anh không chút dùng sức đã dễ dàng tránh né.
Cô nghĩ mình không hẳn là cự tuyệt anh, anh nói rất đúng, đây là điều cô luôn luôn muốn, tuy rằng quá đột ngột nhưng không giống như những gì cô tưởng tượng.
Dưới thân chợt lạnh, cô lại càng xấu hổ, anh. . . . . . anh dám cởi quần lót của cô! Cả người cô đột nhiên phát run: “Ưm… đừng!”.
Kha Dĩ Huân buồn cười dừng lại động tác: “Em la cái gì? Tôi còn chưa tiến vào!”
Cô xấu hổ bất lực thừa nhận: “Vừa rồi chỉ nằm ngủ ở mép giường, chân tôi, chân tôi rất tê. . . . . .”
Kha Dĩ Huân nắm lấy đùi cô, vừa nghe cô nói dở khóc dở cười sửng sốt, rốt cục anh cũng buông đùi cô ra, chậm rãi vuốt ve.
Cô ngồi dậy, vốn định nói gì đó nhưng lại bị vẻ mặt của anh mê hoặc, lẳng lặng nói không nên lời, khóe miệng anh vừa rồi mỉm cười, ánh mắt cúi nhìn đùi cô, thì ra. . . . . . lúc anh mỉm cười lại dịu dàng như vậy.
Anh vô tình nhìn lên và thấy cô nhìn thẳng chính mình, cau mày khó chịu: “Gì chứ?”
“Kha Dĩ Huân. . . . . . Anh thích em có được hay không?” Cô ngây ngốc hỏi, không phải vì lý do gì, anh thích cô có được hay không? Cả đời này luôn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô như vậy.
Đôi mắt to lớn của cô giống như đang mê hoặc anh, anh nới tay yên lặng nhìn cô một lát, không biết đang nghĩ cái gì. Anh đứng dậy đưa tay tắt đèn, đè cơ thể cô xuống giường, môi anh khẽ hôn cổ cô.
Thích? Anh không nghĩ nhiều như vậy. Tắt đèn, phụ nữ nào không giống nhau?
Lúc anh chậm rãi tiến vào, anh cảm giác cả người cô run rẩy mềm oặt, tiếng rên rỉ thấp thỏm phát ra từ cổ họng cô, nơi đó của cô ẩn nhẫn lại kích thích khát vọng tàn khốc của anh, dùng sức một chút, anh tiến vào thật mạnh.
Quá đau, cô thật sự rất đau, cuối cùng kêu lên.
Anh có chút không đành lòng, dừng lại, anh cảm giác được đùi cô quấn chặt eo anh, cánh tay nhỏ nhắn cũng gắt gao bấu chặt trên lưng anh.
Cô nức nở nói: “Kha Dĩ Huân, anh thích em có được hay không?”
Anh co rúm đứng lên, cơ thể cô mong manh mềm mại khiến anh đạt được sung mãn lớn nhất.
Cô đặc biệt khó thở vì đau đớn, nhưng tiếng thở dốc vẫn không quên truy vấn: “Có được hay không?”
Anh dùng lực đâm sâu thêm vài cái, bên hông tê rần, cả người nhẹ bổng, anh nằm trên người cô, hưởng thụ thời khắc mất hồn, không yên lòng “Ừ” một tiếng.