Chương 232: thay đổi rõ ràng
Nàng hất cánh tay vân thiển y ra, gương mặt lãnh đạm, đối với nỗi
hận của vân thiển y, nàng không để ở trong mắt, nàng không sợ vân thiển
y, ngẩng đầu lên, trong lúc bất chợt, nàng ngắm nhìn một đôi mắt không
có gợn sóng, giống như muốn hút lấy linh hồn nàng.
Thanh hàn.
Tiêu Thanh hàn đứng ở đàng xa, gió thổi bạch y khẽ phập phồng, con
ngươi trong trẻo lạnh lùng, nhìn trong đình, lúc này, vân thiển y không
để ý hình tượng mà đánh vâm tâm nhược, khiến khóe miệng hắn chậm rãi
nâng lên một độ cong cực lạnh.
Nữ nhân như vậy, khi nào thì mê hoặc ánh mắt mọi người.
Hân, hoàng huynh, các ngươi làm sao lại cho rằng ả là trời cao sở định thê tử cho thanh hàn hả?
Hắn nhìn các nàng cãi vả, chẳng qua là đứng chỗ cũ, vốn chuyện không liên quan đến hắn, tựa như một vở kịch, còn cô gái Vân Tâm Nhược đó đột nhiên tát lại Vân Thiển Y một cái, khiến lòng hắn hơi chút hoảng hốt,
cho đến khi, hắn thấy cặp kia mang theo vài phần giãy giụa, khó nén mấy
phần bi thương.
Nàng, vì sao nhìn hắn như vậy, vì sao tim hắn lại có cảm giác đau đớn rất kỳ quái.
Hắn mất đi vật rất quan trọng, hắn biết.
Nhưng, là cái gì…
Hắn lại không biết.
Xoay người lần nữa, bạch y cuồn cuộn nổi lên trong gió, như mây trời thanh nhã, mát lạnh như nước, nhưng lúc này, tim hắn có chút rối loạn
rồi.
Cảm giác trống không khó hiểu bao phủ toàn thân hắn, giống như linh hồn bị kiềm hãm, bay bổng không chỗ nương tựa.
nửa bên mặt Vân Tâm Nhược sưng đỏ, nửa bên kia buồn bã, đột nhiên,
một giọt nước mắt, sau đó là nhiều hơn, cho đến khi ngăn không nổi nữa.
Cuối cùng, khóc không thành tiếng.
bên trong hoàng cung Thiên Trạch, đèn dầu thắp sáng cung đình,
thoáng qua mấy phần mông lung phong tình, ngói lưu ly màu vàng phản xạ
ra ánh sáng nguội lạnh, mà trong thư phòng, hương long đàm không ngừng
dấy lên, khói trắng lượn lờ, Tiêu cẩn du, tay gõ nhẹ lên mặt bàn,
truyền đến thanh âm ‘bang bang’, từng tiếng, giống như gõ trống, đập vào trái tim người khác. Mỗi một tiếng tăng nhanh, nhịp tim cũng tăng
nhanh, mỗi một tiếng chậm chạp, hô hấp cũng chậm lại. Nhưng trong những
người này, chỉ trừ một người là ngoại lệ.
tiếng gõ bàn dừng lại, Tiêu Tiêu cẩn du ngồi dậy, mày rậm có chút nhíu. Hắn nhìn Tiêu Thanh hàn ngồi đối diện. Hỏi
“Cửu đệ, ngươi đã xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Thanh hàn ngồi yên lặng, nhẹ nâng lông mày, nhàn nhạt hỏi: “Hoàng huynh, thần đệ không biết hoàng huynh tính toán thế nào?”
“Không biết tính toán như thế nào?” Tiêu cẩn du đứng lên, đến trước
mặt Tiêu Thanh hàn: “Cửu đệ, ngươi có biết ngươi đang thay đổi hay
không?” Hắn đột nhiên dừng bước, nhìn chằm chằm Tiêu Thanh hàn. Khổ não
cúi gằm đầu, thanh âm có chút thất bại. “Quả thật ngươi tựa như biến
thành một người khác, nói cho hoàng huynh, ngươi bị sao vậy?” Huynh đệ
bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đối với đệ đệ này, hắn đương nhiên hiểu rõ, loại biến hóa này càng ngày càng nhiều.
“Có sao? Thần đệ không cảm thấy thế.” Tiêu Thanh hàn cười yếu ớt, trong tròng mắt yên lặng một mảnh.
“Không có?” Tiêu cẩn du nâng tay lên, lại để xuống, lộ vẻ cực kì thất bại.