Chương 18

Lúc cùng ăn sáng với Phó Ngôn, Giang Vĩ Anh nói muốn gặp con trai của Trang chủ, trong tiệc mừng đầy tháng ông ta còn từng ôm cậu bé, đến giờ Thất Sát trang xảy ra những chuyện này, ông ta nên gắng sức quan tâm hơn đến đứa trẻ này. Phó Ngôn không tiện từ chối, liền sai người gọi Phương Lý thị đưa con trai cùng đến dùng bữa sáng. Đứa bé ba tuổi rất đáng yêu, Tiêu Kỳ và Giang Vĩ Anh chơi đùa với cậu bé một lúc lâu, lại hỏi Phương Lý thị rất nhiều vấn đề về sở thích của đứa trẻ. Một bữa cơm ăn rất lâu vẫn chưa xong, mãi cho đến khi có bộc nhân đến bẩm, nói là La Y môn và Thiết Tụ sơn trang có người đến bái kiến, mới kết thúc.

Phó Ngôn nghe thấy vậy, nói với Giang Vĩ Anh: “Chắc chắn là thư gửi đi đêm qua bọn họ đã nhận được rồi nên đến để hỏi chuyện.”

Giang Vĩ Anh vội nói: “Ta và cậu cùng ra gặp.” Phó Ngôn gật đầu, hắn ta đang có ý này, chỉ cần Giang Vĩ Anh và Tiêu Kỳ không rời khỏi phạm vi giám sát của hắn ta, hắn ta sẽ cảm thấy yên tâm hơn.

Mọi người cùng nhau đến đại sảnh nghị sự, Phó Ngôn liền nói tới chuyện đêm qua Phương Bình bị tấn công trọng thương, Giang Vĩ Anh cũng nói ông ta đã cứu đươc Phương Bình, cũng phái người đem thi thể vận chuyển đến trấn Võ tìm Thần Toán môn đối chất. Thiết Tụ sơn trang và La Y môn nghe thấy thế, liền cất tiếng mắng chửi, không ngừng bài xích Thần Toán môn vô sỉ. Mọi người trò chuyện một hồi, bàn bạc xem mấy chuyện này nên làm thế nào… Nói gần nửa ngày, lại có bộc nhân đến báo, Nhật Nguyệt sơn trang và hai đại phái khác cũng phái người đến.

Phó Ngôn nhìn sang Giang Vĩ Anh, vì Nhật Nguyệt sơn trang và hai phái này vốn không có giao tình tốt lắm với Thất Sát trang, nhưng lại có quan hệ thân thiết với Huyền Thanh phái. Giang Vĩ Anh nói: “Chuyện này trọng đại, tối qua ta đã phái đệ tử đi báo tin, để các môn phái đều đến, giúp lão Trang chủ đòi lại công đạo.”

Trong lúc nói, bọn người La Hoa của Nhật Nguyệt sơn trang cũng đã đi vào, Phó Ngôn nảy sinh cảnh giác, rõ ràng Phương Bình bị tấn công, vì sao Giang Vĩ Anh lại nói là đòi lại công đạo cho lão Trang chủ? Có lẽ chuyện này có liên quan đến cái chết của Trang chủ, Thần Toán môn vì thế mới báo thù, ông ta nghĩ như vậy nên mới nói thế chăng? Hay là, ông ta có ý ám chỉ chuyện khác?

Phó Ngôn không phản đối, mượn việc cúi đầu uống trà dùng ánh mắt ra hiệu cho thủ hạ bên cạnh, thủ hạ đó đi ra ngoài, một lát sau ở cửa nói có chuyện cần bẩm báo. Phó Ngôn mượn cớ đi ra ngoài, xung quanh không có ai, hắn ta vội dặn dò tăng cường tuần tra trong trang, lại bảo người đến phòng Phương Bình xem sao. Còn chưa dặn được mấy câu, Tiêu Kỳ đã ra ngoài gọi hắn ta vào, nói mọi người đang bàn đến trọng điểm của sự việc lần này, bảo hắn ta mau quay lại. Trong lòng Phó Ngôn có dự cảm không lành, nhưng chẳng có cách nào, chỉ đành nói với thủ hạ kia: “Làm như lời ta nói đi.” Sau đó, cùng Tiêu Kỳ vào trong.

Trong đại sảnh, Giang Vĩ Anh đang nói hành động lần này của Thần Toán môn chắc chắn là muốn báo thù vì chuyện Cửu Linh Đạo chưởng bị chết oan. Người của Thiết Tụ sơn trang cười lạnh, nói có phải là bị oan không hãy còn chưa chắc chắn. Giang Vĩ Anh lại nói ông có lý của ông, bà có lý của bà, nếu như chỉ đánh võ miệng thì oán thù này sao có thể giải được? Nếu muốn khiến cho Thần Toán môn tâm phục khẩu phục thì phải giải được câu đố trong cái chết của Trang chủ Phương Đồng, mới có thể triệt để giải quyết được việc này.

Phó Ngôn nhìn Giang Vĩ Anh chằm chằm. “Ta vẫn cảm thấy hung thủ là Cửu Linh Đạo chưởng, sự thực rõ rành rành, Giang Chưởng môn lại có cao kiến gì?”

Giang Vĩ Anh chậm rãi đáp: “Nếu như ông ấy không phải là hung thủ thực sự thì sao? Chúng ta bị quấn quanh ở chỗ này, trái lại khiến cho hung thủ thực sự được tiêu dao.”

Phó Ngôn không nói gì, hắn ta nhớ đến kẻ từng dạy hắn khắc chế, nói chuyện càng ít, sơ hở sẽ càng không dễ bị bại lộ, càng lúc căng thẳng quan trọng thì càng phải bình tĩnh. Hắn buộc bản thân phải bình tĩnh, Giang Vĩ Anh lại tiếp tục nói: “Chúng ta hãy đổi góc độ khác để nghĩ, nếu hung thủ thực sự không phải là Cửu Linh Đạo chưởng, vậy thì chính là có người đã giết Trang chủ rồi đổ tội cho ông ấy, điều này ắt có dự mưu từ sớm, bởi vì binh khí của Cửu Linh Đạo chưởng khá đặc biệt, nếu muốn đổ tội cho ông ấy, ắt phải chuẩn bị binh khí thích hợp trước, như vậy sau khi sự việc xảy ra mới có thể tránh qua được cửa ải kiểm tra vết cắt. Khi đó Nhiễm Phi Trạch muốn kiểm tra vết cắt, cũng phải chuẩn bị mấy ngày mới tìm được vật sắc gần giống nhau. Ngoài ra, hung thủ này ắt là người khá hiểu về Phương Trang chủ, biết được quan hệ của ông ấy và Cửu Linh Đạo chưởng, biết được hai người bất hòa, hắn cũng phải hiểu rõ về Cửu Linh Đạo chưởng, biết được tình trạng binh khí và hành tung của ông ấy, chuyện này mới có thể thành được.”

Phó Ngôn cụp mắt xuống, hơi cúi đầu, hắn ta cảm thấy sắp không khống chế nổi biểu cảm trên mặt mình nữa, nhịp tim của hắn cũng đập rất nhanh.

Giang Vĩ Anh tiếp tục nói: “Có được binh khí rồi, còn một vấn đề nữa phải giải quyết, chính là động thủ. Phương Trang chủ võ nghệ cao cường, lại rất cảnh giác, nếu không phải là người thân quen e là khó lại gần được, cho dù là thân quen cũng không cách nào đảm bảo một đòn là thành công ngay, một khi Phương Trang chủ động thủ phản kháng, vậy thì vết cắt có lẽ đã khác rồi. Hơn nữa, nơi động thủ là ở trong trang, hung thủ tuyệt đối không thể để Trang chủ có cơ hội gọi người đến, mức độ khó khăn này, tin chắc là chư vị ngồi đây đều hiểu rõ.”

Mọi người lần lượt gật đầu.

“Cho nên, điểm cực kỳ quan trong ở đây là, hung thủ làm thế nào mà thành công? Bỏ thuốc có lẽ là cách dễ dàng nhất.”

Trong lòng Phó Ngôn vang lên một tiếng loảng xoảng.

Người của Thiết Tụ sơn trang ở bên kia nhíu mày. “Nhưng Phương Trang chủ đã qua đời lâu rồi, sợ là cũng không kiểm nghiệm ra được chất độc gì. Hơn nữa, không bằng không cứ, mở quan tài kiểm tra thi thể cũng là đại bất kính đối với người chết.”

Giang Vĩ Anh gật đầu: “Ngụy đại hiệp nói rất có lý.”

Thiết Tụ sơn trang lại nói: “Giang Chưởng môn là lấy giả thuyết Cửu Linh Đạo chưởng vô tội để suy đoán chuyện này, theo ta thấy, chính là bỏ dễ cầu khó, khiến sự tình càng vòng vèo, phức tạp hơn. Nếu dựa vào suy đoán ban đầu, Cửu Linh Đạo chưởng lẻn vào Thất Sát trang, lén tấn công Phương Trang chủ ở thư phòng, với võ nghệ của Cửu Linh Đạo chưởng, thêm vào đó Phương Trang chủ không phòng bị, một đòn thành công ngay cũng là có khả năng. Sau đó Phương quản sự nghe thấy tiếng chuông, chạy đến, nhìn thấy một góc đạo bào của Cửu Linh Đạo chưởng chạy trốn sau khi hành hung xong, có nhân chứng, có vết cắt vật chứng. Mà sự việc chứng minh mình không có mặt ở hiện trường của Cửu Linh Đạo chưởng, kỳ thực cũng rất miễn cưỡng, ai có thể chắc chắn khẳng định là vào Linh Lung trận rồi thì không thể ra khỏi núi giữa đường?”

Phó Ngôn bên cạnh gật đầu, nhìn Giang Vĩ Anh. Thiết Tụ sơn trang lại nói: “Không thể có chuyện Thần Toán môn kêu oan thì thực sự là oan uổng được, phàm chuyện gì cũng phải dựa vào chứng cứ thực, chớ đoán bừa suy bậy. Cửu Linh Đạo chưởng chết trong Lung Linh trận, đó là vì bị trúng ám khí trong trận pháp, mọi người chúng ta cũng tận mắt nhìn thấy, tuy có người nói chiếc tiễn đâm vào trái tim sâu hơn những chiếc khác, có hơi kỳ lạ, nhưng trước mắt chưa bắt được hung thủ, cũng không có bất cứ manh mối nào, chỉ là tưởng tượng suy đoán, thực sự không thể nói là có người hãm hại Cửu Linh Đạo chưởng. Hơn nữa, Thần Toán môn suy đoán Thất Sát trang hại chết Cửu Linh Đạo chưởng, nhưng mọi người đều biết, Cửu Linh Đạo chưởng võ nghệ cao siêu, Phó đại hiệp và Phương đại hiệp còn cả hai đệ tử khác của bọn họ ở trong trận hôm đó, làm sao có thể là đối thủ của Cửu Linh Đạo chưởng? Cửu Linh Đạo chưởng sao có thể vô thanh vô tức bị đâm mất mạng? Điều này có chút tương tự với cái chết của Phương Trang chủ, lẽ nào Cửu Linh Đạo chưởng lúc đó cũng bị hạ thuốc?”

La Y môn cũng nói: “Lời này có lý, nhìn có vẻ như quá mức trùng hợp, nhưng nếu như không có chứng cứ, thực sự không tiện đoán bừa, nếu chúng ta nản chí trước, sợ là sẽ trúng ý của Thần Toán môn kia. Bọn họ kêu oan, chính là muốn điều này. Nếu như tự chúng ta cũng không giữ vững được lập trường thì làm sao có lý để đòi bọn họ cho câu trả lời?”

Phó Ngôn lại gật đầu, rất muốn phụ họa mấy câu tăng thêm hiệu quả, nhưng hắn ta vẫn nhẫn nhịn.

Lúc này Giang Vĩ Anh nhìn Tiêu Kỳ, Tiêu Kỳ khẽ gật đầu, kề vào tai ông ta, nhỏ tiếng nói: “Chắc là xong chuyện rồi, vừa nãy Nhiễm Phi Trạch có làm thế tay ra hiệu ngoài cửa sổ.”

Giang Vĩ Anh gật đầu, chuyển hướng sang mọi người. “Chư vị nói đều có lý, ta vốn cũng không nghĩ đến chiêu hạ thuốc trúng độc này, trước đó tất cả các đầu mối đều chỉ sang hướng Cửu Linh Đạo chưởng, ta cũng dựa vào những manh mối đó để suy đoán, nhưng xác thực trong đó có nghi vẫn trùng trùng, chư vị cũng đều đã biết, nếu không thì mọi người cũng sẽ không vất vả kiểm tra vết cắt, cũng sẽ không vất vả chạy vào Linh Lung trận một chuyến. Nhưng sự tình xảy ra càng nhiều, sơ hở của hung thủ lộ ra càng lớn, chuyện hạ thuốc này là mãi đến đêm hôm qua ta mới biết rõ.”

“Biết rõ thế nào?” Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, vội vàng hỏi. Chỉ có sắc mặt của Phó Ngôn thay đổi, lòng hắn ta chùng xuống.

Lúc này Tiêu Kỳ đã ra bên ngoài, dẫn hai người đi vào - Phương Bình và Đinh Tử.

“Là từ chỗ ta biết rõ được.” Phương Bình nói. Còn Đinh Tử vừa vào phòng liền quỳ sụp xuống, không dám thở mạnh.

Phương Bình xuất hiện và lời ông ta nói khiến sắc mặt Phó Ngôn biến đổi, hắn cúi đầu, dùng lực vặn tay mình, cảm giác đau đớn khiến hắn nhanh chóng đổi sang dáng vẻ bình tĩnh. Hắn ngẩng đầu, yên lặng nhìn Phương Bình.

Những người khác thấy Phương Bình xuất hiện đều rất kinh ngạc, rõ ràng nói là ông ta bị Thần Toán môn đánh lén trọng thương, đến giờ lại xuất hiện giống như chẳng hề hấn gì.

Phương Bình cúi đầu, hành lễ với Giang Vĩ Anh. “Đa tạ ơn cứu mạng của Giang Chưởng môn.”

“Phương đại hiệp, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” La Hoa của Nhật Nguyệt sơn trang sơn trang không kìm được, cướp lời hỏi.

Phương Bình nhìn Phó Ngôn, nhưng không nhìn ra được bất cứ biểu cảm gì trên mặt hắn ta, trong lòng Phương Bình lạnh băng. Ông ta nhìn mọi người một vòng, kể lại chi tiết chuyện Giang Vĩ Anh đưa bọn Tô Tiểu Bồi đến Thất Sát trang thăm hỏi, rồi sau đó Tô Tiểu Bồi đã giúp ông ta nhớ lại tình huống khi vụ án xảy ra như thế nào. “Lúc này ta mới nhớ rõ, hóa ra khi đó ta không hề nghe thấy tiếng chuông, cũng không nhìn tháy góc áo, những thứ này, tất cả đều do ta tự tưởng tượng, ta tưởng rằng…” Ông ta nhắm mắt lại, rất hổ thẹn. “Thực sự rất khó để mở lời, nhưng đích thực là ta đã đổ oan cho Cửu Linh Đạo chưởng, là ta gây ra một chuỗi tai họa sau đó.”

Ngụy Sam của Thiết Tụ sơn trang hét lớn: “Nhớ nhầm? Chuyện như thế này còn nhớ nhầm được ư? Ông có nhìn thấy hay không, có nghe thấy hay không, lẽ nào bản thân ông không biết? Chuyện mới trôi qua chưa được bao lâu, làm sao có thể chớp mắt mà đã nhớ nhầm được?”

Phương Bình mím chặt môi, phản ứng thế này đã nằm trong sự liệu của ông ta, ông ta cũng không biết nên biện hộ cho mình thế nào, trên thực tế, ông ta cảm thấy chẳng có cách nào tự tha thứ cho mình, là sai lầm ông ta phạm phải, người khác nói mấy câu, ông ta đã hư cấu ra ký ức, còn có thể trách ai được đây?

“Tóm lại, tất cả là lỗi của ta.” Phương Bình cắn răng, tiếp tục nói: “Tô cô nương đã khiến ta biết rõ nguyên do trong đó, tối qua ta liền muốn đi tìm cô nương ấy nhờ giúp đỡ, hòng suy đoán ra hung thủ thực sự sát hại Trang chủ. Không ngờ giữa đường gặp phải phục kích. Vào lúc đó, may mắn Giang Chưởng môn phái người đến tương cứu, ta mới bảo toàn được một mạng.”

“Tô cô nương kia chính là kỳ nhân.” La Hoa từng biết đến kỳ thuật kim thần của Tô Tiểu Bồi lúc ở trong Linh Lung trận, rất hiếu kỳ với phương pháp của cô. “Cô nương ấy nói cho ngài nguyên do là gì?”

“Vậy ngài biết hung thủ thực sự là ai rồi sao?”

“Phục kích ngài là Thần Toán môn?”

“Sau đó thì sao?”

Những người khác đều truy vấn.

Lúc này Giang Vĩ Anh nói: “Tô cô nương nói, những chuyện Phương đại hiệp nhớ kia là kết quả của việc có người dẫn dắt ám thị. Kẻ có thể ám thị như thế ắt là người được tín nhiệm và gần gũi với Phương đại hiệp. Đến giờ sự tình đã sắp bại lộ, hắn liền hạ thủ với Phương đại hiệp. Mọi người đều biết, nếu như động thủ ở trong nhà mình, vậy dấu hiệu nội tặc quá rõ ràng, cho nên, có kẻ thù hạ thủ ở bên ngoài là lá chắn tốt nhất. Mà để không xảy ra sai lầm, động thủ trên đường trong đêm khuya không người lại càng tốt hơn. Hôm qua, sau khi rời khỏi trang, Tô cô nương đã dựng lên một cái bẫy, cô nương ấy nói nằm xuống cẩn thận nhớ lại sự tình, đầu óc có thể vận hành nhanh hơn. Nếu như kẻ làm ám thị đối với Phương đại hiệp nghe thấy những lời này sẽ thuyết phục Phương đại hiệp đây là Tô cô nương đang ám chỉ đi tìm cô nương ấy bàn chuyện trong đêm là tốt nhất.”

“Cho nên trong đêm ta liền đưa hai vị đệ tử thân cận ra ngoài.” Khi Phương Bình nói lời này, còn nhìn sang Phó Ngôn.

Phó Ngôn thở dài. “Lời nói đó của Tô cô nương nghe có vẻ chính là ý tứ này, Phương thúc và cháu đều nghĩ như vậy, đến giờ đúng là Phương thúc bị hại ở bên ngoài lúc nửa đêm, liền cảm thấy là cháu dụ dỗ lừa thúc ra ngoài sao?” Phương Bình không nói gì, trên thực tế nghe thấy Phó Ngôn nói thế, trong lòng ông ta càng lạnh hơn.

Giang Vĩ Anh không tiếp lời Phó Ngôn mà nói: “Những kẻ áo đen phục kích đó cố ý mặc đạo bào của Thần Toán môn, cũng nói vài lời rồi còn để lộ y phục khiến bọn Phương đại hiệp tưởng rằng chúng là người của Thần Toán môn. Đệ tử ta phái đi suốt cả quãng đường theo dõi hành tung của Phương đại hiệp, phát hiện Phương đại hiệp không được bình thường lắm, khi kẻ áo đen tấn công, phản ứng của ngài ấy hơi chậm, động tác ứng phó với địch cũng không linh hoạt. Thế là sau khi cứu được người, quay về tỉ mỉ hỏi, bọn ta đều hoài nghi là ngài ấy bị người ta hạ độc, độc này không đến mức chết, nhưng có thể khiến hành động của người đó chậm chạp, phản ứng không kịp, như thế nếu bị người ta sát hại, cứ coi như có người tận mắt chứng kiến, cũng chẳng nói được điều gì.” Giang Vĩ Anh ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Suy đoán như thế, bọn ta đột nhiên đã nghĩ thông chuyện hung thủ làm cách nào sát hại được Phương Trang chủ. Đó chính là chuẩn bị xong binh khí, hạ độc, động thủ, sau đó làm ám thị với người tận mắt chứng kiến, tạo ra khẩu cung có lợi.”

Phó Ngôn gật đầu, bỗng nói: “Nói như vậy thì hiềm nghi của Phương thúc là không nhỏ. Sư phụ thân cận với thúc, thúc hạ độc người là chuyện rất dễ dàng, thúc là người phát hiện ra thi thể sớm nhất, lại là thúc nói nghe thấy tiếng chuông, nhìn thấy góc áo, dựa vào lời chứng của thúc, chúng ta mới dám đòi Thần Toán môn ho câu trả lời. Đến giờ, thúc lại lừa gạt Giang Chưởng môn, ý thúc muốn thế nào? Lẽ nào là vị trí của Trang chủ?”

“Ngươi nói láo.” Phương Bình tức đến run tay. “Ngươi phái người phục kích ta giữa đường, ta đại nạn không chết, ngươi tưởng rằng ta trọng thương, liền bảo Đinh Tử hạ độc để hại ta thêm, những điều này, Đinh Tử đều đã thừa nhận rồi. Nhiễm đại hiệp cũng đã lục soát ra thuốc độc trong phòng của ngươi, giống hệt không khác với thuốc Đinh Tử định hạ độc ta.”

“Đinh Tử là gia bộc theo hầu của thúc chứ đâu phải của cháu. Thúc bảo cậu ta nói gì, chẳng phải cậu ta sẽ nói cái đó sao.” Phó Ngôn sự định không thừa nhận dù chỉ một chữ. “Nhiễm Phi Trạch lẻn vào phòng cháu lục soát ra thuốc độc ư?” Hắn ta cười lạnh. “Chưa cần nói rốt cuộc có phải là từ trong phòng cháu tìm ra không, chỉ cần nói hắn ta lẻn vào bản trang có ý đồ bất chính là có thể trị tội hắn ta rồi. Con người của Nhiễm Phi Trạch tâm thuật bất chính, thanh danh trong giang hồ chẳng ra gì, trợ thủ này thúc tìm thật chẳng ra làm sao cả.”

Phương Bình sững sờ, vạn lần không thể ngờ được hắn ta lại có thể nham hiểm, vô lại đến mức này, ông ta phẫn nộ cực độ, bật cười, cười đến mức chảy nước mắt. “Phó Ngôn à Phó Ngôn, ngươi coi trung bộc trong trang này đều chết cả rồi phải không?”

Phó Ngôn không đáp mà phản vấn: “Phương thúc, vì sao thúc lại làm như vậy? Cháu vì thúc, ngay trong đêm còn đi báo tin cho các đại phải xin trợ giúp, đến giờ thúc lại trở mặt thế này.”

Phương Bình lại lần nữa bật cười ha hả. “Vì ta? Phó Ngôn, ta cũng coi như là nhìn thấy ngươi trưởng thành, ta cũng muốn hỏi một câu, vì sao ngươi lại thành ra thế này? Trong trang tuy có không ít người chịu sự khống chế của ngươi, nghe theo lệnh của ngươi, nhưng đại đa số đệ tử bộc nhân đều vẫn tốt, những thủ hạ kia của ngươi có những ai hai lòng với Trang chủ, ta đều đã hỏi ra rồi. Ngươi nói người người hướng đến ngươi sao? Những môn phái này đến đây tương trợ, Ngụy Chưởng môn, Đinh Chưởng môn, còn có cả các vị bằng hữu giang hồ…” Phương Bình chắp tay thi lễ với mọi người. “Bọn họ là đến để giúp ngươi sao? Là vì Phương Bình ta mà đến sao? Ngươi nghĩ tốt quá rồi đó. Bọn họ là vì Trang chủ mà đến, là vì Thất Sát trang mà đến. Trang chủ bị hại, Thất Sát trang bị lừa, bọn họ nhất định sẽ vung đao tương trợ, nhưng không phải là vì nể mặt của Phó Ngôn ngươi. Ngươi chẳng qua chỉ là một tiểu bối giang hồ, không có Trang chủ nâng đỡ ngươi bao nhiêu năm nay, ngươi có thể có ngày hôm nay sao? Ngươi nói ngươi sinh ra chính là đại công tử của Thất Sát trang, được người người kính nể sao? Ta nhổ vào! Ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa! Bất kỳ ngươi mặt dày chối cãi thế nào, chuyện ngày hôm nay tuyệt đối không thể dễ dàng cho qua.”

Phó Ngôn siết chặt năm đấm trong tay áo, trầm giọng nói: “Phương thúc nói lời này rất đúng, chuyện ngày hôm nay tuyệt đối không thể dễ dàng cho qua. Phương thúc ở trong trang mấy chục năm rồi, trên dưới trang có ai là không nghe lời của Phương thúc, Phương thúc nói đúng lắm, cháu chẳng qua chỉ là tiểu bối, bọn họ là nghe lời Phương thúc, hay là nghe lời cháu? Hiện giờ Phương thúc khua môi múa mép thì cháu cũng chẳng có gì để nói nữa rồi.”

Phương Bình tức đến run tay, chỉ vào Phó Ngôn. “Ngươi, tên súc sinh ngươi đây…” Phía sau lại chẳng biết phải dùng từ gì để nói, tức đến mức đầu óc choáng váng.

Lúc này Giang Vĩ Anh khẽ ho hắng hai tiếng, nói: “Vừa rồi có phải là ta chưa nói rõ không, mấy kẻ mặc đồ đen mạo nhận là Thần Toán môn kia chưa chết, có điều lúc giao đấu đã bị thương, bọn ta điểm huyệt chúng rồi cho uống thuốc, nếu không cẩn thận bắt mạch kiểm tra, thực sự là không dễ phát hiện ra. Ta nói muốn đưa thi thể chúng đến Thần Toán môn đối chất, kẻ có dụng tâm nếu như chột dạ muốn cản trở việc này, chắc chắn sẽ phái người đi cướp thi thể. Tính toán thời gian, lúc này xe ngựa vận chuyển thi thể sớm ra khỏi trấn Hồ Lô, chắc là đã động thủ rồi.”

Sắc mặt Phó Ngôn cuối cùng cũng có thay đổi lớn, hắn ta cắn chặt răng, nhưng vẫn không khống chế nổi cơ mặt hơi co giật. Mặt Tiêu Kỳ cũng hơi co giật, có phải sư phụ bị Nhiễm Phi Trạch gây ảnh hưởng hơi xấu rồi không? Khẩu khí nói chuyện sao lại khiến người ta ê ẩm cả răng giống hắn vậy. May mà Thập Bát không ở đây, nếu không chắc chắn sẽ thất vọng vì sự phụ lắm.

Phó Ngôn không nói gì nữa, Phương Bình lại nói: “Ngươi có thể cứng miệng không nhận, nhưng nhân chứng có đó, độc ngươi dùng bọn ta cũng đã tìm được, những chứng cứ khác chắc chắn cũng sẽ có, ngươi chẳng thể chối cãi được đâu.”

Nói đến điều này Tiêu Kỳ nhớ ra liền hỏi: “Nhiễm Phi Trạch đâu rồi?” Tên đó lúc trước còn ở ngoài cửa sổ lén lút ra hiệu cho y xong, đến giờ thì chẳng thấy đâu nữa.

Phương Bình nói: “Tạm thời chưa tìm được hung khí, Tô cô nương đã đến, cậu ấy cùng Tô cô nương đi đến chỗ phu nhân.”

Lúc này Phó Ngôn không nhẫn nhịn được nữa, bật đứng dậy. “Phương Bình, ông chớ ép người quá đáng. Chuyện này thì có can hệ gì đến cô nhi quả phụ bọn họ?”

“Có can hệ hay không, tra qua là biết.”

Phó Ngôn nghiến răng nghiến lợi. “Yêu nữ kia lời lẽ mê hoặc người, lòng dạ bất lương.”

“Ta thì lại cảm thấy Tô cô nương thực sự có bản lĩnh.” La Hoa vẫn luôn im lặng nãy giờ bỗng xem lời. “Tuy cô nương ấy ăn vận, nói chuyện đều cổ quái, nhưng những điều nói ra thực sự có vài phần đạo lý, phương pháp tinh xảo, cũng rất thần hiệu. Điều này ta tận mắt nhìn thấy, nguyện ý đảm bảo.”

Phó Ngôn đen sì mặt, rít ra một câu: “Chớ ức hiếp phụ nhân hài tử.” Nói xong liền muốn xông ra bên ngoài.

Ngụy Sam của Thiết Tụ sơn trang nhảy lên, chặn trước mặt hắn. “Chuyện đã đến nước này, Phó đại hiệp vẫn nên bình tĩnh chớ nóng vội. Phương đại hiệp nói rất đúng, người của Thiết Tụ sơn trang ta đến đây không phải là vì Phó đại hiệp hay Phương đại hiệp, mà là vì Phương Trang chủ đã quá cố và Thất Sát trang này, thị phi cong thẳng, tự có người phán xét, có chứng cứ thì đưa ra để nói chuyện, có nghi ngờ thì điều tra cẩn thận, ta với bằng hữu giang hồ đến đây chính là muốn phán xét công bằng.”

Những người khác lần lượt phụ họa, yêu cầu Phó Ngôn ngồi xuống, không được manh động. Phó Ngôn hậm hực, trên người toát đầy mồ hôi lạnh, không ngờ bọn họ lại nghi ngờ đến cả Phương Lý thị.

Tô Tiểu Bồi lúc này đích thực đang ở trong cư viện của Phương Lý thị, cô với nàng ta ngồi đối diện nhau. Phương Lý thị cúi đầu không nói, còn Tô Tiểu Bồi không hề thả lỏng, một mực nhìn nàng ta chằm chằm. Hai người bọn họ duy trì thế cục cứng đờ này một hồi lâu. Phương Lý thị lúc trước còn đứng la lối, nhưng bọn Nhiễm Phi Trạch được thủ hạ của Phương Bình đưa đến, nói là Phương thúc có lệnh, nghiêm tra toàn trang, bất cứ người nào cũng không được ngoại lệ.

Phương Lý thị nhìn thấy hộ vệ của viện mình bị áp giải đi hết, thầm biết chuyện không hay, nhưng Phó Ngôn trước đó sớm đã có dặn dò, thế là nàng ta cúi đầu cụp mắt, cắn răng không nói. Nhưng cứ mãi thế này, nàng ta cũng hoảng sợ vô cùng, yêu nữ được đồn là thần kỳ kia ngồi đối diện, cứ luôn nhìn nàng ta chằm chằm, Phương Lý thị cảm thấy sống lưng lạnh toát.

“Ta biết bà đã từng làm việc gì.” Tô Tiểu Bồi nói dứt lời, thấy khóe môi Phương Lý thị hơi động đậy, nuốt nước bọt. Cô biết nàng ta đang sợ hãi, điều này rất tốt.

“Là bà đã hạ độc Trang chủ?”

Lông mi và trán của Phương Lý thị đều hơi động đậy, Tô Tiểu Bồi nhìn thấy, tiếp tục hỏi: “Bỏ vào trong trà?” Phương Lý thị nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn cô một cái, sợ hãi và kinh ngạc hiển hiện rõ trên khuôn mặt.

Tô Tiểu Bồi bình tĩnh nói: “Ta nói, ta biết bà đã làm gì.”

Phương Lý thị lắc đầu nhưng nỗi sợ hãi trong mắt càng đậm hơn.

“Bà chẳng giấu nổi ta điều gì đâu. Ngữ khí của Tô Tiểu Bồi rất kiên định, rất có sức uy hiếp, phải phá vỡ phòng tuyến tâm lý của nàng ta mới có thể hỏi ra được tất cả. Nữ nhân trước mặt này không khó phân tích.

Nhiễm Phi Trạch đi một vòng trong phòng, không tìm ra hung khí. Lâu Lập Đông lười nhác dựa vào khung cửa sổ, nói: “Ta đã nói rồi trong này cũng không có, không tin là ngươi có thể tìm đồ giỏi hơn ta.” Trước đó, hắn đã nhận giao phó của Nhiễm Phi Trạch đến theo dõi động tĩnh của Thất Sát trang, từng lén lút vào trong trang rất nhiều lần, nhưng không có phát hiện gì lớn. Không ngờ hôm qua Nhiễm Phi Trạch đột nhiên để lại ám hiệu tìm hắn, hỏi hắn cần thuốc giả chết, nghe nói qua kế hoạch, hắn rất hung phấn. “Danh môn chính phái cũng chơi trò đóng kịch hạ tiện thế này thì, ngày giang hồ đại nhất thống đáng được chờ mong.”

Vì hiếu kỳ nên hôm nay Lâu Lập Đông lén lút đến Thất Sát trang xem náo nhiệt, bị Nhiễm Phi Trạch bắt được, bảo hắn cùng làm việc, mới tìm ra được thuốc độc được giấu trong phòng Phó Ngôn, lúc này hắn lại chạy đến bên này, thề phải đọ cao thấp với Nhiễm Phi Trạch.

Nhiễm Phi Trạch phớt lờ hắn, lớn tiếng nói: “Binh khí đó không nhỏ thì mới mô phỏng được vết cắt của Cửu Linh Trảm, vật sắc lại có kích thước lớn như thế không dễ cất giấu, bị phát hiện thì không cách nào giải thích, cho nên chắc chắn là phải thoải mái bày ra bên ngoài, nếu muốn bày vật sắc ở trong phòng mà không khiến người ta sinh nghi thì chắc chắn phải trang hoàng hoa lệ, làm đồ bày trí.”

Phương Lý thị nghe thấy thế, biểu cảm hơi biến đổi. Tô Tiểu Bồi nói: “Tráng sĩ đoán không sai.”

Nhiễm Phi Trạch gật đầu, nhìn vào trong phòng, lại nói: “Là bày trên giá đao trên bàn, vỏ đao bằng vàng, nạm ngọc thạch.”

Tô Tiểu Bồi nhìn biểu cảm rất nhỏ của Phương Lý thị, lại nói: “Tráng sĩ thật thông minh.” Chàng đã nói trúng toàn bộ.

“Đáng tiếc chỗ này lại không có.” Nhiễm Phi Trạch đi sang phía Tô Tiểu Bồi. “Đồ vật quý báu như thế, vứt đi thật đáng tiếc, lại khiến cho người ta nghi ngờ, chon cũng sợ bị phát hiện, theo ta thấy, làm quà với danh nghĩa giúp đỡ gia đình tặng về nhà cha mẹ đẻ là tốt nhất, không người nào sinh nghi, lại đưa được đồ ra ngoài, không còn gì tự nhiên hơn.”

Phương Lý thị lần này đã sắp không ngồi nổi nữa, phản ứng của nàng ta đều lọt vào mắt Tô Tiểu Bồi. Tô Tiểu Bồi nói với Nhiễm Phi Trạch: “Tráng sĩ không làm bổ khoái, thực là đáng tiếc.”

“Tiền lương ít quá.” Nhiễm Phi Trạch chê bai, sau đó bị Tô Tiểu Bồi và Bạch Ngọc Lang đồng thời quay ra lườm. Tô Tiểu Bồi âm thâm khinh bỉ, lúc đầu là ai trên người chỉ có mấy đồng xu chẳng nuôi nổi cô, đành phải đi làm tạp dịch? Bạch Ngọc Lang nghĩ chức nghiệp bổ khoái cao quý thần thánh như thế, tính toán đến tiền bạc thì đúng là quá đáng quá.

Nhiễm Phi Trạch cười cười, hai cái lườm đó chàng đều sống sượng đón nhận. Chàng vẫy tay gọi thủ hạ của Phương Bình đến, bảo cậu ta đi nói với Phương Bình như thế rồi mấy người, dẫn theo Quý Gia Văn chạy một chuyến đến nhà cha mẹ Phương Lý thị, chắc chắn có thể hỏi ra tung tích của hung khí đó. Chàng lại nói với Quý Gia Văn: “Cậu đã quen thuộc thợ thủ công của thôn Hồ Lô trấn Hồ Lô này, đi hỏi thăm điều tra một chút xem là của tiệm đồ nào chế tạo ra, chắc chắn người đặt làm có đưa yêu cầu kích thước món đồ đó, truy tra là có thể biết được nguồn gốc của nó.”

Quý Gia Văn thấy vậy thì liên tục gật đầu, Bạch Ngọc Lang không thể không xúm vào tham gia náo nhiệt, đòi đi cùng cậu ta.

Tin tức truyền về đại sảnh, Phương Bình không ngừng cười lạnh: “Phó Ngôn à Phó Ngôn, xem ngươi còn có thể chối cãi như thế nào?”

Phó Ngôn mặt mày đen sì, nghiến răng không lên tiếng, mọi người trong đại sảnh bàn tán xôn xao, đều đợi chân tướng hé lộ.

Tô Tiểu Bồi vẫn giết thời gian với Phương Lý thị, lớp trang điểm của Phương Lý thị đã bị mồ hôi làm mờ đi, Tô Tiểu Bồi vẫn nhìn nàng ta chằm chằm, thỉnh thoảng hỏi một câu, cho đến lúc Phương Lý thị không đường nào chống đỡ, Tô Tiểu Bồi mới khẽ giọng nói: “Bây giờ, chúng ta nói chuyện về đứa trẻ nhé!” Nước mắt của Phương Lý thị cuối cùng đã rơi lã chã.

Bên phía đại sảnh không có ai ra ngoài, mọi người đều đang đợi tin tức, Phó Ngôn bị trông chừng không thể thoát ra, Phương Bình đã dặn dò gia bộc bố trí bữa trưa cho mọi người. Tô Tiểu Bồi bên này vẫn đang nói chuyện với Phương Lý thị, nói mãi cho đến khi bảo mẫu chăm sóc đứa trẻ đến báo đứa nhỏ đang khóc ầm ĩ đòi mẹ. Tô Tiểu Bồi nhìn sang người làm mẹ này, thở than một tiếng: “Lòng dạ độc ác, bà đối diện với con của mình thế nào đây?”

“Ông ta đoạt tình yêu của người khác, lẽ nào không phải là tâm địa độc ác?” Phương Lý thị hận đến thấu xương, lúc đầu nàng ta và một nam tử trẻ tuổi hàng xóm có tình ý, nhưng Phương Đồng nhìn trúng nhan sắc của nàng ta, bức bách nàng ta phải lấy ông ta, nàng ta không cam tâm tình nguyện, trong lòng oán hận. Sau đó nam tử kia cũng thành thân, sống rất êm đềm hạnh phúc, trong lòng nàng ta càng oán hận hơn. Phương Đồng còn lấy chuyện đó ra cười nhạo, nói nàng tuổi nhỏ không hiểu chuyện, cho rằng có chân tình là quý giá, kỳ thực đều là hư giả, ngày tháng sống tốt mới là thật.

Nàng ta cảm thấy Phương Đồng đang sỉ nhục nàng ta, cảm thấy ông ta vẫn luôn coi thường mình, ngoài mặt thì đối xử với nàng ta không tồi, thực chất trong lòng chỉ coi nàng ta là thứ đồ chơi. Ông ta tuổi tác đã lớn, tướng mạo không đẹp, nàng ta càng nhìn càng hận. Nàng ta không ra khỏi cửa, chẳng hề đi đâu, có thể gặp được đều là người trong trang, bất tri bất giác, nàng ta đã quan tâm đến Phó Ngôn trẻ tuổi có tài. Mà Phó Ngôn kia cũng thực là lớn gan, dám câu kết với nàng ta, một qua hai lại, hai người vượt qua giới hạn, đã có gian tình.

Cứ như thế mấy năm trôi qua, Phương Lý thị sợ sự tình sẽ bại lộ, mà nàng ta cũng càng ngày càng không muốn hầu hạ dưới thân Phương Đồng, ngày càng oán hận ông ta. Thế là nàng ta xúi bẩy Phó Ngôn giết chết Phương Đồng. Phó Ngôn cũng tự có dã tâm của hắn, rất nhanh đã bị thuyết phục. Hai người lên kế hoạch tỉ mỉ, động thủ thế nào, thời cơ nào thì động thủ, phải giá họa cho ai, đều trải qua thời gian dài tính toán tỉ mỉ. Cuối cùng những tình tiết này đều do Phó Ngôn quyết định, còn việc Phương Lý thị phải làm chỉ là ở bên cạnh Phương Đồng, cất giấu hung khí cẩn thận, lén lút hạ độc ông ta. Sau khi gây án, lại theo lời Phó Ngôn dạy, đem tất cả mọi chuyện đẩy lên người Cửu Linh Đạo chưởng, không ngừng dẫn dắt ám thị Phương Bình là Cửu Linh Đạo chưởng hành hung.

Phương Đồng vạn lần không thể ngờ được rằng, người đầu gối tay ấp lại hạ độc ông ta, đệ tử yêu thương nhất sẽ động thủ giết ông ta, mà hung khí lại là giá đao bày trong phòng ngủ mà ông ta ngày ngày nhìn thấy.

Sau khi Phương Đồng chết, Phương Lý thị đem giá đao xử lý sạch sẽ, lấy lý do thứ đồ này không tốt lành, liền tặng về nhà mẹ đẻ cùng vài món nữ trang của mình, thần không biết quý không hay đem chuyển dời hung khí đi.

Chân tướng sáng tỏ, Tô Tiểu Bồi và Nhiễm Phi Trạch đi đến đại sảnh, nói rõ toàn bộ sự tình tra được. Phương Bình khóc đau đớn thất thanh, ấm ức cho Trang chủ đã mất, sắc mặt Phó Ngôn khó coi, nhưng không nói một lời. Trên đại sảnh hỗn loạn một hồi, mọi người lại không biết rằng vào lúc này có một bóng người đã lẻn vào cư thất của Phó Ngôn, lần mò tra soát ở bàn của hắn ta, tìm thấy ngăn ngầm kia, moi ra được quyển sổ nhỏ bên trong, lật xem nội dung, thu cuốn sổ này vào ngực rồi đẩy chiếc bàn về nguyên vị.

Buổi chiều, nhóm người giả vờ chuyển thi thể kia của Huyền Thanh phái đã quay về, còn áp giải cả những người áo đen tối đó bắt được và cả thủ hạ hôm nay Phó Ngôn phái đi cướp thi thể. Chẳng bao lâu bọn Quý Gia Văn, Bạch Ngọc Lang cũng quay trở về, giá đao đó đúng là đang ở nhà cha mẹ đẻ của Phương Lý thị. Quý Gia Văn cũng đã tìm được tiệm đúc thanh đao này, chưởng quỹ có ấn tượng rất sâu với nó, còn lưu lại hình vẽ mẫu đao, bên trên viết rõ ràng kích thước và độ rộng của lưỡi, xác thực là mô phỏng vết cắt của Cửu Linh Trảm.

Lúc này nhân chứng, vật chứng đều có cả, Phó Ngôn còn cười lạnh. “Các người cho rằng ta thua phải không? Ta không hề thua. Lão già đó đã chết rồi, người chết không thể sống lại, ta đã làm được rồi.”

Trong đại sảnh im lặng như tờ, sống lưng mọi người lạnh toát, Phương Bình giận đến run người. Tô Tiểu Bồi rất bình tĩnh, khinh thường Phó Ngôn đến cực điểm, liền phản bác hắn: “Ngươi tưởng rằng ngươi không thua? Để ta nói cho ngươi một chuyện. Đứa trẻ đó không phải là con của ngươi.”

Nét mặt Phó Ngôn bỗng chốc cứng lại.

“Ngươi bị bà ta lừa rồi.” Tô Tiểu Bồi cười lạnh với Phó Ngôn. Ức hiếp người, ai không biết chứ? Làm người ta tức chết, giết người đền mạng ai không biết? Cô không chấp nhận được nhìn loại người ác độc này đắc ý. “Ngươi tưởng dù bị xử trí rồi, ngươi vẫn sẽ có huyết mạch lưu lại trên đời, ngươi cho rằng huyết mạch của mình sẽ được mọi người coi là tiểu thiếu gia mà cung phụng nuôi dưỡng, sau này trở thành Trang chủ ư? Ngươi cho rằng mình ở dưới hoàng tuyền rồi cũng có thể cười trộm vì điều này ư? Ngươi nhầm rồi. Ngươi coi con của người khác thành tất cả ảo tưởng của mình, ngươi thật là đồ đại bại não.”

“Bại não?” Mọi người đang nghe rất nhập tâm, bất ngờ gặp phải một từ ngữ kỳ quái, chưa nghe thấy bao giờ.

Tô Tiểu Bồi hơi sững người, vô thức nhìn Nhiễm Phi Trạch, núi dựa tráng sĩ tiên sinh chuyển cho cô một ánh mắt bất lực, chàng cũng không biết từ này của cô có ý nghĩa gì, không cách nào giúp cô sửa lời.

Tô Tiểu Bồi thầm thở dài, đúng là nói thuận miệng quá, lời lẽ vốn dĩ cực kì khí thế, bây giờ lại bị giảm mất một nửa.

May mà từ “bại não” này đối với Phó Ngôn mà nói không chấn động bằng tin tức đứa trẻ kia không phải là con hắn. Hắn vốn tưởng rằng đó là con mình nên mới nhẫn tâm làm những chuyện này, nàng ta nói với hắn rằng không sợ bất kỳ điều gì, dù có thân bại danh liệt thì cũng cam lòng, chỉ lo sau khi lão già kia phát hiện, hoài nghi đứa trẻ không phải là con của mình, sẽ hạ thủ với đứa trẻ. Muốn làm tổn hại con của hắn ư, sao có thể chứ? Hơn nữa, hắn cũng không cách nào chịu đựng được chuyện lão già đó lại chạm vào nàng ta và ôm con của mình gọi là con trai. Chính vì điều này, hắn mới nhẫn tâm xuống tay.

Đến giờ, đó lại không phải là cốt nhục của hắn?

Phó Ngôn cao giọng hét lớn, muốn lao ra ngoài tìm Phương Lý thị kia hỏi cho rõ ràng, nhưng lại bị mọi người ngăn lại. Tô Tiểu Bồi lạnh giọng nói: “Ngươi đi hỏi cũng chẳng sao cả, ta đã giúp ngươi xác nhận rồi, chuyện này nghìn vạn chính xác. Dù ngươi có hỏi một trăm lần, thì đứa trẻ đó đều không có khả năng biến thành cốt nhục của ngươi.”

Phó Ngôn gầm thét một tiếng, quay sang muốn nhào về hướng Tô Tiểu Bồi, liền bị Nhiễm Phi Trạch mạnh mẽ đá bay. Muốn ức hiếp cô nương nhà chàng, chàng đương nhiên sẽ không văn nhã ngăn lại giống như những người kia.

Phó Ngôn bò dậy, nhổ một ngum máu xuống đất, uất ức chửi: “Yêu nữ!”

Tô Tiểu Bồi đáp: “Bại não!”

“Yêu nữ!”

“Bại não!” Nói bậy là không tốt, mọi người đừng có học. Trong lòng Tô Tiểu Bồi tự kiểm điểm một chút, nhưng nam nhân này

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện